Thị vệ trưởng tâm loạn như ma chỉ hậu viện. Lúc Tần Chiếu đi qua, nhìn thấy Phượng Ly Ngô sắc mặt tím xanh ngã ở trên giường, bốn phía bày đầy băng mới đục từ trong hầm băng ra, dường như phòng ngừa thi thể thối rữa. Hắn cũng không đi qua, mừng thầm trước đó vì việc lớn đã thành cũng bị tình cảnh trước mắt xua tan sạch sẽ. Cho dù trước đó trong lòng ôm mối oán hận vì bị Phượng Ly Ngô cướp vợ nhưng lời nói trung quân tiếp nhận từ thuở nhỏ vẫn còn văng vẳng bên tai, mà thật ra thời gian qua Phượng Ly Ngô đối xử với hắn không tệ. Mà cho tới bây giờ, nhìn thấy Phượng Ly Ngô ngã xuống, trong lòng hắn không có vui mừng, ngược lại còn có sự hối hận dâng lên. Nhưng việc đã tới nước này, đâu còn đường quay đầu? Chỉ cần đợi Phượng Vũ kế vị, hắn làm công thần có công lập tân quân, tự nhiên có thể thoát khỏi khống chế của bậc cha chú, làm được chuyện mình muốn làm, mà Từ thị sẽ không bao giờ có thể đi hãm hại nữ tử trong lòng hắn nữa... Nghĩ tới đây, cảm giác nặng nề khó thở trong lòng mới giảm bớt một chút, hắn im lặng một lúc, vẫn không bước lên phía trước, chỉ quỳ xuống dập đầu với thi thể của Phượng Ly Ngô rồi quay người tiếp tục trở về sảnh trước. Một lúc lâu sau, thị vệ khóc rống trước sảnh tiễn Tần Chiếu đi trước về kinh thành đưa tin xong, mới vòng trở lại, đi vào trong phòng, nhỏ giọng nói với Thái tử đã đứng dậy từ trong đống băng đang rửa sạch mặt thay quần áo: "Điện hạ, hắn đi rồi." Phượng Ly Ngô nhìn hai bàn tay không rửa sạch được cặn thuốc nhuộm màu tím xanh, nói: "Phái người theo dõi hắn, kể cả việc mấy ngày nay hắn truyền tin cho người nào, tiếp xúc với ai, phải tra tới cùng!" Vừa nãy mặc dù hắn không mở mắt nhưng nhất cử nhất động của Tần Chiếu đều có người quan sát kỹ càng. Thái tử bị giết nơi đất khách, người liên quan có nhảy xuống sông cũng không thoát tội, nhưng mặc dù Tần Chiếu lộ vẻ mặt bi thương nhưng cũng không kinh hoảng. Quan trọng hơn là, ngay cả hỏi ai hành thích hắn cũng không hỏi, nếu nói hắn không biết rõ tình hình, Phượng Ly Ngô là người đầu tiên không tin. Nghĩ tới Tần Chiếu tính toán Khương Tú Nhuận như thế, khẳng định nàng cũng không giúp đỡ cho hành động hành thích hắn. Nếu Khương Tú Nhuận rơi vào trong tay hắn ta... Phượng Ly Ngô không dám nghĩ tới tình cảnh lúc này của Khương Tú Nhuận, chỉ dặn dò thị vệ thiếp thân, không cần nhiều lời với thái thú không biết gì, càng không cần cho hắn biết Khương Tú Nhuận và Khương Hòa Nhuận là một người, sau đó cho bọn hắn lui xuống, vẻ mặt âm trầm chờ đợi tin tức của nhóm ám vệ... Lúc này Khương Tú Nhuận cũng không có chịu tội hay bị làm sao. Phượng Vũ ngoại trừ có tướng mạo giống Phượng Ly Ngô mấy phần ra, các phương diện khác đều khác nhau một trời một vực. So sánh với Thái tử lục súc không phân biệt được, Phượng Vũ điện hạ rất biết hưởng thụ. Mặc dù là hoàng tử lang bạc kỳ hồ [*], nhưng hắn tạm ở vùng quê nhỏ ở Ngụy đô, áo cơm sinh hoạt thường ngày vô cùng cầu kỳ. [*] Sống đầu đường xó chợ. Một cốc trà xanh hắn uống đều lấy nước sương đỏ nghìn vàng khó cầu ở núi Vân. Muỗng trà cũng làm bằng chất liệu gỗ lim điêu khắc tinh tế, khiến cho mùi trà thơm ngát tản ra tới cực hạn. Mà Phượng Vũ không nghĩ tới, ở ngoại ô kinh thành này lãng phí thời gian, chờ đợi tin vui, lại tìm được một vị hồng nhan tri âm. Lá trà của hắn tuy tốt nhưng lúc trước bàn tay trà nữ hầu hạ hắn không chu đáo, luôn luôn không pha nổi trà tới trình độ lão luyện. Mà bây giờ đồ uống trà mình cất kỹ nhiều ngày bị vị chất nữ Ba Quốc này cầm trong tay, cổ tay tinh tế trắng muốt cuộn lại, tác dụng của trà phát huy tới cực hạn, hơi nóng bốc lên, rót nước sôi vào, hương trà tỏa ra giống như một điệu múa nhẹ nhàng liền mạch trong lòng bàn tay. Nàng khiến cho Phượng Vũ nhìn không chớp mắt, mặc cho hương trà bao phủ thể xác và tinh thần, chờ tới lúc nhận lấy chén trà nóng, tinh tế rót ra thưởng thức, hương vị đắng bên trong lập tức tràn ngập giữa môi lưỡi. Hắn liền thưởng thức hai chung, sau đó nói: "Chẳng lẽ hoàng huynh của ta cũng yêu thích trà đạo? Khương Cơ thường ngày đều pha trà cho hắn sao?" Về điểm này, Khương Tú Nhuận cảm thấy Phượng Vũ tất nhiên biết rõ ràng, bản thân không cần nói dối làm cho hắn bắt được sơ hở, chỉ bưng một chén trà lên vừa uống vừa nói: "Quân biết rõ hoàng huynh của quân ngày thường ăn cơm cũng mang công việc trong lòng, trong miệng là thịt gà hay thịt vịt cũng không phân biệt được rõ ràng, sao có thể lãng phí thời gian chậm rãi thưởng trà?" Phượng Vũ nhíu mày cười một tiếng, cảm thấy lời nói của Khương Tú Nhuận quả thật là sự thật. Phượng Ly Ngô chính là kẻ không hiểu phong tình như thế, là loại người keo kiệt không biết hưởng thụ. Thế là hắn chống thân thể tựa trên nệm êm nhìn Khương Tú Nhuận rửa chén trà nói: "Vậy... Nói như vậy, cơ hầu hạ ở bên cạnh hắn, không thi triển được tài nghệ tao nhã, chẳng phải rất tẻ nhạt cô quạnh sao?" Khương Tú Nhuận lấy khăn mềm bên cạnh lau sạch nước đọng trên tay, tinh tế ngắm nghía ngón tay mình, thờ ơ nói: "Nam nhân các ngươi không phải chỉ có đức hạnh thối hay sao? Trong lòng chỉ có gian sơn gấm vóc, hiểu sao được tâm tư thầm kín của nữ nhân?" Mấy ngày nay Phượng Vũ vẫn luôn tỉ mỉ quan sát nhất cử nhất động của Khương Cơ, cũng biết lúc này nàng muốn làm gì, quen tay cầm hộp mạ vàng tám góc ở bên cạnh, mở nắp rồi đưa cho nàng nói: "Lúc đầu là dầu ngỗng làm mềm tay nhưng mùi vị thật sự khó ngửi nên ta sai người bào chế thuốc cao hoa anh đào cho ngươi, bên trong còn có nước nhân sâm và bột trân trâu, dưỡng da rất tốt." Khương Tú Nhuận ghé lại ngửi ngửi, dáng vẻ cẩn thận ngửi từng tí một của nàng khiến cho Phượng Vũ nhếch miệng: "Sao, còn sợ ta hạ độc à?" Bị Phượng Vũ nhìn thấu, Khương Tú Nhuận cũng lười che giấu, nâng cao lông mày nói: "Quân cho tới bây giờ vẫn rót nhuyễn cân tán cho thị nữ của ta đấy! Hôm trước ta đi gặp Thiển nhi, nàng khóc lóc kể lể với ta, không biết thuốc nước này có di chứng gì hay không, sau này đừng làm xương mềm nhũn, lúc có thai, dưới thân mà hơi lỏng, đứa nhỏ lại rớt từ trong bụng ra sớm..." Phượng Vũ biết miệng thị nữ của Khương Tú Nhuận độc địa, mà lúc Khương Tú Nhuận bắt chước vẻ mặt của nàng ta khi nói chuyện lại chọc cho hắn nhịn không được cười to. Hôm nay tâm trạng hắn rất tốt, cũng chẳng thèm để ý lời thô bỉ của Thiển nhi, kéo đôi tay Khương Tú Nhuận, tự bôi cao thơm cho nàng, nói: "Nếu nàng bình thường biết điều thành thật như Khương Cơ, ai sẽ rót nàng, ngược lại ta còn có thể tiết kiệm mấy chén thuốc... Chỉ là ta thật sự muốn biết, ta và hoàng huynh, người nào làm ngươi yêu thích hơn?" Khương Tú Nhuận vừa há miệng muốn nói, hắn duỗi ngón tay dài chặn môi nàng lại, nhẹ nhàng thở dài một tiếng rồi nói: "Ta muốn nghe lời thật lòng của cơ." Khương Tú Nhuận mở ngón tay hắn ra, thân thể hơi tựa vào hắn, nhìn chằm chằm Phượng Vũ từ trên xuống dưới. Lúc này Phượng Vũ không thi triển kỳ công súc cốt, là thanh niên mang theo huyết mạch hoàng thất Phượng gia, cũng có vẻ tuấn mỹ. Nàng không có trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, nhìn vào mắt hắn, cười như không cười nói: "Vị hoàng huynh kia của ngươi sẽ không vắt óc tìm cách bào chế cao thơm cho nữ nhân bôi tay..." Phượng Vũ tự nhận thắng Phượng Ly Ngô một bậc, trong lòng nhất thời thoải mái. Việc tìm cách tạo niệm vui cho nữ nhân, Phượng Ly Ngô quả thật không có khiếu. Ở trong cung, các hoàng tử lớn lên được giải thích việc người rất sớm. Lúc mười hai mười ba tuổi, mặc dù còn nửa tỉnh nửa mê, bên người đã có cung nữ chỉ bảo rồi. Khi đó nghe nói ông ngoại Phượng Ly Ngô kể lại trên triều, phụ hoàng mới cho Phượng Ly Ngô xuất cung tới ngự thư phòng học tập. Lúc hắn và nhóm thư đồng khác lén nhìn cung họa, lén bàn luận cung nữ nào biết điều, Phượng Ly Ngô chỉ ngồi tại chỗ cắm đầu viết chữ. Căn bản của hắn không tốt, luôn viết sai chữ, hầu như mỗi ngày đều bị thái phó phụ trách dạy bảo hoàng tử phạt. Cho dù có người đùa ác, bày sách ở trước mặt hắn, sắc mặt hắn cũng không thay đổi để nó sang một bên, tiếp tục viết chữ Đại (大). Sau đó hắn lớn dần, lúc đó mẫu phi của mình thay Hoàng hậu quản lý lục cung, vì tránh cho bị lão thần nói bà nghiêm khắc với đại hoàng tử, bèn bảo cung nữ tới dạy việc người cho Phượng Ly Ngô. Kết quả lúc cung nữ kia đi hầu hạ Phượng Ly Ngô, lại bị Phượng Ly Ngô dùng tay đánh ra khỏi phòng ngủ. Nghe nói ghét bỏ nàng luôn lắc lư ở trước mặt hắn, làm hắn không nhìn được cảnh hồ ngoài cửa sổ... Khương Tú Nhuận này là nữ tử vô cùng phong tình, ở trong tay loại nam nhân khô khan như thế có thể được bồi dưỡng cái gì? Sao có thể thích loại nam nhân cực kỳ không thú vị kia? Chẳng qua là cầu sinh tồn trong kẽ hở, bám vào Phượng Ly Ngô, lấy sắc làm người mà thôi. Lúc nãy, hắn đã nhận được mật báo của Tần Chiếu, nói ảnh nữ ra tay thành công rồi, Tần Chiếu đã tận mắt nhìn thấy thi thể trúng độc của Phượng Ly Ngô. Lòng Phượng Vũ buông lỏng một nửa, có điều hắn cũng không nóng lòng lên đường về Lạc An. Phượng Ly Ngô quá nham hiểm xảo trá, hắn không thể không phòng. Chờ tới khi phụ hoàng chiêu cáo thiên hạ Thái tử qua đời, mới là thời điểm không có sơ hở nào, phụ hoàng luôn yêu thương hắn, tất nhiên sẽ sắp xếp thời cơ cho hắn xuất hiện trên triều đình Đại Tề. Dù sao khi Phượng Ly Ngô lộng quyền, ngay cả cơ hội sủng hạnh phi tử trẻ phụ vương cũng không có, không duyên cớ mất đi rất nhiều con cái. Người có thể thay Phượng Ly Ngô trở thành Thái tử, ngoài hắn ra không còn lựa chọn nào khác. Nơi này cũng không phải nơi vẹn toàn gì, tối nay hắn sẽ chuyển tới nơi khác, cắt đứt liên lạc với Tần Chiếu. Một quân cờ đã phế, vây cánh và tay chân Phượng Ly Ngô đông đảo, vì tránh bọn họ rửa hận vì chủ cũ, hắn tất nhiên không thể cõng tội danh giết huynh. Phượng Vũ biết, nếu muốn phòng ngừa tin tức bị lộ, cách tốt nhất là giết chết nữ tử này và tỳ nữ của nàng. Nữ tử này quá ngoan ngoãn, ăn nói làm việc, mọi thứ đều hợp tâm ý của hắn. Nữ nhi trên thế gian tuy nhiều nhưng phần lớn là loại son phấn bình thường, có mấy ai có lòng dạ khôn khéo thấu đáo như nàng? Nhưng tốt như vậy, Phượng Ly Ngô lại chiếm đoạt lâu như thế, còn hắn chưa từng dược nếm qua tư vị. Nếu nhẫn tâm giết, so với tục nhân đốt đàn nấu hạc [*] có gì khác nhau? [*] Lấy đàn làm củi, nấu chim hạc làm đồ ăn. Từ trước tới nay Phượng Vũ ham mê sưu tầm tranh chữ nổi tiếng, vật phẩm trân quý và đồ cổ, cảm thấy cũng nên giấu người đẹp hiếm có này ở bên người thật tốt. Mà lúc này, trước tiên hắn báo tin Phượng Ly Ngô đã chết cho nữ tử này, tránh cho nàng còn có ý nghĩ mong chờ may mắn gì đó với Phượng Ly Ngô. Khi hắn chậm rãi nói tin tức Phượng Ly Ngô đã chết, chén trà trong tay Khương Tú Nhuận hơi rung lên một chút, có giọt nước rơi xuống rồi đọng trên làn váy, giống như là vết nước mắt. Nụ cười trên mặt Phượng Vũ dần tắt, hơi nheo mắt phượng lại, lạnh lùng nói: "Sao? Cơ đau lòng à?" Khương Tú Nhuận không hiểu chậm rãi quay đầu nhìn hắn, hoang mang nói: "Hả?" Phượng Vũ nhìn thấy vành mắt hơi phiếm hồng của nàng, nói: "Cơ bây giờ muốn khóc sao?" Thật ra trong lòng Khương Tú Nhuận cực kỳ khiếp sợ, không nghĩ tới bỗng nhiên nghe tin Phượng Ly Ngô chết, ngực khó chịu giống như bị chặn lại. Tâm trạng nhất thời cũng rối loạn cực kỳ. Hắn... Vậy mà chết sớm như vậy sao? Khi hắn chết, có cho rằng nàng giết hắn không? Lúc đi ngang qua cầu có cố chấp canh giữ ở đó, chờ nàng tới mắng một câu "Chó chết" hay không... Trong lúc nhất thời, Khương Tú Nhuận có chút ý vị rã rời, cũng không có hứng giả vờ giả vịt với Phượng Vũ nữa. Một chuỗi lệ châu băng qua gò má trắng, hoang mang vô hạn nói: "Ta... Cũng không biết tại sao khóc." Phượng Vũ không lạnh giọng chất vấn nữa, chỉ lẳng lặng nhìn nàng như đứa trẻ lạc đường, không biết biểu lộ ra sao, nhất thời trong lòng chẳng biết vì sao, có thứ gì đó lặng lẽ sinh sôi. Hắn từng thấy một câu thơ ở trong sách vở, trong lúc lơ đãng lại hiện lên trong lòng: "Tình không biết chốn nào mà ngày càng sâu. [*]" [*] Một câu trong vở kịch Mẫu Đơn Đình của nhà soạn kịch nổi tiếng thời Minh - Thang Thiển Tố. Hắn không nói gì đứng dậy rời đi để cho nàng khóc một trận, nhưng từ nay về sau, nàng không thể vì nam tử khác mà chảy xuống nửa giọt nước mắt nữa.