Không chờ Bạch Thiển mở miệng, Đậu Tư Võ đã chắn ở trước mặt Bạch Thiển trước, tức giận hô một tiếng: “Mẹ!” Thế nhưng Đậu phu nhân lại không thèm nhìn con trai lấy một cái, chỉ đỡ Yên nhi ngã xuống đất dậy, ân cần hỏi: “Thế nào? Không có chuyện gì chứ?” Yên nhi giống như bị đụng phải không nhẹ, nước mắt chảy ra ngoài, chẳng qua vẫn cố gắng ra vẻ kiên cường nói: “Dì, ngài đừng tức giận, có lẽ là nàng không cố ý va phải con đâu...” Lời nói này, hàm ý bên trong rất lớn, vừa có vẻ mình hiền lành săn sóc dì, lại kín đáo chỉ ra mình thật sự bị Thiển nhi xô ngã. Nếu là trường hợp khác, Bạch Thiển chẳng muốn nhiều lời với loại người thích lải nhải này, chỉ một chân đạp bay ra ngoài thôi, khiến cho nàng ta so sánh thử xem nếu là cố ý thì bị thương thế nào. Thế nhưng trước kia Bạch Thiển nghe Đậu Tư Võ nói mẫu thân hắn mắc bệnh, không thể tức giận. Nàng cũng không muốn đạp một cước rồi làm cho Đậu phu nhân tức chết, khiến Đậu Tư Võ không còn mẫu thân, cho nên dứt khoát quay đầu, không thèm nhìn tiểu biểu muội nhu nhược kia, chỉ nghĩ nhịn xuống cơn giận này rồi mau chóng trở về hành cung. Có điều Khương Tú Nhuận trông đã thấy Thiển nhi bị oan ức, huống chi tình cảnh này, bộ dạng Đậu phu nhân hình như không có ý định dễ dàng bỏ quá. Thế là nàng đi tới, cau mày chạm vào ống tay áo Thiển nhi rồi mở miệng nói: “Bạch tướng quân, minh châu trên ống tay áo của ngươi sao lại thiếu một viên?” Bạch Thiển nghĩ thầm: Không phải vừa rồi bị ngài giật xuống một cái rồi nhét vào trong túi rồi sao? Có điều chủ tớ hai người hiểu ngầm, bởi vậy nàng thuần thục giả bộ không hiểu nói: “Kỳ lạ, vừa rồi vẫn còn mà, vì sao vào lúc này lại không còn?” Nghe được lời này, Khương Tú Nhuận nghiêm mặt quay đầu nói với Yên nhi kia: “Xin hỏi vị cô nương này, có thấy minh châu trên tay áo tướng quân của cô không? Hạt minh châu kia quý giá, chính là phần thưởng bệ hạ bây giờ ban thưởng, nếu mất rồi, chẳng phải là xúc phạm long nhan sao?” Đậu phu nhân nghe xong, cuống lên nói: “Rõ ràng là nàng ta đụng phải Yên nhi, vì sao lại cắn trở ngược lại đòi Yên nhi đồ?” Khương Tú Nhuận vẫn giữ dáng vẻ tốt tính, cười nói: “Vị cô nương này vừa rồi nếu như không cẩn thận quệt qua làm rơi mất minh châu trên người Bạch tướng quân thì chỉ cần trả lại liền không sao. Chỉ cần không làm hỏng nó, trở lại lệnh cho thị nữ may lại cũng được.” Lời nói rất rộng lượng khách khí, thế nhưng chỉ kém khắc trên trán tiểu biểu muội Đậu gia này một chữ “Trộm” to tướng. Đậu phu nhân không ngờ vị Nữ vương Ba Quốc này lại vô lại như vậy, mở mồm ra là ngậm máu phun người. Dưới sự căm phẫn, liền muốn chỉ tay vào Khương Tú Nhuận. Thế nhưng Khương Tú Nhuận lại nhân lúc trước khi bà phát tác, sa sầm mặt hỏi một bạn học làm quan nhỏ ở Hình bộ ở bên cạnh: “Ta chính là khách quý từ Ba Quốc, tướng quân đi theo cũng vô cùng tôn quý, lúc đi bộ có người xúc phạm quý sứ Đại Tề thì phải chịu tội gì?” Bạn học bên cạnh cũng là người biết nhìn tình thế, biết rõ đúng sai, lưu loát đáp: “Nhẹ thì quất hai mươi roi, nặng thì bắt giam lưu đày... Nếu là người có hành vi trộm cắp thì gộp các tội rồi phạt.” Lần này Đậu phu nhân không ồn ào được nữa, bà đương nhiên biết vị Nữ vương Ba Quốc này rất được bệ hạ yêu thích. Yên nhi bị đụng phải vốn không phải chuyện gì lớn, nếu thật sự bị vị Nữ vương Ba Quốc làm ầm lên kéo tới Hình bộ, người thua thiệt nhất định là Yên nhi. Bởi như thế, Đậu phu nhân không thể làm gì khác ngoài nuốt giận vào bụng nói: “Vừa rồi nếu là hai bên vô ý, Yên nhi lại không nhìn thấy minh châu ở đâu cả, có thể là rơi ở đâu rồi, kính xin vị Bạch tướng quân tự mình tìm một chút đi.” Khương Tú Nhuận nể mặt bạn học Đậu cũng không muốn quá ồn ào với Đậu phu nhân, chỉ khẽ mỉm cười nói: “Mọi người nói Đậu phu nhân hiểu lí lẽ, quả nhiên danh bất hư truyền, nếu là hai bên vô ý, vậy cũng không cần xin lỗi gì cả, ta tự phái người tìm minh châu là được.” Nói xong, nàng liền dẫn Bạch Thiển nghênh ngang rời đi. Đậu Tư Võ cũng muốn đi theo lại bị Đậu phu nhân giữ chặt, nén giận nói: “Đi đâu? Con sợ ta không bị tức chết ở trên lầu này sao?” Đậu tiểu tướng cũng biết mẫu thân mình có khả năng bị tức bị chết, cho nên ngoan ngoãn ở lại, chỉ đứng ở bên cửa sổ, nhìn theo chủ tớ Bạch Thiển đi xa. Lại nói tới chủ tớ hai người, sau khi rời khỏi quán rượu, Khương Tú Nhuận không thể không khuyên bảo Bạch Thiển. Nhưng Bạch Thiển lại bình tĩnh, còn khuyên bảo ngược lại Khương Tú Nhuận: “Chủ nhân yên tâm, loại kế sách kém cỏi kia, ta sao để trong lòng được? Biểu muội kia chắc là là loại người hẹp hòi thô tục rồi, tương lai nếu Đậu Tư Võ thật sự bị mẫu thân ép buộc phải cưới nàng ta cũng khó mà vui vẻ được.” Khương Tú Nhuận không nghĩ tới Bạch Thiển nghĩ thoáng như vậy, không khỏi thông cảm với bạn học của mình lần nữa. Đúng lúc này, người trên phố xá chợt đi về phía cổng thành, Khương Tú Nhuận nghe người bên cạnh nói là trong cung thường hay cùng dân cùng nhau chúc mừng rồi thả ngự đèn [*], hơn nữa còn biểu diễn cung hí. Cung hí ngày thường chỉ biểu diễn trong cung cho Hoàng đế và phi tần, thỉnh thoảng có vài trọng thần hoặc thần tử thân cận được Hoàng đế mời cùng thưởng thức. [*] Đèn của vua. Trong mấy ngày này, Tề vương lại phá lệ phái gánh hát trong cung ra ngoài cho bách tính Tề triều xem. Dân chúng hiển nhiên là muốn nhìn xem hí kịch trong cung của Đế vương phi tần có cái gì nên người người chen chúc tới xem. Khương Tú Nhuận đi tới cổng thành theo dòng người, nơi đó đã dựng một hí lầu rất cao, bách tính vây kín phía dưới. Khương Tú Nhuận chỉ có thể dừng lại ở phía xa. Cũng may hí lầu cao lớn, cho dù đứng ở xa cũng có thể nhìn thấy. Khương Tú Nhuận đứng ở đó chờ chốc lát, liền có chủ gánh hát lên đài nói một hồi là Tế đế chung vui với dân chúng, có lòng tổ chức biểu diễn cung hí cho bách tính xem. Sau khi chủ gánh hát xuống, cung hí chính thức mở màn. Vị đầu tiên lên đài là diễn viên nổi tiếng ăn mặc quần áo theo phong cách Ba Quốc, trên váy thêu kim tuyến và hoa mẫu đơn, cực kỳ hoa lệ. Thoạt nhìn, đúng là giống lễ phục nàng mặc lúc vào Lạc An tới mấy phần. Khương Tú Nhuận hơi kinh ngạc, tiếp tục xem, vị thị nữ của diễn viên kia bưng một cái khay trong tay, bất ngờ chính là quả tỏi lê. Hóa ra nội dung biểu diễn là câu chuyện Nữ vương Ba Quốc vượt đường xá xa xôi tới Tề Quốc, vừa đúng lúc cứu giúp được bách tính Tề triều mắc bệnh dịch. Tình cảnh trên sân khấu, dân chúng bốn phía Lạc An đều cảm động lây. Mà biên soạn lời thoại và tình tiết hiển nhiên có thêu dệt vài chỗ. Ví dụ như lúc trước trên đường Nữ vương tới Tề Quốc gặp phải giặc cướp, bọn cướp không cần tiền vàng mà chỉ cần quả thánh nữ, thuộc hạ của Nữ vương vô cùng anh dũng, đánh đuổi bọn cướp đi. Lại ví dụ như lúc qua sông, bên trong sông thậm chí có con ba ba thành tinh muốn lật thuyền, nuốt quả thánh nữ vào bụng để đắc đạo thành tiên, lại là Nữ vương cơ trí, sai người bỏ bánh màn thầu tẩm thuốc mê xuống sông khiến ba ba tưởng rằng là quả thánh nữ nên nuốt vào rồi ngủ say, sau đó nữ tướng quân xuống sông giết ba ba. Nếu là biểu diễn những cái khác, yêu quái kỳ dị trên đất liền, Khương Tú Nhuận đều có thể say sưa hứng thú xem, nhưng bây giờ nhân vật được biểu diễn trong vở kịch lại là nàng, tình cảnh lại quá hoang tưởng, không khỏi khiến lòng người nghi ngờ vở hí kịch này là do tú tài ngheo nào đó viết ra. Không chịu nổi nữa, Khương Tú Nhuận và Bạch Thiển bên cạnh nhổ nước bọt, nói thẳng vở hí kịch này hoang đường, nếu như có thể để con ba ba nuốt bánh màn thầu thì trực tiếp hạ độc là được rồi, tội gì để con ba ba hôn mê rồi lúc nữ tướng quân xuống giết nó lại tỉnh dậy, ở trong nước vật lộn cả nửa ngày trời. Thế nhưng nàng còn chưa nói mấy câu đã bị người xung quanh làm cho im bặt rồi. Bởi vì Khương Tú Nhuận giả nam trang, trời lại tối, căn bản người ta sẽ không phát hiện ra nàng mới là Nữ vương thật. Người xung quanh chỉ cảm thấy là gặp phải kẻ thích tranh cãi nói lảm nhảm, có cơ hội xem hí kịch hay như vậy còn bới móc, vừa ra động tác suỵt với nàng vừa khẽ quát: “Không thích xem hí kịch thì tránh qua một bên đi!” Thế nhưng thật ra Khương Tú Nhuận còn chưa xem đủ, không thể làm gì khác hơn là ngậm chặt miệng lại, trợn mắt lên nhìn mình tiếp tục chiến đấu với con ba ba, bảo vệ quả thánh nữ thế nào. Chờ tới khi Nữ vương vào kinh thành, tự tay nấu chính canh thuốc ở đầu đường, vả lại còn không ngủ không nghỉ mấy ngày chỉ vì muốn mau chóng giải cứu bách tính Lạc An, rất nhiều người xem hí kịch phía dưới cảm động thổn thức rơi lệ, trong đám người thỉnh thoảng truyền ra tiếng khóc tiếng hô Nữ vương vạn tuế. Cuối cùng, một diễn viên hóa trang thái giám hai tay giơ cao thánh chỉ, nói: “Hoàng đế cảm tạ nghĩa cử cứu giúp bách tính của Nhã Luân Nữ vương, đặc biệt hạ ý chỉ cưới Nữ vương làm hậu.” Bên dưới sân khấu vang lên tiếng hoan hô, bách tính Lạc An đã hoàn toàn tiếp nhận Nữ vương Ba Quốc, chỉ mong muốn Nữ vương ở lại Tề triều cả đời không về, dồn dập kêu la xin Hoàng đế hạ chỉ cưới Nữ vương làm vợ. Khương Tú Nhuận lúc này đã cảm thấy không thể nào ngậm miệng lại rồi. Coi như là gánh hát trong cung cũng không dám tùy ý biểu diễn như vậy, thậm chí ngay cả thánh chỉ của Đế vương cũng lấy ra dùng! Nếu không phải được Phượng Ly Ngô cho phép, cho bọn họ mười cái đầu cũng không dám biểu diễn như vậy. Nói chung một vở kịch này, xem như để lại ấn tượng cho bách tích cả thành, Nữ vương Ba Quốc gian khổ tới đây, chiến với bọn trộm cướp, đấu với ba ba, xóa bỏ dịch bệnh, chịu bao gian khổ ở lại thành Lạc An để gả cho Hoàng đế của bọn họ. Bạch Thiển xem xong cũng cảm khái, loại người như Đậu Tư Võ so sánh với chủ nhân của hắn, yếu ớt như thằng nhãi con. Chủ nhân hắn lợi dụng một vở kịch, lập tức thu được lòng dân, thậm chí mọi người còn nói nữ tướng quân bên cạnh Nữ vương thật khỏe đấy! Đúng lúc này, người trong cung lén đi tới bên cạnh Khương Tú Nhuận, nói phụng mệnh thánh thượng tìm Nữ vương vào cung ăn bánh trôi. Khương Tú Nhuận quả thực là đi lại một lúc cũng đói bụng rồi, thế nhưng vừa mới xem hí kịch, bị Phượng Ly Ngô tiền trảm hậu tấu [*], tức giận tới nỗi no rồi. Hành động trước, báo cáo sau. Ngay sau khi ra khỏi đám đông thì lên xe ngựa trong cung phái ra rồi đi thẳng vào cung. Bởi vì muốn thưởng thức cảnh tượng nhà nhà trong kinh thành đốt đèn. Cung yến mười lăm tháng giêng được tổ chức ở trên lầu các cao nhất. Ngay lúc Khương Tú Nhuận xuống xe ngựa, có mấy phi tần vừa mới ngắm hoa ở trong hậu hoa viên trở về đi ngang qua. Điền Cơ nhìn thấy Khương Tú Nhuận giả nam trang, trong lỗ mũi tràn ngập mùi vị chua. Lúc trước chỉ cho là một đôi huynh muội hồ ly mê hoặc Thái tử, hiện tại mới biết rõ, đôi hồ ly trống mái lại là cùng một người. Đúng là sợ Thái tử ngủ tới nỗi phiền chán hay thế nào mà khi đó biến hóa gian trá lúc nam lúc nữ trêu chọc điện hạ! Mà ở phía sau Điền Oánh giận tới mặt tái nhợt là thị thiếp hồi môn Điền Tĩnh lúc trước, nhìn công tử Tiểu Khương ngày xưa, vậy mà đỏ mắt, gương mặt ai oán. Tình cảnh kia, giống như mất đi tình lang yêu mến ngưỡng mộ đã lâu. Có điều Khương Tú Nhuận lại không chú ý những thứ này, chỉ lê guốc gỗ cao, phóng khoáng bước một mạch lên bậc thềm.