Chỗ ở này thật sự đơn sơ tới nỗi không thể soi mói. Hơi thở của hai vị phu nhân trở lại bình thường, đi đi lại lại một vòng, cũng chẳng hề nói gì thêm. Có điều Huệ phu nhân vẫn nói tới vấn đề chỗ ở của Điền Cơ cách tẩm viện của Thái tử quá xa. Miệng lưỡi của Huệ phu nhân bén nhọn, trên mặt vẫn mang theo ý cười, kín đáo hỏi vì sao Thái tử lại bên trọng bên khinh, cho rằng vương nữ Hàn Quốc không cao quý bằng vương nữ Yến Quốc? Quản sự nhìn sang công tử Tiểu Khương ra vẻ không liên quan tới mình, thận trọng nói: "Nếu nói xa, tính ra thì trong ba vị bình phi, chỗ ở của vương nữ Ba Quốc là xa nhất..." Tuy rằng quản sự chỉ nói có một nửa nhưng Huệ phu nhân đã nghe hiểu ý tứ trong lời nói này: Vương nữ Ba Quốc còn không nói gì, đâu tới lượt vương nữ Hàn Quốc bắt bẻ? Kính hầu Huệ phu nhân sao có thể nhượng bộ? Nhưng lúc định mở miệng lại bị công tử Tiểu Khương ngăn lại. Chỉ thấy vị Khương thiếu phó thở dài một tiếng: "Ở bên trong thành Lạc An có ai không biết, từ nhỏ điện hạ đã có thói quen tiết kiệm, ngay cả ăn uống của bản thân cũng không coi trọng. Bây giờ vì cưới một lúc ba vị bình phi vào phủ, quả thật là lãng phí rất nhiều tâm huyết, tốn bao nhiêu vàng tiết kiệm. Mỗi một chỗ ở, điện hạ đều tự mình kiểm tra hẳn hoi một lượt, xử lý mọi việc công bằng, chỗ ở xa hay gần thật sự không thu xếp..." Khương Tú Nhuận dừng một lát rồi lại bùi ngùi nói: "Tại hạ cũng thật sự không đành lòng nhìn điện hạ vất vả quốc sự, còn phải bận lòng vì mấy việc hậu trạch này nên chủ động xin cho muội muội tới chỗ ở xa nhất, cho hai vị vương nữ Điền Cơ và Tào Cơ hai chỗ ở tốt nhất... Hai vị phu nhân còn có gì không hài lòng, nếu như không phải chuyện lớn, kính xin ngàn vạn tha thứ, chớ nên làm phiền tới điện hạ..." Nghe vậy, Huệ phu nhân trợn mắt, cảm thấy chất tử không biết điều này nói mình không hiểu lý lẽ, bà muốn cãi lại vài câu. Công tử Tiểu Khương lại nghẹn ngào lên tiếng: "Đêm qua điện hạ chỉnh sửa công văn Thủy Vận ty, cả đêm không chợp mắt, chúng ta nhìn thấy trong mắt, sốt ruột trong lòng, cho dù thân thể bằng sắt, làm việc quá độ như thế... Cũng chịu đựng không nổi đâu!" Nói xong lời cuối cùng, công tử Tiểu Khương hình như xúc động quá, vậy mà đỏ mắt rơi xuống mấy giọt nước mắt nam nhi. Quản sự nhìn mà thấy, thua người nhưng không thua chiến thuật nha! Có thể nhất thời hắn không chảy nước mắt được ngay, hắn bèn dùng ống tay áo dùng sức cọ đỏ góc mắt, cũng nức nở vài tiếng. Nói tới chỗ này, hai vị nam tử đều xúc động, Huệ phu nhân cảm thấy giờ bà nói cái gì đều có vẻ không biết lý lẽ, có hơi gây khó dễ với tâm ý của Thái tử. Hơn nữa nữ quan của Úy Hoàng hậu ở bên cạnh, nếu bà cứ dây dưa chuyện vị trí chỗ ở, khó tránh Triệu phu nhân tới trước mặt Hoàng hậu thêm mắm dặm muối, như thế cũng không hay. Tuy rằng chỗ ở của Điền Cơ hơi xa, nhưng chẳng qua bước nhiều thêm vài bước mà thôi. So với con đường tới chỗ ở của vương nữ Ba Quốc phải leo núi lội nước, thật sự gần hơn rất nhiều. Nghĩ như vậy, lòng của bà cũng dễ chịu hơn một chút, tâm trạng chuyển biến tốt hơn, Huệ phu nhân cũng không bới chuyện ra nói nữa. Mà Triệu phu nhân vốn cũng không hài lòng phòng của Tào Cơ đơn sơ, nhưng công tử Tiểu Khương nói có lý, từ nhỏ Thái tử quả thật có thói quen tiết kiệm, không chú trọng ăn mặc lắm. Nếu như Tào Cơ làm tân nương mới vào cửa lại bắt bẻ mọi thứ, chẳng phải càng nổi bật vẻ "hiền lành" của Điền Cơ và Khương Cơ sao? Nghĩ như vậy, nữ quan Triệu phu nhân cũng ngậm miệng không còn nói tới việc bài trí chỗ ở, chỉ quyết định trở về báo cáo Hoàng hậu, cho người định đoạt. Coi như tiễn hai vị phu nhân ra về suôn sẻ, quản sự bèn đi báo cáo Thái tử. Điện hạ vừa mới cùng các vị đại nhân Thủy Công ty bàn bạc việc nạo vét kênh đào, trong lòng hắn cũng biết hai vị phu nhân kia khó chơi, vốn tưởng rằng quản sự không làm chủ được, tới bàn bạc với hắn xem nên làm thế nào. Không ngờ quản sự lại nói hai vị phu nhân rất hài lòng, ngồi xe ngựa rời phủ rồi. Nghe lời này, Phượng Ly Ngô nhíu mày, hơi kinh ngạc. Quản sự bèn mỉm cười nói chuyện Khương thiếu phó làm thế nào bỏ qua đường đi qua vườn hoa làm hai vị phu nhân mất sức, lại làm thế nào cho các bà ngậm miệng không nói, bắt chước lại một lần từ đầu đến cuối rồi nói: "Khương thiếu phó tuy nhìn tuổi tác không lớn nhưng lòng dạ khôn khéo, cố tình đi nhầm đường nha! Tiểu nhân cũng không nghĩ tới, chỉ một mình ngài ấy, có thể dỗ dành hai vị phu nhân rồi." Phượng Ly Ngô không nói gì, cảm thấy quản sự nói chẳng hề khoa trương, những cách đường ngang ngõ tắt này, chỉ có vật nhỏ kia mới nghĩ ra được. Quản sự báo cáo việc của hai vị phu nhân xong, lại tiếp tục xin chỉ thị của điện hạ: "Việc tổ chức hôn lễ năm sau, tiệc cưới... Thật sự làm đơn giản sao?" Hôm qua Thái tử điện hạ dặn dò, nói rằng tiệc cưới sẽ không tổ chức phung phí, ngay cả tiệc rượu cũng giảm bớt. Đây là muốn lặng lẽ rước ba vị vương nữ vào phủ mà! Quản sự có hơi không tin vào lỗ tai của mình, bởi vì cho dù nhà giàu ở nông thôn cưới thiếp cũng sẽ không keo kiệt như vậy! Phượng Ly Ngô cúi đầu nói: "Nếu hai nhà hỏi, ngươi trả lời bọn họ, sắp tới nạo vét kênh đào, ngày tháng xài tiền trong quốc khố như nước cũng đã đến. Chẳng qua là nạp ba nữ nhân vào cửa thử cưới, theo quy củ tổ tiên, chỉ chuyển chỗ ở mà thôi, sao phải cần bày vẽ tiệc rượu? Chờ tới khi các nàng phù chính [*] hoặc là ngày được thánh thượng sắc phong, bổ sung tiệc rượu cũng không muộn." [*] Thời xưa từ thiếp lên làm vợ. Quản sự biết, lời này của Thái tử không thể truyền ra y nguyên như vậy, bằng không thì nhất định ba vị vương nữ sẽ khóc lóc rên rỉ kêu la. Thế nhưng ý của Thái tử đã quyết, dựa theo kinh nghiệm ngày thường, ngay cả Hoàng hậu tới cũng không thể thay đổi. Xem ra việc khó cần làm này, hắn vẫn phải bàn bạc cùng với Khương thiếu phó thôi! Quản sự nghĩ như vậy, bèn cung kính hành lễ với Thái tử rồi lui xuống... Rất nhanh đã tới tháng chạp, các phủ trạch trong thành Lạc An đều dựa theo tập tục chuẩn bị năm loại hạt đậu, như là đậu nành, đậu xanh, đậu hà lan, đậu đũa, nấu thêm với ngô thành món “Ngũ Đậu Chúc” sền sệt thơm ngon, lấy từ từ đồng âm "Hồ đồ" chính là muốn mở ra năm mới có thể tiêu tiền như nước. ngày tết, bình thường phụ tá trong phủ Thái tử đều trở về nhà ăn tết. Từ sáng sớm Khương Tú Nhuận đã gọi Thiển nhi đi mua đồ tết đưa về phủ chất tử, chuẩn bị trở về.Mấy ngày trước, huynh trưởng Khương Chi và Ổn Nương đã chính thức thành thân. Có nữ chủ nhân thì không giống trước kia nữa, Ổn Nương giỏi về lo liệu quán xuyến, cho nên mấy ngày tết này, không khí trong phủ chất tử Ba Quốc vô cùng náo nhiệt. Trước đêm ba mươi Khương Tú Nhuận tự mình trở về nhà một chuyến, chuẩn bị mang cho huynh trưởng chút thịt khô phủ Thái tử ban thưởng, mặt khác còn muốn tới cửa hàng chọn mua vải vóc và trâm cài cho tẩu tẩu mới. Lúc từ cửa hàng ra ngoài lên xe ngựa, nàng nghi ngờ sau lưng có người, bèn bảo Thiển nhi để ý một chút. Đi một lát nữa, quả nhiên nàng bắt gặp sau lưng có mấy bóng dáng lén lút. Hiện tại lúc Khương Tú Nhuận ra khỏi phủ, bên cạnh luôn có mấy thị vệ tinh anh trong phủ Thái tử đi theo, thứ nhất là vì an toàn của nàng, thứ hai là vì giám thị hành tung của nàng. Cho nên mặc dù không rõ thân phận của người theo dõi nhưng Khương Tú Nhuận cũng không sợ hãi trong lòng. Mà sau khi mấy thị vệ phát hiện ra người có hành tung kỳ lạ ở phía sau, bèn trao đổi ánh mắt, hai người trong số đó chia ra chui vào ngõ nhỏ đuổi theo. Các thị vệ còn lại tiếp tục cảnh giác vây quanh xe ngựa của thiếu phó. Không lâu sau, ở phía trước có người đánh xe ngựa đuổi đánh kẻ ăn mày, kẻ ăn mày kia dẫn tới vô số bạn, gây gổ lộn xộn ở đầu đường. Mặc dù có người báo quan nhưng việc quan binh tới đây bắt người vẫn cần một chút thời gian, xe cộ trên phố bị chặn lại, xe ngựa của Khương Tú Nhuận cũng không qua được. Đúng lúc này, người ngựa hai phe cầm đá ném nhau, có mấy cục văng về phía xe ngựa Khương Tú Nhuận. Con ngựa đứng đầu bị ném trúng, nhất thời giật mình, cắm đầu xông về phía trước. Mấy thị vệ vội vàng nhảy lên xe ngựa giúp người chăn ngựa giữ chặt dây cương. Ngay lúc này lại có một cục đá văng vào trong xe ngựa, rơi trước mặt Khương Tú Nhuận. Nàng tập trung nhìn, cục đá buộc cùng một mảnh vải, Thiển nhi cũng ở trong xe ngựa, nàng nhanh tay lẹ mắt bắt được cục đá kia, muốn ném ra bên ngoài. Khương Tú Nhuận kêu lên: "Khoan đã!" Thiển nhi cởi mảnh vải xuống, giao cho Khương Tú Nhuận, một dòng chữ cứng cáp rơi vào mắt nàng: "Tú Hòa đã rõ, nguyện giữ kín vì quân, buổi trưa ngày mai gặp ở quán trà." chữ này, Khương Tú Nhuận nhận ra là chữ viết của Lưu Bội Lương Quốc.Vị ông nội nuôi này của nàng cũng coi như là con rùa ngàn năm, ba ba tinh vạn năm, chẳng những không bị một mũi tên của Thái tử bắn chết, còn biết được bí mật Khương Tú Nhuận nàng giả trang thành Khương Hòa Nhuận rồi phái người tới dùng bí mật này uy hiếp nàng... Loại giấy tờ như vậy tùy tiện vứt trên đường, tuy rằng không bị bọn thị vệ phát hiện, nhưng rõ ràng, Lưu Bội cũng không để ý nếu mảnh vải này bị Phượng Ly Ngô phát hiện ròi kết cục của nàng sẽ thế nào. Nghĩ như vậy, Khương Tú Nhuận ở trong xe ngựa ấm áp bỗng dưng rùng mình một cái. Mảnh vải trên tay lộ rõ ra sự uy hiếp, kiếm đã rút ra khỏi vỏ, gác ở trên cổ nàng, khiến cho nàng không thể không đi vào khuôn phép. Thế nhưng nếu như hắn biết thân phận nữ nhi của nàng, cũng không báo cho Phượng Ly Ngô mà lại đi uy hiếp nàng, là vì cái gì? Bản thân nàng có cái gì có thể cho Lưu Bội lợi dụng? Đầu óc Khương Tú Nhuận xoay chuyển nhanh chóng, trực giác cho nàng biết Lưu Bội tất nhiên là dự định dùng bí mật này uy hiếp nàng đi vào khuôn khổ, trở thành quân cờ ẩn mai phục bên cạnh Phượng Ly Ngô. Đến lúc đó, sai bảo nàng ăn cắp văn thư hoặc là hạ độc hành thích, muốn nàng thao túng quân chủ... Đi bước nào thì cũng là vực sâu không thấy đáy... Nghĩ như vậy, nàng toát mồ hôi lạnh đầy đầu. Trong lúc suy nghĩ hỗn loạn, xe ngựa đã dừng ở trước cửa phủ chất tử. Ổn Nương là nữ chủ nhân phủ chất tử, cùng phu quân Khương Chi đi tới trước cửa nghênh đón tiểu thúc. Nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt ca ca, Khương Tú Nhuận cố gắng kìm nén sợ hãi trong lòng, ra vẻ không có chuyện gì. Những chuyện xảy ra ở nửa đường cũng ngậm miệng không nói, chỉ dặn dò người hầu mang lễ vật trên xe ngựa của mình xuống, đưa cho huynh trưởng và tẩu tẩu. Tuy là nhìn ngoài mặt nàng không có khác thường quá mức, thế nhưng làm huynh trưởng không khó phát hiện nàng có phần không giống ngày thường. Nhân lúc kiều thê gọi người thêm cơm, Khương Chi nhỏ giọng hỏi: "Đồ ăn không ngon miệng sao? Ta thấy muội không ăn được nhiều." Khương Tú Nhuận miễn cưỡng cười nói: "Không có chuyện gì, chỉ là muội muốn tiện đường đi thăm ân sư Mộc Phong tiên sinh, tặng quà năm mới cho người, sợ sau đó tiên sinh sẽ kiểm tra bài tập nên có hơi ăn không vào." Trong lòng Khương Chi đoán những lời muội muội nói có khả năng không phải thật, nhưng muội ấy quen tự đưa ra chủ ý rồi, có lẽ cũng không nói những lời thật lòng với mình. Hắn bèn nói: "Vi huynh ngu dốt nhưng ân sư chúng ta là trưởng lão có trí tuệ lớn, nếu có cái gì nghĩ không thông suốt, không ngại hỏi ân sư một chút đi." Ăn cơm xong, Khương Tú Nhuận cũng không nán lại lâu, vội vàng lên xe ngựa rồi giống như hành trình ban đầu, tới thăm hỏi Mộc Phong tiên sinh. Sư đồ hai người còn ngồi chơi cờ. Có lẽ bởi vì lời của huynh trưởng, Khương Tú Nhuận thành tâm hỏi tiên sinh: "Nếu như một người vì giữ mạng mà nói dối, lại bị người khác nắm sơ hở, uy hiếp đi làm việc nguy hiểm hơn thì nên làm thế nào ạ?" Mộc Phong tiên sinh chẳng hề hỏi học trò vì sao hỏi câu này, vẫn giống như bình thường giải đáp câu hỏi của học trò ở trên lớp. Hắn chỉ chỉ bàn cờ nói: "Đánh cờ là thứ có thể thể hiện bản tính con người rõ nhất, tính cách nóng giận hay bình tĩnh, ánh mắt ngắn hay dài, đều ở bên trong cách đánh cờ. Công tử Tiểu Khương ngươi là đứa nhỏ thông minh, nếu biết rõ sai lầm còn bước xuống thì đó là từng bước bước vào ngõ cụt, như vậy vì sao không sớm phá thế cục thử một lần? Một lời nói dối tuy đáng ghét nhưng nói toạc ra còn tốt hơn phạm phải sai lầm đáng sợ hơn, ngươi nói, có phải đạo lý này hay không?" Khương Tú Nhuận không nói gì, chỉ yên lặng nhìn viên cờ đen trong tay... Từ lúc ra khỏi nhà ân sư, Khương Tú Nhuận vẫn chẳng hề có tâm tình sáng tỏ thông suốt, ngược lại còn có cảm giác hy sinh khẳng khái trước màn tra tấn. Mặc kệ Lưu Bội uy hiếp nàng làm gì, cuối cùng nàng cũng khó trốn khỏi kết cục của một quân cờ vô dụng đáng thương. Nếu một mình nàng, bản thân mạo hiểm đi vào đường chết cũng không sao, thế nhưng cuộc sống vui vẻ hòa thuận yên ổn của huynh trưởng mới bắt đầu, sao có thể bị nàng cuốn vào vực sâu vô vọng? Nàng không hiểu ranh giới gian trá vô sỉ cuối cùng của Lưu Bội nhưng nàng hiểu Phượng Ly Ngô. Bỏ qua món nợ xấu ở kiếp trước, ở đời này, Phượng Ly Ngô có ơn với nàng. Tuy rằng tính tình Phượng Ly Ngô lạnh lùng nhưng cũng không phải người hung tàn. Cho dù hắn chán ghét bản thân nàng cải trang lừa gạt, xem xét tình nghĩa phụ tá ngày xưa cũng sẽ mở ra một con đường, huống chi hắn còn muốn cưới Khương Tú Dao, ít nhất cũng không làm khó huynh trưởng vô hại. Về phần mình... Là giết hay róc thịt, cứ mặc cho Phượng Ly Ngô xử lý là được. Dọc theo con đường này, Khương Tú Nhuận bàn trước nghĩ sau một hồi lâu. Cuối cùng quyết định, thử phá bỏ thế cục một lần! Nàng trở về phủ ban đêm, giấu trong ngực mảnh vải Lưu Bội tự tay viết, vào thư phòng Thái tử, thẳng lưng quỳ gối xuống trước mặt Phượng Ly Ngô. Phượng Ly Ngô đang đọc sách ở bàn sách, ngước mắt đánh giá nàng một cái, dùng ngữ khí bình thản nói: "Sắc trời tối rồi, quân có chuyện gì nữa?" Khương Tú Nhuận hít sâu một hơi, dập đầu xuống đất nói: "Tại hạ có một chuyện vẫn luôn lừa gạt Thái tử, tự cảm thấy nghiệp chướng nặng nề nên cố ý đến đây xin được trị tội!"