Hóa ra tôi mới là mối tình đầu của ảnh đế

Chương 27 : Hóa ra tôi mới là mối tình đầu của ảnh đế

Dĩ nhiên, không gào lên điên cuồng các kiểu như nhóm fan CP trong hội nhóm, lúc này quần chúng qua đường trên Weibo càng muốn ăn dưa, muốn chân tướng.   Dù sao Mạc Trọng Đan không phải là người dựa vào fan kiếm ăn, độ nổi tiếng của anh xem như rộng khắp ở một trình độ nhất định. Huống chi, anh còn có kinh nghiệm nghịch tập như thế, càng thêm nhiều màu sắc.   Vì vậy, số lượng quần chúng ăn dưa đương nhiên cũng không thể coi thường.   Nhất thời, fan Sơn Dương của anh không khống chế được top bình luận.   Top bình luận đầu tiên bị một người đi đường đoạt mất: Tìm ra manh mối, chết cũng phải moi ra cho được, đừng nói là bạn bè nữa đấy.   Top bình luận thứ hai mới là Sơn Dương, vội vã thanh lọc: Chúc @Mạc Trọng Đan V và @Nguyễn Thanh V hữu nghị trường tồn.   Top bình luận thứ ba là Tiểu Thụ Miêu fan CP cũng ngoan ngoãn khéo léo thanh lọc: Hữu nghị vạn tuế!   Đến đây, Ngữ Trọng Tâm Trường và fan Tân Văn Nhụy bế quan im lặng.   Mà bên kia, Miêu Sầm thấy cọ cũng được kha khá, lúc này mới tựa như “lòng như lửa đốt” gọi điện thoại cho Lại Bác Vũ.   Miêu Sầm: “Xin chào, tôi là người đại diện của Nguyễn Thanh. Ngại quá, buổi sáng hơi bận, có một người khác do tôi dẫn dắt bị bắt vì tội đánh nhau.”   Lại Bác Vũ gật đầu, nói: “Tôi biết tôi biết, là chàng trai mới debut kia sao? Người trẻ tuổi mà! Nóng tính lắm.”   Miêu Sầm: “???” Không phải chứ, sao anh biết?   Lại Bác Vũ lại hỏi: “Đúng rồi, cô tìm tôi làm gì?”   Miêu Sầm càng bối rối hơn, bây giờ còn có thể làm gì? Đính chính chứ gì!!!   Dĩ nhiên, cô vẫn vô cùng lịch sự: “À, là scandal giữa Thanh Thanh nhà tôi và Mạc ảnh đế.”   Lại Bác Vũ nói kèm theo tiếng cười: “À, cô nói cái này à! Ha ha ha, đúng đó! Ai có thể ngờ chứ?”   Miêu Sầm: “...” Không phải chứ, anh vui cái gì? --   Lại Bác Vũ lại hỏi: “Vậy... Giờ sao?”   Giọng nói của Miêu Sầm hơi không xác định: “Đính chính?”   Lại Bác Vũ đau răng, nói: “Ầy, đúng ha! Vậy phải tẩy trắng thế nào?”   Miêu Sầm: “???” Không phải chứ, chúng ta chỉ cần đăng một tin đính chính là xong chuyện! Mà ai quản xem họ làm quái gì có tin hay không! Tỏ thái độ là được rồi chứ?   Lại Bác Vũ cũng phiền lắm!   Đăng tin đính chính! Mặc dù ngày ngày anh mắng chửi Mạc Trọng Đan nhà mình nhưng con người cậu ấy quả thật không tệ, theo đuổi Nguyễn Thanh không khó khăn thế chứ? Vậy đến lúc đó hai người kết hôn, thế chẳng phải sẽ bị vả mặt sao?   Phủ nhận? Đó là không thể.   Lúc này thừa nhận dĩ nhiên càng không thể, hai người còn chưa xác định quan hệ, cậu ta mà dám tự mình công bố, nói thật có vẻ quá không tôn trọng Nguyễn Thanh.   Không trả lời vốn là tốt nhất, cho nên, tại sao cô lại lại gọi điện thoại hỏi tôi vậy hả?   Miêu Sầm quả thật bị Lại Bác Vũ làm cho bối rối, nếu không phải là Nguyễn Thanh đã nói hai người không có quan hệ gì, cô cũng hoài nghi bọn họ có phải đang hợp tác lừa gạt cô hay không?   Miêu Sầm bị Lại Bác Vũ qua loa cúp điện thoại, còn chưa làm rõ ràng bài đính chính này nên đăng thế nào? Lúc nào thì đăng? Ai đăng trước?   Lại Bác Vũ cúp điện thoại nhìn Mạc Trọng Đan, hỏi: “Nói thế nào? Đính chính sao?”   Mạc Trọng Đan nói: “Xem ý Nguyễn Thanh bên kia! Cô ấy đính chính thì chúng ta cũng lên, cô ấy không giải thích thì không trả lời.”   Cũng may scandal kiểu này chính là quần chúng ăn dưa quậy nóng lên. Nguyễn Thanh lại không dám đính chính trước Ảnh đế, sợ tổn hại đến mặt mũi của anh.   Chuyện này kéo dài liên tiếp mấy ngày, độ nóng cũng ngày một giảm dần.   Nam nữ chính không trả lời, khóa Weibo giả chết.   Fan đều đang rủa sả đám paparazzi và quần chúng ăn dưa xen vào việc của người khác. Group Thanh Sơn CP phát hiện tin tức thả không ít “thức ăn” này như được đón lễ mừng năm mới vậy, cẩn thận thu gom “thức ăn”.   Về cơ bản, quần chúng cũng cho rằng hai người có một chân, không phải bạn bè trai gái thì cũng là bạn giường thôi.   Dường như minh tinh ăn một bữa cơm cũng có thể sinh ra em bé vậy. Tuy nhiên quần chúng cũng dễ quên lãng nhất. Chuyện này không ai thừa nhận, không ai phủ nhận, nó chính là một scandal, có tin hay không thì chỉ xem rồi cho qua.   4, 5 ngày đủ cho họ quên đi, sau đó bị những tin tức khác chiếm lấy.            “Vương Phi Nhi” nắm dây xích đu, vừa cười ha ha, vừa nhìn Mạc Trọng Đan gọi: “Ân Diệp ca ca.”   Mạc Trọng Đan đứng trước xích đu, bất động nhìn hồi lâu.   Tào Vĩnh Lượng thấy đã ổn, hô: “Cắt!”   Nhân viên nhanh chóng đi lên giữ xích đu lại. Nguyễn Thanh đi xuống, sau đó cúi đầu nói cảm ơn mọi người.   Tào Vĩnh Lượng tặng cho cô một bó hoa, nói: “Chúc mừng! Ngoại cảnh của cô đã kết thúc rồi.”   Nguyễn Thanh cảm ơn nhận lấy. Tào Vĩnh Lượng cười nói không cần cảm ơn, trong lòng cảm thán, chậc chậc, biết đâu mai sau sẽ là Ảnh đế phu nhân chứ chẳng đùa!   Ông liếc nhìn Mạc Trọng Đan, hỏi Nguyễn Thanh: “Khi nào cô đi?”   Nguyễn Thanh đã nói: “Trưa mai ạ, đặt vé máy bay xong cả rồi.”   Tào Vĩnh Lượng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó vừa cười vừa liếc nhìn Mạc Trọng Đan.   Cảnh quay ngoại cảnh của Nguyễn Thanh không nhiều lắm nhưng là vì cảnh có liên quan đến việc di chuyển, ghép nối tương đối nhiều, cho nên ngoại cảnh còn lại gần với lúc kết phim.   Những người đã đóng máy đều đi rồi, Nguyễn Thanh không muốn lên máy bay vào cùng ngày hôm đó, cô ngại mệt, chuẩn bị trở về dành ra một ngày nghỉ ngơi.   Ngày hôm sau cô vừa rời giường, Điền Nguyệt Nguyệt đã chuẩn bị xong hành lý, nói với Nguyễn Thanh: “Nhạc tổng đặt khoang hạng nhất cho chị rồi ạ.”   Nguyễn Thanh được chiều mà sợ: “Tại sao hôm nay Nhạc tổng tốt vậy?”   Điền Nguyệt Nguyệt nói: “Nhạc tổng luôn đối xử tốt với chị vô cùng.”   Hai người cười cười nói nói sắp xếp xong hành lý, sau đó cùng nhau đi ra thang máy. --   Nguyễn Thanh nói với Điền Nguyệt Nguyệt: “Chúng ta mua chút đồ ăn vặt lên máy bay đi!”   Điền Nguyệt Nguyệt oán trách: “Gần đây có phải mặt chị hơi tròn rồi không? Không thể ăn nữa đâu.”   Nguyễn Thanh nghiêm mặt nói: “Nguyệt Nguyệt, em là trợ lý chứ không phải là chị Miêu, đừng lo lắng nữa! Chị ăn không mập.”   Điền Nguyệt Nguyệt: “...” Chị lấy tự tin ở đâu ra vậy?   Hai người nói nhỏ, thỉnh thoảng cãi vả dưới tầng trệt. Sau đó, họ nhìn thấy Mạc Trọng Đan và Lại Bác Vũ đang đẩy hành lý từ một thang máy khác ra ngoài.   Lúc ấy, tâm trạng Nguyễn Thanh vô cùng vi diệu: “...”   “Ô... Ảnh đế đại nhân, anh vội về chạy show khác sao?” Nguyễn Thanh nhớ anh chưa đóng máy mà.   Mạc Trọng Đan lắc đầu, Lại Bác Vũ “ây gù” một tiếng: “Thật là tình cờ! Hôm nay Trọng Đan nhà chúng tôi đóng máy ngoại cảnh đấy! Anh đã đặt vé máy bay chiều nay, em mấy giờ? Bọn anh bay về thành phố lúc ba giờ đó.”   Nguyễn Thanh: “... Vậy thì quá trùng hợp rồi.” Lại còn cùng chuyến máy nữa chứ.   Mạc Trọng Đan nhìn cô, sau đó hỏi: “Đi cùng không?”   Nguyễn Thanh liếc nhìn cửa xe của anh, nghĩ tới gió tanh mưa máu trên mạng lúc này, yên lặng nói: “Em còn muốn đi siêu thị.”   Lại Bác Vũ khoa trương kêu: “Ôi khéo quá này!”   Điền Nguyệt Nguyệt kinh hãi: “Lại khéo gì nữa? Các anh cũng đi siêu thị sao?”   Lại Bác Vũ cười gật đầu nói: “Đi chứ!”   Điền Nguyệt Nguyệt: “... Vậy thì quả thật trùng hợp.”   Cuối cùng, vẫn là Lại Bác Vũ dẫn theo Điền Nguyệt Nguyệt đi siêu thị một chuyến. Nguyễn Thanh cảm thấy gần đây cô và ảnh đế đang có scandal, bây giờ không cần thiết đi thành đôi đến siêu thị đâu.   Vì vậy, Mạc Trọng Đan bảo tài xế đưa anh và Nguyễn Thanh thẳng ra sân bay.   Nguyễn Thanh cũng rất lo lắng: “Mạc ảnh đế à! Anh cũng có rất nhiều trạm tỷ hả?”   Mạc Trọng Đan nói: “Không sao, hôm nay anh trở về là quyết định bất ngờ, các em ấy không biết.”   Nguyễn Thanh an tâm: “Vậy thì tốt, em cũng không có trạm tỷ gì ráo. Ha ha ha ha ha...”   Sau đó, hai người đã quên, hiện nay trên thế giới này có một hội nhóm tên gọi “Thanh Sơn”, bên trong có một đám tiểu thụ miêu kêu than cầu rải lương thực.   Cho nên, cũng sẽ có —— trạm tỷ Thanh Sơn!            Hai người tới sân bay, lúc từ trên xe bước xuống còn chưa chú ý tới xung quanh.   Nguyễn Thanh xuống xe liền vòng ra sau xe. Mạc Trọng Đan cũng vội vàng xuống, sau đó nói với cô: “Anh cầm giúp em.”   --   Nguyễn Thanh lắc đầu, nói: “Không nặng đâu.”   Mạc Trọng Đan bật cười, nói: “Anh biết, nhưng là một người đàn ông, đây là điều nên làm.”   Nguyễn Thanh sững sờ nhìn anh, nhớ lại cảnh tượng mình đã từng nhìn thấy trên đường. Cảnh tượng anh chàng đẹp trai ga lăng giúp cô nàng xinh đẹp lấy đồ xuống, cô nàng mỉm cười nói cảm ơn.   Cô đã từng hâm mộ, Nguyễn Thanh hâm mộ cuộc sống mà cô từng tận mắt chứng kiến, một cuộc sống tốt đẹp. Không ai biết cuộc sống khô cằn của cô khó khăn bao nhiêu nhưng cô cần phải nhận bốn đứa con mà cha mẹ nuôi để lại, cho nên cô không có thời gian để bực dọc.   Thế nhưng không sao, cô sống rất yên tâm và thoải mái. Sự quan tâm mà cô hâm mộ đều được hiện hữu trong một bộ phim truyền hình chiếu trên TV, cho nên, cô trở thành fan phim đó.   Cô cũng giống những fan hâm mộ khác, dựa vào tương tác ngọt ngào của nam nữ chính để làm phong phú thêm cho cuộc sống của mình, rót màu xanh và hoa hồng vào cuộc đời cô.   Cô sẽ không nói gì cả nhưng cô sẽ xem chúng.   Được sống lại vào một cuộc sống quá tuyệt vời rồi, có thể nói chuyện, có thể có công việc tươi sáng.   Bây giờ... Còn có thể có một người đàn ông lịch lãm quan tâm.   Nguyễn Thanh cười, thật ra thì Nhạc tổng cũng rất quan tâm cô, nhưng dù sao vẫn không giống.   Cô tránh chỗ cho Mạc Trọng Đan. Mạc Trọng Đan nhanh chóng lấy hành lý của hai người xuống, sau đó hai người đẩy hành lý vào sân bay.   Mạc Trọng Đan lén lút nhìn cô, thấy cô chỉ cúi đầu nhìn đường, anh lập tức tìm chủ đề: “Em nói em vào giới giải trí là muốn kiếm tiền, em rất cần tiền sao?”   Nguyễn Thanh và Mạc Trọng Đan bắt đầu quay phim đến nay gần hai tháng, cảm giác xa lạ lúc đầu đã không còn nữa.   Vì vậy, cô có chút thân cận với Mạc Trọng Đan: “Cần chứ ạ! Em nghèo ơi là nghèo.”   Mạc Trọng Đan sững sờ, sau đó không quá chắc chắn hỏi: “Chương trình giải trí lần tới có phải em muốn dẫn những người đó đến nhà mình?”   Nguyễn Thanh cười ha ha: “Đúng vậy!”   Mạc Trọng Đan lại không quá xác định: “Đó là nghèo thế nào chứ?”   Nguyễn Thanh khoa tay múa chân nói: “Trước tiên phải ngồi máy bay đến sân bay chỗ nhà em...”   Mạc Trọng Đan gật đầu, ừ ừ.   Nguyễn Thanh: “Sau đó ra ngoài ngồi xe buýt 5 tiếng đến thị xã nhà em.”   Mạc Trọng Đan gật đầu, ừa ừa.   Hả?   “5 tiếng hả?”   Nguyễn Thanh cười nói: “Đúng vậy ạ! Sau khi đến thị xã, ngồi xe buýt một tiếng đến thôn nhà em, đấy, đến rồi đấy.”   Mạc Trọng Đan: “... Vậy... Nhạc tổng em nói biết nhà em xa vậy luôn sao?” Em có ý định nói với anh ta à?   Nguyễn Thanh vẫn mỉm cười gật đầu: “Biết ạ! Anh ấy đến rồi!”   “Cái gì!!!” Lúc này Mạc Trọng Đan không che dấu được kinh hãi: “Anh ta đến rồi?”   Nguyễn Thanh nhìn anh một cách kỳ quái: “Đúng vậy!”   Mạc Trọng Đan: “Tại sao anh ta lại đến đó???”   Nguyễn Thanh bị vẻ mặt của anh hù sợ, lặng lẽ lùi về sau một bước, sau đó đáp: “Tại sao? Không có... tại sao gì hết ạ!”   Mạc Trọng Đan: “...” Thà rằng đừng trả lời, càng đau tim.   Từ khi Mạc Trọng Đan debut, bất luận là sân bay hay khách sạn, thường sẽ có trạm tỷ cầm máy đứng chụp hình, thậm chí có vài người qua đường cũng sẽ len lén chụp. Những năm gần đây Mạc Trọng Đan đã sớm luyện thành bản lĩnh mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng.   Anh mới vừa đưa Nguyễn Thanh vào cổng sân bay thì đã phát hiện có vài cô bé đang ngồi ở khu chờ.