Họa quốc yêu cơ
Chương 58
Đổi giường thấp quả nhiên thoải mái hơn, nằm ở trên giường nhỏ mềm mại, thật giống như được đám mây nhẹ nhàng nâng lên.
Khương Tú Nhuận nằm yên trên giường nhỏ, sắp xếp lại biến cố ngày hôm nay, có thể nói là ngàn cân treo sợi tóc, bộ bộ kinh tâm [*].
[*] Từng bước kinh sợ trong lòng.
Có điều Thái tử muốn nàng thay muội muội Khương Tú Dao gả vào phủ Thái tử là việc nàng bất ngờ nhất. Thế nhưng nếu nói Thái tử làm vậy bởi vì yêu nàng thì có hơi dát vàng lên mặt rồi.
Nàng hiểu rõ Phượng Ly Ngô, nếu mình là nữ tử có tướng mạo xinh đẹp cũng không làm cho vị Thái tử này vui mừng.
So sánh với Điền Oánh ngọt ngào vừa lòng người, gương mặt ôn nhu, gương mặt của nàng thuộc về loại diễm lệ lóa mắt, khiến người ta vừa nhìn thấy liền có cảm giác không gần gũi lắm, phối hợp với cái tên "Yêu Cơ" mà Thái tử ban cho, cũng coi như tương xứng.
Về phần lúc trước điện hạ thân mật với mình, là vì hiểu lầm mình là thiếu niên. Loại thời khắc chấm mút thân mật kia có hơi nôn nóng, hình như điện hạ hiểu ra, lĩnh ngộ được sự kỳ diệu của đồng tính.
Nhưng bây giờ giới tính, hình dạng của nàng đều không hợp khẩu vị của điện hạ, hắn một lòng muốn cưới nàng vào cửa, cũng chẳng phải vì háo sắc. Dù sao lúc nàng mới mặc thử áo cưới, Thái tử nhìn từ trên xuống dưới, rõ ràng có vẻ mặt ghét bỏ.
Nghĩ tới bản thân mình cũng không phải lựa chọn tốt của Thái tử, Khương Tú Nhuận yên lòng. Nếu Thái tử cũng không "ban chết" cho Khương Hòa Nhuận, nàng cũng không mất đi những ngày lành, cứ giả bộ mặc áo cưới, sau đó ra vào phủ Thái tử như thường là được. Đã như vậy, sao không theo ý của Thái tử, như vậy cũng làm chủ thượng ở trên và phụ tá ở dưới vui vẻ hòa thuận.
Nghĩ như vậy, nàng thoải mái hít một hơi.
Sau khi bị Thái tử nhìn thấu thân phận, dường như có một tảng đá lớn rời khỏi lòng, ít nhất khi ngủ cũng không cần phải chú ý cẩn thận vẫn quấn bó ngực thật dày như trước nữa.
Có thể hít thở thông thuận như hiện tại, nàng hình như không nhớ rõ lần trước là khi nào rồi. Tuy rằng eo có chút đau nhưng có mùi dầu thuốc thảo dược nhàn nhạt ở trong phòng, Khương Tú Nhuận vẫn ngủ ngon.
Chớp mắt một cái, một năm vội vàng trôi qua, vừa qua năm mới, trong phủ có không ít nha hoàn và bà tử tiến vào, quản sự tập trung bọn họ ở một viện dạy dỗ quy củ.
Thái tử sớm nói rõ, lúc mấy vị vương nữ gả vào phủ, nha hoàn và bà tử hầu hạ bên người đều phải là người của phủ Thái tử, ngoại trừ một hai nha hoàn thân thiết ra, không cần mang theo nha hoàn hồi môn tiền hô hậu ủng vào phủ.
Điều này cũng dễ hiểu, dù sao nhóm vương nữ không phải người Đại Tề, lúc vào phủ phải tránh mang theo người gian trá gây bất lợi với Thái tử nên không được dẫn người cũ theo.
Ngoài ra còn một việc, đó là chuyển Khương thiếu phó tới viện mới trong phủ, cách tẩm viện của Thái tử rất gần, nghe nói là để tiện cho Thái tử xin chỉ dạy bất cứ lúc nào.
Về phần vị thiếu phó này truyền thụ cái gì, cũng chỉ có Thái tử mới biết.
Lúc bị Thái tử lần thứ hai quật ngã trên nệm êm, Khương Tú Nhuận há miệng lớn thở mạnh, thật sự hận không thể có vũ khí trong tay, hung hăng cho Thái tử một nhát.
"Điện... Điện hạ, ta thật sự không được, ngày khác trở lại được không?"
Phượng Ly Ngô cúi đầu nhìn người dưới thân, hai gò má ửng hồng, ánh mắt ướt át, trong lòng có một hồi ngứa ngáy, hắn nghiêm mặt nói: "Không được! Mấy lần ngươi gặp nguy hiểm, may mà bên người có nha hoàn kia bảo vệ, không phải lúc nào cũng có thể dùng cung tên. Vẫn nên học chút bản lĩnh phòng thân đi, mấy chiêu thức linh tinh gì đó bạn học Đậu cùng thư viện dạy cho ngươi quên hết đi! Cô dạy lại cho ngươi vài chiêu thực dụng!"
Khương Tú Nhuận bị ném ngã tới nỗi cuống quýt hoảng hốt, cảm thấy Thái tử đây là muốn bồi dưỡng đại tướng quân bảo vệ quốc gia, mắt thấy hắn lại muốn kéo mình, nàng vội vàng che kín sau lưng nói: "Điện hạ khoan đã, vết thương cũ dường như tái phát, ta đau tới nỗi không nhúc nhích được..."
Ánh mắt Phượng Ly Ngô lành lạnh, rũ mắt nhìn nàng, trong lòng biết thiếu phó này lại đang dùng mánh khóe gian trá, đáng hận lúc trước vì sao hắn lại mang vật nhỏ láu cá này vào phủ, mãi vẫn không có chút tiến bộ nào!
Có điều vừa nãy tự mình ôm eo đỡ mông nàng, sau khi cảm thụ mềm mại trơn trượt trong lòng bàn tay, bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện khác, kéo Khương Tú Nhuận ỷ vào bị thương giả chết trên đệm êm lên, mặt lạnh như băng hỏi: "Ban đầu Đậu Tư Võ dạy võ cho ngươi có phải cũng như vậy hay không?"
Khương Tú Nhuận thầm nghĩ, bản thân nàng là ánh sáng của lớp Đinh, là mặt mũi của Đậu Tư Võ bọn họ khi bước qua những bạn học trong lớp Thiên Cán và Địa Chi, cho Đậu Tư Võ mượn một trăm lá gan, hắn cũng không dám quăng nàng ngã như vải rách như vậy!
Vì thế nàng nói sự thật: "Đều là hắn biểu diễn chiêu thức, bảo ta trở về tự lĩnh ngộ. Điện hạ, ta cũng không phải tướng sĩ trong binh doanh, sức lực có hạn, ngài dốc lòng dạy dỗ, ta cũng nửa nạc nửa mỡ mà thôi. Nếu cứ như vậy, chẳng phải là làm chậm trễ quốc sự và điện hạ vất vả sao? Công việc ở Thủy Vận ty bận rộn, ta thật sự không dàm làm điện hạ chậm trễ..."
Phượng Ly Ngô nghe lời này, mặt mày cũng hòa hoãn lại, thế nhưng lời nói ra khỏi miệng vẫn cứng rắn: "Cô vì ngươi chậm trễ còn ít sao? Những công phu này cũng không khác biệt nhảy múa lắm, nhìn ngươi nhảy múa mạnh mẽ như vậy, làm sao ngươi có thể luyện tập những động tác mềm mại như thế, ngươi không dốc hết lòng sao? Nếu không tối nay sau khi ăn xong, trở lại tập luyện..."
Khương Tú Nhuận nghe vậy, da đầu trở nên căng thẳng, nếu luyện nữa, nàng có bảy hồn cũng chỉ còn lại sáu phách thôi, bèn mau chóng ngắt lời nói: "Mấy ngày nữa là ngày thành lễ của điện hạ, ta phải đóng giả Dao Cơ, nếu lúc luyện tập không cẩn thận, duỗi tay kéo chân bị thương, tới lúc đó ta đi đứng cứng nhắc, chẳng phải lộ ra sơ hở sao? Hay là để ngày sau điện hạ rảnh rỗi thì luyện."
Phượng Ly Ngô nghe lời này, vẻ mặt trở lại bình thường, hình như rất thích thiếu phó để tâm tới công việc thành lễ,vẻ hưởng thụ, nhân tiện nói: "Vài ngày trước quản sự đưa rương trang sức cho ngươi, nhìn có được không? Nếu không thích, bảo hắn đổi lại."
Làm chó săn lâu ngày, rất nhiều thói quen nhất thời không đổi ngay được, Khương Tú Nhuận giống như ngày thường, vừa dùng khăn tay lau mồ hôi trán cho Thái tử vừa nói: "Ta cũng đang muốn bàn bạc với điện hạ, trả các loại trâm cài tóc ngọc trai về... Lúc trước Hoàng hậu ban thưởng cho Thái tử ngài rất nhiều đồ châu báu, tuy rằng đều ở trong danh sách sắc phong, chỉ sợ có sơ hở, tới lúc đồ vốn là ban thưởng cho Tào Cơ lại ở chỗ ta, chẳng phải là sẽ gây thêm phiền toái cho điện hạ sao?"
Trong lòng Phượng Ly Ngô biết từ trước tới nay nàng cẩn thận, nhưng cũng không để ý, bởi vì những thứ cho nàng không phải đồ từ kho trong phủ ra. Vài ngày trước, hắn ra lệnh cho thuộc hạ của mình đi sứ các nước ở Nam Man, cố ý dùng số tiền lớn mua ngọc trai.
Đặc biệt là ngọc trai y hệt long nhãn, viên nào cũng mượt mà, màu sắc cũng trắng nõn, một đấu ngọc trai được người có tay nghề khéo léo chế tác thành trâm cài tóc đính chuỗi ngọc, còn có hoa tai, vừa vặn một bộ.
Cho nên nghe Khương Tú Nhuận hỏi, Phượng Ly Ngô hời hợt nói: "Không phải lấy ra từ trong phủ, là làm riêng cho ngươi."
Khương Tú Nhuận nghe xong, ngẫm nghĩ lời của hắn, cũng phải! Nàng tới từ Ba Quốc, nơi đó có tập tục nữ tử chưa gả không xỏ lỗ tai, mà sau này còn muốn ra vẻ nam tử, càng không thể xỏ, cho nên hoa tai của các nàng đều là kẹp tai đặc chế, phối hợp với bảo thạch quý giá. Có điều như vậy phải mặc trang phục đẹp đẽ, có hơi phiền toái, may mà Khương Tú Nhuận người cao chân dài, chọn cho vóc người nàng, cái gì cũng xứng.
Có điều Thái tử từ trước tới nay tiết kiệm, không chú trọng ăn mặc mà lại có lòng như vậy, dặn dò người dưới chuẩn bị đồ trang sức cho nàng, việc này khiến cho Khương Tú Nhuận cảm thấy cực kỳ bất ngờ.
Phượng Ly Ngô lại nói, Dao Cơ Ba Quốc tới cùng của hồi môn, quần áo đặt làm đều đối chiếu với quần áo Khương Tú Dao mang tới, đã như vậy, những thứ châu báu này giữ lại cho Dao Cơ.
Ngày Khương Tú Nhuận xuất giá có rương đồ cưới, hắn bỏ ra bởi vì tránh cho nàng thất thế trước mặt hai vị vương nữ khác.
Khương Tú Nhuận nghe xong vô cùng kích động, nếu sau này nàng bị “hưu” [*] rời khỏi phủ, Thái tử cũng có thể rộng rãi cho nàng mang theo những thứ này đi cùng thì càng tốt rồi!
[*] Trả về.
Nàng lập tức cảm tạ ơn nghĩa, lại thêm vài câu nịnh nọt.
Đảo mắt một cái, tới ngày Thái tử thành lễ.
Quả thật như Thái tử căn dặn trước, miễn đi tiệc rượu, phủ Thái tử mở cửa hông, mời ba vị Vương nữ tiến vào.
Điệu bộ như vậy, cho dù có lòng xu nịnh Thái tử, cũng không có cách nào ở lại đòi uống một chén rượu mừng.
Tào Khê và Điền Oánh đều là kiều nữ của hai nước lớn, bị rước vào phủ trong yên lặng như vậy, lòng ai cũng có một phần không thoải mái.
Nhưng nghĩ đến chuyện trong thành Lạc An có nhiều chất nữ muốn tiến vào phủ Thái tử như vậy, chỉ có ba người các nàng được tuyển vào, không biết có bao nhiêu người âm thầm hâm mộ, trong lòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Có điều, nữ nhân nhiều, thị phi cũng nhiều. Lúc ba kiệu đỏ được khiêng vào cửa phủ, Tào Cơ và Điền Cơ bởi vì cùng muốn vào cửa phủ trước mà tranh chấp nhau.
Bởi vì đêm qua Khương Tú Nhuận mới trở về dịch quán, xuất giá từ dịch quán cho nên sáng sớm đã phải dậy. Gần đây nàng quen giường êm, ngủ không quen ghế nằm cứng ở dịch quán. Sáng sớm dậy trang điểm, không ngừng ngáp lên ngáp xuống.
Lúc này Khương Tú Nhuận xụi lơ ở trong kiệu ngủ bù. Nghe thấy tiếng cãi vã của hai vị vương nữ bên ngoài cỗ kiệu, mí mắt của nàng cũng không nhấc lên, chỉ dặn dò bà tử ở bên ngoài, căn dặn kiệu phu khiêng kiệu ra phía sau, bày ra tư thế không tranh không giành cùng hai vị vương nữ.
Chờ tới khi hai vị kia ồn ào tranh cao thấp, vào cửa phủ xong, nàng tiến vào cũng không muộn.
Đáng tiếc người ở gần cỗ kiệu hai vị vương nữ cũng không phải người thường, xuất thân từ Kính Hầu phủ và tẩm cung Hoàng hậu, ai cũng khéo léo đưa đẩy, thật sự không phải cụ già dễ lừa gạt.
Nhất thời trước sau khó phân, giằng co không xong, cuối cùng bàn bạc rõ ràng, kiệu không vào, ba vị vương nữ ra khỏi kiệu cùng nhau bước vào ngưỡng cửa, không phân chia tôn ti trước sau.
Bàn bạc xong, mấy vị bà tử dồn dập mời ba vị vương nữ ra khỏi kiệu. Tân nương mới gả của Đại Tề không trùm khăn voan, chỉ dùng rèm châu đong đưa, khiến cho người ta có thể thấy rõ dung mạo của tân nương.
Hôm nay Tào Khê và Điền Oánh đều mặc trang phục lộng lẫy, hai vị mỹ nhân mỗi người có một phần động lòng người riêng.
Chỉ là Điền Oánh căn bản mạnh hơn Tào Khê một chút, chuyện rước kiệu lần này, khiến cho dân chúng Lạc An vây xem bốn phía, gây rối loạn, thấp giọng kháo nhau, nói vương nữ Hàn Quốc kiều diễm hơn vương nữ Yến Quốc rất nhiều, có lẽ sau khi vào phủ sẽ được Thái tử sủng ái hơn.
Nghe tiếng xôn xao bốn phía, trong lòng Điền Cơ cực kỳ thoải mái, lộ vẻ mặt mỉm cười, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Tào Cơ một cái.
Sắc mặt Tào Khê không tốt, mặt mày cũng hơi vặn vẹo, âm thầm hận cung phụ bên cạnh mình nhiều chuyện, nhất định muốn các nàng xuống kiệu ở cửa phủ, nàng chỉ hận không thể vào phủ nhanh một chút, tránh cho bị mấy thứ dân bình phẩm từ đầu đến chân.
Lúc nàng muốn cất bước đi lên bậc thang, dân chúng bốn phía bỗng nhiên càng thêm xôn xao, vậy mà dồn dập phát ra tiếng ngạc nhiên hứng thú tới nỗi điếc tai, ồn ào khác thường...
Điền Oánh cũng hiếu kỳ, quay đầu nhìn một cái, hóa ra là vương nữ vụng trộm sinh con của Ba Quốc xuống kiệu.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
266 chương
57 chương
18 chương
11 chương
53 chương