Edit: Cẩm. Đủ 180 vote nhé. Ngày hôm sau, Mạc Trọng Đan xuống giường rửa mặt, sau đó thay bộ quần áo cộc, anh còn giữ tâm trạng tốt vuốt keo chải tóc. Cảm giác bản thân vô cùng soái khí, kết quả ra khỏi phòng liền nhìn thấy máy quay phim, tâm tình tốt lập tức vơi đi ba phần. Nghĩ có thể quang minh chính đại đi đến nhà Nguyễn Thanh, kết quả cũng chỉ vì quay chương trình, còn không bằng Nhạc Cao Minh! Nhưng mà không sao, anh sẽ làm được tốt hơn. Mạc Trọng Đan tự động viên chính mình, sau đó xuống tầng, vừa xuống tầng hai đã thấy Nguyễn Hoan từ trong phòng đi ra. Trời ơi! Cậu em vợ ra rồi, phải đi tới chào hỏi, biểu hiện phải thật nhiệt tình. Mạc Trọng Đan làm đúng như thế, anh bước lên chào hỏi: “Hello em trai!” Vốn cho rằng dù Nguyễn Hoan là người không nhiệt tình thì ít nhất cũng sẽ đáp lại vài câu với anh. Trên thực tế, anh thấy Nguyễn Hoan lạnh lùng cười một cái rồi liếc xéo anh, em trai nói một câu lạnh như băng: "Em là em trai anh?" Mạc Trọng Đan: “???” Ủa? Sao mình lại cảm thấy em trai đối với mình tràn ngập công kích vậy? Why? Nhìn bóng dáng cậu em vợ, vẻ mặt Mạc Trọng Đan hoang mang, vì thế tâm tình tốt cũng bay sạch. Anh vừa đẹp trai vừa có tiền, tại sao em trai lại không thích anh nhỉ? Mạc Trọng Đan cảm giác nhân sinh nơi nào cũng gian nan. Tới phòng bếp tầng một, nhân viên công tác đang quay cảnh Nguyễn Thanh làm bữa sáng, hành vi làm theo kịch bản này làm tâm trạng tốt đẹp buổi sáng của Mạc Trọng Đan lại quay trở về. Nguyễn Thanh ăn mặc một chiếc áo dài tay màu lam, đeo chiếc tạp dề hoa có đường viên màu hồng nhạt, mái tóc dài được buộc thoải mái phía sau. Nghe thấy tiếng động Mạc Trọng Đan xuống lầu, cô quay đầu nhìn qua. Sáng sớm, ánh dương như tỏa ra vầng sáng xung quanh cô, vầng sáng tươi cười hỏi: "Anh đã đói chưa?" Hình ảnh tốt đẹp giống như người vợ đang làm bữa sáng, cảm giác say rượu uể oải đã không cánh mà bay. Mạc Trọng Đan không nhịn được hỏi: "Em đang làm gì thế?" Nguyễn Thanh trả lời: “Chiên trứng, nướng cá. Bữa sáng là cháo gạo trắng, anh tạm chấp nhận nhé!" Mạc Trọng Đan đi đến phía sau cô, ngửi thấy mùi nước hoa thanh đạm, anh hít mũi ngửi, hỏi: "Em xịt nước hoa à?" Nguyễn Hoan cười ha ha: “Tôi chỉ nghe nói phòng bếp có mùi khói dầu thôi." Mạc Trọng Đan: “……” Em trai không thích anh T-T Nguyễn Thanh cảnh cáo liếc mắt nhìn Nguyễn Hoan một cái, sau đó nói với Mạc Trọng Đan: “Chắc là mùi dầu gội đó! Phương Phương, em mang cơm ra cho Mạc ca đi.” Mạc Trọng Đan vội vàng xua tay: “Không cần đâu, không cần, để anh tự làm.” Em trai thật sự không thích anh. Mặc dù trong lòng Nguyễn Hoan không vui, nhưng không phải là không muốn làm. Chỉ là cậu nhóc còn chưa kịp đứng lên mà. Lâm Mai nói với Nguyễn Hoan: "Sao con còn ngồi im đó hả? Để khách tự làm? Đúng là đồ ngốc." Nguyễn Hoan: “???” Meo Meo Meo??? (Bản bố nó thế chứ tôi cũng chẳng hiểu chỗ này.) Mạc Trọng Đan: “…… Không phải, thật không có gì, đều là người một nhà cả, cháu tự làm được.” Nguyễn Hải giữ chặt lấy anh, nghiêm túc nhìn về phía Nguyễn Hoan: "Sao lại để khách làm việc được? Mau làm đi." Nguyễn Hoan: “???” Không phải con không làm!!! Người đàn ông này quả nhiên đáng giận, anh ta hãm hại con!!! Nguyễn Hoan nhanh nhảu chạy trước nồi cơm, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười mà bưng cháo đến trước mặt Mạc Trọng Đan: “Mời khách từ từ ăn ạ!” Mạc Trọng Đan hèn mọn: “……” Đột nhiên tăng thêm hận thù với cậu em vợ, Mạc Trọng Đan cảm thấy có hơi hoảng. Nhưng mà không sao, có thể hàn gắn được. Mạc Trọng Đan cười đáp lại: “Cảm ơn.” Nguyễn Hoan nâng mắt, không nóng không lạnh mà nói: “Không cần cảm ơn.” Mạc Trọng Đan: “……” Nguyễn Thanh cười liếc nhìn Mạc Trọng Đan, gắp trứng chiên cho anh, sau đó thấp giọng nói: "Ăn xong em đưa anh ra bờ biển xem, chỗ em vừa mới xây cái đê mới, đi bộ phía trên siêu mát mẻ." Mạc Trọng Đan ừ một tiếng, nhóm người ngồi quây quần bên nhau ăn cơm. Vì sáng nay chính thức bắt đầu ghi hình nên ngoại trừ gia đình nhà Nguyễn Thanh và Mạc Trọng Đan, những người khác cũng không lọt vào ống kính. Người Nguyễn gia rất nhiệt rình, dù chỉ là bữa sáng nhưng thực đơn cũng rất phong phú. Sau khi Mạc Trọng Đan ăn xong, Lâm Mai ngay cả bát cũng không cho anh dọn, bảo Nguyễn Thanh và Nguyễn Hoan đưa anh đi dạo trong thôn. Sắc mặt Nguyễn Hoan không tốt một chút nào. Cậu nhóc hầm hừ đi ra ngoài, Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh đi theo phía sau cậu. Mạc Trọng Đan nhìn cậu nhóc phía trước, đại khái cũng chỉ cao 1m67, cứ cúi đầu đi một mạch về đằng trước. Mạc Trọng Đan liền hỏi Nguyễn Thanh: “Có phải em ấy không thích anh không?” Nguyễn Thanh cười nói: “Không sao đâu, nó còn nhỏ không hiểu chuyện, tính tình hơi lớn chút, khi có hại sẽ biết sửa.” Mạc Trọng Đan ừ một tiếng, lại hỏi: “Em trai bao nhiêu tuổi rồi?” Nguyễn Thanh: “15 tuổi, vừa mới lên cao trung, vẫn là một đứa trẻ.” Nguyễn Hoan quay đầu lại nói với Nguyễn Thanh: “Chị mới là đứa trẻ.” Nguyễn Thanh ngay lập tức mắng cậu: “Thấy có người đang quay phim không? Đến lúc đó sẽ xóa em đi.” Nguyễn Hoan hừ một tiếng, quay đầu tiếp tục đi. Mạc Trọng Đan vui vẻ: “Em không muốn chị em gọi em là đứa trẻ?” Nguyễn Hoan quay đầu trừng anh: “Chị ấy là đồ trẻ con, mẹ tôi nói, chưa kết hôn đều là trẻ con. Không thể so sánh ai hơn ai được, có đôi lúc chị ấy còn ấu trĩ hơn cả tôi." Mạc Trọng Đan cười liếc nhìn Nguyễn Thanh, sau đó hỏi Nguyễn Hoan: “Ấu trĩ như thế nào?” Nguyễn Thanh lập tức lớn tiếng nói: “Nguyễn Hoan, em dám nói!!!” Nguyễn Hoan đúng là không có gì không dám, cậu nhóc thấy Mạc Trọng Đan hỏi thì cũng nhất thời quên mất chuyện tiểu nhân hãm hại mình, vô cùng đắc ý nói: "Năm ngoái chị tôi về, đối diễn trên vách núi tận ba tiếng. Vừa khóc vừa hét, còn nói với không khí cái gì mà bạc tình bạc nghĩa gì đó." Mạc Trọng Đan ngoài ý muốn nhướng mày, Nguyễn Hoan càng vui vẻ hơn: “Điện thoại tôi có video, anh muốn xem không?” Mạc Trọng Đan muốn xem, nhưng thấy Nguyễn Thanh xoa tay hầm hè muốn đánh Nguyễn Hoan, Mạc Trọng Đan cảm thấy vẫn nên ngoan ngoãn không cần phát động mâu thuẫn thì hơn. Thấy Mạc Trọng Đan từ chối, Nguyễn Hoan không thú vị bĩu môi. Nhưng vì chuyện nhỏ này mà Nguyễn Hoan cuối cùng cũng nguyện ý giao lưu với Mạc Trọng Đan. Nguyễn Hoan là người rất kiêu ngạo, những gì cậu có được đều rất yêu thích, cũng không xấu hổ với người khác. Bao gồm cả cái thôn nghèo này, vì giao thông ở thôn Bình Hỉ không thuận tiện nên vẫn luôn là nơi phát triển chậm nhất trong thành phố. Nguồn kinh tế tài chính cũng kém các thôn khác trong trấn, nhưng những năm gần đây, đất nước phát động phong trào nông thôn mới, thôn Bình Hỉ cũng tham dự phong trào. Xây đê đập mới, mở đường quốc lộ, thậm chí còn đang phát triển khách du lịch, Nguyễn Hoan vô cùng đắc ý giới thiệu cho Mạc Trọng Đan. "Chỗ chúng tôi ở ngay cạnh biển, anh xem đi, con đê này mới bắt đầu làm hai năm trước, bây giờ có rất nhiều thuyền đi lại. Hơn nữa mấy đứa trẻ cũng có thể chơi ở đây, không cần lo nước thủy triều dâng lên! Dọc theo con đê này là đường quốc lộ mới làm năm ngoái, đợi đến khi nó được hoàn thành thì chỉ cần mất 20 phút là có thể vào thôn, không cần đi vòng đường núi nữa. Với cả, thôn chúng tôi muốn quảng bá du lịch, phía trước có bờ cát, tôi dẫn anh đi xem nhé?" Dù sao Nguyễn Hoan cũng còn nhỏ, dễ vui dễ giận. Mạc Trọng Đan vốn cũng không phải kiểu khiến người ta chán ghét, huống chi anh còn muốn có quan hệ tốt với Nguyễn Hoan, không tốn nhiều thời gian đã khiến Nguyễn Hoan nói chuyện tự nhiên với anh. Mạc Trọng Đan tự nhiên gật đầu: “Nếu muốn phát triển khách du lịch, đối với thôn Bình Hỉ cũng là chuyện tốt.” Nguyễn Hoan đắc ý: “Đương nhiên rồi! Nhà tôi bây giờ đắt giá lắm đấy, sau này thôn chúng tôi trở thành thắng địa du lịch, mẹ tôi còn muốn sửa mấy tầng trên thành khách sạn. Sau này không cần chị tôi kiếm tiền nữa, chúng tôi kiếm tiền nuôi chị ấy." Nguyễn Thanh cười ha ha: “Nhạc Cao Minh cũng nói muốn nuôi chị, chị có tiền mà." Từ thôn Bình Hỉ đến bờ cát mất khoảng 15 phút, đi bộ dọc theo bờ đê, sau đó lại đi xuống bậc thang là có thể tới bãi cát xinh đẹp sạch sẽ trong truyền thuyết. Mùa hè khí trời quang đãng, cát trên bờ biển thật mịn, biển rộng nơi xa như hòa nhập vào phía chân trời. Lúc đón gió biển, Mạc Trọng Đan cảm thán một câu: “Quả thật rất đẹp.” Nguyễn Hoan cười nắc nẻ đắc ý: “Có đúng không? Tôi đã nhìn thấy bãi biển ở các nơi khác rồi, nước biển vừa dơ vừa hôi, trên bờ biển có rất nhiều rác, thế mà vẫn có rất nhiều người đến đó! Chỗ chúng tôi sau này chắc chắn sẽ được yêu thích hơn." Mạc Trọng Đan cũng không đả kích cậu, cười gật đầu. Nguyễn Hoan coi như anh đồng ý với mình, vui vẻ khen bãi biển nhà mình thêm hai câu. Nguyễn Thanh cởi giày, duỗi tay vế phía Mạc Trọng Đan: “Đi, em đưa anh đi tản bộ.” Mạc Trọng Đan cũng cởi giày, anh nắm lấy Nguyễn Thanh, sau đó hai người cùng đi dạo trên bờ biển. Những hạt cát ngoài biển đều bị ướt, không rời rạc như phía trên. Sóng biển xô tới, dòng nước đánh vào chân làm Nguyễn Thanh thoải mái cười khúc khích. Nguyễn Thanh kéo Mạc Trọng Đan hỏi: “Có thấy vui không? Thôn của bọn em cũng có chỗ để chơi." Mạc Trọng Đan nhìn chỗ hai người nắm tay, gật đầu: “Vui.” Nguyễn Hoan sống cạnh biển từ nhỏ, đi bộ trên bờ biển với cậu nhóc là chuyện thường ngày, thậm chí cậu còn thường xuyên xuống biển. Vì thế đối với hai người lớn ấu trĩ muốn đi dạo trên biển này, cậu nhóc khịt mũi coi thường, cũng rất "người lớn" chọn ngồi trên bờ cát miệt thị nhìn họ. Hai người đang chơi, đột nhiên thấy một đám người phía xa đi tới. Nguyễn Thanh liền nhíu mày, đám người kia nhìn thấy Nguyễn Thanh ngay lập tức ngạc nhiên gọi: “Em gái.” Chỉ thấy ở đối diện có ba người phụ nữ, một cậu con trai cùng với một đứa trẻ cũng đang tản bộ, đi về phía Nguyễn Thanh. Ba người phụ đều rất xinh đẹp, không ngờ lại có vài phần giống Nguyễn Thanh. Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa dắt theo đứa trẻ tầm hai tuổi nói với Nguyễn Thanh: "Em gái, em cũng đi dạo sao?" Nguyễn Thanh khách sáo cười: “Ừ, đưa bạn tới. Chị Tuyết nghỉ hè nên dẫn đứa bé về à?” Người phụ nữ được gọi là chị Tuyết cười: “Đúng vậy! Lưu Lưu thích biển rộng, chị dẫn nó tới đây ngắm biển. Vừa hay em hai, em ba với em trai đều ở đây, bọn chị đi cùng nhau." Nguyễn Thanh gật đầu: “Vậy mọi người tiếp tục ngắm đi!” Người phụ nữ hé miệng, không nói nên lời. Nữ sinh mặt tròn bên cạnh chị ta lại không hề cố kỵ: "Muốn đi chung không?" Nguyễn Thanh lắc đầu, nữ sinh lại nói: “Hiếm khi em trở về, chúng ta tụ tập đi." Nguyễn Hoan ở phía xa thấy tình huống bên này đột nhiên chạy tới đứng trước Nguyễn Thanh: "Mấy người muốn đi dạo thì đi đi, chị ấy là chị gái tôi, đi dạo với tôi." Cậu con trai ở đối diện cười lạnh: “Cái gì mà chị gái cậu? Rõ ràng là chị của tôi.” Nguyễn Hoan nóng nảy: “Anh ăn nói linh tinh cái gì đấy? Rõ ràng chị ấy là chị gái tôi, từ nhỏ đến lớn đều là chị gái tôi." Cậu con trai đó liền nói: “Chị cậu chị cậu, mấy người có cùng huyết thống sao?" Chị Tuyết quát lớn cậu con trai kia, Nguyễn Thanh cũng kéo Nguyễn Hoan ra phía sau Mạc Trọng Đan. Nguyễn Thanh cười tiến lên nói: “Thật ra, chúng ta tụ tập hay không cũng không có ý nghĩa gì. Em là chị gái của Phương Phương, chị là chị của A Băng, em muốn đưa em trai em và bạn đi tham quan khắp nơi." Người phụ nữ trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu: “Đi thôi!” Vì thế, hai nhóm người đi về hai hướng khác nhau. Đưa lưng về phía nhau thì sẽ không gặp lại. Nguyễn Hoan nhíu mày nhìn về phía sau, tức giận lẩm bẩm: “Không biết xấu hổ.” Nguyễn Thanh cười: “Được rồi! Phương Phương nhà chúng ta đã thật sự trưởng thành." Nguyễn Hoan hừ một tiếng rồi nói: "Sau này cũng phải tìm người như em bảo vệ chị." Mạc Trọng Đan sửng sốt, hỏi: “Anh có được không?” Nguyễn Hoan: “……” Anh từ đâu chui ra đấy?