Hoa Sơn Tiên Môn
Chương 1511
Những thứ đó là chân chính văn minh hơi thở pháp lực.
Lục Nguyên phun ra nuốt vào những pháp lực này.
Từ mười kỷ nguyên tới mười chin Lục Nguyên được xưng là văn mình chi chủ.
ở nơi này, tổng cộng có mười chín quan tạp, theo thứ tự dần dần từ dễ tới khó, cũng không phải là quá dễ dàng, độ khó càng lúc càng cao.
Chín cấp độ này phân thành vĩnh chi nhất trọng, vĩnh chi nhị trọng, vĩnh chi tam trọng, vĩnh chi tứ trọng, hằng chi ngũ trọng, hằng chi lục trọng, hằng chi thất trọng , hằng chi bát trọng, cùng với ngụy vĩnh hằng chi cửu trọng.
Đây chính là phân pháp từ mười một kỷ nguyên tới mười chin kỷ nguyên.
Mỗi tầng lại sô với một tầng càng lợi hại. đặc biệt là mười chin kỷ nguyên Ngụy vĩnh hằng chi cửu trọng. tầng này chính là đã có chút mùi vị của ngụy vĩnh hằng, chính là mạnh nhất.
Cái gọi là thăng cấp lên văn mình chi chủ, thật ra chính là nắm giữ vĩnh hằng. nắm giữ vĩnh hằng càng sâu, thực lực của bản thân lại càng cao.
Mà trong số Chư tiên thần vật đã bắt đầu tản ra hơi thở vĩnh hằng. giống như Lục Nguyên bây giờ, ăn Chư Tiên thần vật vào, lập tức đánh thẳng vào một tầng vĩnh hằng. ngay lập tức liền thấy pháp lực trong cơ thể dào dạt tăng lên, tựa hồ trong lúc tối tăm lại có thể nắm được một sợi dây nối với cánh cửa vĩnh hằng.
Mười một kỷ nguyên, lúc này, bản thân Lục Nguyên đã là mười một kỷ nguyên pháp lực.
Sảng khoái!
Hơn nữa lúc này Chư Thiên thần vật còn chưa hề bị hấp thu hết, còn đang đại lượng phát tán.
Lục Nguyên lập tức nuốt vaò bốn trăm thiên giai linh mạch.
Loại cấp linh mạch như vậy, ăn vào thấy lạnh như băng.
Lục Nguyên bây giờ ăn bốn trăm Thiên giai linh mạch coi như ăn bánh đúc đậu. đáng tiếc là thiên cấp linh mạch này tuy rằng là có lạnh, nhưng lại không có vị như bánh đúc đậu kia.
Loại bánh này nếu không ăn cùng với ớt thì đúng là ngay lập tức cảm thấy vô duyên, vô vị, chỉ có thêm ớt vào mới là vô thượng đại đạo.
Lục Nguyên vừa ăn bốn trăm Thiên giai linh mạch, không ngừng hấp thu linh khí trong đó, đồng thời cũng đang thầm nghĩ, trong nháy mắt đã đạt tới đỉnh cao nhất của mười một Lục Nguyên, mà hơi thở của cao vị thần vật đột nhiên tản ra.
Lục Nguyên chỉ cảm thấy trong lúc tối tăm, bản thân đã thành lập sợi chỉ liên lạc thử hai với vĩnh hằng chi môn, sợi liên lạc này so với cái trước đó thì càng mạnh hơn một chút.
Thông qua sợi dây liên lạc này, Lục Nguyên cũng có thể cảm giác được càng nhiều bí mật vĩnh hằng. đó chính là đạo lý vĩnh hằng, bản thân cũng đã đạt tới mười hai kỷ nguyên vĩnh chi nhị trọng.
Nhanh như vậy liền đạt tới mười hai kỷ nguyên, tăng lên đúng là thật nhanh.
Lúc này trên mái nhà của Trùng Tiêu Kiếm lâu vẫn còn có phần thưởng, nhưng Lục Nguyên sợ tính sai thời gian, cho nên đi ra xem một cái, phát hiện hóa ra giữa sân còn đang đánh nhau kịch liệt.
Vô cực văn mình chi chủ đánh hướng về Nhất chi văn mình chi chủ.
Nhất chi văn mình chi chủ bàn tay biến hóa, một chiêu vô cùng kỳ diệu, không thành một, một thành hai, hai thành vạn vật.
Mà vô cực văn minh chi cực chính là vô cực sinh thái cực. công pháp cua rhai người thật ra thì tương đối giống nhau, luyện được cũng tương đương.
Nhưng một người thuộc về Sát na phái, một người lại thuộc về Bất tử phái.
Hai người nay thật ra cho dù không thuộc về hai phái khác nhau cũng muốn tranh đấu. đ đây là đạo thống chi tranh giành, đạo thống chi tranh giành rất quan trọng.
Hai người kịch liệt oanh hung giao thủ.
Thiên không không ngừng thay đổi giữa hư vô và thái cực. từ thái cực biến thành hư vô, từ hư vô biến thành thái cực. bóng dáng họ đều ẩn hiện trong hư không.
Đây thực ra là tuyệt kỹ của hai người Nhất chi cùng Vô cực. những người giao thủ cùng họ thường đánh không trúng, toàn bộ đều đánh vào hư không.
Nhưng hiện tại thủ đoạn của hai người giống nhau, đánh nhau thật là hoành tráng!
Trong lòng Lục Nguyên thầm than.
Thật ra mà nói, Lục Nguyên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy văn mình chi chủ giao thủ.
Lúc trước chưa từng thấy.
Đúng, ở Trung ương thiên triều quyết chiến quả thật có sự ra tay của văn mình chi chủ.
Nhưng bình thường văn mình chi chủ bao giờ cũng dễ dàng giành được chiến thắng., để tránh hai bên chết quá nhiều. cho tới bây giờ, Lục Nguyên cũng chỉ nhìn thấy hai người văn mình chi chủ Pháp biên cùng Phật Nguyên giao thủ, cùng với đây là trận thứ hai.
Không tệ!
Lục Nguyên sau khi nhìn trong chốc lát, cũng đã quen dần với tình trạng lúc đánh lúc thủ của văn mình chi chủ.
Bây giờ còn chưa tới lượt mình giao thủ.
Sau khi nhìn lại chốc lát, Lục Nguyên dùng địa tổ phân thân thay thế cho người thật. người thật một lần nữa tiến vào Trùng Tiêu Kiếm lâu.
Trùng Tiêu kiếm lâu còn một chút chiến lợi phẩm, giổng như Lục Nguyên còn phát hiện một mảnh tàn đồi. đây rõ ràng chính là bức tàn đồ mộ của Thượng cổ kiếm giả, như vậy cũng chính là Lục Nguyên vừa mới tìm được một một mảnh tàn đồ mộ của thượng cổ kiếm giả.
Tàn đồ này tổng cộng chia thành tám phần, hắn vốn dĩ là có năm phần, trước khi tiến vào vĩnh hằng tinh vực do Yến Thương Thiên tìm được một phần, hiện tại lại có thể một phần. mình đã có được bảy phần tàn đồ mộ của kiếm giả thương cổ, chỉ thiếu một mảnh nữa là có thể vào được thượng cổ kiếm giả mộ.
Trừ thứ đó thì cũng còn một chút phần thưởng.
Thiên giai linh mạch cũng tìm được phải đến chừng hơn một ngàn viên, chia thành mười phần, mỗi phần một trăm viên.
Năm đó Kiếm đỉnh văn mình chi chủ đúng là hào phóng, có thể vừa vung tay đã là một ngàn viên thiên giai linh mạch.
Sau này càng tiến sau vào kỷ nguyên càng cần nhiều thiên giai linh mạch, Lục Nguyên liền thu vào trong tân kiếm thế giới.
ồ, này lại có một bộ sách bìa tản ra ánh sáng vàng.
Đó nhất định không phải là bộ sách bình thường, dù sao cũng đặt ở đỉnh cao nhất của Trùng Tiêu kiếm lâu.
Lục Nguyên cầm lấy cuốn sách, liền lật mở ra xem.
“phá”
Bốn phía cuốn hoàng thư này đều bị phong kín, chỉ có một chữ: “phá”
“phá”? đây là cái gì?
Lục nguyên không khỏi nghi hoặc. chưa từng thấy cuốn bí tịch nào như vậy, chỉ có một chữ.
Lục Nguyên lật cuốn bí cập ra, hai mắt quét qua, cuối cùng cũng biết cuốn bí tịch này là cuốn sách như thế nào.
Kiếm giả, lấy phong duệ trứ danh (phong cách để đặt tên).
Mà cuốn sách “ Phá” này chính là lấy phá làm tên đặt.
Trong “phá” ghi lại ghi lại một loại năm xưa kiếm cổ văn minh danh chấn thiên hạ phá vỡ ngự phương pháp.
Uy lực của “phá” ngay cả đám người phòng ngự cao đắc ly phổ cũng không chống dỡ được. ngay cả Tiên cổ văn minh tiên pháp phòng ngự cũng không chống đỡ được. thiên thiên địa thứ dùng để ngăn cản, chống cự lại “ phá” là không hề tồn tại.
Bộ công pháp này làm cho người khác vô cùng đau đầu. mà hiện tại bộ công pháp này lại nằm ở đây, Lục Nguyên lập tức học lấy nó.
Phá tất cả những thứ có thể phá!
Cửa “phá” này rất đơn giản, đơn giản tới mức làm cho người khác cũng thấy khiếp sợ, một chút cũng không hề phức tạp.
Nhưng không phức tạp không có nghĩa là có thể dễ dàng luyện thành công.
Thật ra thì muốn luyện thành “phá” tương đối khó khăn, cũng chính là vì nó quá đơn thuần..
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
66 chương
249 chương
5 chương
280 chương
208 chương
22 chương
694 chương
52 chương