Ngải Luânởnhà anh đến chiều Chương Mỹkhó chịu đuổi anh vềanh lạiởlì không chịu vềcứlấy lý do là cô choởhết ngày làm Chương Mỹhậm hực không đuổi Ngải Luân đi nữa . Cứvậy cho đến 12 giờđêm trước cửa phòng của Ngải Luân * cốc cốc cốc * Ngải Luân khó chịu vì đang ngủmà bịđánh thức dậy lê đôi chân mệt mỏi đi mởcửa , vừa mởcửa vùa nói :" gì vậy trời mới 12 giờđêm thôi mà ! " Anh khoảnh tay trước ngực dựa vào tường : " cũng biết giờgì ? " - Biết chứ! - Biết mà còn ......... Anh đang nói thì Ngải Luân rơi tay lên trước mặt xen ngang lời anh :" khoan đã ! Sao cảm thấy cảnh này nó có vẻquen quen " - Quen ? - Uk - Vậy thì biết kết quảrồi ! - Không lẽlà ................. - Hiểu rồi ? Ngải Luân ôm người nhìn anh dè chừng :" tôi xin cậu ! Thân thể ngọc ngà này của tôi chỉcó thểcho Chương Mỹthôi , không cho cậu được đâu " Mặt anh biến sắc không nói lên lời hai tay nắm chặt thành nắm đấm đang định đánh Ngải Luân thì " BỐP " Chương Mỹkhông biết từđâu ra đánh vào đầu Ngải Luân giận dữnói :" anh cho tôi cũng không thèm " Ngải Luân nhìn thấy Chương Mỹthì tưởng là phao cứu sinh nhưng không ngờlà một tảng đá cực nặng Ngải Luân nhìn Chương Mỹthì vui mừng :" Chương Mỹcuối cùng em cũng tới rồi em xem , anh em đòi ăn thịt anh này ! " * bốp " ui da .... sao em lại đánh anh ? " - Anh ăn nói cho cẩn thận ? thếnào là thịt ? anh hai tôi có vợrồi đó hiểu chưa ? Ngải Luân sờsờcằm suy nghĩnói :" không lẽlà .... tới giúp em khuyên anh trao cơthểngọc ngà này cho em . Vậy thì anh đồng ý vô ......... " * bốp " ..... điều ..... kiện ..... - Anh biết bây giờlà mấy giờkhông hả? - Vậy em có biết bây giờlà mấy giờkhông ? * bốp Ngải Luân ôm đầu khó chịu :" sao em lại đánh anh nữa ? " - Cái tội em hỏi không trảlời - Suốt ngày lấy lý do ra đánh anh * bốp " cấm dài dòng ! trảlời nhanh " - Dạ! thưa vợtương lai của anh hiện tại là ......... * bốp " thích dài dòng không ? " Ngải Luân khó chịu vì bịđánh nãy giờtrảlời :" là 12 giờđêm " - Anh cũng lên đi rồi nhỉ? - Đi đâu ? Chẳng lẽlà ........... Khuôn mặt của Ngải Luân hiện giờrất rất là *** dê * bốp " anh nghĩgì bậy bạđấy ? " - Vậy rốt cuộc là đi đâu ? - Đi ra khỏi nhà của em Ngải Luân giận dữchỉChưởng Mỹvà anh mắng :" hai người qua đáng vừa thôi " Anh nhìn Ngải Luân đầy sát khí :" tôi quá đáng ? " Chương Mỹnhìn Ngải Luân cũng không kém xa là mấy :" em cũng quá đáng với anh sao ? " Ngải Luân sợsệt vì áp lực hiện giờanh và Chương Mỹtỏa ra :" không ....... không ...... hai người không quá đáng " Chương Mỹnói bằng giọng đầy sát khí :" vậy ai là người quá đáng ? " Ngải Luânấp úng :" là ... là anh .... anh quá đáng " Nói thì nói vậy nhưng trong đầu Ngải Luân thì nghĩ:" hai người làm vậy. Dù không phải là tôi thì cũng là tôi. Nếu ánh mắt có thểgiết người thì tôi đã thành trăm mảnh vì hai người rồi" Chương Mỹrơtay ra ngoài cổng :" mời anh vềcho " Ngải Luân giật mình nói to:" cái gì ? " * bốp " Chương Mỹsao em lại đánh a...." Ngải Luân chưa nói xong thì...... * bốp " TửThần sao cậu cũng đánh tôi ? " - Im cho vợtôi ngủ Ngải Luân vênh mặt lên nói bằng giọng thách thức :" không im thì là sao ? " - Không im ? Tựbiết hậu quả( anh nhìn Ngải Luân bằng ánh mát đầy sát khí ) Còn Chương Mỹthì nhìn Ngải Luân một lượt từtrên xuống dưới ánh mắt dừng ngay chỗđó của Ngải Luân cười một cách tà mị:" anh hai à ! Anh không cần động tay đâu nếu chịdâu mà dậy thì ...... " Ngải Luân nhìn theo ánh mắt của Chương Mỹliền hiểu ý che chỗđó đi :" em cắt nó đi rồi ! mai sau em sẽdùng bằng cái gì ? " - Em có thểkiếm thằng khác - Nó có to nhưcủa anh không ? * bốp " thích chuyển chủđềkhông ? " - Anh đâu có - Cấm cãi - Anh không có cãi - Mời anh vềcho - Không phải là anhởhết hôm sao? - Hết ngày rồi ! Mời anh vềcho - Vềđi ( anh nói ) - Hai anh em nhà ....... - Đi hay không ? - Đi..... anh đi - Nói vậy từđầu có phải tốt hơn không ? - Đánh người ta u đâu mà nhưvô tội lắm ý - Đi hay không ? - Thì anh đang đi đây nè Ngải Luân đang đi thì chợt nhớđến hơn một năm trước cũng bịđuổi đi trong nhục nhã nhưvậy Ngải Luân đi được một đoạn khá xa Chương Mỹliền nói :" Em chúc anh ngủngon bên chịdâu nha " - Nói nhiều ! - Hihihi ! Em chúc anh sớm có con nha ! em đi ngủđây ! Nói xong Chương Mỹliền chạy vềphòng nếu không Chương Mỹsợrằng anh sẽđánh mình không trượt phát nào Nhưng Chương Mỹđâu biết rằng anh còn đang bận vui mừng vì câu nói của ai đó đâu có thời gian đểđánh người khác