Hoá Ra Đã Yêu FULL
Chương 18
Ngọc Khuê trực tiếp cúp máy, ném điện thoại sang bên cạnh.
Vẻ kiên cường, mạnh mẽ để đối chất với Phạm Phương Ngân đã hoàn toàn biến mất, chẳng biết từ lúc nào khoé mắt cô ướt ướt, từng giọt nước mắt tuôn rơi.
Dù cho Ngọc Khuê mạnh mẽ thế nào, sắt thép ra sao trong công việc hay khi đối diện với kẻ mình ghét nhưng cô vẫn là một người phụ nữ bình thường.
Nhìn thấy hàng loạt bằng chứng ngoại tình của chồng mình từ ảnh đến video chân thực như vậy, làm sao cô kiên cường cho nổi đây.
Từ giây phút nhìn thấy những bức ảnh, Ngọc Khuê chỉ cầu xin, cầu xin ông trời rằng tất cả mọi thứ bày trước mắt cô là giả, là có kẻ cố tình tạo ra để chia cắt cô và Trịnh Đình Vũ.
Nhưng mấy video kia đã đập tan mọi hi vọng nhỏ nhoi của cô.
"Trịnh Đình Vũ, anh đã làm những chuyện đó thật sao? Anh đã phản bội em và con thật sao?"
Ngọc Khuê nấc nghẹn trong nước mắt mà tự hỏi lòng mình, cô không muốn tin đâu, không muốn tin những gì đang xảy ra trước mắt.
Chợt dưới bụng của chút đau, đứa nhỏ lại đạp cô.
Chắc bé con không muốn cô chất vấn bố nó như vậy.
Đau thương, mệt mỏi và tuyệt vọng.
Ba tầng cảm xúc dày vò cô suốt mấy tiếng đồng hồ trong những giọt nước mắt, trong tiếng nấc nghẹn ngào.
Rồi cuối cùng, có lẽ nước mắt không còn đủ để cô khóc nữa, Ngọc Khuê mới rời giường đi vào nhà vệ sinh rửa mặt một lượt.
Sấp nước lạnh lên mặt cho tỉnh táo, Ngọc Khuê ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mình trong gương.
Tự nhiên cô chẳng nhận ra mình nưxa, đôi mắt đỏ sọng sưng sưng vì khóc nhiều, khuôn mặt hốc hác tới đáng thương.
Hồi chiều mới ngủ dậy soi gương cô đâu có thấy mình tệ hại như vậy chứ.
Ngọc Khuê phải thừa nhận, tự khi lao vào bàn cá cược tình yêu này, cô nhận lại được rất nhiều thứ.
Niềm vui có, hạnh phúc có nhưng cùng với đó cô đã khóc nhiều hơn.
Cô đã rơi nước mắt quá nhiều vì một người.
Bước ra khỏi phòng tắm, tâm trạng Ngọc Khuê dần ổn định lại chút, tuy chẳng vui cười nổi nhưng cô đã tỉnh táo hơn lúc nãy.
Trong những trường hợp này khóc cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì vậy thì cô nên giữ cho bản thân thật bình tĩnh để biết đâu tất cả mọi thứ đều là sự thật, cô còn đủ mạnh mẽ để bước qua cơn sóng giữ này.
Thật ra từ tận đáy lòng Ngọc Khuê vẫn mong mọi việc đều không phải sự thật.
Một lần nữa cô ngồi đối diện với chiếc máy tính vẫn để mở, chạm vào con chuột để màn hình sáng lên.
Ngọc Khuê hít một hơi thật sâu, nhấn vào một video trong mail xem thử.
Không sai quả như dự đoán, đều là những cảnh nóng của chồng cô, gương mặt kia, vóc dáng kia không lệch đi đâu được.
Từng âm thanh ái muội rơi vào tai cô chẳng khác gì mũi khoan inh ỏi muốn chọc thủng màng nhĩ của cô.
Từng hình ảnh trong video như muốn chọc mù đôi mắt cô.
Từng trận kích tình của đôi nam nữ trong video thật sự khiến cô trướng mắt mà.
Ngọc Khuê bấm tắt màn hình, gập laptop lại.
Chắc cô đang tự ngược mình phải không, rảnh rỗi ngồi coi lại từng chi tiết chồng mình ngoại tình.
Nhắm mắt lại định thần một lúc để ngăn cảm xúc bồng bột dâng lên, chợt Ngọc Khuê như nhận ra điều gì đó.
Cô mở mắt, nhanh chóng khởi động lại máy tính, mở những video kia xem lại lần nữa đồng thời xem cả những bức ảnh nằm bên cạnh.
Xâu chuỗi lại cuộc nói chuyện giữa mình và Phạm Phương Ngân xem có tìm ra vấn đề không.
Ngọc Khuê nhíu mày suy nghĩ, có một vài việc cô phải nhờ bố mẹ chồng xác thực rồi.
Nghĩ là làm, Ngọc Khuê bước xuống nhà tìm bà Trịnh, vào phòng bếp không thấy bà đâu toàn người làm, cô đoán chắc mẹ chồng đang ở vườn chăm sóc cây nên vội vã ra ngoài tìm.
Đi qua phòng khách, một người làm đang lau nhà phía bên trái nên Ngọc Khuê đi gọn sang phía bên phải.
Ai ngờ cô giúp việc kia lau nhà giật lùi về phía Ngọc Khuê đang đi, cô ta va vào cô.
Trong lúc chênh vênh không có điểm tựa, Ngọc Khuê túm lấy áo người giúp việc kia nhưng cô ta cũng đồng loạt ngã xuống đè lên người Ngọc Khuê.
"Aaa..."
Tiếng kêu của Ngọc Khuê cùng với tiếng chiếc cây lau nhà rơi xuống thu hút sự chú ý của mấy người làm trong bếp.
Họ vội vã chạy ra kéo cô giúp việc kia dậy rồi lại gần đỡ lấy Ngọc Khuê.
"Đau...bụng đau...giúp tôi..."
Phía chân Ngọc Khuê xuất hiện một mảng máu đỏ nhuộm cả quần áo.
Lúc này may sao vẫn có bà quản gia lâu năm đùr bình tĩnh ra lệnh cho một người gọi xe cứu thương, một người ra báo cho ông bà chủ còn bà ấy ở lại đỡ đầu Ngọc Khuê dựa vào vai mình, cố trấn an cô.
"Cô chủ hít sâu vào rồi thở ra từ từ.
Cô cứ bình tĩnh, mọi biệc không sao đâu, xe cứu thương sắp đến rồi."
Nhìn vệt máu ở thân dưới của mình vẫn tiếp tục chảy Ngọc Khuê thật sự rất sợ nhưng cô cố gắng bình tĩnh nhất có thể, làm theo lời bà quản gia yêu cầu, hít thở từ từ.
Ngay lúc này đây, điều cô mong mỏi duy nhất là đứa bé không sao, nó là con của cô, là kết tinh tình yêu của cô và Trịnh Đình Vũ mà.
"Con ơi, kiên cường lên nhé con.
Bố và mẹ vẫn đợi con từng ngày đấy."
Ngay giây phút Ngọc Khuê dần mất đi ý thức, cô thấy bố mẹ chồng vội vã chạy vào cùng với đó là tiếng còi hú của chiếc xe cứu thương..
Truyện khác cùng thể loại
172 chương
9 chương
59 chương
72 chương
10 chương
136 chương