Họa quốc yêu cơ
Chương 7
Edit : Bảo Vy 197
Thiển Nhi đang chờ câu nói đó của công tử, đem lu nước to như vậy hất thành bảo vật thu yêu quái, nước trong lu ào ạt bay về hướng Phàm tiên sinh.
Phàm Sinh bị Khương Tú Nhuận nói đến nghẹn họng không thể đối đáp lại câu nào, không ngừng suy nghĩ và lục lọi trong kho kiến thức đầy ắp từ ngữ như châu ngọc của mình để tìm từ ngữ đối ứng, nhưng không ngờ hoàng tử con tin của quốc gia yếu lại dám đối xử vô lễ với khách quý như thế, để một thị nữ có dung mạo xấu xí tạt nước làm mình ướt lạnh đến thấu tim.
Tóc hắn ướt đẫm xổ tung giống như quỷ nước, hắn đứng tại chỗ dậm chân, chỉ vào Khương Tú Nhuận rống cổ hét to rằng dám sỉ nhục đại nho như hắn.
Sắc mặt của Khương Tú Nhuận không chút biến đổi, Phàm Sinh hiện tại tuy có chút tiếng tăm, nhưng thanh danh chưa được lan rộng như kiếp trước. Hoàng tử con tin Ba Quốc tuy không vinh hiển như hoàng tử của cường quốc nhưng cũng là con cháu vua nước chư hầu, há lại để một tên cuồng vọng ở thành Lạc An tùy ý nhục mạ sao?
“Người đâu, tiễn khách!” Nàng lớn tiếng ra lệnh.
Phàm Sinh kia cũng muốn giữ thể diện, việc đã đi đến nước này có ở lại cũng vô ích, thế nên mang một thân ướt đẫm, dắt thư đồng hùng hổ phất áo bỏ đi, để lại mọi người với bầu không khí ngượng ngùng.
Chủ trì buổi tụ họp là Lưu Bội không ngờ rằng công tử Tiểu Khương kiệm lời kia lại dùng nước để đuổi đại nho sinh nổi tiếng ở kinh thành. Mà Phàm Sinh là lại là khách mời của Hoàng Thái Tử Phượng Ly Ngô, nên cũng không tiện lên tiếng, đợi ý kiến của Hoàng Thái Tử.
Bởi vì lần này là tụ hội tại tư gia, Phượng Ly Ngô cũng giống như mọi người đều ngồi trên chiếu. Suốt từ đầu đến giờ ngón tay dài của hắn chỉ gõ nhẹ trên mặt bàn. Chờ khi Phàm Sinh đi rồi, mọi người nhìn về phía hắn, thì thấy ngón tay kia vẫn đều đều gõ nhẹ lên mặt bàn.
Lúc này Khương Tú Nhuận đã trút được giận, nhưng khi đối diện với bầu khí tĩnh lặng trong giạn phòng thì trong lòng cũng có chút hối hận. Mới vừa rồi không nên làm chuyện quá đáng như vậy, đánh chó ít ra cũng phải nhìn mặt chủ, đúng không?
Có thể thấy, dù đã sống hết một kiếp, nhưng ở phương diện tu tâm dưỡng tánh nàng còn phải rèn luyện thêm để trở nên cứng cáp hơn. Chỉ là tên Hoàng Thái Tử quái gở kia sẽ làm khó dễ nàng như thế nào, nàng thật sự không đoán ra được.
Nghĩ vậy nàng cũng chẳng để ý đến Phượng Ly Ngô, ủ rũ định là cùng lắm thì đập nồi dìm thuyền thôi, bưng chén rượu trước mặt lên uống một hơi cạn sạch.
“Đạo đãi khách của Ba Quốc là chủ nhân ăn no uống say, mà không màng đến bàn cơm trống trước mặt khách sao?”
Âm thanh lạnh lẽo mang ý nhắc nhở đột nhiên vang lên, người nói chính là Phượng Ly Ngô.
Khương Tú Nhuận đặt chén rượu xuống, đứng dậy đi tới trước mặt Phượng Ly Ngô hành lễ, nói: “Là tại hạ đãi khách không chu đáo, lập tức mang thức ăn lên ngay.”
Nói xong, liền cho người dời bàn rượu sang thiên thính bên cạnh, cho người hâm nóng lại thức ăn rồi mọi người cùng ngồi vào dùng bữa.
Bởi vì Hoàng Thái Tử vẫn chưa tính toán chuyện nhiễu loạn vừa rồi, mọi người cũng xem như không có chuyện gì. Đợi khi mọi người dùng bữa xong, Lưu Bội gợi chuyện trước, dẫn dắt mọi người cùng bàn luận thân thiện, ai ai cũng tận hưởng hết mình trong bữa tiệc rượu.
Chỉ là khi di chuyển chỗ ngồi không biết bằng cách nào mà Hoàng Thái Tử lại ngồi xuống bên cạnh Khương Tú Nhuận.
Phòng ăn hơi nhỏ nên hai người ngồi rất gần nhau, thậm chí Khương Tú Nhuận còn có thể ngửi thấy hương bạc hà mát lạnh trên người Phượng Ly Ngô.
Hai người đều ngồi xếp bằng nên đầu gối cũng thường chạm vào nhau.
Khương Tú Nhuận không ngừng nhắc nhở hiện tại mình là nam tử, đừng chú ý những đụng chạm cơ thể này.
Nhưng nàng cũng đã bình tĩnh lại thì đột nhiên có thể hiểu được lý do Thái Tử không làm khó dễ mình – Bởi vì những lời nàng nói ban nãy đã nói chạm đến tận tâm khảm của Phượng Ly Ngô.
Phượng Ly Ngô tuy là đích trưởng tử của Đại Tề, nhưng con đường thừa kế ngôi vị cũng không bằng phẳng. Mẫu thân của hắn tuy là hoàng hậu có đia vị cao quý nhưng lại thất sủng triền miên, khiến cho Phượng Ly Ngô từ nhỏ không có được tình thương của phụ vương.
Phượng Ly Ngô, cái tên này nghe nói là sau khi hoàng hậu sinh con xong, sau mười ngày đau khổ chờ đợi mới thấy hoàng thượng ban thưởng tên.
Thần điểu phượng hoàng nếu rời khỏi đỉnh cây ngô đồng cao vút thì chỉ có thể phủ phục trước núi rừng hoang dã, làm một con chim hoang tầm thường mà thôi.
Mà con của yêu cơ lại được Đoan Khánh Đế cưng chiều, hưởng tôn quý và tự hào đến tột đỉnh, đến cả tên cũng được đặt là “Phượng Vũ”, một đích một thứ chỉ cách nhau ba tháng, cả tên họ cũng mang ẩn chứa ý nghĩa thâm sâu đến thế.
Đó là ám chỉ hoàng hậu nếu thực sự là nữ nhân hiền đức phải mang theo nhi tử vào lãnh cung an phận trong đó, nhường lại vị trí thì tốt hơn.
Nếu hoàng hậu thật sự chỉ sinh gà rừng, thì có lẽ trữ quân của Đại Tề sẽ là Hoàng Thái Tử Phượng Vũ bay lên chín tầng mây làm phượng hoàng.
Đáng tiếc, tuy hoàng hậu trời sinh ương ngạnh, tính tình không hề hiền lương thục đức nên không được Tề đế sủng ái. Nhưng nàng lại rất biết cách sinh, và đã sinh ra một chân long thực thụ, dù bị bức khỏi cây ngô đồng, lại lẻn vào vực sâu ẩn nấp chờ ngày lột xác, rồi sẽ có một ngày tích đủ năng lực có thể một bước sải cánh bay lên trời cao thẳm.
Một nam nhân từ nhỏ bị thất sủng, làm thế nào từng bước ra khỏi lãnh cung, tích lũy lực lượng lại là một huyền thoại khác.
Hắn rất biết nắm chắc thời cơ, thừa dịp Đoan Khánh Đế trên đà thắng trận, đích thân dẫn binh chinh phạt nước láng giềng. Dựa vào sự ủng hộ của các lão trung thần, lấy danh nghĩa quét sạch yêu cơ mê hoặc phụ vương, vào cung giết chết nàng ta, giam luôn đệ đệ Phượng Vũ của mình lại.
Khi Đoan Khánh Đế lâm trận gặp bất lợi, cấp bách yêu cầu triều đình Đại Tề phái binh chi viện, Phượng Ly Ngô nhân cơ hội này“Thỉnh” phụ vương thu hồi mệnh lệnh đã ban, đem mẫu hậu của hắn ra khỏi lãnh cung, hủy bỏ hành động bất nghĩa bỏ đích lập thứ.
Đoan Khánh Đế bị quân địch vây quanh, còn thiếu chút nữa là chết đói trong thành thì còn nói được gì? Dĩ nhiên là phải đồng ý.
Đến sau này chuyện Phượng Vũ mắc bệnh cấp tính mà chết đi là một ẩn số mà trên dưới Đại Tề không ai được nhắc đến.
Tóm lại, Phượng Ly Ngô không giết cha đoạt vị, là một người con rất hiếu thảo.
Không ai có thể soi ra bất cứ sai lầm nào của Phượng Ly Ngô, thậm chí chỉ còn thiếu việc xếp hắn vào hàng thứ hai mươi lăm của nhị thập tứ hiếu nữa mà thôi.
Tuy rằng hiện giờ Tề vương vẫn đang tại vị, nhưng lại bệnh triền miên không vực dậy nổi tinh thần, bị con trai áp chế, không hề có hoàng quyền trong tay, nghe nói ngay cả ngọc tỷ cũng ở trong tay Hoàng Thái Tử.
Kiếp trước Khương Tú Nhuận từng tò mò hỏi Tần Chiếu, sao Phượng Ly Ngô cứ chậm chạp không kế thừa vương vị?
Tần Chiếu vậy mà trầm mặc một hồi mới nói:”Hoàng Thái Tử là người có hiếu......Ngoài ra......Nhìn thấy rõ ràng lại không thể ăn được, đấy mới chính là điều thống khổ nhất trên đời này.”
Khương Tú Nhuận tỉ mỉ cân nhắc thật lâu mới hiểu ra: Tề Vương mấy năm gần đây không quyền không thế, cơ thiếp trong hậu cung thì ai ai cũng tuổi già sức yếu. Còn những cô nương trẻ đẹp không bị Hoàng Thái Tử cho là yêu nghiệt thì cũng bị tổng quản trong hậu cung nhận định không đủ phẩm hạnh, không thể nhập cung,...
Thử nghĩ xem, một kẻ háo sắc, ngồi trên vị trí hiển hách nhất thiên hạ, lại bị đám nữ nhân mặt mũi nhăn nheo, đầu thì bạc trắng vây quanh, không thể tận hứng làm càn, có khác gì một con rối. Tra tấn thể xác và tinh thần đến bực này, khác gì chết?”
Mà kiếp trước bị Phượng Ly Ngô làm nhục ở trước điện, cũng vì hắn đang cố ý làm khó cha hắn, khiến lão già háo sắc nhìn thấy được mà không ăn được...
Đây chính là Phượng Ly Ngô, một người trong lòng chỉ có quyền lực, người có thù tất báo, là một tên tẻ nhạt. Ngày thường hắn không thích gái đẹp cũng không thích rượu chè, yến tiệc, chỉ say mê quyền mưu, thu nạp nhân tài khắp nơi.
Vị trí Tề Vương đó nào sẽ thỏa mãn được người như hắn chứ? Tâm tưởng của hắn chính là thống trị thiên hạ, trở thành đế vương của một thời đại có biên cương trải dài rộng không điểm dừng…
Nghĩ vậy, Khương Tú Nhuận nhẹ nhàng thở hắt. Đối với Phượng Ly Ngô nàng tuy có hận nhưng lại không muốn va chạm gì với hắn. Kiếp này nàng chỉ muốn cùng ca ca sống một cuộc sống an ổn, ai là bá chủ thiên hạ này, nàng không có hứng thú.
Mọi người trong sảnh đều hàn huyên cười nói, chỉ có hai người ngồi cực gần thì không có lời nào để nói.
Nhưng vừa rồi, bởi những lời lên án mạnh mẽ đoạn văn ngu hiếu của Vệ Tử, lại rất đúng với khẩu vị của Hoàng Thái Tử này, cho nên vị Thái Tử mặt lạnh này hiện tại rõ ràng có dáng vẻ muốn chiêu hiền đãi sĩ, muốn cùng nàng trở nên thâm giao hơn.
Chỉ là hai người chưa bao giờ trò chuyện cũng cần vài câu mở lời, thế là Phượng Ly Ngô vừa nhấm nháp miếng thịt trong miệng, vừa thuận miệng nói:” Đầu bếp của tiểu công tử Khương phủ thật không tồi, thịt heo này rất tươi ngon.”
Khi nghe Phượng Ly Ngô khi không tìm lời để khen nàng thì Khương Tú Nhuận quyết định cắt đứt ý niệm chiêu mời hiền tài của vị Thái Tử này, đáp thẳng thừng không nể mặt: “Thưa Thái Tử, đây là thịt dê núi, tất nhiên phải tươi ngon rồi.”
Cuộc đời của Phượng Ly Ngô chưa bao giờ quan tâm đến thức ăn ngon hay dở, lúc nhỏ ở lãnh cung ngay cả miếng thịt vụn cũng không có, nên cũng không thích ăn thịt cho lắm. Thêm nữa là, những lúc hắn ăn cơm, hầu như đều chìm trong mưu tính, nên từ trước tới giờ chẳng bao giờ phân biệt lục súc (*) ra sao.
(lục súc; gia súc (heo, bò, dê, ngựa, gà, chó)
Nhưng hoàng tử con tin Ba Quốc miệng lưỡi sắc bén này lại không hề nể mặt, nói thẳng vào mặt hắn làm hắn không lời nào để đáp trả. Câu mở lời đã bị ngắt quãng, Khương Tú Nhuận cũng không có ý định gợi lên câu chuyện, nên tán gẫu bị ngừng ngay ở đó.
Vì thế sau đó, Hoàng Thái Tử cũng không tìm lời để bắt chuyện nữa mà cũng không hề động đũa, chỉ cầm chén rượu lên uống.
Khương Tú Nhuận cứng đầu cứng miệng như vậy, ngoài làm cho huynh trưởng Khương Chi toàn thân toát mồ hôi lạnh, cũng khiến cho Tần Chiếu ngồi kế bên Thái Tử liên tục nhìn về phía nàng.
Nghĩ thầm, thấy tiểu tử này vài lần, mỗi lần đều là một bộ mặt khác nhau. Đầu tiên là tên nhóc nghịch ngợm tham ăn vịt quay, sau đó là bộ dạng ngốc nghếch ngờ nghệch trong đại điện, rồi hôm nay lại là bộ dáng tiểu tử cộc tính, tỉ mỉ suy nghĩ, có thể thấy được đây không phải hạng người tầm thường!
Khương Tú Nhuận vốn không để ý đến mãng phu kia mà chỉ lén nhìn xem bóng mặt trời ở đình viện nghiêng tới đâu rồi, cuối cùng cũng gần tới lúc giải tán khách nhân, liền đem một nhóm khách tiễn đi.
Lưu Bội vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Khương Tú Nhuận, nhìn thấy tình hình căng thẳng, nên thân thiện cất tiếng để Khương Tú Nhuận bớt ngượng hơn, nói là hôm nay đã quấy rầy nhiều, hôm khác gặp lại.
Hoàng Thái Tử ngược lại dứt khoát, đi thẳng lên xe ngựa không hề quay đầu lại.
Có lẽ hắn cảm thấy Khương thị tiểu công tử là người thú vị, lúc gần đi Lưu Bội vẫn chưa thấy đủ, muốn định ra ngày hẹn với nàng cũng bị Khương Tú Nhuận cự tuyệt không chút khách sáo.
Ngược lại Lưu Bội lại rất rộng lượng cũng không tỏ ra bực dọc mà chỉ cười nói:” Đành chờ công tử thu xếp xong, nếu có thời gian lại gặp.”
Tiễn được cả nhóm oan gia kiếp trước đi, Khương Tú Nhuận chỉ cảm thấy bả vai đau nhức chỉ muốn lên giường nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Ca ca chỉ nhẹ nhàng trách nàng không nên đắc tội với Thái Tử Đại Tề, nàng cũng không tỏ ý gì mà chỉ cười.
Trải qua ngày hôm nay, cái danh hoàng tử con tin Ba Quốc là kẻ ngôn ngữ chanh chua, tính tình cổ quái lan truyền khắp nơi. Tuy rằng có thể bị người ta truyền thành quái nhân nhưng chí ít cũng đỡ hơn bị người ta nói là yếu đuối dễ bức hiếp.
Còn Phượng Ly Ngô kia tuy không phải là người cực kỳ độ lượng, nhưng trong lòng hắn lại có quá nhiều đại sự cần lao tâm khổ tứ. Thứ nhất mình không có thông đồng với cha hắn, sinh ra tiểu đệ đệ chướng mắt hắn, thứ hai không có ý đồ gì với giang sơn vạn dặm của hắn. Có lẽ mình trong mắt Hoàng Thái Tử chỉ là một kẻ bướng bỉnh không thức thời mà thôi.
Lúc này Đại Tề yêu cầu lượng vàng lớn của Ba Quốc để duy trì, hai bên duy trì được thể hiện đang có là tốt rồi.
Khương Tú Nhuận dứt khoát bỏ cái ý niệm giao tiếp với đám con cưng của trời này, mà suy tính làm thế nào để vàng trong tay nhiều hơn, bằng không lại phải tiết kiệm mà làm vậy sớm muộn gì tài sản cũng cạn kiệt.
Vì bản thân là hoàng tử con tin, ngoài việc an phận ở phủ Hoàng tử con tin thì không cho phép sắm thêm đồng ruộng hay phòng xá gì. Khương Tú Nhuận bị thân phận hoàng tử con tin chi phối, con đường phát tài cực kì chật hẹp.
Trong lòng còn đang khổ sở tính toán thì tiền tài lại đưa tới cửa.
Sáng sớm hai ngày sau, Khương Tú Nhuận còn chưa rời giường thì đã nghe thấy trước phủ có tiếng la hét ầm ĩ.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
59 chương
19 chương
10 chương
248 chương