Khương Tú Nhuận cũng không nghĩ tới Đậu Tư Võ chỉ nhìn một bóng lưng đã nhận ra Thiển nhi, thật sự chấn kinh không nhỏ. Lại nói sau khi Đậu Tư Võ ôm chặt người, lập tức bị chọc cho mấy cái cùi chỏ, mấy chiêu thức này đều là ngày thường hắn luyện tập cùng Thiển nhi ở võ trường thư viện. Trong lòng các chắc chằn người trong ngực là Thiển nhi, lập tức vui mừng như điên, chỉ muốn kéo nàng xoay lại nhìn cho rõ. Thiển nhi cảm giác bị bắt, cũng không biết họ Đậu này có tâm tư gì. Sẽ không phải nhìn thấy treo thưởng của tặc tử Phượng Vũ nên muốn bắt hai nàng chứ? Nghĩ tới đây, nàng không khỏi hô to với Khương Tú Nhuận: "Tiểu chủ tử chạy mau!" Nhưng sao Khương Tú Nhuận có thể bỏ rơi Thiển nhi? Lập tức xông lên phía trước đá mạnh vào xương bắp chân Đậu Tư Võ. Mặc dù Khương Tú Nhuận không có sức lực lớn như Thiển nhi, có điều thắng ở canh góc độ chuẩn, sức lực xảo trá. Thêm nữa là Đậu Tư Võ vội vàng ứng phó với Thiển nhi, căn bản không có cách tránh né một đòn này của Khương Tú Nhuận, hắn bị đau tới kêu kêu gào oán giận. Nhưng như vậy, hắn cũng kiên quyết không buông Thiển nhi trong ngực ra, chỉ trừng mắt nhìn về phía bạn học Khương, thầm nghĩ: "Sao bạn học Khương lại ở đây? Chẳng lẽ lòng thành của mình cũng cảm động bạn học Khương, cho nên hắn sớm trở lại, lúc này mới từ trong tay thần sông đòi được Thiển nhi trở về?" Hắn bây giờ cũng coi như mới biết yêu, mới nếm được tư vị bị mất đi lại có được, cho dù Khương Tú Nhuận đạp gẫy chân hắn hắn cũng không buông tay. Trong lòng Khương Tú Nhuận biết không thể dùng sức với thanh niên sức trâu này, cho dù đạp một ngày cũng không ra cái gì, mắt thấy người vây xem ngày càng nhiều, nàng lo lắng lộ hành tung, nói khẽ với Đậu Tư Võ: "Ngươi phụng mệnh ai tới bắt chúng ta?" Đậu Tư Võ kinh sợ và vui mừng đan xen, nước mắt giàn giụa, bị Khương Tú Nhuận hỏi cũng có chút sững sờ: "Thiển nhi mất tích, ta đương nhiên muốn tìm nàng, sao có thể để nàng làm mồi cho cá tôm trong sông?" Khương Tú Nhuận thấy hắn cũng không phải người cực khổ phụ thuộc vào tiền thưởng cáo thị gì, cũng nhẹ nhõm trong lòng rồi nhỏ giọng nói: "Xe ngựa của ngươi ở đâu? Mau dẫn ta và Thiển nhi rời khỏi đây." Lúc này Đậu Tư Võ mới nhớ tới nước sông gió rét, mà hai người bọn họ nhìn qua có chút nghèo túng, quần áo không che được bộ dạng bần hàn. Bạn học Khương còn tốt, mặc áo lông chồn trên người. Thiển nhi đáng thương, quần áo mỏng manh. Thế là Đậu Tư Võ vội vàng cởi áo choàng của mình phủ thêm cho Thiển nhi. Sau đó, tay hắn nắm chắc Thiển nhi, một tay khác thì kéo bạn học Khương rồi dẫn hai người lên xe ngựa của mình. Sau khi vào xe ngựa, hai chủ tớ đồng thanh: "Có cái gì có thể ăn?" Đậu Tư Võ bị ánh mắt sáng lấp lánh của hai người dọa sợ, vội vàng móc thịt khô và bánh nướng trên xe ngựa ra. Khương Tú Nhuận và Thiển nhi lâu rồi chưa từng ăn qua lương khô tử tế, thứ tối hôm qua ắn là chút mì xào còn sót lại. Bây giờ bỗng nhiên thấy cái ăn, hai người hung hăng cắn bánh nướng, về phần thịt khô, cả hai đều ghét bỏ quá cứng, ăn chậm nên bỏ qua một bên. Chờ hai người ăn mấy phần xong, no bụng rồi, Đậu Tư Võ tất nhiên không chờ kịp truy hỏi chuyện sau khi Thiển nhi rơi xuống nước hôm đó. Nhưng Khương Tú Nhuận lại đưa cho Thiển nhi một ánh mắt, không trả lời hỏi: "Thời gian này tung tích của Thiển nhi không rõ, triều đình Đại Tề có biến cố gì?" Đậu Tư Võ gãi đầu nói: "Từ khi Thiển nhi và Từ Ứng rơi xuống trong sông, tiên sinh cũng không có lòng tham gia thư hội nữa, còn muốn cầm cố tranh chữ, gom góp tiền, tiếp tục thuê người tìm bọn họ, cuối cùng căng thẳng tới mức ngã bệnh. Mấy bạn cùng trường chúng ta thương lượng, để ta ở lại tìm bọn Thiển nhi, mà các bạn thì đưa tiên sinh về thành Lạc An trước tìm người chữa bệnh. Sau đó thái thú ở biên thành Đại Tề hình như phái người tới, hỏi ta tình hình lúc Thiển nhi và Từ Ứng rơi xuống nước, thấy ta tìm dọc theo đường sông, người kia cũng cho ta vài tờ tiền và giấy lưu thông trong Ngụy Quốc, chỉ nói vàng không đủ cứ nói." Khương Tú Nhuận cười ra tiếng nói "Phòng bị bên chỗ Thái tử tuần tra có động tĩnh gì không?” Đậu Tư Võ sao có thể biết được tình hình của Thái tử, hoang mang gãi đầu nói: "Cũng không nghe nói gì, chỉ là gần đây đường lớn đường nhỏ ra vào kinh bị kiểm tra rất gắt gao, có người nói chờ cả buổi cũng không được phát thẻ qua cửa." Khương Tú Nhuận mím môi mấy máp miệng. Phượng Vũ kia sau khi nghe nói hoàng huynh gặp chuyện, loại cảm giác vui vẻ nhẹ nhõm phát ra từ trong nội tâm không phải là giả vờ. Nếu Phượng Ly Ngô chết thật rồi, thị vệ đi theo hắn nhất định luống cuống tay chân, mà trưởng quan địa phương cũng không dám giấu giếm không báo lên, phải mau chóng đưa thi thể Thái tử về kinh thành, sao lại bố trí cửa ải, lục soát từng người một? Ngay lúc Khương Tú Nhuận trầm tư, Đậu Tư Võ cảm thấy mình không thể không chờ. Nhất là vừa nãy lúc hắn hỏi, Khương Hòa Nhuận đưa cho Thiển nhi ánh mắt, Đậu Tư Võ nhìn thấy phải cực kỳ nén giận. Thiển nhi suy cho cùng là thị nữ của thiếu phó, coi như lòng hắn chan chứa yêu thích cũng không thể lập tức khiêng người vào trong phủ. Hơn nữa khuôn mặt của tiểu tử Khương Hòa Nhuận này rất thanh tú nhã nhặn, lại còn trắng trẻo khiến nữ tử yêu thích. Mà Thiển nhi của hắn lại mắt to mũi thẳng, ngực phồng mông vểnh. Khương Hòa Nhuận cũng không mù lòa, nhất định cũng nhìn thấy chỗ tốt của Thiển nhi. Tình cảm chủ tớ hai người rất tốt, nếu Khương Hòa Nhuận động sắc tâm không chính đáng, muốn nạp Thiển nhi làm thông phòng... Dựa lòng trung thành của nha đầu Thiển nhi kia, làm sao nói chữ "Không"? Nghĩ tới đây, Đậu Tư Võ cảm thấy lòng lại thấp thỏm, mặc kệ Thiển nhi rốt cuộc gặp nạn và thoát hiểm thế nào, mà Từ Ứng ở đâu, chỉ xông lên lớn tiếng với bạn học Khương: "Lần này Thiển nhi mất tích, ta mới biết tâm ý của mình, ta quyết tâm muốn cưới Thiển nhi làm vợ, kính xin thiếu phó đưa khế ước bán thân của Thiển nhi cho ta, ta nhất định sẽ đối đãi với nàng thật tốt." Khương Tú Nhuận vừa nãy có một bụng tâm sự trong lòng, căn bản không hiểu Đậu Tư Võ nói gì, chờ tới lúc Đậu Tư Võ nói lần thứ hai, không chờ nàng lên tiếng, Thiển nhi đã nện một đấm qua. Thiển nhi biết bản thân có dung mạo xấu xí, cũng không có tính cách quan tâm cẩn thận, đã sớm cắt đứt ý muốn lấy chồng. Tâm nguyện duy nhất của nàng là tích lũy đồ cưới cho gia tỷ. Nàng vốn tưởng rằng tiểu gia Đậu gia mặc dù là thanh niên sức trâu trí tuệ không phát triển nhưng thật ra là người tốt. Ít nhất mình là tiểu chủ tử mất tích lâu như vậy, các học sinh khác đều trở về nhưng hắn vẫn ở lại vớt sông, thật sự là người có thể kết giao được. Ai ngờ vừa cảm thấy có chút ấn tượng tốt với hắn, hắn lại lấy mình ra đùa cợt chế nhạo. Đậu gia ở trong thành Lạc An cũng là danh môn nhà giàu, cho dù Đậu Tư Võ là người ngu ngốc, các khuê tú cũng mặc cho hắn chọn lửa, cho dù kém hơn, về sau coi trọng nha hoàn tỳ nữ nào muốn lấy làm thông phòng, cũng phải chọn người xinh đẹp khéo léo. Sao lại chọn tới nàng? Hắn cũng không phải hán tử phóng dãng ở nông thôn không cưới được vợ! Nghĩ như vậy, cảm thấy tức giận, Thiển nhi khua nắm đấm to như cái bát qua. Đậu Tư Võ không nghĩ tới những lời từ đáy lòng mình sau khi sinh ly tử biệt lại đổi lại một trận mưa nắm đấm, ở trong xe ngựa chật hẹp, không kịp trốn tránh, chỉ có thể lôi kéo tay nàng, kéo Thiển nhi vào trong lồng ngực mình. Lúc này tức giận cũng không lo được bạn học ở ngay trên xe, chỉ lo hung hăng hôn một cái nên gò má Thiển nhi. Ngay lúc trong xe ngựa rối loạn, xe ngưa đang chạy nhanh đột nhiên có người nhảy vào, ngay sau đó rèm xe ngựa bỗng nhiên bị xốc lên. Khương Tú Nhuận và Thiển nhi đồng thời kêu "Á" một tiếng, cảm thấy thật sự bị dọa sợ không nhẹ. Cũng không biết hôm nay có phải ngày Quỷ Môn Quan mở ra, người chết sống lại hay không. Người xuất hiện trên xe ngựa rõ ràng là người đã gặp chuyện bỏ mình Phượng Ly Ngô. Hắn cưỡi tuấn mã chạy tới, lúc tới gần xe ngựa, mơ hồ nghe thấy tiếng thở mạnh cấu xé của nam nữ, trong lòng lập tức căng thẳng. Thế là không lo chặn xe, nhảy thẳng lên xe ngựa, vén rèm lên xem, quả thật là nam nữ ôm nhau thành một hình tròn, có chút khó coi. Có điều người tiểu tử Đậu gia ôm là tỳ nữ xấu xí, còn thiếu phó của hắn, dán người trên vách thùng xe, miệng có dáng dấp người già, sống chết mặc bây. Ngày hôm đó ban đêm Khương Tú Nhuận còn nhiều lần mơ thấy tình cảnh Phượng Ly Ngô sống lại, chẳng biết tại sao khi vừa mới tỉnh, lúc còn chưa phân biệt rõ là mộng hay thực, trong lòng rốt cuộc cũng sẽ tốt hơn một chút. Nhưng bây giờ, khi hắn thật sự sống sờ sờ, giống như rơi từ trên trời cao xuống xuất hiện trước mặt mình. Khương Tú Nhuận không nói ra lời, chỉ cảm thấy ngực đau nhói, thân thể cũng nhất thời bất động, trừng mắt nhìn Phượng Ly Ngô. Phượng Ly Ngô thế nhưng không chờ nổi nàng chủ động nhào vào ngực mình, vươn cánh tay dài, kéo nàng ra khỏi thùng xe chướng khí mù mịt, nắm hông nàng nhảy lên lại lưng ngựa của mình, rẽ vào một bụi rậm, nhảy xuống ngựa rồi xách nàng chống lên trước gốc cây to lớn tham lam tỉ mỉ nhìn mặt nàng. Rất lâu rồi không thấy, so sánh với nữ tử quyến rũ trong trí nhớ, có chút bẩn, cũng hốc hác gầy gò hơn. Biểu tình kia cũng là vẻ ấm ức hắn chưa từng thấy qua, vành mắt ửng đỏ, bờ môi hơi run run, con mắt chứa đầy nước mắt nhưng không chớp mắt nhìn hắn. Còn có ngón tay mảnh khảnh không ngừng vuốt ve lông mày, mũi và cằm của hắn, dường như xác định xem có phải hắn là giả hay không. Chỉ là Phượng Ly Ngô không cần sờ cũng biết người trước mắt hắn mới là tiểu thiếu phó thật! Cho dù dùng dung dịch bóp xương xuất sắc, cũng không bắt chước được nửa phần say mê hấp dẫn của nàng. Lo lắng nhiều ngày bây giờ đều tiêu tán, hắn chỉ muốn ôm chặt nàng, hôn môi anh đào của nàng. Nhưng Khương Tú Nhuận lại đưa tay chặn miệng hắn, rốt cuộc nghẹn ngào lên tiếng nói: "Điện hạ từ từ đã, vài ngày rồi ta không có rửa mặt, vừa nãy còn ăn bánh tiêu nướng..." Nhưng Phượng Ly Ngô nào nghe được những lời kia, chỉ nắm cằm nàng, hung hăng ngậm lấy môi lưỡi của nàng, tham lam dây dưa quấn mút... Thơm thối cái gì? Lúc này có cái gì quan trọng hơn so với ôm chặt nàng, cảm giác nàng dán vào mình, cảm nhận nhịp tim dưới lồng ngực mềm mại? Phượng Ly Ngô cảm thấy mấy ngày mất đi nàng, ngực của hắn vắng vẻ, hiện tại nhét nàng vào trong ngực, ngậm trong miệng mới an tâm nhất! Về phần vì sao Phượng Ly Ngô lại nhanh xuất hiện ở trước mặt nàng như vậy, thật ra cũng rất đơn giản. Bên trong sông có mở ra nhiều ngã rẽ, lúc Đậu Tư Võ vớt bên ngoài sông, Phượng Ly Ngô cũng dẫn người tìm kiếm cách đó không xa. Bởi vì phải giả chết dẫn ra hung thủ phía sau lưng Tần Chiếu, hắn muốn một lưới bắt gọn cá. Nhưng mặc dù Tần Chiếu đưa tin ra ngoài nhưng chưa từng đi gặp người nào, mà chỗ hắn đưa tin, chẳng qua là một viện trống không. Căn bản không cách nào biết được Khương Tú Nhuận có ở trên tay Tần Chiếu hay không, sống hay chết. Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, Phượng Ly Ngô trải rộng thuộc hạ, đồng thời cũng bất giác đi tới nơi Khương Tú Nhuận mất tích, cũng học kiểu tìm người xuống sông mò của tiểu tử ngốc Đậu Tư Võ kia, mưu toan tìm được chút manh mối.