Họa quốc yêu cơ
Chương 28
Theo tiến độ tu sửa Thái Tử phủ, chỉ còn thiếu đại sảnh vẫn chưa thượng xà nhà.
Theo tập tục của đại tề, sau khi hoàn thành phải có một cây cột chống ở phía cửa. Phòng chính là điểm căn bản, nên thực sự là việc đại sự. Như thái tử bản tính không mấy khi để ý đến sự vụ cũng không ngoại lệ.
Bảo vật trấn áp treo ở ngoài, còn thiếu một chuỗi kim châu. Chỉ là kim châu của phủ thái tử đang được đặt ở bên đạo quan để tụng kinh khai quang trong 7 ngày.
Sáng sớm, quản sự đã đem kim châu đưa đến ngoại thành thành Lạc An. Giờ chỉ đợi an bài tốt trước một ngày liền nghênh hồi kim châu về phủ.
Sáng sớm nay trước khi ra cửa đi phủ nha làm việc, thái tử liền tính sau đó sẽ đi nghênh đón kim châu.
Chỉ là ở phủ nha có việc trì hoãn, đi không bao lâu, liền phái thị vệ đưa một thẻ tre trở về, trên đó viết: Cử thiếu phó Khương Tú Nhuận đi trước đem phật châu nghênh hồi, đặt ở hương đường của phủ thái tử.
Mà hiện tại trong lòng Khương Tú Nhuận vì muốn thăm dò lộ tuyến trốn chạy, cũng muốn an bài cụ thể công việc, vừa lúc cũng muốn đi ra khỏi thành một lần.
Trong phủ đã cố ý chuẩn bị xe ngựa cho nàng, trên đường Khương Tú Nhuận thường cố ý thăm dò phía bên ngoài, vừa lúc tới chỗ giao nhau phía ngoài thành, Khương Tú Nhuận lấy cớ xuống xe ngựa, sau đi vào con đường nhỏ bên trong rừng rậm, suy nghĩ một chút liền thấy đây là một địa phương tốt, nếu tương lai chạy chốn mà đi được tới nơi này, thì thần không biết quỷ không hay…..
Nàng một bên cân nhắc một bên nhấc bước đi về, vừa lúc thấy một chiếc xe ngựa khác đang hướng chỗ này chạy qua.
Cửa sổ mở liền lộ ra một người, đúng là người gần đây đang nổi ở Lạc An thành Thái tử Phi tương lai Điền Oánh.
Điền Oánh từ phía xa cũng là thấy xe của phủ thái tử mới qua đây thăm dò, nguyên tưởng sẽ gặp được thái tử, vừa lúc tạo thêm sự thân cận giữa hai người, không nghĩ lại lại gặp Thiếu Phó phủ thái tử Khương Tú Nhuận.
Tuy là có chút thất vọng, nhưng trên mặt vẫn treo lên nụ cười xinh đẹp, hướng về phía Khương Tú Nhuận nói:” Hôm nay trước khi ra cửa, vừa lúc nghe thấy tiếng chim hỉ tước kêu, nguyên nghĩ tới sẽ gặp điềm may nào, không nghĩ tới lại gặp Khương thiếu phó, ngài đây là muốn đi đâu a?”
Khương Tú Nhuận vội vàng đè nén thanh âm, ôm quyền nói :” Tại hạ là muốn đi quảng ân, giúp điện hạ nghênh hồi kim châu ”
Điền Oánh trước đó cũng nghe qua việc tu sửa phủ thái tử, đáy mắt đuôi mày đều nhiễm ý cười, thái độ hiền hòa đi vài phần, cũng nói bản thân mình muốn tới đạo quan cầu phúc.
Vì thế hai xe ngựa cùng đường, một trước một sau đi tới Quảng Ân.
Các đời hoàng đế của Đại tề đều coi trọng Đạo gia, vì thế trên đất đại tề các đạo quan lớn nhỏ rất nhiều. Bất quá, Quảng Ân là đạo quan từng có hoàng tộc tới tu hành, nên coi như là khá cường thịnh.
Đi vào trong đạo quan, đã thấy quan chủ sáng sớm đã chuẩn bị, yên lặng đem kim châu đã được tụng kinh gỡ xuống, đặt vào trong một hộp gấm sau đó giao cho Khương Tú Nhuận.
Khương Tú Nhuận sau khi tiếp nhận liền tính quay lại, chính là Điền Oánh lại gọi lại, nàng ta tự nhận trước đây cũng khá quen thuộc với Khương Tú Nhuận, lại thêm không biết người nào xúi giục, liền muốn nàng bồi nàng ta đi dạo một lúc, thuận tiện muốn thể hiện tâm ý của nàng ta với thái tử, sau đó muốn dò hỏi vì sao thái tử chậm chạp không công bố người được chọn làm thái tử phi?
Khương Tú Nhuận bất đắc dĩ bị nàng ta lôi kéo, lại thêm bản thân cũng không chắc chắn kế hoạch chạy trốn của bản thân có thuận lợi không, nên cũng không dám đắc tội với thái tử phi tương lai, chỉ có thể vòng vo lòng vòng, bồi nàng ta du ngoạn đạo quan.
Một lúc sau, ở bên trong hoa viên, hai người ngồi thưởng trà do hạ nhân dâng lên.
Đến giờ tý hai người chuẩn bị đứng dậy ra khỏi hoa viên, lại phát hiện không biết người nào đem hoa viên từ bên ngoài cắm biển báo. Liền đó người trông coi hoa viên không biết bên trong có người liền đem cửa viện khóa lại.
Thiển nhi thấy thế cử động chân muốn đá văng cánh cửa, liền bị Khương Tú Nhuận cản lại.
Đạo quan này vốn bất đồng so với nơi khác, đây chính là nơi tu hành của hoàng tộc, nếu Thiển Nhi cứ thế mà phá hư đại môn, nhất định sẽ có người mượn cớ gây khó dễ.
Nàng cho Thiển Nhi nhảy qua tường, sang bên kia xem có mở được cửa hay không
Chính là sau khi Thiển Nhi sang được bên kia liền nói là cửa bị xích sắt khóa lại, mà là loại sát to như cánh tay, không thể bẻ đứt.
Vì thế, Thiển Nhi liền vội vàng chạy đi tìm Quan chủ mở cửa.
Nguyên lai, Khương Tú Nhuận cũng không cảm thấy có gì không ổn, thẳng đến khi nàng cảm thấy có chút choáng váng, dưới chân liền lảo đảo ngã xuống đất, lúc này nàng mới phát giác không ổn, lại nhìn sang Điền Oánh bên cạnh cũng là như thế, cả người vô lực ngã xuống đất.
Không biết từ lúc nào, thị nữ bên người Điền Oánh liền không thấy đâu, ngược lại có hai thô sử bà nương, mỗi người một người, khiêng hai người đi vào một sương phòng.
Trong sương phòng liền đã chuẩn bị sẵn giường lớn, hai bà nương liền đem hai người ném xuống giường, sau đó muốn lột hết quần áo của cả 2.
Chính là vừa lúc muốn lột ra áo ngoài, liền nghe thấy tiếng bước chân từ xa truyền tới.
Hai bà nương này hiển nhiên không dự đoán được người tới sao lại nhanh như thế, tức khắc bỏ qua Khương Tú Nhuận, chỉ tập trung lột quần áo của Điền Oánh, sau đó đem Khương Tú Nhuận cả người vô lực ném lên trên người Điền Oánh.
Lúc hai người vội vàng nhảy qua cửa sổ đào tạo, thì tiếng bước chân cũng tới gần, cố tình đúng lúc dược liệu trên người Điền Oánh phát tác, nàng chỉ cảm thấy cả người nóng rực, liền không quan tâm người bên cạnh là ai liền hôn lên.
Khương Tú Nhuận vạn lần không nghĩ tới, bản thân mình có ngày sẽ bị nữ nhân cường hôn, nàng có ý muốn tránh thoát, nhưng cả người vô lực, chính lúc này, nàng cảm giác được một luồng nhiệt hỏa từ đáy lòng bốc lên.
Lúc Phượng Ly Ngô đi vào sương phòng, ánh mắt liền nhìn thấy hai người kia chính là quấn chặt lấy nhau.
Vẻ mặt âm trầm, hắn phất tay cho thị vệ phía sau lui ra ngoài cửa, như cũ đứng nhìn 2 người kia dây dưa với nhau một hồi, sau bước lên phía trước, một tay đem KHương Tú Nhuận từ trên người nữ nhân kia kéo ra, liền thấy rõ nữ nhân cùng thiếu phó dây dưa không rõ, đúng là Thái tử phi tương lai của hắn…
Một khắc kia, đồng tử Phượng Ly Ngô hơi co rụt lại, vẻ mặt âm tình bất định, hắn có chút không kiềm chế được mà muốn bóp chết tên tiểu tử có cam đảm dám đội nón xanh cho hắn, sau đó vẫn là buộc đá vào chân ném trôi song vị thái tử phi phóng đãng trêu hoa ghẹo nguyệt này.
Cơn tức giận lúc này dâng lên trong ngực có bao nhiêu chân thật, bị người mình coi trọng phản hội; cơn giận này hoàn toàn đã khơi lên sát tâm của Phượng Ly Ngô.
Nếu như hai kẻ này đã không chịu nổi như thế, thì liền một kẻ cũng không thể sống!
Đúng lúc này, dường như thuốc trên người Khương Tú Nhuận hơi giảm bớt, tuy đầu lưỡi vẫn chưa thể điều khiển được, nhưng vẫn có thể nói.
Nàng lúc này suy nghĩ một chút, liền biết nhất định đây là một cái bẫy. Căn bản, bút tích mình nhận được ở phủ thái tử khả năng rất lớn không phải là do thái tử viết.
Có kẻ đã đem nàng cùng với Điền Oánh thiết kế đi vào đạo quan, ý muốn cho Phượng Ly Ngô nhìn thấy một màn này….
Mắt thấy sát tâm của Phượng Ly Ngô nổi lên, Khương tú Nhuận có chút tuyệt vọng, chính mình nên làm cám gì bây giờ? Là nói thật rằng bản thân mình là nữ tử, hay là hướng Thái tử quỳ xuống cầu tình, nói mình bị người hãm hại.
Mặc kệ thế nào, hai lựa chọn này kết quả cuối cùng cũng đều là một con đường chết. Trong lúc tuyệt vọng, KHương Tú Nhuận cũng chỉ miễn cưỡng mở miệng nói” Thái tử…Ta…bị người hãm hại…”
Nói đến đây, nàng liền ngửi thấy trên người Phượng Ly Ngô truyền tới mùi vị nam tính đặc biệt, nhất thời tâm thần rung động, chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, đầu óc quay cuồng, thế nhưng bổ nhào vào trong ngực Phượng Ly Ngô, dùng đôi môi mềm mại chặn môi hắn, hết thảy, coi như bản thân đều bị dược tính điều khiển…..
Phượng Ly Ngô bất ngờ không kịp phòng ngừa, liền bị chính thiếu phó của mình cưỡng hôn, chỉ cảm thấy một hồi mềm mại mang theo chút hương thơm đi vào miệng mình. Theo bản năng, liền đưa lưỡi ra, linh hoạt như một con rắn nhỏ triền miên cuốn lấy, tạo nên cảm giác kích thích dâng lên tận đỉnh đầu, là cảm giác mà mười tám năm qua, chưa bao giờ xảy ra….
Hắn đứng im bất động, liền cảm giác được thiếu niên trong ngực so với nữ nhân còn mềm mại thơm tho hơn, sau hắn giật mình nhắc nhở bản thân, hắn không phải nữ nhân! Mà bản thân mình lại đang hôn môi gian phu của nữ nhân tương lai của mình.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức ghét bỏ đẩy người ngã lên mặt đất, nhìn thấy bộ dạng thống khổ của thiếu niên trên mặt đất, còn có nữ nhân quần áo lộn xộn trên giường, cũng tỏ rõ một điều hai người này bị hạ xuân dược.
Ai dám thiết kế hãm hại! Phượng Ly Ngô một bên suy nghĩ, một bên liếc nhanh nhìn thiếu niên đang quay cuồng trên mặt đất.
Áo ngoài của hắn lúc này đã bị cởi bỏ, lớp quần phía dưới cũng vì lăn lộn mà hơi hơi kéo lên, lộ ra một đoạn mắt cá chân, bởi vì hai chân đang dùng sức chống đỡ kia, liền làm cho đoạn đó tạo lên một đường cong mê hoặc…..
Đúng lúc này, Thiển Nhi liền đẩy ngã thị vệ ở cửa, liều mạng muốn xông vào.
Mà thị vệ kia nghe lênh thái tử, không cho người tiến vào, liền như thế mà dẫn đến đánh nhau bên ngoài.
Khương Tú Nhuận thấy việc đã đến nước này, bằng bất cứ giá nào cũng bò dậy, cầm vạt áo thái tử, thấp giọng nói” Cầu thái tử khai ân, để thị nữ của nô tài mang nô tài đi giải dược tính….Đợi sau khi giải dược xong, muốn chém muốn giết tùy ngài.”
PHượng Ly Ngô rũ nửa đôi mắt xuống, nhìn thấy cánh tay đang cầm vạt áo chính mình. Khương Tú Nhuận cảm giác được hắn phóng mắt lạnh tới, liền cảm thấy tuyệt vọng, nếu đổi lại là nàng, nàng cũng tuyệt đối không tha cho tên nào có gan yêu đương vụng trộm với vị hôn thê của mình.
Huống chi là dạng nam nhân thần chí không rõ còn dám đi hôn đôi môi tôn quý của thái tử….
Đúng lúc này, thái tử liền nói:” Thị nữ kia của ngươi quá xấu, cô liền đổi cho ngươi một người thuận mắt một chút.”
Hai bên thái dương của Khương Tú Nhuận liền giật không ngừng, lắc lắc đầu, mới miễn cưỡng hiểu ý của Phương Ly Ngô.
Hắn hiển nhiên hiểu lầm mình muốn Thiến Nhi tiết hỏa….cư nhiên còn muốn tìm người xinh đẹp chút….
Yết hầu căng thẳng, trong lòng Khương Tú Nhuận liền xoay chuyển tìm kiếm đường sống liền vội vàng nói” Nô tài chỉ muốn thiến nhi giúp nô tài tắm nước lạnh….”
Lần này, Phượng Ly Ngô không có ngăn trở, chỉ cho Thiến Nhi tiến vào, vị thị nữ lưng hùm vai gấu không nói một lời, liền khiêng tiểu công tử nhà mình mọt đường chạy chậm ra ngoài, đi sang phòng viện của đạo sĩ, đuổi hết đạo sĩ ra ngoài, sau đó mang nước lạnh, hướng tới nàng sau khi cởi quần áo dội tới.
Sau khi tắm qua ba thùng nước, KHương Tú NHuận mới cảm thấy dược tính dần dần rút lui.
Thiến Nhi sợ nàng bị lạnh, liền nhanh chân đi lấy chăn đắp cho nàng, lau khô tóc rồi nói” Công tử, chạy đi, bằng không một khi điện hạ thẩm vấn xuống, tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.”
KHương Tú Nhuận lắc đầu, ca ca vẫn còn đang ở trong thành làm con tin, nàng chạy trốn đi đâu? Hơn nữa, so với giả chết mà chạy trốn với việc chạy trốn cho đã ngủ với nữ nhân của thái tử, kết quả hoàn toàn bất đồng.
Dựa vào việc Phượng Ly Ngô là kẻ có thủ tất báo , lòng dạ hẹp hòi, lại không đuổi theo mình đến chân trời góc biển?
Vì thế, sau khi ổn định lại, dưới sự trợ giúp của Thiến Nhi, nàng lại đem ngực buộc chắc, nội y bên trong dựng thẳng cổ áo lên, mặc áo khoác ngoài vào, liền đi ra ngoài hướng chỗ thái tử đi.
KHông đợi đi vào trong, liền thấy Phượng Ly Ngô đang ngồi ở chính giữa uống trà
Mà phía dưới lúc này, không biết làm cách nào mà hai bà tử đã bị bắt trở về, trói gô quỳ ở trong việc, miệng cũng bị bịt kín.
Mà lúc này, Điền Oánh sau khi đã giải dược cũng tiến vào, nàng ta nhất thời cũng không hiểu rõ nguyên do, nhưng lập ý muốn nói bản thân mình bị khinh bạc mà đẩy đi sạch sẽ.
Nhìn thấy Khương Tú Nhuận cũng tới, vì thế Điền Oánh còn chưa đi đến gần thái tử, liền khóc nức nở nói” là do Khương Tiểu công tử lúc trước tìm mọi cách xum xoe lại gần ta, ai ngờ thế nhưng hắn rắp tâm lập ý hại ngời, lại muốn quấy rối ra, thỉnh thái tử làm chủ cho ta.”
Phượng Ly Ngô đến liếc cũng không thèm liếc nàng ta một cái, chỉ bình tĩnh mở miệng” Đánh, đánh cho đến khi tắc thở mới thôi”
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
59 chương
19 chương
10 chương
248 chương