Hóa ra tôi mới là mối tình đầu của ảnh đế
Chương 17 : Hóa ra tôi mới là mối tình đầu của ảnh đế
Vì vậy, Lâm Giai Tư vẫn rất hiểu mình là người nhỏ nhất trong đoàn, luôn tôn kính Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh lập tức có thiện cảm với cô ấy, không ngờ dù đã xảy ra chuyện như vậy, hôm nay mọi người đều vui vẻ tới đây chào cô, còn có Lâm Giai Tư tới thăm hỏi thế này.
Nguyễn Thanh cảm động.
Ở một bên, Mạc Trọng Đan đang ngồi đột nhiên cau mày hỏi Lại Bác Vũ: “Có phải cô ấy rất thích Lâm Giai Tư không?”
Lại Bác Vũ ừ, nói: “Đã nhìn ra, tính tình cô này rất thẳng thắn, thích hay không trên gương mặt đều hiện rõ.”
Mạc Trọng Đan quay đầu nhìn Lại Bác Vũ hỏi: “Tại sao?”
Lạc Bác Vũ khó hiểu: “Cái gì tại sao?”
“Tôi đã điều tra, cô ấy hoàn toàn không quen biết Lâm Giai Tư, tại sao Lâm Giai Tư lấy thiện cảm nhanh vậy?” Mạc Trọng Đan không phục lắm, cái này không công bằng.
Lại Bác Vũ bật cười: “Ảnh đế đại nhân của tôi ơi! Tình bạn giữa con gái với nhau rất khó giải thích, tôi cũng bó tay toàn tập.”
Mạc Trọng Đan không để ý đến anh ta. Anh nhìn về phía Nguyễn Thanh và Lâm Giai Tư, anh rất chắc chắn đây không phải là khó giải thích. Lâm Giai Tư chắc hẳn đã làm gì để gây được thiện cảm, anh nhất định phải khiêm tốn học tập.
Vì vậy, trước khi Nguyễn Thanh đến, Mạc Trọng Đan đã tìm cô rồi. Anh muốn xoát hảo cảm!!!
Thật ra thì rất nhiều người đều biết, chuyện trên weibo chưa chắc là thật. Ví như ghép CP là chiêu rất nhiều phim truyền hình trước khi tuyên truyền đều sẽ dùng.
Thậm chí có những người lúc ghép CP đang có bạn gái hoặc bạn trai, hoặc là đã có chồng hoặc vợ.
Quy tắc trong giới thôi! Trước khi truyền bá phim, ghép CP đã được dự báo trước, lúc phim vừa lên sóng sẽ xào cho nóng lên, đây là một cách làm win-win (*).
(*) win-win: đôi bên cùng có lợi
Nhưng cũng có trường hợp giẫm phải “mìn”, đầu tiên, độ nổi giữa hai người chênh lệch quá lớn, ghép CP phải thật chú ý, rất dễ dàng bị nói thành hút máu. Đặc biệt là lúc bên đàng trai thấp hơn mà ghép CP với đàng gái quá nổi tiếng, quả thật là tai họa.
Mặt khác, nếu như một bên đã có một CP ổn định và quá hot, như vậy nếu ghép một CP khác vào thì nguy cơ thất bại cực kỳ cao.
Hotsearch hôm nay trên Weibo, có thể nói Nguyễn Thanh đã đạp trúng hai bãi mìn, mặc dù Ngữ Trọng Tâm Trường là fan CP bị fan only diss (*) các kiểu nhưng cũng không thể không nói đây là fan CP sốt dẻo nhất hiện nay, cộng thêm địa vị cao của Mạc Trọng Đan trong giới giải trí, còn Nguyễn Thanh chỉ ở tuyến 18, bị nói là hút máu quả thật không ngoa.
(*) diss: không hài lòng, khinh thường ra mặt.
Mọi người không đến chào hỏi Nguyễn Thanh không phải là vì Nguyễn Thanh mích lòng fan, dù sao trong giới này chẳng biết đâu là thật đâu là giả, không có bước lên chỉ là vì tất cả mọi người đều đang quan sát thái độ của Mạc Trọng Đan.
Vì thế, khi Mạc Trọng Đan đứng dậy đi đến chỗ Nguyễn Thanh, tất cả mọi người trong đoàn phim đều sôi nổi, dồn hết ánh nhìn sang đó.
Cảnh cáo, làm nhục hay giễu cợt? Ảnh đế muốn làm gì đây?
Nguyễn Thanh cũng rất căng thẳng đó! Thấy Mạc Trọng Đan từng bước đi tới, vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc, dường như cô còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
“Nguyệt Nguyệt, chị cúi người xin lỗi thì anh ấy sẽ tha thứ cho chị chứ?” Nguyễn Thanh cảm thấy Ảnh đế có thể đang tới tính sổ, ánh mắt của anh ấy quá nghiêm túc rồi.
Điền Nguyệt Nguyệt ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Chắc được á? Hiện giờ trên web đều đang mắng chị, không ảnh hưởng nhiều đến Ảnh đế.” Không phải... cứ níu lấy không thả đâu nhỉ?
Nguyễn Thanh tự tin hơn một tí. Mạc Trọng Đan đi thẳng đến trước mặt cô, sau đó cúi đầu nhìn cô. Cô gái trước mắt hồi hộp mở to đôi mắt to tròn, đôi môi nhỏ mím thật chặt.
Dáng vẻ kia vừa ý anh quá. Mạc Trọng Đan hít sâu một hơi, bảo mình phải tỉnh táo lại, sau đó mới thản nhiên nói: “Chuyện ngày hôm nay, anh rất xin lỗi.” Anh muốn xoát hảo cảm của em đó!!!
Nguyễn Thanh: “...” À há?
“Chuyện bị người ta chụp lén ấy, lúc đấy anh đáng lẽ nên chú ý xung quanh hơn.” Mạc Trọng Đan nhìn cô, nói tiếp: “Hôm nay những ngôn luận trên mạng kia...”
Nguyễn Thanh thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Em không sao, em không để trong lòng. Cũng đâu phải là lần đầu tiên, ha ha ha ha ha...”
Nghe vậy, Mạc Trọng Đan thầm nhói đau. Anh nhìn Nguyễn Thanh vốn muốn nói gì đó nhưng lại nuốt trở về.
Nguyễn Thanh vừa cười vừa nói: “Cảm ơn anh tin tưởng em, còn nữa thật ra em không có ý ghép đôi gì đó đâu ạ.”
Mạc Trọng Đan gật đầu, dù mặt anh lạnh lùng nhưng ánh mắt lại rất nóng bỏng. Anh nói: “Anh biết, ngoài ra, chuyện thế này đừng nên quen với nó.”
Nguyễn Thanh sửng sốt, Mạc Trọng Đan đã xoay người bỏ đi.
Đừng nên quen với nó?
Thế nhưng, nếu không làm quen... thì phải đối mặt thế nào? Khóc lóc ỉ ôi không giải quyết được vấn đề, bản thân cũng không xử lý được gì, cười đối mặt đã là bản năng rồi.
Cười, vậy thì sẽ có thể đối mặt với nó.
Trong lòng Nguyễn Thanh khẽ động nhưng cuối cùng vẫn không đuổi theo Mạc Trọng Đan để nói những câu chẳng đúng chẳng sai này. Những người khác thấy Mạc Trọng Đan không xa cách với Nguyễn Thanh vì chuyện trên mạng nên cũng dần dần bước lên chào hỏi.
Dù sao ngày đầu tiên Nguyễn Thanh đến nơi còn mang cà phê cùng bánh bao cho từng người, quả thật đã để lại ấn tượng rất sâu với họ. Cà phê và bánh bao làm bọn họ rất vui vẻ chào ngày mới.
Hạ Thanh Hải là người đầu tiên tới nói xin chào, không phải anh ta sợ Ảnh đế nhưng anh ta sẽ không tội gì đi dây vào mấy phiền phức không cần thiết.
Trong bộ phim này, Hạ Thanh Hải diễn vai Triệu Càn Vũ, là một trong những Boss phản diện vô cùng quan trọng.
“Cà phê và bánh bao của lần trước, cảm ơn cô.” Hạ Thanh Hải không nói quá nhiều, chỉ nói cảm ơn đơn giản.
Nguyễn Thanh mỉm cười sau đó giải thích: “Ngày đó vừa lúc là thời điểm ăn sáng cho nên tôi mới mua bánh bao.” Tôi không cố ý muốn phối cà phê với bánh bao đâu.
Hạ Thanh Hải cười nói: “Cảm ơn cô, hôm đó vừa lúc tôi chưa ăn sáng, bọc thức ăn của cô đã cứu tôi một mạng đấy.”
Dựa vào câu này có thể thấy được, Hạ Thanh Hải là người rất nhẹ nhàng. Anh ta sẽ dùng phương thức của mình để hóa giải lúng túng.
Hạ Thanh Hải không ở lâu, anh ta và Nguyễn Thanh không quen thân lắm, anh ta sẽ không ghét cô vì chuyện trên mạng nhưng cũng sẽ không có ý nghĩ qua lại thân thiết với cô.
Người tiếp theo tìm đến cô là Phỉ Diệp, trong phim diễn vai Chúc Lạc, tiểu đệ đầu tiên của nam chủ. Phỉ Diệp không nói nhiều, cũng chỉ nói cảm ơn vì cà phê và bánh bao hôm đó thôi, không đợi Nguyễn Thanh nói không cần cám ơn thì anh ta đã đi mất.
Tính tình Tần Nhất Dao hoạt bát, cũng là một trong nhóm nam năm nay vừa xuất đạo. Là người được công ty họ lăng xê, tiến vào đoàn phim này có thể nói là đã tốn hết tâm tư. Vai Du Mặc Nhiên, mặc dù cũng là tiểu đệ của nam chủ nhưng phần diễn không nhiều lắm, trái lại thiết lập nhân vật thì khá dễ mến.
Cậu ta rất tôn trọng Nguyễn Thanh, mở lời là: “Tiền bối, chị đẹp hơn nhiều so với trên tivi đấy ạ.”
Cô gái nào không thích cái đẹp. Được khen, Nguyễn Thanh đương nhiên cũng vui trong dạ.
Nguyên Nhã không qua chào hỏi, thật ra ngày đầu tiên cô ấy đã gặp Nguyễn Thanh. Vì vậy, cô ấy chỉ đứng xa gật đầu chào.
Điền Nguyệt Nguyệt tiều tụy vì lo lắng: “Có phải Nguyên Nhã là người chụp đăng mạng không?”
Nguyễn Thanh: “???”
Thấy Nguyễn Thanh không hiểu, Điền Nguyệt Nguyệt lập tức khiếp sợ nhìn cô: “Chị, cái góc độ kia chắc chắn là có người dùng di động chụp đấy! Không phải chúng ta chụp thì tự chúng ta biết thôi. Dù sao chắc hẳn phải có một người chụp hình đăng lên chứ? Bây giờ chúng ta còn không biết người đó là ai nữa kìa!”
Nguyễn Thanh: “... À, cũng đúng, nhưng chị cảm thấy không phải là Nguyên Nhã.”
Điền Nguyệt Nguyệt thở dài: “Chị cảm thấy cũng vô dụng thôi!”
Nguyễn Thanh quay đầu lại nhìn Điền Nguyệt Nguyệt cười nói: “Sao vô dụng được hả? Chị dựa vào trực giác lẫn chó săn mà Nhạc tổng lót vào đấy.”
Điền Nguyệt Nguyệt: “...” Chó săn
Nguyễn Thanh chuyển di động thành im lặng, sau đó nói: “Chị đi hóa trang đọc kịch bản đây, hôm nay là quay chung cả đám, hơn nữa còn phải treo cáp nữa.”
Hôm nay cảnh đầu là tình tiết lúc nam chủ vẫn còn ở môn phái, cùng đám sư huynh đệ xuống núi. Chủ yếu là phần diễn của Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh, những người khác chỉ lộ mặt thôi.
Cảnh buổi chiều là sau khi nam chủ trở thành Giáo chủ Ma giáo, cùng đám tiểu đệ và nữ chủ truy xét hung thủ. Đa số là phần diễn của Mạc Trọng Đan và Tân Văn Nhụy, Nguyễn Thanh chỉ lộ mặt.
Buổi sáng phần diễn của Nguyễn Thanh hơi nặng nhưng tình tiết nhẹ nhàng, cũng khá dễ qua. Duy chỉ có phần treo cáp là hơi khó, là cảnh Ân Diệp và Vương Phi Nhi bị người tập kích trên đường. Vương Phi Nhi bị đánh rớt xuống tàng cây, Ân Diệp đón lấy cô.
Cảnh này từ lúc đấu đến lúc rơi xuống đất đều phải dùng dây cáp.
Sau khi Tào Vĩnh Lượng nói xong, đột nhiên trong lòng lộp bộp. Ông chợt cúi đầu nhìn kịch bản, quả nhiên thấy là của Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh!
Ông run đôi môi nói: “Gọi Ảnh đế đi.”
Phó đạo diễn: “???”
Tào Vĩnh Lượng hung tợn nói: “Tôi muốn ước pháp tam chương với cậu ta.” Không được hỏng nữa.
Phó đạo diễn xoay người nói: “Vậy em đi gọi nhé.”
Tào Vĩnh Lượng lập tức bắt lấy anh ta, thê lương nói: “Tôi đùa thôi!!!”
Phó đạo diễn: “...”
Tào Vĩnh Lượng thở dài, nhìn kịch bản, khó hiểu nói: “Diễn xuất của Mạc Trọng Đan là không thể nghi ngờ, sau năm đầu chuyển sang diễn viên thì nhận giải người mới xuất sắc nhất, sau đó lại đoạt giải nam chính xuất sắc nhất, tiếp đó còn liên tục nhận hai giải nam chính xuất sắc của Kim Hoa.”
Phó đạo diễn Tưởng Học Khôn cười nói: “Đúng vậy! Ban đầu cậu ta tách khỏi nhóm thì trên mạng mắng đến nỗi người không lướt weibo như em cũng biết. Em và đồng nghiệp đều không xem trọng, không ngờ trời sinh cậu ta có năng khiếu diễn xuất.”
Tào Vĩnh Lượng lại thở dài thườn thượt: “Thế nên, tại sao vừa đến cảnh quay với Nguyễn Thanh thì cứ hỏng liên tục vậy?”
Tưởng Học Khôn cũng xem các cảnh quay mấy hôm nay, dĩ nhiên cũng biết Ảnh đế chỉ cần quay cùng Nguyễn Thanh, rất ít cảnh có thể một lần là qua.
Suy nghĩ thật lâu, Tào Vĩnh Lượng hỏi: “Cậu nói xem, có phải Mạc Trọng Đan quá ghét Nguyễn Thanh không, dẫn đến cậu ta không thể chuyên tâm đóng phim?”
Tưởng Học Khôn cau mày nhìn Tào Vĩnh Lượng, hồi lâu sau anh ta hỏi: “Trong giới này, người ghét một người hoặc tránh một người rất nhiều, rất ít ai diễn không nổi. Huống chi cậu ta là Ảnh đế Kim Hoa, chắc chắn không phải lần đầu tiên diễn cùng với người mình không thích, không đến mức diễn không nổi chứ nhỉ?”
Tào Vĩnh Lượng hỏi anh ta: “Vậy cậu nói xem là tại sao?”
Tưởng Học Khôn nói như chuyện đương nhiên: “Chẳng lẽ không phải vì quá thích sao?”
Tào Vĩnh Lượng: “...”
“Ha ha ha ha ha, em đùa thôi anh!”
Tào Vĩnh Lượng: “Ha ha ha ha ha...”
Hai người đều cười to, sau đó quay đầu nhìn vào phim trường, tổ dây cáp đang giúp Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh buộc dây cáp. Mạc Trọng Đan hình như khá quen thuộc rồi, cột chắc xong thì thử một chút thấy không có vấn đề gì.
Sau đó, anh quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thanh đối diện. Nguyễn Thanh là lần đầu tiên treo dây cáp, vì vậy có chút luống cuống. Hai lần Mạc Trọng Đan giơ tay lên muốn giúp đỡ, cuối cùng lại không nói gì mà chỉ để xuống.
Tào Vĩnh Lượng: “...”
Tưởng Học Khôn: “... Ban đầu, Mạc ảnh đế đọc kịch bản rồi mới nhận quay sao?”
Tào Vĩnh Lượng đột nhiên trợn to mắt nhìn Tưởng Học Khôn, sau đó cạn lời thật sự.
Mạc Trọng Đan là tự liên hệ giành vai, hoàn toàn chưa từng đọc qua kịch bản...
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
33 chương
88 chương
85 chương