Họa quốc yêu cơ
Chương 16
Edit : Bảo Vy 197
Tần Chiếu đẩy gã sai vặt ra, tự mình nâng Khương Tú Nhuận lên xe ngựa, một bên thấp giọng hỏi “Ta thay ngươi giải quyết việc, ngươi cảm tạ ta như thế nào?”
Khương Tú Nhuận nơi nào muốn hắn đỡ lên xe, liền tránh khỏi tay hắn, cũng thấp giọng nói” Ngài căn bản có thể làm nhẹ nhàng một chút, tội gì phải rùm beng cho ai ai cũng biết như vậy? làm ảnh hưởng đến phủ đệ của ta.”
Tần Chiếu nguyên bản tưởng sẽ được nữ tử này cảm tạ, ai ngờ ngược lại còn bị khiển trách.
Hắn mới nhướng lông mày lên, Khương Tú Nhuận đã vội vàng chui vào xe ngựa hướng phủ trạch thái tử đi.
Nàng hiện tại sống nhờ trong phủ thái tử, chính là ăn không uống không, thêm nữa vị thái tử này luôn luôn không bao giờ lộ sắc mặt, kỳ thật hắn cũng không thích nuôi dưỡng một kẻ rảnh rỗi ăn không ngồi không đúng ko? Vì thế sau khi hồi phủ trong lòng nàng liền thấp thỏm.
Bên này vừa gặp qua ca ca biết hắn bình an không việc gì, nàng liền dẫn Bạch Thiển mau chóng hồi phủ, hướng thái tử xin chỉ thị,…..
Hôm nay là ngày nghỉ trong triều, thái tử ở lại trong phủ cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, cũng không có ăn mặc nghiêm túc, chỉ đơn giản dùng một cây ngọc trâm cố định mái tóc đen dài lên, trên người khoác một áo bào màu đen, phê duyệt xong công văn liền ngồi trong thư phòng nhìn mặt hồ đóng băng đến phát ngốc.
Kiếp trước vị thái tử này cũng là không thú vị như vậy.
Bất quá sau đó ngẫu nhiên hắn vẫn tham gia yến hội – ít nhất từ sau khi nàng giúp Tần Chiếu xử lý yến hội, thì hầu như không sai biệt lắm lần nào hắn cũng tới.
Chỉ là trong yến hội, hắn rượu cũng không ham, càng không cùng người khác nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên cũng cùng nàng nói vài câu, hiện tại nhớ tới cũng không nhớ đến là chuyện gì.
Tóm lại, dù có muốn hướng Phượng Ly Ngô lấy lòng, thì với người thanh tâm quả dục như hắn cũng không biết xuống tay từ đâu.
Nàng cũng không thể lôi ra một cái bản đồ, từng cái vẽ vòng lên, rồi nói với hắn” Tương lai tất cả đều là của điện hạ”, để làm niềm vui cho hắn đúng không.
Phượng Ly Ngô thấy tiểu công tử Khương tới, liền mở miệng hỏi” Ngươi đã an trí thỏa đáng cho huynh trưởng của ngươi?”
Khương Tú Nhuận không dám đem oán giận về việc làm giảm giá trị phủ đệ nhà mình hướng đến vị thái tử kia, chỉ thấy nàng kính cẩn cảm tạ thái tử đã thay nàng giải ưu. Đồng thời, thử hỏi” Tuy rằng ý muốn mưu hại tại hạ đã được giải trừ, nhưng Thân Ung kia ………”
Phương Ly ngô hướng mắt nhìn thấy con chim bắt cá đang hướng đến mặt hồ đóng bang gõ gõ, hòa hoãn nói” Nga, hắn thế nhưng sẽ chấp nhất? Lo lắng ngươi với Khương Chi sẽ về nước kế thừa vương vị?”
Khương Tú Nhuận cân nhắc trong lòng, nàng lo lắng không biết Tần Chiếu có nói ra bí mất của mình không, chỉ thấp giọng nói” Ta khi ở Ba Quốc, cũng luôn là quan hệ bất hòa với Thân Ung….”
Phượng Ly Ngô sau đó cũng không có hỏi thêm. Rốt cuộc, vị Khương tiểu công tử này làm người kiêu ngạo ai ai cũng biết. nhân duyên không tốt, thật ra cũng là có nguyên nhân.
Khương Tú Nhuận sợ hắn lại hỏi tiếp, liền nịnh nọt nói:” nghe nói thái tử chưa dùng bữa sáng, mắt thây cũng sắp đến trưa, nếu lại không ăn, chỉ sợ sẽ không tốt cho dạ dày.”
Phượng Ly Ngô biết vị thiếu niên này cũng luôn được ăn ngon, bất quá ở bến tàu hôm qua hắn cũng chỉ được cấp mọt chén cháo, sáng cũng chưa kịp ăn đã vội vàng chạy ra cửa tìm ca ca đi.
Hắn tuy rằng cũng không thích mở tiệc chiêu hiền đãi, nhưng nên có tư thái một chút, vì thế liền mời Khương Tú Nhuân cùng ăn cơm, nàng muốn ăn cái gì liền phân phó xuống, kêu đầu bếp an bài.
Khương Tú Nhuận biết về mặt ăn uống vị thái tử này cũng không có nhiều chú ý gì.
Mà thái tử phủ lại không thiếu tiền tài, nguyên liệu nấu ăn đều là thượng đẳng, nàng cũng không cần ủy khuất chính mình. Vì thế liền viết thực đơn, lại nói thêm một số yêu cầu khi nấu nướng cho quản sự, kêu hắn đưa cho đầu bếp.
Đầu bếp sau khi biết vị Ba Quốc tiểu vương tử kia cùng Thái tử dùng bữa, liền nâng cao tinh thần, bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Bời vì quá lạnh, Khương Tú Nhuận muốn đuổi hàn khí đi. Liền đem cách làm thịt dê từ Ba Quốc tới, đem thịt dê thái mỏng, trong nồi bỏ thêm hương liệu phải có ớt cay, sau đó nước chấm bỏ thêm gừng, ……, đuổi đi hàn khí mà lại tăng thêm mỹ vị.
Phượng Ly Ngô cũng chưa từng ăn lẩu, vừa mới bắt đầu thấy một bàn thịt tươi lại không biết hạ đũa như thế nào.
Khương Tú Nhuân tự nhiên vén tay áo lên, vì thái tử mà nhúng thịt chấm tiêu, còn dùng lá tô diệp vì thái tử mà cuốn thịt lại.
Từ nhỏ cũng không có ai dạy Phượng Ly Ngô hưởng thụ trên phương diện ăn uống, trước kia tuy rằng hay nhập các loại tiếc rượu. Nhưng toàn là những trường hợp, đồ ăn sau khi đặt lên bàn đều đã lạnh, hương vị đã suy giảm.
Mà hiện giờ, ở trong phủ trạch của mình, được người chỉ dẫn ăn ngon, vui sướng hưởng thụ mỹ vị trên đầu lưỡi, đối với Phượng Ly Ngô là một cảm thụ xa lạ .
Khương Tú Nhuân hiện giờ là lập trí….; đối với tân chủ tử mới lập tức cẩn thận tỉ mỉ, mỗi một miếng thịt đều lấy chỗ tươi mới nhất, hảo hảo mà phục vụ Phượng Ly Ngô.
Sau khi hạ đũa, Phượng Ly Ngô cảm thấy đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn được cảm thụ cảm giác vẫn chưa hết thèm,
Khương Tú Nhuân ở trước mặt vị thái tử này vốn cũng không dám ăn uống quá nhiều, nhưng mà từ đêm qua vẫn luôn đói đến giờ, lại thêm nồi thịt dê trước mắt làm nàng không kiềm chế được, kết quả cũng ăn đến no ách
Vì thế, nàng vội vàng phân phó quản gia bưng tra tới để thanh khẩu.
Phượng Ly Ngô tự nhiên cũng giống nàng, cùng nhau thưởng thức mạch trà, mà trước kia hắn chưa từng dùng qua, nhưng sau đó liền cảm thấy thực đã khát.
Trong lúc nhất thời, sau khi dùng ngọ thiện cũng không có ai nói chuyện, hai người đều im lặng thưởng trà, giữa làn nhiệt khí tỏa lên đều xuất thần.
Bất quá chỉ một lúc, Phượng Ly Ngô rốt cuộc cũng lười biếng lên tiếng” Ngươi không càn phải lo lắng Thân Ung sẽ dây dưa, từ nay về sau, ngươi cứ ở tạm trong phủ, lãnh chức thiếu phó phủ thái tử đi”
Thiếu phó phủ thái tử, danh như nghĩa, đó là phu tử….Tuy rằng, không bằng với thái phó thái tử, nhưng chính là trở thành thiếu niên….. tương lai cũng vô cùng hiển quý.
Mặc dù Khương Tú Nhuận không phải là người của nước tề, theo lý là không được giữ chức quan trong triều, nhưng thiếu phó cùng thái phó bất đồng, bổng lộc đều không phải do triều đình phát ra, mà nó thực chất chỉ là một loại giáo tập, cũng coi như là thiếu phó thái tử, ……..
Bất quá cứ như vậy, so với môn khách phụ tá thì chức thiếu phó này dễ nghe hơn nhiều.
Khương Tú Nhuân cũng không phải là loại người không biết tốt xấu, vì thế nàng liền chạy nhanh tới cảm tạ ân sủng của thái tử.
Hiện tại, Tần Chiếu biết bí mật của mình, hôm nay xem ra hắn đang khá mạnh, về sau chắc chắn sẽ không thiếu được việc sẽ quấy rầy đến nàng, nếu như có thể ở bên thái tử tránh một chút, hẳn sẽ làm cho Tần Chiếu kiêng kị một chút, nghĩ vậy, nàng thoáng thở phào một hơi.
Lúc này, Phượng Ly Ngô lại nói tiếp” Ngươi dùng bàn tính thành thạo, tự nhiên liền làm một chút việc đi, Lương Quốc với triều ta cũng thường xuyên có giao dịch qua lại về lương thực…làm phiền ngươi xem qua lại một chút sổ sách xem có sai sót gì không.
Khương Tú Nhuận dĩ nhiên là nhanh chóng lĩnh mệnh.
Nếu như được thăng làm thiếu phó thái tử, công tử Khương tự nhiên sẽ không để mình chịu thiệt ở thiên viện, quản sự đã cố ý thu thập bên phía đông hoa viên, đấy làm nơi cư ngụ của Tú Nhuận. Trừ bỏ Bạch Thiển đi theo bên người nàng, Phượng Ly Ngô còn cho nàng thêm một gã sai vặt cùng một gã thị vệ, cũng coi như cho nàng một chút mặt mũi.
Sau đó mấy cái rương lớn đựng thẻ tre được vận chuyển đến nơi nàng ở, một tay bàn tính tuyệt song ở bến tàu kia cũng coi như có đất dụng võ.
Kế tiếp sau đó chính là đầu không nâng, mắt mở to ngồi yên tính sổ.
Kỳ thật sổ sách trướng mục này còn đơn giản, chính là Khương Tú Nhuận cũng minh bạch, Phượng Ly Ngô cũng không phải là một kẻ bủn xỉn, sợ bị chiếm tiện nghi, mà hắn muốn bới lông tìm vết, tìm kiếm chứng cớ, để xuống tay với Lương Quốc.
Ở kiếp trước, hai nước này vẫn tự coi nhau là huynh đệ,……..
Chính là một đời này, chính bởi vì mình một phen nói " Lương Quốc kia luôn một hồi bụng dạ khó lường ”, nên Phượng Ly Ngô mới sớm mang theo cảnh giác đối với Lương Quốc.
Cho nên tinh thiết án cũng hảo, hiện tại kiểm toán vốn cũng bãi, đều biểu thị nàng làm tổ phụ đời này chỉ sợ khó có thể giống đời trước như vậy thuận lợi mà về nước kế vị.
Cũng không biết như vậy, đối với vận mệnh của Ba Quốc sẽ tạo thành ảnh hưởng gì ….Khương Tú Nhuân đối với hành động vô tâm cắm liễu của mình cũng rất thổn thức.
Hiện tại, mỗi ngày nàng phải tính đến chóng mặt nhức đầu, điều an ủi duy nhất chính là ba bữa cơm mỗi ngày.
Phương Ly Ngô dường như cũng cảm giác được chính mình trước đây sống uống phí thời gian, bỏ qua mỹ thực nhân gian. Nên giờ mỗi khi ở trong phủ, quản sự đến xin chỉ thị hắn ăn cơm, hắn đều vẩy tay nói “ Đi hỏi tiểu công tử Khương.”
Mà Khương Tú Nhuận cũng không khách khí, luôn luôn biến đổi đa dạng thực đơn.
Có lẽ thái tử cũng ngại một mình ăn cơm, nên mỗi khi rảnh, cũng đều dùng cơm với nàng.
Bất quá Khương Tú Nhuận cho rằng thái tử thực ra là thích nghe nàng nói về lai lịch của các loại món ăn, nên mới cùng nàng dùng cơm.
Nhưng thực ra, nàng rất bội phục vị thái tử đại tề ở điểm này – vật tẫn kì dụng, không có nửa điểm lãng phí.
Chính là khi vào trong mắt Tần Chiếu, thì sắc mặt hắn liền có chút vi diệu.
Hắn từng lén lút dặn dò Khương Tú Nhuận, hắn không nói bí mật của nàng ra, không đại biểu là hắn để cho nàng làm bậy, mưu toan câu dẫn thái tử.
Khương Tú Nhuận nghiêm mặt nói, chỉ cần hắn không nói bí mật của nàng ra, thì nàng trong mắt thái tử, chính là một vị công tử, thử hỏi sẽ có chuyện thái tử thích nam sắc?
Chỉ sợ có là tuyệt sắc giai nhân, thì trong mắt vị thái tử kia, cũng không bằng mâm thịt dê mê người kia đi.
Tần chiếu nghe xong lời này, sắc mặt mới hòa hoãn lại, bắt được thời cơ, liền đem nàng đến sau hoa viên, mời nàng rảnh rối thì cùng hắn đi cưỡi ngựa săn thú, giải sầu một chút.
Khương Tú Nhuận như thế nào sẽ đồng ý? Nhưng hiện tại, nhược điểm của nàng đang ở trong tay Tần Chiếu, nên nàng cũng không dám làm quá mức. Chỉ có thể nói là sự vụ thái tử giao phó rườm rà, nhất thời chưa lo liệu được mọi việc, đợi đến ngày sau hãy nói.
Tần Chiếu "……."
Nhưng nhìn biểu tình hờ hững của Khương Tú Nhuận, lại một trận tâm ngứa, chỉ nghĩ chính mình trước đó như thế nào không nhìn ra nàng là nữ tử?
Ngay cả bộ dáng như kia, cũng rất đẹp.
Như vậy vừa thấy, tay liền ngứa ngáy, muốn đi sờ mặt nàng.
“ Khương khanh….”
Đúng lúc này, giọng nói không nhanh không chậm của Phương Ly Ngô giải vây giúp Khương Tú Nhuân.
Hai người vừa ngẩng đầu, liền thấy Phượng Ly Ngô đang đứng trên lầu cách đó không xa, rũ mắt nhìn hai người bọn họ.
Khương Tú Nhuận nhanh chóng đẩy Tần Chiếu ra, bước nhanh lên lầu, nếu nhìn kỹ, có thể thấy được bước chân kia uyển chuyển mang theo bao nhiêu vui sướng.
Tần Chiếu vô pháp, chỉ có thể ngượng ngùng rời đi.
Chờ lên tới lầu, Phượng Ly Ngô mặt không biểu tình nhìn khắp một lượt Khương Tú Nhuân đánh giá.
Khương Tú Nhuân đứng đó chỉ có thể thi lễ hỏi thái tử có chuyện gì phân phó?
Phượng Ly Ngô ngồi trên tịch thượng, nhìn Khương Tú Nhuận đang quỳ trước mặt, nghĩ đến lúc trước Tần Chiếu đem nàng gắt gao giữ lại trong góc viện, trong lòng có một chút tò mò.
Tần Chiếu trước kia chưa từng có dính dáng gì tới nam sắc, nhưng lại từng đã ngủ với rất nhiều mỹ nhân, vị Khương tiểu công tử này tột cùng đã làm gì mà trêu chọc đến tâm Tần Chiếu, làm hắn không tự thoát ra được, mỗi ngày đều tìm cách hướng đến hoa viên tản bộ?
Nghĩ vậy, hắn lại nhớ tới Tần Chiếu vừa rồi muốn sờ mặt nàng, bỗng nhiên dơ tay ra sờ khuôn mặt của Khương tiểu công tử.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
266 chương
57 chương
18 chương
11 chương
53 chương