Edit : Bống May mà đội ngũ ở cửa thành này nối đuôi nhau thật dài, giúp cho nàng có thể vừa kịp đổi trắng thay đen. Sửa đổi quốc thư thật ra mới chỉ là bước đầu tiên, mấu chốt bây giờ là nàng phải làm như thế nào để Thân Ung không mở miệng thì mới được. Khương Tú Nhuận hít sâu một hơi, trong lòng đã có chủ ý. Ngay lúc Khương Tú Nhuân mặc nam trang từ trên xe ngựa xuống, ca ca Khương Chi của nàng sửng sốt khi nhìn thấy một nam tử có tuấn mạo phi phàm. Bên kia, Thân Ung đã xuống ngựa, đang không kiên nhẫn ngồi trên một chiếc ghế trúc ăn thịt khô, sau đó lấy túi da chứa nước của hắn uống. Hắn lần này đi sai sứ, bất quá cũng chỉ là hộ tống 2 cái hoàng tử, hoàng nữ thất thế sang Đại Tề làm con tin. Hắn hiện tại đang là quốc cữu gia, nên cũng không cần thiết cung kính hai đứa phượng hoàng đã bị trụi lông không bằng gà này. Thấy Khương Tú Nhuận một thân nam trang khác lạ, hắn liền phun hết thịt khô trong miệng ra, ngượng ngùng cười nói: “Khương Cơ thật là ham chơi, đang êm đẹp, sao lại mặc nam phục?” Khương Tú Nhuân cầm chặt quốc thư đã được sửa đổi trong tay, ôm quyền nghiêm mặt nói: “Ta vốn là một thân nam nhi, mặc nam trang thì có gì không ổn?” Lúc này Thân Ung quả thực là muốn vỗ cái bụng to của hắn mà phá lên cười: “Khương Cơ, chẳng lẽ do ở trên xe ngựa lâu nên choáng váng, sao lại nói những lời vô lý như thế.” Bản thân Thân Ung nghĩ, Khương Cơ tuy rằng là hoàng nữ có địa vị cao quý, nhưng giờ đã bị thất sủng, hiện tại mẫu thân ruột không còn, lại sắp bị trở thành nữ con tin, không sớm thì muộn cũng sẽ trở thành cô hồn tha hương. Vị Khương cơ này tính tình luôn văn nhã, dọc đường đi từ Ba Quốc qua đây đều khóc sướt mướt, làm người khác phiền lòng không thôi. Hắn thân là ca ca của đương kim Hoàng Hậu, nói chuyện với loại tiểu bối nhu nhược ai cũng có thể bức hiếp như thế này cũng khinh thường, hoàn toàn không hề có chút ý kính trọng nào. Khương Tú Nhuận nhìn thấy sắp kiểm tra đến đoàn xe ngựa của Ba Quốc bọn họ, lập tức cũng không vòng vo nữa, mà duỗi tay đưa quốc thư cho Thân Ung. Thân Ung trợn tròn mắt, đang định khiển trách vì sao nàng dám tự mình mở ra phong ấn, thì nhìn thấy nàng thong thả mở bức quốc thư ra chỉ vào một hàng trên đó cho hắn xem. Vừa thấy, Thân Ung liền cảm thấy máu của mình sắp dồn hết lên đỉnh đầu, vừa kinh hãi vừa tức giận, hận không thể vung roi ngựa quất về phía Khương Tú Nhuận. “Ngươi….Sao ngươi dám….” Khương Tú Nhuận nhân lúc hắn chuẩn bị chửi ầm lên, liền kiềm chế tay hắn, móng tay chưa kịp cắt gọt cắm thật sâu vừa da thịt hắn, đè thấp giọng nói: “Thân tướng quân, nếu lúc này ngươi hô to lên quốc thư bị làm giả, như vậy chúng ta sẽ không có quốc thư, đến lúc đó sẽ bị thị vệ thành Lạc An này xem là gian tế bắt trói lại, cho dù quốc vương Đại Tề không giết người đi chăng nữa, thì tin tức hộ tống quốc thư bị thất bại bay về Ba Quốc, phụ vương của ta sẽ tha cho ngươi sao?” Lời này đâm thẳng vào tim của hắn. Vị vương kia của hắn lúc này đang nóng lòng muốn nịnh bợ Đại Tề, Ba Quốc cùng Đại Tề kết minh là một chuyện chắc chắn, hắn sẽ không chấp nhận nửa điểm sai sót. Nếu như biết sắp vào tới hoàng thành Đại Tề, lại lộ ra chuyện quốc thư giả, thì nhất định sẽ không ổn… Mắt thấy Thân Ung lưỡng lự, Khương Tú Nhuận nói tiếp : “ Lúc này đã rời xa Ba Quốc cả ngàn dặm, chỉ cần Thân tướng quân không nói ra, lại quản chặt miệng của hạ nhân, thì làm gì có ai sinh nghi mà náo sự việc lên, công lao của tướng quân cũng đâu có mất đi. Ta chỉ không muốn phải hầu hạ lão hoàng đế của Đại Tề, nên mới cải trang thành nam nhi, cũng chẳng ảnh hưởng đến việc kết minh của Ba Quốc với Đại Tề. Ngài chỉ cần coi như không biết; không cần mang chuyện này báo với phụ vương ta. Phải biết rằng, ông ấy luôn cố gắng đạt được ổn thỏa nhất cho bản thân, nếu ông ấy biết việc không thể sắp xếp được con gái vào bên cạnh quốc vương Đại Tề, chắn chắn sẽ cho mang thêm đứa con gái xinh đẹp khác đến đây… Đến lúc đó, cũng chỉ còn muội muội của ta – Khương Tú Dao, con gái ruột của hoàng hậu có thể sẽ bị mang đi tặng, chỉ sợ… Đến lúc đó, vì quá đau lòng mà hoàng hậu sẽ thầm hận tướng quân không biết thương cháu gái ruột của mình…” Khương Tú Nhuận nói những lời này, để tránh việc Thân Ung có ý định quay về tố cáo với phụ vương. Thân Ung bị sự việc đột ngột phát sinh làm cả người hắn đều đổ mồi hôi lạnh, dù cho sự việc này do con yêu nghiệt Khương Tú Nhuận này khởi xướng, thì tội coi giữ quốc thư không cẩn thận, bị người ta bóp méo định tội thì hắn cũng không thể chạy trốn khỏi tội danh này. Hiện tại đang đứng trong những làn gió lạnh nhưng đỉnh đầu của Thân Ung lại không ngừng có khói trắng bay lên. Hắn ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ nhìn tiểu nữ tử trấn định như thường ở trước mắt, thầm nghĩ: Thì ra con quỷ nhỏ này đã có âm mưu từ sớm, hèn chi lúc trước lừa gạt hắn nói thời tiết Đại Tề Đại Tề hay thay đổi, chỉ sợ tuyết rơi sẽ mang theo mưa, thì rương chứa quốc thư vắt ngang trên lưng ngựa của hắn sẽ bị hỏng, nên bảo hắn đưa vào trong xe ngựa bảo quản cho an toàn. Chỉ mới nửa ngày trên xe ngựa, mà nàng ta đã bày ra quá nhiều trò như thế này. Hơn nữa…Nữ tử hay khóc sướt mướt thường ngày, không biết có phải do đang mặc nam trang nên đã mất hẳn nét dịu dàng nhu nhược trước đó, bây giờ cả người lại toát ra sự trấn định tự nhiên, ngữ khí nói chuyện không nhanh không chậm, làm cho người ta không tự chủ được muốn nghe theo những lời nói lớn mật của nàng ta… Thân Ung tài học bình thường, đầu óc của hắn cũng không được nhạy bén cho lắm, chẳng qua chỉ nhờ dính được chút hào quang của hoàng hậu em hắn, nên mới được trọng dụng. Nay đột nhiên xảy ra chuyện, lại bởi vì tiếp nhận hàng loạt sự kiện mà Khương Tú Nhuận quấy tung lên nên đầu óc rối tung, vì thế khi quân lính thủ thành bước đến hỏi sứ đoàn của bọn họ thuộc nước nào, thì đã nghe Khương Tú Nhuận giành trước nói: “ Đây là Thân Ung tướng quân của Ba Quốc, hộ tống hai vị hoàng tử đến Đại Tề kết minh.” Nghe xong, bọn hộ vệ đều rất kinh ngạc, nhưng thấy Thân Ung không mở miệng, bọn họ cũng không dám lên tiếng. Mà Khương Chi cũng chỉ đang trợn to mắt nhìn muội muội và Thân Ung, không biết rốt cuộc bọn họ đang toan tính những gì. Thẳng đến khi thủ thành Đại Tề lấy điệp bài của bọn họ ghi tên vào, cũng ghi chép luôn tên họ của hai vị con tin thì Thân Ung mới có chút hối hận, nhưng mà việc đã đến nước này, nhất thời lại cũng không nghĩ ra phương pháp nào khác. Khương Tú Nhuận mắt lạnh nhìn bộ mặt ảo não của Thân Ung, đương nhiên biết trong lòng hắn đang nghĩ gì. Bản lĩnh nhìn mặt đoán ý, đo lường lòng người của những năm cuối đời ở kiếp trước đã luyện thành số một. Vì thế, nàng liền hòa hoãn mà nói với Thân Ung: “ Thân tướng quân, ngươi cũng không cần quá lo lắng, trong Đại Tề hiện tại cũng có hàng trăm con tin đến từ các nơi, thì quốc quân của Đại Tề làm sao có thể quan tâm từng người một được? Sau này, ta và ca ca cũng chỉ mong có thể sống qua ngày ở thành Lạc An này, vốn cũng không thể nháo ra việc gì.” Lúc này, những ý nghĩ độc ác lướt qua đầu Thân Ung mấy vòng, lòng hắn cũng dần bình tĩnh nghĩ: “Hừ, cùng lắm thì hắn chờ hai nước kết minh xong, thuận lợi lấy đi quốc thư, sau đó sẽ lén cho người quay lại đây giết chết con quỷ này, tránh để con ả này bại lộ thân phận, rồi gây họa lây đến hắn.” Một cái chết tha hương của một hoàng nữ thất sủng, thì muội phu quốc quân của hắn đại khái cũng lười hỏi đến, cứ như vậy, con đường làm quan của hắn vẫn an ổn, tất nhiên câu chuyện này sẽ giấu kín mít không ai biết được. Đã quyết định như thế, hắn liền hung hăng trừng mắt nhìn Khương Tú Nhuận, cũng không muốn nhiều lời, xếp hàng tiến vào thành trước rồi nói sau. Đặc phái viên của các quốc gia sau khi vào thành xong, trước tiên đều phải ở lại dịch quán đã được sắp xếp sẵn. Tuy rằng tới nơi này đều là làm con tin, nhưng nước lớn nước nhỏ vẫn có sự bất đồng, và thân hay không thân với Đại Tề cũng khác nhau vì thế sự đãi ngộ ở dịch quán này khác biệt rất lớn. Thí dụ như nữ con tin của Yến quốc Tào Khê, bởi vì mẫu thân nàng chính là muội muội ruột của hoàng hậu Đại Tề, là thân thích trực hệ với hoàng thái tử, nên lần này đến đây, ngoài mặt đều nói là vì kết minh, nhưng thực chất là muốn thân càng thêm thân, cùng Phượng Ly Ngô kia kết phu thê. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, nên sân viện tốt nhất ở dịch quán đã được chuẩn bị cho kiều khách đến từ Yến quốc, nước ấm canh ngon nối đuôi nhau chuyển về hướng sân viện của Tào Khê. Nhìn thấy tình cảnh này làm Khương Tú Nhuận lại nhớ tới kiếp trước. Đôi mắt nàng nhìn sang ca ca đứng bên cạnh, thấy môi hắn trắng bệch, cả người thỉnh thoảng lại rung mình, trong lòng âm thầm đau lòng, biết hắn rốt cuộc đã bị cảm nhiễm phong hàn. Kiếp trước tuổi Khương Tú Nhuận còn quá nhỏ, nhất là lúc còn ở Ba quốc thân là hoàng nữ luôn được mẫu thân nuông chiều nên không biết lúc nào nên cứng rắn lúc nào không. Mới vừa đến đây, bởi vì nóng lòng lấy nước ấm choc a ca đang bị bệnh, nhưng bị người ta khinh thường không ai quan tâm đến, nên liền lên tiếng khiển trách tôi tớ ở dịch quán không biết đạo đãi khách, không lo lắng chu toàn cho mọi người, cũng vì thế cãi nhau với kiều nữ ngang ngược của Yên quốc, kết thành thù. Đừng nhìn Khương Tú Nhuận ngày thường ôn nhã khiêm tốn, một khi nóng giận là mồm miệng cũng không buông tha người khác, mắng chửi người không chút thô tục, giết người không thấy máu. Lúc ấy, tức quá nên nói mấy câu, mỉa mai Tào Khê giận đến trợn trắng mắt, cũng làm cho các hoàng tử hoàng nữ khác cũng không có nước ấm đứng gần đó cười ầm lên, trầm trồ khen ngợi không ngớt. Nhưng khi đó Khương Tú Nhuận lại không biết rằng trong dịch quán này đều có tai mắt của hoàng thái tử trải rộng khắp nơi. Tuy rằng, việc hai vị hoàng nữ tranh đoạt nước ấm chỉ là việc nhỏ, nhưng cũng truyền đến tai Phượng Ly Ngô không sai một từ. Vì thế nên ba ngày sau trên đại điện, Hoàng thái tử mắng nàng phẩm đức không đạt, mặt mang theo quyến rũ không đứng đắn, đây chính là tướng mạo chỉ họa quốc yêu cơ mới có. Đây cũng là câu chuyện đùa mỗi khi Tần Chiếu rảnh rỗi kể cho nàng nghe, Khương Tú Nhuận mới hiểu được vì sao Thái Tử kia lại chán ghét nàng như thế, không ngừng làm khó dễ nàng trên đại điện. Hiện tại, cảnh tượng đó lại lặp lại một lần nữa, nhưng lòng dạ và mắt nhìn người của Khương Tú Nhuận cũng đã khác nhau rất lớn. Hoàng nữ của Ba quốc, có lẽ đã từng tôn quý hiển hách, nhưng đây chính là đô thành của Đại Tề, Phượng Hoàng trút lông cũng không bằng gà rừng, trong sân viện tràn đầy những hoàng tử hoàng tôn như thế này thì một hoàng nữ thất sủng đến từ quốc gia nhỏ có đáng là gì? Thay vì đứng đó chờ hạ nhân đưa nước tới, chi bằng tự mình nghĩ cách tìm nhanh một chút, tránh choc a ca vì nhiễm phong hàn quá nặng, lưu lại bệnh căn giống như kiếp trước, cứ đến mùa đồng liền bắt đầu ho khan không dứt. Sau khi sương phòng được sắp xếp xong xuôi ở một nơi hẻo lánh nhất, Thân Ung đã sớm không kiên nhẫn vì khổ cực trên suốt đoạn đường đi, liền hạ lệnh thủ hạ trông coi 2 vị hoàng tử, lại dọa bọn hắn cẩn thận cái miệng, cấm nói những lời không nên nói. Sauk hi dặn dò xong, hắn liền mang theo hầu cận đi vào thành tìm kỹ viện, muốn ôm nhuyễn ngọc ôn hương, uống chút rượu nóng. Những thị vệ và quân binh ở lại mỗi người cũng một thân mệt mỏi, tùy rằng không có nước ấm, nhưng có mua rượu từ bên ngoài dịch quán làm ấm người, nên cũng không them quan tâm vị hoàng tử bệnh hoạn yếu đuối Khương Chi kia. Lúc trước ở Ba Quốc, vị hoàng hậu kia cũng không hề sắp một người thị nữ để hậu cận hai đứa con riêng này. Khương Tú Nhuận từ trong tay một thị vệ lấy được một bình rượu trắng, đầu tiên là xoa ngực cùng cổ cho ca ca, giúp hắn đuổi đi một thân hàn khí. Khương Chi lúc này bệnh đến phờ phạc, chỉ nằm im trên giường, mặc cho muội muội bài bố, miệng còn khàn khàn hỏi: “ Nhuận nhi, sao ngươi lại dám sửa quốc thư….” Tú Nhuận bình tĩnh sờ đầu ca ca, ôn hòa nói: “ Ca ca đừng lo, Thân tướng quân đã đồng ý giấu diếm, ta cũng không cần phải vào cung, cùng ca sống trong thành không phải là thực tốt sao?” Nói xong, nàng để cho ca ca nghỉ ngơi, tự mình ra ngoài tìm một thị vệ dễ nói chuyện, dẫn đến hậu viện, sai hắn múc đến một thùng nước lạnh. “Khương Cơ….Không đúng, là Khương công tử…Ngài bảo tiểu nhân đi múc nước cũng vô dụng, tiểu nhân đã hỏi qua, nước ấm ở trong dịch quán hiện tại đều mang hết cho Yến Quốc sử dụng, chờ bọn họ dùng xong, liền sau đó là đến Triệu Quốc, Ngụy Quốc…Vốn cũng không đến lượt chúng ta” Khương Tú Nhuận ở bên cạnh chà xát cánh tay, ôn hòa nói: “ Viện này không phải có chút gạch xanh sao? Làm phiền người giúp ta xếp thành một cái bếp lò đơn giản, ở trên xe vẫn còn lò sưởi tay bằng than tre, đem than trong đó ra nhóm lửa, nấu một ấm nước bằng đồng, chỉ cần đủ để ca ca uống thuốc ấm dạ dày là đủ rồi…Có nước ấm, thị vệ các ngươi cũng không cần phải uống rượu nữa, miễn cho làm tổn thương dạ dày.” Ban đầu, tên thị vệ này cũng khống muốn làm không công, thầm nghĩ Thân tướng quân cũng không có coi trọng đôi hoàng tử hoàng nữ này, việc gì ta phải chuốc khổ vào người. Nhưng khi nhìn thấy Khương Cơ đứng trong gió lạnh khuôn mặt đã trắng bệch, bị chính cha ruột của mình đưa đi ngoài ngàn dặm, lại còn phải cố gắng cải trang nam nhân để chăm sóc anh trai của mình, cũng chẳng dễ dàng gì. Thêm nữa Khương Cơ nói năng ôn hòa, lúc nói chuyện với đám hạ nhân như bọn họ vẫn luôn ôn hòa nhẹ nhàng hơn Thân tướng quân không hề có vẻ cao ngạo của hoàng nữ, thì hắn liền mềm lòng. Tác giả có lời muốn nói: Mị ~~ nam chủ chương sau lên sân khấu