Họa quốc yêu cơ
Chương 154
Tào Khê tức giận tới nỗi quét hết son phấn trâm cài trên bàn trang điểm xuống, Điền Cơ thì liên tục cười lạnh, nói thẳng yêu cơ quả thực đã trở về rồi.
Về phần ba vị thị thiếp lúc trước được Hàn vương tiến cống, bây giờ làm Tần hiển nhiên cũng nuốt giận vào trong bụng, từng người âm thầm cảm thấy mất mát.
Có điều, trên quốc yến khoản đãi nữ Quốc quân, thế nhưng bàn tiệc hoàn toàn không có phi tần trong cung xuất hiện, chuyện này thật sự không phải phép.
Mấy thế gia lớn vốn căm giận với việc hậu cung của Hoàng đế chỉ có quý nữ nước ngoài mà không có con gái của thế gia, hiện tại, xét thấy Hoàng đế ngày một thậm tệ hơn, trước khi tiệc rượu bắt đầu liền nhờ lễ quan giúp đỡ chỉ ra chỗ không thích đáng.
Mặt Phượng Ly Ngô lại không hề có cảm xúc khi nghe lễ quan nói như vậy, trực tiếp nói: “Mở tiệc chiêu đãi Quốc quân, vì sao phải có phi tần trong cung tiếp rượu? Từ triều đại này trở đi, quy củ này phải thay đổi.”
Phượng Ly Ngô nói chuyện luôn nói một là một hai là hai, hắn nói như chặt đinh chém sắt, lễ quan không thể làm gì khác hơn là chiếu theo mà làm.
Kết quả quốc yến bắt đầu, quả nhiên là hai đóa hoa giữa vạn lục tùng [*].
[*] So sánh ở trong rất nhiều sự vật có sự vật xuất sắc nhất xuất hiện, khiến cho người ta phải chú ý.
Một đóa là Nữ vương Ba Quốc Khương Tú Nhuận, ngồi ngay ngắn bên cạnh Phượng Ly Ngô, cùng thánh thượng nâng cốc nói chuyện vui vẻ, hai nước cùng giao hảo tình nghĩa với nhau.
Còn có một đóa là nữ tướng quân Ba Quốc Nữ vương dẫn tới. Bạch tướng quân thân là nữ tử, thế nhưng cao lớn vạm vỡ, thân hình khỏe đẹp, hơn nữa mặt có vết bớt màu tím, khiến người ta từng gặp qua là không thể quên được.
Kết quả suy nghĩ của văn võ cả triều lập tức chuyển tới trên người nữ tướng quân. Mặt mũi nàng quá đặc biệt, đã gặp qua thì đều có ấn tượng.
Phải biết lúc trước bên người chủ ti Nông ti công tử Tiểu Khương cũng có một vị thị nữ như thế. Vì sao thị nữ này theo trở về Ba Quốc lại lắc mình biến hóa, trở thành nữ tướng quân Ba Quốc?
Có người mắt sắc, tâm tư linh hoạt, cũng bất chấp lễ tiết bất kính, trừng to mắt nhìn kỹ vị Nữ vương, nhìn thế nào cũng cảm thấy Nữ vương có tám phần tương tự, hai phần rất giống vị Khương chủ ti lúc trước.
Hơn nữa nghe nói tên gọi của Nữ vương là Khương Tú Nhuận, “Tú” và “Hòa” chỉ khác nhau có nửa chữ [*], càng khiến cho người ta nghĩ miên man trong đầu.
[*] 秀 (Tú) - 禾 (Hòa)
Chủ yếu nhất là, Quốc quân đối xử với vị Nữ vương này có thể nói là ôn nhu săn sóc, lộ hết vẻ phong độ của quân tử hiếu khách.
Trên quốc yến có món cá hầm xương ít thịt nhiều, Thánh Vũ đế lại vẫn cẩn thận lựa chọn một miếng thịt cá, tự mình gắp rồi bỏ vào bát Nữ vương.
Nữ vương kia tự nhiên ăn thịt cá, thấy thế nào cũng không giống như không hề có tình cảm qua lại, huống chi lúc trước Thánh Vũ đế tự mình dẫn quân bình định ba quận, giữa lúc chiến sự lại tới Tây Bắc một chuyến, có người nói là cũng có liên quan với Ba Quốc.
Dao Cơ đã từng là Trắc phi Thái tử, còn có chủ ti Nông ti Khương Tú Nhuận và hiện tại là Nhã Luân Nữ vương ở trên vương đình, ba người này rốt cuộc có quan hệ thế nào, thật sự khiến cho văn võ cả triều hiếu kỳ tới nỗi nổ tung tim phổi.
Thế cho nên trong triều thần có người tiếp lời với Nữ vương, vòng vo hỏi về bạn đồng sự ngày xưa, công tử Tiểu Khương trở về Ba Quốc hiện tại mạnh khỏe chứ?
Khương Tú Nhuận hé miệng nở nụ cười, giữa lúc muốn lấp liếm cho qua, Phượng Ly Ngô mở miệng nói: “Tiên vương Ba Quốc yêu thương Nữ vương, hơn nữa ngưỡng mộ thi thư lễ nghi Tề triều ta, bèn đưa ái nữ tới Tề triều, viết thư cho Tiên hoàng và trẫm nhờ chăm sóc hộ. Vì tạo điều kiện thuận lợi, liền dùng tên giả Khương Hòa Nhuận. Nữ giả nam trang vào thư viện cầu học...”
Lời này vừa dứt, toàn bộ nhóm bách quan trợn to mắt. Trong lúc nhất thời, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Dù sao ý Hoàng đế rất rõ ràng: Thứ nhất, Nữ vương người ta cải trang đến đây vì ngưỡng mộ Tề triều, không phải vi phạm luật lệ. Thứ hai, chuyện này Tiên hoàng đã chết và hắn đều biết, là ngầm cho phép. phần Tiên hoàng rốt cuộc có biết hay không, ai có thể thì xuống dưới hoàng lăng hỏi đi.Đến nước này, bọn họ cũng rõ ràng một chút, hóa ra Khương Tú Nhuận và Khương Hòa Nhuận thật sự là cùng một người!
Vị công tử Tiểu Khương có tài học xuất chúng và tài hùng biện tuyệt vời, vậy mà là một nữ nhân!
Sự thật này thật sự khiến óc nhóm bách quan nổ tung, bên tai vang lên tiếng ong ong, cùng nhau nhìn về phía hai vị ở trên đài cao.
Khương Tú Nhuận thật sự không nghĩ tới Phượng Ly Ngô không hề che giấu nói ra giống như vậy, thật ra chuyện này hơi qua loa tắc trách một chút liền cho qua rồi. Dù sao nàng nàng cải trang giả dạng vào triều làm quan, thật sự là làm trái lễ chế [*] của Đại Tề.
[*] Lễ nghi chế độ.
Thế nhưng Phượng Ly Ngô lại thản nhiên như thế.
Không nói toạc ra thì sẽ có người chuyên doanh [*] xâm nhập tìm hiểu, sau đó nói này nói kia về thân phận của Khương Tú Nhuận và Bảo Lý.
[*] Người độc quyền buôn bán, chuyên chở thông tin, hàng hóa.
Hắn và Khương Tú Nhuận sớm có tình cảm với nhau, Bảo Lý kia là con trai của hắn, vô cùng xác thực không thể nghi ngờ.
Về phần không nói thẳng ra thân phận của Dao Cơ, là vì Khương Tú Nhuận bận lòng việc cùng người khác hầu một phu quân. Hơn nữa bây giờ nàng là Nữ vương cao quý, nếu đã từng làm thiếp thật sự không hay.
Dù sao Khương Tú Dao thật sau khi Thân gia ở Ba Quốc suy sụp thì bị lưu đày tới vùng đất hoang, không sợ có người tới kiểm chứng.
Cho dù Khương Tú Nhuận giống muội muội Khương Tú Dao của nàng như đúc thì cũng có thể nói qua loa đối phó.
Thế là cung yến giữa lúc đầu bách quan đầy bão tố đã kết thúc.
Khương Tú Nhuận vào thành đi qua đi lại một ngày, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
Phượng Ly Ngô sắp xếp nàng ở hành cung ngay bên cạnh Đông cung, chỉ cách một con phố.
Cho nên Phượng Ly Ngô từ cung yến về, tắm rửa qua loa rồi cởi long bào mặc thường phục, đi một mạch từ của hông Đông cung ra, lại qua một cây cầu lâu đời ở cửa phía Đông, qua một con phố là đến hành cung ở tạm của Nữ vương.
Còn ở xa, Phượng Ly Ngô bất mãn nghĩ ngợi, lại bắt đầu hoài niệm sự thuận tiện trước đây ở phủ Thái tử.
Giường rồng trong tẩm cung hắn rất lớn, đủ để hai người nằm ngủ, nhưng mỗi ngày phải khổ sở qua hoa viên, qua sông rồi qua phố lớn mới có thể nhìn thấy nữ nhân yêu dấu và con trai mình, cuộc sống như thế thật sự là chỉ một ngày thôi đã cảm thấy quá đủ rồi.
Chờ hắn qua sảnh đường, đi một mạch tới nội viện, ở từ xa đã nghe được tiếng cười của Bảo Lý.
Đi vào nhìn xem, con trai vẫn luôn bò tới bò lui, lúc này hai cái chân ngắn hơi tách ra, giơ bàn tay nhỏ lên thật cao, vẻ mặt hoan hỉ, cười khanh khách.
Bảo Lý có thể tự mình đứng lên rồi! Phượng Ly Ngô bước nhanh lên phía trước, bế con trai đứng một lúc liền lảo đảo lên.
Khương Tú Nhuận cũng vừa mới trông thấy con trai đứng lên, cười nói: “Xem ra phải lấy xe bánh lăn chàng mang tới ra rồi, để Bảo Lý từ từ vừa chơi vừa tập đi.”
Trong khi nói chuyện, Phượng Ly Ngô sai người đưa con chó nhỏ lông vàng tới, Khương Tú Nhuận ban cho nó cái tên là Hạch Đào, nó không ngừng quấn quýt bên chân Phượng Ly Ngô, bám lấy đòi người ôm.
Ngay sau khi Phượng Ly Ngô để con trai xuống, Bảo Lý lập tức cong cặp mông nhỏ trắng bò ra, ôm lấy chú cún Hạch Đào dán vào mặt mình, trong miệng bé không ngừng phát ra âm thanh ê a.
Phượng Ly Ngô thấy sảnh ngoài vừa mới bày bàn, còn có thị nữ bưng thức ăn lên, bèn hỏi: “Ở trên quốc yến ăn không no sao?”
Khương Tú Nhuận lườm hắn một cái: “Nhận câu hỏi của bách quan rồi thì làm gì còn khẩu vị ăn uống nữa? Ta bảo người nấu mì sợi, bên trong có trứng vịt muối chần và nước dùng quấy với gia vị, chàng có muốn cùng ăn một bát hay không?”
Thật ra lúc trước Phượng Ly Ngô ăn no rồi, nhưng đi đường tới đây như vậy lại đói bụng, thế là cũng muốn một bát.
Loại mì sợi này cắt không đều, ăn vào rồi nhai cực kỳ thú vị. Món ăn nhẹ thường ngày này, kể từ khi Trắc phi của hắn rời đi, thật sự là đã lâu không ăn rồi.
Bây giờ một bát gân đạo [*], kết hợp với trứng vịt muối chần chảy mỡ, lại kèm một bát nước dùng thịt băm ớt cắt nát, ăn vào cả người và dạ dày đều thoải mái cực kỳ.
[*] Thực phẩm khó nhai, rất dai. Ý nói mì rất dai.
Phượng Ly Ngô bỏ bát mì sợi xuống, nhìn cái miệng nhỏ ăn mỳ của mỹ nhân bên cạnh, cảm thấy trong lòng nóng hầm hập.
Loại cảm giác còn tồn tại này, thật tốt!
Chỉ tiếc là đêm xuân ngắn ngủi, tuy rằng ở bên cạnh nữ nhân yêu thương, vui vẻ hòa thuận với nàng. Thế nhưng nỗi băn khoăn việc ồn ào trên triều đình thời điểm bình minh mặt trời ló rạng vẫn đến đúng giờ.
Lúc trước ba quận có dấu hiệu tạo phản, nhiều lần cấu kết ngoại bang. Phượng Ly Ngô vốn tự mình dẫn đại quân đến trừng trị nhị đệ để hắn ta sớm dừng lại đúng lúc trước khi tạo ra sai lầm lớn.
Đáng tiếc Phượng Ly Ngô dẫn quân vào ba quận không quá nửa tháng, liền đổi đường tới Ba Quốc ở Tây Bắc, cho Phượng Vũ cơ hội chiêu mộ binh sĩ, mở rộng lãnh địa.
Lúc Phượng Ly Ngô trở về triều đình, đại quân ba quận vậy mà đã chiếm lĩnh thung lũng nhỏ, cửa quan hẻm núi ở ngoài ba quận, chiếm cứ một vùng trọng yếu quân sự một người giữ quan, vạn người không thể phá [*].
[*] Xuất xứ từ bài thơ Thục Đạo Nan của Lý Bạch. Giải thích mô tả thế núi cao lại còn hiểm, chỉ cần một người giữ cửa quan (cửa ải vào núi), vạn người cũng không thể tiến vào, địa thế thập phần hiểm trở còn mang tính chiến lược.
Đến lúc này liền tạo thành tư thế ngang bằng nhau. Triều đình muốn phái binh dẹp loạn, khó càng thêm khó.
Thế là trên triều đình ồn ào hết cả lên, rất nhiều lão thần cực kỳ bất mãn với hành động của Phượng Ly Ngô, thế nhưng e ngại mặt mũi thánh thượng nên không thể nói rõ, nói gần nói xa nhưng càng lúc càng chỉ trích rõ ràng.
Ngay cả nhóm tân thần Phượng Ly Ngô mới nâng đỡ, trong lòng thật sự cũng không hiểu nổi.
Trong lúc nhất thời, khi các lão thần hợp lực tấn công, bọn họ cũng im lặng không lên tiếng.
Buổi lâm triều hôm nay có thể so với cái chợ bán thức ăn.
Cuối cùng vẫn là Phượng Ly Ngô nổi giận, khiển trách kẻ dẫn đầu là ngoại tổ phụ Úy Chung thì lúc này mới ngưng cãi vã.
Sau khi hạ triều, Phượng Ly Ngô liền gọi riêng Quý Bỉnh Lâm vào ngự thư phòng.
Quý Bỉnh Lâm nói tỉ mỉ tình hình hiện tại của Phượng Vũ và ba quận xong, chần chờ chốc lát rồi nói: “Vương thượng, có người nói Tiên vương trước khi băng hà từng viết ba phần chiếu thư cho Phượng Vũ lên ngôi. Thần thăm dò thì biết mấy ngày qua chiếu thư đã xuất hiện ở Lạc An, hình như có không ít lão thần thế gia đã biết có chiếu thư rồi.”
Phượng Ly Ngô cười lạnh nói: “Chiếu thư đó là trò cười. Tiên vương một lòng một dạ muốn trẫm khó chịu, ngay cả sắp chết cũng không bỏ lỡ cơ hội, thần tử cả triều đều biết. Nếu có người cầm lông gà làm lệnh tiễn [*], hiển nhiên là bụng dạ khó lường, trẫm cũng vui lòng bày ra lòng tốt, cho bọn họ đoàn tụ với Tiên vương, tiếp tục làm trung thần hiếu tử.”
[*] Tượng trưng cho quân lệnh.
Quý Bỉnh lâm lại lắc đầu nói: “Thánh thượng, bây giờ văn võ trong triều mang lòng chê trách với việc ngài xuất quân tới Ba Quốc, nếu ngài không nói ra được lời phục chúng, e rằng quần thần khó mà tin tưởng và nghe theo.”
Phượng Ly Ngô cũng không giấu giếm Quý Bỉnh Lâm, nói thẳng: “Nữ vương Ba Quốc là nữ nhân của trẫm, nàng sinh con cho trẫm, sinh cốt nhục ruột thịt của trẫm ra hay chính là Hoàng Trưởng tử Đại Tề, nếu trẫm vứt bỏ hai người các nàng không để ý, chính là không bằng súc sinh, ngay cả súc sinh cũng biết bảo vệ con cái cơ mà, Quý ái khanh, ngươi nói trẫm không nên đi sao?”
Quý Bỉnh Lâm có vẻ mặt khổ sở. Hắn hiển nhiên không thể ra lời nói Hoàng đế bỏ mặc vợ con bị Nhung binh cướp bóc.
Chỉ là Hoàng đế nói những lời này, hiện tại khó mà phục chúng! Lòng người giống như mây gió, chiếc thuyền Đại Tề này trước mắt liên tục gặp sóng to gió lớn, thế nhưng còn không có người cầm lái tốt nữa!
Trước đây Quý Bỉnh Lâm có việc gì nan giải thì vẫn có tri kỷ có thể trút bầu tâm sự, mang theo hai lạng rượu và thịt muối cắt miếng, tìm tới Nông ti, tìm Khương chủ ti uống một trận là thông suốt rồi.
Nhưng bây giờ, hắn không thể mang theo bình rượu tìm tri kỷ ngày xưa đối ẩm rồi.
Nhưng hiện tại phiền phức này là bởi vì nàng. Quý Bỉnh Lâm tự cảm thấy, bản thân vẫn phải tìm Nữ vương Ba Quốc nói chuyện một lần.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
266 chương
57 chương
18 chương
11 chương
53 chương