Họa Quốc

Chương 50

Đêm đó, đèn trong thư phòng phụ thân sáng cả đêm. Đêm đó, ám vệ ra ra vào vào. Đêm đó, Khương Trầm Ngư đã linh cảm được chuyện gì đó đang xảy ra. Chỉ là nàng không thể ngờ rằng, năm năm sau nàng có thể biết được chân tướng, hơn nữa, tận mắt nhìn thấy người bị hại của đêm đó trần thuật chuyện xưa trước mặt mình. "Họ là những người rất chân chất, ngày nào cũng dậy từ lúc gà gáy, cày cuốc dệt vải, đợi mùa thu hoạch, lấy ít ngũ cốc, rau dưa đi chợ đổi lấy thịt. Người vợ có lần bị sốt, để khám bệnh nên phải mượn vay ít tiền của nhà thợ săn, nhưng không thể trả được. Lúc ấy, đại ân nhân lại tặng cho họ một cô con gái, còn cho họ một thỏi bạc mười lượng. Họ trả được nợ, mua đủ thuốc, chữa được bệnh cho người vợ. Họ cảm thấy cuộc đời mình bắt đầu có được hạnh phúc từ khi ấy, họ vô cùng cảm kích vị đại ân nhân ấy, cho nên thành tâm dưỡng dục đứa con gái bị mù lòa, không chút máu mủ kia, gắp miếng thịt duy nhất trên bàn ăn vào bát đứa bé, dùng chút vải bông mới còn lại may quần áo cho nó, họ không biết chữ, nhưng lại biết dạy dỗ đứa trẻ làm người phải lương thiện, phải khoan dung, phải biết cảm ơn, cứ như thế ngày qua ngày đã nuôi đứa bé khôn lớn. Bọn họ nghe nói phu nhân của đại ân nhân thích hoa lan, bèn đem hoa lan mà con gái trồng được đi tặng...". Đôi mắt của Đỗ Quyên không chớp lấy một cái, hai đồng tử to tròn, không chút ánh sáng lại lạnh lùng đến nhường ấy: "Điều mỉa mai nhất là họ thậm chí còn chẳng biết đại ân nhân thực sự là ai, cứ một mực cho rằng đó chỉ là một người làm nào đó trong tướng phủ". Nước mắt Khương Trầm Ngư lăn xuống lã chã. Có lúc, mềm mại cũng là một thanh đao, không đánh mà thắng. Đặc biệt là dùng thái độ như không có gì xảy ra, dùng giọng nói bình tĩnh nhất để thuật lại sự thực tàn nhẫn nhất. Đến nàng nghe còn thấy xé nát tâm can như vậy, thật không dám tưởng tượng Đỗ Quyên năm mười ba tuổi phải đối diện với bi kịch máu tươi đầm đìa đó như thế nào. "Sau đấy, vị thừa tướng tài giỏi đó xuất hiện, nói với đứa bé gái rằng nó vốn là con gái của ông ta, nói ông ta vì bất đắc dĩ thế nào mới phải vứt bỏ nó, nói bao năm nay ông ta luôn hối hận, nói tuy rằng ông ta không thể cho nó danh phận thiên kim tướng phủ, nhưng nguyện chăm sóc cho cuộc sống từ đây về sau của nó... Ông ta nói rất khéo léo, cảm động, tình sâu như biển. Đứa con gái nhỏ vừa nghe vừa khóc, cuối cùng khóc mệt đến nỗi ngủ thiếp đi, khi nó tỉnh dậy, phát hiện thừa tướng đại nhân đã thức cạnh bên giường của nó suốt một ngày một đêm. Đứa con gái nhỏ xúc động trước tình yêu của người cha vĩ đại liền ôm chặt ông ta, gào lên một tiếng - phụ thân." Đỗ Quyên nói đến đây bèn bật cười ha hả: "Vòng vèo mười ba năm, cuối cùng cốt nhục đã nhận nhau, cảm động làm sao. Đáng thương thay cho tiếng gọi "phụ thân" đó của ta, đáng thương thay cho song thân dưỡng dục ta, thi thể trên bùn đất vẫn còn chưa lạnh, vong linh trên trời của họ phải mở to mắt mà nhìn con gái mà mình vất vả nuôi nấng dạy dỗ ngã vào vòng tay của hung thủ, nối mối thiên luân!". Khương Trầm Ngư tiếp tục khóc, nước mắt giống như trào thẳng ra từ hai hốc mắt, nức nở không hề kiềm chế. Rõ ràng đã đoán ra được: Sở dĩ phụ thân phải đánh tráo trưởng nữ, dụng ý thực sự chưa chắc đã là sợ mẫu thân đau lòng, mà là nếu như trưởng nữ bị mù thì sẽ không thể gả cho đế vương vào cung làm phi, cho nên đổi lại là một bé gái xinh đẹp sẽ thuận lợi đưa nó tiến cung. Cũng rành rành nghe ra rằng: Sở dĩ Đỗ Quyên gọi ông ta một tiếng "phụ thân", cũng không phải cảm động vì cha con tương phùng, mà là nén cơn hận để mưu đồ báo thù. Trong bi kịch này, hai người đều diễn kịch, ta lừa ngươi gạt, khiến hai chữ "tình thân" mình đầy thương tích như thế. Bảo nàng phản ứng thế nào? Và có thể phản ứng thế nào? Tiếng cười của Đỗ Quyên dần ngừng lại, rồi lại nói với ngữ điệu như nước lặng không gợn sóng: "Thừa tướng nhận lại con gái, bắt đầu dốc tâm dạy dỗ nó. Con gái thông minh đến không ngờ, học gì cũng rất nhanh. Ba tháng sau, thừa tướng gả con gái cho người ta. Thừa tướng nói, người đó nghi dung tuấn mỹ, uy vũ phi phàm. Thừa tướng nói, người đó võ nghệ siêu quần, tương lai ắt sẽ thành nghiệp lớn. Thừa tướng nói, người đó thành thực dịu dàng, sẽ đối tốt với nó... Ông ta nói rất nhiều rất nhiều, sau cùng con gái nói: "Phụ thân, con sẽ lấy. Nếu cha muốn con lấy, con sẽ lấy". Cứ thế, nó lấy chồng, hai tháng sau, người đó thi đỗ võ trạng nguyên, nhất thời vui sướng phấn chấn, quả nhiên tiền đồ vô lượng". Thương thay cho Khương Trầm Ngư nghe đến đây, đến thở dài cũng không dám - vốn cho rằng phụ thân hạ lệnh giết đôi vợ chồng câm điếc, giữ lại cái mạng của con gái, coi như là còn niệm chút tình thân, nhưng bây giờ ngẫm ra lại là vì năm đó nhìn trúng Vệ Ngọc Hành vẫn còn ở thuở hàn vi, vì muốn lôi kéo hắn nên mau mau chóng chóng gả con gái của mình cho hắn. Còn Vệ Ngọc Hành sở dĩ có thể đỗ võ trạng nguyên, e là cũng có sự giúp đỡ ngấm ngầm của phụ thân. "Đáng tiếc người tính không bằng trời tính. Thừa tướng những tưởng mình có thêm một cánh tay, nhưng chẳng ngờ vẻ đẹp trời sinh của con rể lại bị con gái của tả tướng gia nhìn trúng. Thừa tướng sao chịu để con vịt đã dâng đến tận miệng còn bị người khác cướp mất một nửa? Vì thế, chỉ thị cho con rể không đồng ý. Như thế đã đắc tội với tả tướng, con rể bị biếm chức, ông ta cũng không thể lộ diện bảo vệ, mà chỉ nói với con rể và con gái rằng, trước tiên cứ đến biên thành đợi vài năm, thời cơ chín muồi, ắt sẽ vinh quang quay về". Đỗ Quyên vuốt ve mái tóc dài của mình, bỏng ngậm ngùi nói: "Chờ liền bốn mùa xuân thu". Bốn năm. Phải quyết tâm như thế nào mới có thể khiến một người thân thể yếu ớt không thể sống lâu ở nơi ẩm ướt, mạo hiểm tính mệnh cư trú tại Hồi thành suốt bốn năm trời? Và phải có dã tâm thế nào mới có thể khiến nàng ta nén nhịn nỗi ấm ức oán hận âm thầm che giấu tài năng? Rõ ràng là cùng dòng máu, thậm chí là cùng có trí tuệ thông minh như nhau, nhưng chỉ vì nàng ta bị mù, dáng vẻ không đủ xinh đẹp, là đã mất đi tư cách có được hạnh phúc... Nàng tự hỏi, nếu đổi lại là mình, sẽ phải làm thế nào? Khương Trầm Ngư không dám nói mình sẽ không oán hận, càng không dám nói mình sẽ không báo thù. Vì thế, đối diện với Đỗ Quyên nhìn tưởng như bình thản nhưng từng câu từng chữ thốt ra đều bức người trước mặt, nàng chỉ có thể khóc. Buồn nỗi buồn của nàng ta. Đau nỗi đau của nàng ta. Chuyện xấu của gia tộc là như thế. Khương Họa Nguyệt tiến cung, bản thân nàng tiến cung và Đỗ Quyên không tiến cung. Họ thực ra đều giống nhau. "Ta rất muốn nhìn ngươi...". Đỗ Quyên khẽ nói: "Những chuyện có liên quan đến ngươi ta đã được nghe suốt năm năm nay, biết càng nhiều lại càng tò mò. Đến nay cuối cùng ta đã đợi được cơ hội gặp ngươi, nhưng cũng là cơ hội... hại ngươi". Khương Trầm Ngư đột nhiên lóe lên một tia hy vọng, chẳng kịp nghĩ ngợi liền đi vòng qua chiếc bàn, lập tức quỳ xuống dưới chân Đỗ Quyên, nắm chặt tay của nàng ta, đau đớn cầu xin: "Tha cho công tử, có được không?". Rèm mi của Đỗ Quyên run run. "Tỉ tỉ, tỉ tỉ, cầu xin tỉ đó! Tha cho công tử, muội cầu xin tỉ...". Nàng bắt đầu dập đầu. Đỗ Quyên không ngăn nàng, chỉ thấp giọng than: "Tại sao người thông minh như ngươi lại hỏi một câu ngu xuẩn như thế?". "Muội không hỏi, muội cầu xin! Tỉ tỉ...". Khương Trầm Ngư giữ chặt hai tay nàng ta, tóm rất chặt rất chặt, giống như dùng toàn bộ sức lực của cả cuộc đời: "Muội không còn cách nào khác. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là muội biết tỉ có thể làm được. Tỉ tỉ, tỉ tỉ...". Đỗ Quyên lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi cho rằng ta vì chống đối thừa tướng, cho nên muốn giết hại Cơ Anh, sau đó đổ cho Di Phi kẻ mà phụ thân đại nhân ngầm phù trợ, phá hoại kế hoạch của ông ta thì ngươi sai rồi". Khương Trầm Ngư cứng đờ người. "Ngươi còn không hiểu sao?". Đỗ Quyên nhẹ nhàng nắm tay nàng, trong động tác hàm chứa biết bao thương xót: "Người muốn giết Cơ Anh chính là hoàng thượng...". Mắt Khương Trầm Ngư trong chốc lát mở lớn đến cực đại. "Còn phụ thân chẳng qua chỉ góp tay thuận nước đẩy thuyền, làm động tác cuối cùng mà thôi...". Tiếng cuối cùng thong thả kết thúc, trong căn phòng im lặng như tờ. Chỉ có mưa bên ngoài cửa sổ, rào rào rào rào, ngọn lửa ở Đông viện phía xa chiếu đỏ cả bầu trời. Cung đăng sáng rực như ban ngày. "Hoàng thượng giá...", chữ "đáo" còn chưa phát ra khỏi miệng, thái giám phụ trách thông báo đã bị đôi hài màu vàng nhạt đá ngã lăn ra đất, thiên tử thiếu niên rảo bước vào trong, đằng sau, một hàng thị vệ nơm nớp lo lắng đi theo, đến cửa thì dừng lại. Chỉ có đại thái giám La Hoành kéo tấm thân núc ních theo sát phía sau, đi vào phòng mé bên của ngự thư phòng, còn chưa đóng cửa lại đã nghe thấy chủ tử cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: "Các ngươi giỏi quá, to gan quá, phải không? Làm giỏi quá, đúng không?". Trong Bách Ngôn đường, ánh nến nhảy nhót, tám người bên bàn, mỗi người một vẻ mặt. Chiêu Doãn vứt phịch tờ mật báo xuống trong tay xuống bàn, cuốn sách nhỏ vạch một đường cong dài, bay ra tứ phía. Uy nghi thiên tử nhất thời khiến mọi người kinh sợ. Trong chốc lát, giữa căn phòng im lặng chỉ có tiếng hít thở vang lên. Hồi lâu sau, người áo tím ngồi cuối cùng chầm chậm đứng dậy, lặng lẽ lượm từng trang giấy lại, xếp ngay ngắn rồi cung kính đặt lại lên bàn. Chiêu Doãn phẩy tay áo, quyển mật báo lại lần nữa rớt xuống đất. Người áo tím không dám ho he, lại lần nữa khom lưng nhặt quyển sách lên, đặt lại vị trí ban đầu. Chiêu Doãn phẩy tay áo lần thứ hai, quyển mật báo va vào trán của người áo tím, người áo tím vẫn giữ tư thế khom lưng, mặc cho những trang giấy rơi vào mặt mình, từng trang từng trang rớt xuống đất. "Nhặt đi". Khóe miệng Chiêu Doãn kéo thành một nụ cười, nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng: "Nhặt tiếp cho trẫm xem!". Trong nháy mắt, bầu không khí trong căn phòng lạnh lẽo như một hầm băng, bảy người còn lại ai cũng cúi gằm, lo lắng vạn phần. Người áo tím quỳ sụp, không dám nói gì, chỉ phủ phục trên mặt đất, dáng vẻ cực kỳ nghe lời. Nhưng Chiêu Doãn nhìn thấy lại càng tức thêm, cười lạnh nói: "Sao không nói gì? Câm rồi à? Trẫm nuôi các ngươi bao nhiêu năm, các ngươi báo đáp trẫm như thế hả? Hả? Dám không đếm xỉa gì đến ý chỉ của trẫm tự lộng hành à? Các ngươi đang ép trẫm phải không? Các ngươi dám ép trẫm phải không?" Nói đến đây giận quá bèn giơ chân đạp vào lưng người áo tím, người áo tím rên rỉ một tiếng trong cổ họng, mồ hôi lạnh trên trán trong chốc lát túa ra như tắm. La Hoành đứng bên cạnh không kìm được lên tiếng khuyên nhủ: "Hoàng thượng, bây giờ hoàng thượng nổi giận cũng không giải quyết được gì, chi bằng mau chóng nghĩ cách nên bổ cứu như thế nào...". Chiêu Doãn sầm sì nói: "Bổ cứu? Không sai, phải bổ cứu cẩn thận. Ta không cần biết tám người các ngươi dùng cách gì, lập tức dừng kế hoạch ám sát. Nếu Cơ Anh mất một sợi lông tơ, thì tám người các ngươi sẽ phải bồi táng cho hắn!" Lúc này, không chỉ người áo tím, mà cả bảy người kia đều nhìn nhau, rồi đồng loạt rũ áo quỳ xuống. Chiêu Doãn nhướn mày, gằn giọng quát; "Thế nào? Các ngươi thị uy với trẫm phải không?". Thiếu niên áo xanh lục quỳ ở hàng đầu ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm trang, chậm rãi đáp: "Xin hoàng thượng bớt giận, nghe chúng thần giải thích". "Được, ngươi giải thích, trẫm sẽ nghe xem, là lý do cao siêu gì mà khiến các ngươi dám làm chuyện gan to tày trời, đại nghịch bất đạo này". Chiêu Doãn vén áo bào, ngồi xuống ghế. Mọi người thấy tình thế đã dịu đi, bấy giờ mới thở phào một hơi, toàn bộ đều mong ngóng nhìn thiếu niên áo xanh lục, thiếu niên áo xanh lục hít vào một hơi thật sâu, rồi móc ra một quyển sổ từ trong tay đưa áo đưa cho La Hoành, La Hoành giơ tay đón lấy, trình cho Chiêu Doãn xem. Chiêu Doãn vốn chỉ hờ hững lật giở, nhưng khi đọc nội dung bên trong thì mặt đột nhiên biến sắc. Thiếu niên áo xanh lục bấy giờ mới chậm rãi giải thích: "Đây là so sánh thu chi của quốc khố năm nay và năm Gia Bình thứ hai mươi bảy. Tiên đế trong thời gian tại vị, bình định Giang Lý, Yến Sơn, đất đai thu về, khiến dân số nước ta vượt ngưỡng bảy mươi triệu người, khi đó số bạc trong quốc khố là hai trăm mười triệu lạng. Đến nay xem lại, dân số không hề tăng thêm, chiến sự không phát sinh, nhưng hiện nay quốc khố chỉ còn lại tám triệu lạng. Vậy tiền đi đâu?". Mấy câu ngắn ngủi, giống như một tia sét giữa trời quang, vang vọng rất lâu trong gian mật thất. Chiêu Doãn dường như thực sự bị sét đánh trúng, để lộ vẻ mặt đầy mâu thuẫn. Thiếu niên áo xanh lục lại rút từ trong tay áo ra một cuốn sổ khác, giơ cao quá đầu. Chiêu Doãn liếc y một cái, lạnh nhạt nói: "Trẫm không đọc, có gì cứ nói ra đi". Thiếu niên áo xanh lục mở cuốn sổ ra, đọc to: "Đồ Bích năm thứ nhất, cửu khanh bãi miễn thất khanh, các thần tử mới đều xuất thân từ hai tộc Cơ, Tiết; Đồ Bích năm thứ hai, đô úy tướng quân thay đổi, thăng cấp cho ba mươi bảy người, đều là môn sinh của Kỳ Úc hầu; Đồ Bích năm thứ ba, Cơ thị phụng chi xây dựng đê điều, chi phí tốn kém một khoản lớn; Đồ Bích năm thứ tư, chiến dịch phạt Tiết, Cơ tộc lại một tay sắp xếp... Tiền của quốc khố, đều vì những khoản chi này khoản chi kia mà "vô tình" trở nên trống rỗng". Người áo tím dập đầu xuống đất, mặt mày đẫm lệ nói: "Hoàng thượng! Tiết thị lộng quyền làm phản, nhưng tịch thu gia sản cũng không quá ba triệu lạng bạc; còn Cơ thị nhìn tưởng như kín đáo, kỳ thực mới là tham ô vơ vét, loạn chính họa quốc! Chúng nắm quyền mới chưa đầy bốn năm đã thành như vậy, nếu để lâu ngày, thì sẽ thế nào? Loài độc trùng này không trừ bỏ, xương tủy của Bích quốc sẽ bị gặm nhấm hết!". Chiêu Doãn lim dim đôi mắt phượng hẹp dài, lạnh lùng nói: "Các ngươi nói Cơ Anh tham ô ư?". Người áo tím tâu: "Cơ Anh không tham ô, không có nghĩa là cả Cơ gia không tham ô; Cơ gia tham nhũng lớn đã thành đại họa. Nhưng chỉ cần Cơ Anh còn Cơ gia tuyệt đối không thể bị lung lay, cho nên, muốn trừ bỏ Cơ gia, thì phải trừ bỏ Cơ Anh trước tiên!". Người mặc áo màu lam bỗng xen lời vào: "Bản thân Cơ Anh cũng chưa chắc đã thanh bạch! Nhìn đồ hắn ăn mặc tiêu xài đều là hàng thượng phẩm. Nghe nói, hắn may một chiếc áo bào, phải cần tới bảy mươi hai thợ dệt, mất ba tháng ròng rã để thêu hoa ở vạt áo, cổ áo, nhìn thì không có gì đặc biệt mà kỳ thực càn khôn vô tận. Còn một món hắn ăn, cho dù là món đạm bạc bình thường nhất, cũng cần tới mấy chục loại dược liệu trân quý...". "Đủ rồi!". Chiêu Doãn sầm mặt. Người áo lam lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Thiếu niên áo xanh lục nói: "Nói những điều này cũng chẳng ích gì. Việc cần làm trước mắt là làm thế nào để bổ sung quốc khố. Mùa hạ sắp đến gần, nếu lúc đó lũ lụt tám triệu lượng có thể chống đỡ không? Năm nay hạn hán hoành hành, nếu mất mùa thì quốc khố cứu tế ra sao? Khi sự tồn tại của một gia tộc đã làm nguy hại đến kinh tế dân sinh, vậy tại sao không thể triệt từ nó? Quốc gia quan trọng hay là thần tử yêu quý quan trọng? Hoàng thượng, đối diện với những con số kinh tâm động phách này, xin người suy xét cho kỹ!". Nói đoạn, cúi đầu sát đất, dập đầu thật mạnh ba cái. Bảy người còn lại đồng thanh hô vang: "Cúi mong hoàng thượng suy xét cho kỹ!". Đối diện với các mưu sĩ nhất loạt quỳ xuống đất, ánh mắt Chiêu Doãn lộ vẻ tịch liêu. Y ngồi giữa quần thần mà giống như đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, không cười, không nói, không nhúc nhích.