Họa quốc yêu cơ
Chương 96
Vị Lâm quản sự này cũng là hạng người tài cao gan lớn, năm đó cách bức tường lãnh cung nghe thấy Phượng Ly Ngô tự học trong khổ sở, bèn biết rằng hắn là rồng phượng trong loài người, liều mạng bị người ta sỉ nhục mật báo, dẫu nguy hiểu cũng muốn giúp đỡ Phượng Ly Ngô. Về phần về sau hắn giúp Thái tử cái gì, không ai biết được, nói chung vị này cũng là đi một nước cờ hiểm mới đổi được địa vị tôn quý ở trong phủ Thái tử ngày hôm nay.
Cho nên quản sự nghe xong lời Khương Tú Nhuận, biết đây là cách tốt nhất kéo dài thời gian cho điện hạ, lập tức cắn răng nói: "Tiểu nhân sẽ sai người sắp xếp... Nhưng cho dù có cớ lúc bị lộ ra mang thai, chuyện này... Dù sao cũng không phải sự thật, có thể không lừa gạt được Hoàng thượng đâu!"
Khương Tú Nhuận xoa xoa huyệt thái dương, nhỏ giọng nói: "Dù sao cũng là việc nhà của điện hạ, về sau thế nào còn cần điện hạ làm chủ, việc ngươi và ta có thể làm có hạn, không thể quá mức, chỉ cần giữ gìn được danh dự cho Hoàng hậu thôi!"
Lâm quản sự nghĩ cũng có lý. Lúc trước sau khi Tào Khê nhận được lạp hoàn truyền tin, không có cơ hội nghe ngóng được tin tức của Hoàng hậu, cuối cùng ngay cả cửa cung cũng không được vào, giống như muốn đưa cho Hoàng hậu thuốc phá thai gì đó cũng là chuyện không thể nên trước tiên phải tìm cớ, tránh cho Hoàng hậu mang tiếng xấu vụng trộm lan truyền khắp cả triều đình mới chuyện quan trọng.
Thế là quản sự không kịp chờ Thái tử đã trở về trước. Chỉ là Khương Tú Nhuận cứ như vậy, không về kinh ngay, muốn ở lại chỗ này chờ Phượng Ly Ngô trở về, tự mình báo cáo việc này với hắn. Nếu Phượng Ly Ngô không đồng ý với cách xử trí của nàng cũng dễ xử lý, tới lúc đó hắn tự nhiên sẽ dùng bồ câu đưa tin cho mật thám thân tín trong kinh thành ngăn cản.
Chín ngày sau, cầu sụp đất cuối cùng cũng được tu sửa, Phượng Ly Ngô bị vây trong khe núi đã có thể ra ngoài.
Những tên thổ phỉ kia bị chém chết hơn một nửa, còn lại cũng trốn đi nơi khác, không bao giờ có thể tiếp tục tác oai tác quái.
Phượng Ly Ngô lập tức thẩm vấn tên thủ lĩnh của bọn thổ phỉ mới biết những tên thổ phỉ này thật ra là thổ phỉ ở ba ngọn núi, đều là bị người ta dùng số tiền lớn thuê, nghe theo lời người kia gây chuyện làm ra việc phá đê.
Thật ra bọn họ cái gì cũng không biết, ngay cả nơi phá đê cũng là nhận được mật thư.
Lúc đó Phượng Ly Ngô nghe xong, lòng chìm xuống. Nếu các quận huyện không có việc gì, mấy ngày nay hắn cũng đổi nơi đóng quân nhiều nơi, bố trí lực lượng canh phòng, tránh cho bọn thổ phỉ ngóc đầu trở lại, hiển nhiên có thể yên tâm trở về.
Chỉ là hắn không nghĩ ra người nào cố tình bày binh bố trận, giữ hắn ở chỗ này.
Chờ quay lại trong thành, hắn mới phát hiện Khương Tú Nhuận còn chưa có đi, còn ở cửa thành chờ mình.
Mấy ngày nay thật ra Khương Tú Nhuận vẫn luôn thấp thỏm trong lòng, luôn lo lắng Phượng Ly Ngô ở bên ngoài gặp bất trắc, bây giờ thấy Thái tử trên xe ngựa, mặc dù nhìn qua hơi bẩn một chút, giày và vạt quần áo dính toàn nước bùn nhưng vẫn coi như có tinh thần, cũng không có dấu vết bị thương.
Lòng thấp thỏm nhớ mong của nàng cũng có thể thả lỏng một nửa. Nhưng một nửa thấp thỏm còn lại chính là sau khi Phượng Ly Ngô nghe loại chuyện gièm pha chó má xúi quẩy mẫu hậu hắn làm thì sẽ có phản ứng gì?
Sau khi Phượng Ly Ngô xuống xe ngựa, lập tức đi qua, ngại nàng còn mặc nam trang không thể ôm eo nàng, liền sờ đầu nàng nói: "Không phải vội vã trở về sao? Vì sao nhiều ngày rồi mà chưa có đi?" Nghĩ tới chuyện có thể là nàng không nỡ bỏ mình, lòng Phượng Ly Ngô lại có ý nghĩ ngọt ngào.
Khương Tú Nhuận miễn cưỡng cười một tiếng vời hắn, sau đó thấp giọng nói: "Mời Thái tử theo ta vào trong nói rõ hơn."
Chờ tới khi hai người vào hành quán mà phủ nha tạm thời thu xếp cho, lúc này Khương Tú Nhuận mới báo cho hắn biết chuyện quản sự từng tới tìm, tự mình đưa thư, đồng thời đưa thư của Tào Cơ cho Phượng Ly Ngô xem.
Vì tránh làm cho điện hạ xấu hổ, Khương Tú Nhuận thừa dịp hắn xem thư, cố ý ra phòng ngoài, tìm quần áo trong rương quần áo cho hắn lát nữa tắm rửa xong thay.
Không bao lâu, ở trong phòng trong truyền tới tiếng bàn bị lật tung, cốc chén vỡ vụn.
Thiển nhi ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, trừng mắt thò đầu vào, sợ tiểu chủ tử của mình chịu thiệt thòi, lại trông thấy Khương Tú Nhuận đứng ở phòng ngoài xua tay ra hiệu nàng đừng vào.
Tiếng đập phá đồ vật trong phòng vang lên không ngừng, Khương Tú Nhuận ở phòng ngoài lề mà lề mề tìm quần áo trong rương rồi lại nhỏ một giọt sương hoa hồng vào trong chậu nước.
Mãi tới khi bên trong yên tĩnh lại, Phượng Ly Ngô lạnh giọng hô: "Đi vào!" Nàng mới bưng chậu nước vào trong phòng trong.
Vừa bước vào, khắp mặt đất không có chỗ nào có thể đặt chân xuống, chỉ thấy cảnh tượng giống như gió lớn ùa tới, khắp nơi bừa bộn.
Vẻ mặt của Phượng Ly Ngô cũng không nhìn ra vừa thô bạo đập phá phòng, vẫn là dáng vẻ chất phác trầm tĩnh như thường ngày.
Hắn chỉ bức thư nói: "Ngươi cảm thấy việc này là thật?"
Khương Tú Nhuận đưa khăn ướt cho Phượng Ly Ngô lau mặt, sau đó tìm một cái gối có thể ngồi quỳ xuống, ngồi trên đó nói: "Chuyện của Đế Hậu ta làm sao biết, có phải thật không không quan trọng, quan trọng là... Không thể để cho thánh thượng dùng chuyện này gây khó dễ."
Thế là nàng nói cách xử trí nàng và quản sự bàn bạc cho Phượng Ly Ngô nghe.
Phượng Ly Ngô không nói gì, chỉ vươn tay ôm lấy Khương Tú Nhuận, giống như một đứa trẻ bình thường, tựa đầu trong ngực nàng yên lặng ngây người một lát rồi mới khàn giọng nói: "Có lúc, cô hận mình không thể sinh ra từ khe đá, không cha không mẹ cũng không có ràng buộc..."
Khương Tú Nhuận cảm giác quần áo trên gối có chút ẩm ướt, trong lòng nàng cũng có chút chua xót không nói nên lời.
Cảm giác như vậy, nàng cũng đã từng có.
Ở kiếp trước, lúc nàng và huynh trưởng bị phụ vương đưa tới trong thành Lạc An, không quan tâm tới, lúc ca ca nhảy xuống tường thành, nàng cũng oán hận vì sao trời cao phải cho nàng và huynh trưởng phụ thân như vậy?
Loại bất đắc dĩ này thật sự không thể nói với người ngoài lại tích tụ trong lòng không cách nào giải tỏa.
Cho nên cái gì nàng cũng không an ủi, càng không muốn nói những lời kính hiếu cha mẹ, chỉ vuốt đầu hắn nói: "Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, Đế Hậu bất hòa muốn ở trước mặt quần thần cãi nhau một trận mà thôi, không có gì lớn cả."
Khương Tú Nhuận nói chuyện dịu dàng, tiếng nói trầm thấp không nhanh không chậm, ngược lại khiến cho lòng Phượng Ly Ngô bình tĩnh hơn một chút.
Lúc hắn ở trong ngực nàng đứng dậy, ngoại trừ khóe mắt hơi hồng hồng ra, cũng không nhìn ra bộ dạng thất thố.
Vừa nãy mặc dù hắn mất khống chế đập phá đồ đạc nhưng bây giờ cũng có thể tỉnh táo suy nghĩ làm sao có thể thu dọn tàn cục nhơ nhớp này cho mẫu hậu.
Chuyện tới nước này, nếu phụ vương hắn muốn chờ cái thai của mẫu hậu lộ ra ngoài, như vậy chắc chắn đã khống chế sinh hoạt và ăn uống hàng ngày của bà, khiến bà không sẩy thai được.
Mà trước đó kẻ nào chỉ thị bọn giặc cỏ quấy rối không cần nói cũng hiểu rồi.
Tay phụ vương duỗi cũng đủ xa rồi. Nếu hắn nghĩ có thể kéo dài thời gian, như vậy chắc chắn sẽ làm khó dễ mẫu hậu và ông ngoại Úy gia ở trên triều đình trước khi mình trở về kinh.
Về phần chuyện này của mẫu hậu là thật hay giả... Phượng Ly Ngô nghĩ tới Mao tổng quản ngủ với tất cả thê thiếp thân hào [*] ở nông thôn, hiện tại có thể xác thực, người này còn giữ phía dưới, hơn nữa mẫu hậu còn rất hưởng thụ!
[*] Người thuộc tầng lớp trên ở xã hội cũ.
Hắn là nhi thần, có một số việc mặc dù nhìn ra manh mối, cũng cho rằng mẫu hậu thận cận với người khác có chừng mực, nhưng nếu không thể bắt gian tại trận, cũng không muốn nghĩ mẫu hậu của mình làm ra chuyện không chịu nổi như vậy.
Thật không ngờ vị mẫu hậu này của hắn chẳng những làm giống như hắn thầm nghĩ, còn ăn vụng không chùi mép, cuối cùng dẫn tới phiền phức như vậy.
Bà ấy là thôn phụ ngu xuẩn sao? Vậy mà giữ lại tới nỗi sắp lộ ra mang thai!
Về phần thiếu phó của hắn xử trí như vậy, chuyện tới nước này, cũng coi là kế tạm thời.
Đế Hậu không hợp nhau từ lâu, ngẫu nhiên ở chung có long chủng, chẳng qua lúc đó Hoàng đế uống rượu say, sau đó không nhận bêu xấu Hoàng hậu. Lời giải thích này đúng là hợp lý như nước chảy mây trôi.
Ông ngoạicủa hắn công gia Úy gia Úy Chung biết chuyện gièm pha của con gái, tự biết nên xử trí thế nào, sẽ liên kết với các lão thần trên triều đình dựa vào lý lẽ tranh luận.
Chỉ cần trên ghi chép sinh hoạt thường ngày có ghi chép Đế Hậu từng ở chung với nhau, không cần quan tâm Hoàng đế có cởi giây lưng ra hay không, dẫu sao cũng không thể không duyên không cớ vu oan cho người ta như thế.
Nhưng gian phu Mao Doãn Sinh kia lại là vấn đề. Người người biết hắn là thân tín của Hoàng hậu, việc này hẳn cũng bị Hoàng đế tóm lấy khống chế, nếu như bị cởi quần phơi ra trước mặt người khác, mẫu hậu hắn làm sao cũng không nói rõ ràng được nữa.
Ngay sau đó Phượng Ly Ngô tìm bút mực trong đống bừa bộn khắp nơi, viết vào mảnh lụa rồi dùng chim bồ câu truyền tin cho thân tín bên trong thành Lạc An, sai người điều tra tung tích Mao Doãn Sinh kia.
Sau đó hắn dẫn theo Khương Tú Nhuận cưỡi ngựa chạy không ngừng nghỉ về kinh thành.
Bởi vì chuyện gấp nên đi nửa đường, Phượng Ly Ngô bỏ xe ngựa, đổi sang kỵ mã, xuất phát trước một bước.
Mặc dù Khương Tú Nhuận biết cưỡi ngựa nhưng không thể cưỡi cả ngày lẫn đêm như Phượng Ly Ngô, cho nên ngồi xe ngựa đi theo sau.
Chờ tới lúc nàng trở lại thành Lạc An, Phượng Ly Ngô đã tới trước năm ngày.
Có điều hắn không có lập tức vào kinh mà vào đại doanh ngoại ô kinh thành.
Ngay trước khi Phượng Ly Ngô chạy về thành Lạc An, Đoan Khánh đế quả nhiên làm khó dễ ở trên triều đình trước, viết xuống tội kỷ chiếu [*], đau thương kể lại bản thân thiếu giám sát Hoàng hậu, mặc cho dâm hậu làm loạn hậu cung, thẹn với liệt tổ liệt tông.
[*] Tội Hoàng đế tự nhận.
Nghe chiếu thư, bách quan trong triều chấn động, ai cũng nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải.
Song, công gia Úy gia Úy Chung sớm nhận được thư, vì một ngày này cũng chuẩn bị cẩn thận.
Con gái phạm phải loại sai lầm to lớn này, sơ sẩy một chút là sẽ gây họa tới cửu tộc. Hắn cũng hối hận mình ngày xưa quá nuông chiều con cái, không dạy dỗ tốt, nuôi dưỡng con gái thành người có tính tình cố tình làm vậy này, mất đi sủng ái của Hoàng đế không nói, lại còn mang tới tai họa cho Úy gia và Thái tử?
Chuyện tới nước này, hắn cũng phải vứt bỏ mặt mũi mình, bám chắc vào việc Hoàng đế bội tình bạc nghĩa nói xấu bôi nhọ danh dự Hoàng hậu.
Tội kỷ chiếu đọc xong, thời khắc Hoàng hậu ưỡn cái bụng hơi nhô ra bị áp giải lên triều, đám quần thần ai cũng hoang mang lo sợ, không có động tĩnh gì, Úy công gia lại trừng mắt nhảy ra, hô to muốn xem ghi chép sinh hoạt thường ngày của Đế vương, đòi lại trong sạch cho con gái!
Đoan Khánh đế chuẩn bị bao lâu, sao còn có thể sợ cái này? Mấy năm nay hắn không sủng hạnh Úy Hoàng hậu, hiển nhiên không sợ người ta tra.
Thế là lúc quyển sổ ghi chép sinh hoạt thường ngày thật dày được mang tới, Úy Chung mời mấy vị lão thần đức cao vọng trọng lên làm chứng, lần lượt từng người xem ghi chép sinh hoạt thường ngày ba bốn tháng trước của Đoan Khánh đế.
Cuối cùng, vẫn là Thái sử Lý đại nhân tinh mắt, tìm thấy mấy dòng chữ nhỏ lít nha lít nhít ở bên trong "Mùa hạ, ngày mùng 3 tháng 6, Đế say rượu ở Tẩy Tủy cung, sau đó muốn vào tắm rửa, ba khắc sau, có cung nữ dìu trong bộ dạng mệt mỏi ra ngoài."
Tẩy Tủy cung này chính là tẩm cung của ái phi năm đó của Hoàng đế - mẫu phi Phượng Vũ Mạnh thị. Bởi vì vạn tuế yêu thích thân thể trơn bóng của nàng nên ban thưởng cung duy nhất có suối nước nóng trong cung cho nàng.
Về sau Mạnh thị bị ban chết, nơi đây trở thành cung phụ ngâm nước nóng tắm rửa của Hoàng hậu, bà thường xuyên tới nơi này ngâm nước nóng, chọc tức oan hồn của tình địch trên trời.
Mà ghi chép sinh hoạt thường ngày hôm đó, vừa khéo là ngày dỗ của Mạnh phi. Đoan Khánh đế đi tới chỗ đó uống say thật sự là thương nhớ người yêu cũ.
Hôm đó Úy Hoàng hậu cũng tới chỗ đó, có điều không phải tới ngâm mình trong bồn tắm, mà là đi chọc tức Đoan Khánh đế.
Chỉ là sử quan ghi chép sinh hoạt thường ngày không biết não bị gió giật dây thần kinh nào, rõ ràng là Đế Hậu cãi nhau một trận, nhưng trong ghi chép sinh hoạt thường ngày, mỗi một chữ đều lộ ra vẻ mờ ám!
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
266 chương
57 chương
18 chương
11 chương
53 chương