Trong lòng Khương Tú Nhuận tự có tính toán, chẳng qua ngoài mặt nhìn chung là làm hòa với Phượng Ly Ngô, xoa dịu hắn một phần. Cứ như vậy, nàng khôi phục lại ba phần khéo hiểu lòng người của ‘Khương thiếu phó’, Phượng Ly Ngô cuối cùng cũng có ý nghĩ trở về Tề triều trong thời gian ngắn. Thế là, đêm đó hắn cứ như vậy nghỉ lại trong tẩm cung của Khương Tú Nhuận. Hai năm nay, Phượng Ly Ngô và nàng ở cùng thì ít mà xa cách thì nhiều, bây giờ vất vả lắm mới có thể trở về như cũ với giai nhân nhưng hắn lại phải lập tức rời đi. Trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy đêm xuân ngắn ngủi, sau khi ôm nàng mây mưa lại có vô vàn lời muốn nhắn nhủ. Thứ nhất là, nhất định không được uống thuốc tránh thai tổn thương thân thể kia nữa. Phượng Ly Ngô đi ra từ trong lãnh cung, trong lãnh cung có rất nhiều cung phi bị giáng chức bởi vì bị ban cho thuốc tránh thai mà mắc bệnh tật, thân thể lạnh lẽo. Khương Tú Nhuận bây giờ ỷ mình tuổi trẻ, tùy tiện coi thường sức khỏe, đến già sớm muộn cũng sẽ mắc bệnh không khỏi được. Khương Tú Nhuận buồn ngủ, nghe hắn kề tai nói nhỏ dặn dò, chỉ nửa tỉnh nửa mê ậm ừ, không biết thế nào Phượng Ly Ngô lại nói hơi nhiều như thế, nàng nhịn không được nói thầm: “Lải nhải nhiều như vậy thì tự vào trong lãnh cung đi, cho người ta ngủ có được hay không?” Phượng Ly Ngô thật sự cảm thấy từ sau khi thiếu phó lên Quốc quân, tính khí liền thối không ngửi nổi nhưng hiện tại chưa nắm giữ nàng trong tay được, không thể không nhún nhường nịnh nọt, dốc sức mình làm cho thân thể nữ Quốc quân nóng lên, miễn trừ việc đi tới lãnh cung cho mình. Đến ngày hôm sau, trời vừa sáng Phượng Ly Ngô liền trở về An Tức rồi lộn ngược lại Lạc An. Bạch Thiển ở phía sau Khương Tú Nhuận nhìn đoàn xe đi xa của bọn Phượng Ly Ngô và Đậu Tư Võ, xì một tiếng: “Ba Quốc tai họa ngập đầu mà bọn họ lại bỏ đi, chỉ là một vài kẻ vô dụng tới biểu diễn thôi sao?” Khương Tú Nhuận hỏi: “Ngươi không lộ ra dấu vết gì trước mặt Đậu Tư Võ chứ?” Bạch Thiển nói: “Ngài đã dặn dò không thể tiết lộ ra tin tức, thuộc hạ ngàn vạn lần không dám lằm mồm... Chỉ là Nhung Quốc tới gần rồi, Nữ vương ngài cũng phải sớm chuẩn bị thôi.” Thật ra Ba Quốc sớm căn dặn chuẩn bị phòng ngự rồi. Cho hoa tiêu [*] tu sửa lại hầm trú ẩn dùng để chống lại kỵ binh Nhung Quốc ở bên ngoài thành trì liền nhau với Nhung Quốc. [*] Những người dẫn tàu qua vùng nước đã được chỉ đường (có hệ thống phao tiêu) vùng ven bờ, trên đường đi tới cảng và kênh dẫn tới cảng. Hoa tiêu cần phải biết tỉ mỉ những kênh biển, những thiết bị hàng hải và tất cả những nguy hiểm của đường hàng hải trong vùng mình chịu trách nhiệm. Vũ khí của tướng sĩ thủ thành Ba Quốc cũng thay mới rồi, lương thảo và thuốc men cấp thiếp cũng phân phối đủ, hơn nữa còn tăng cường huấn luyện binh sĩ thủ thành. Thế nhưng lúc trước khi giao chiến với Nhung Quốc, Ba Quốc bị thất bại, khó tránh khỏi việc sĩ khí bị tổn thương. Lúc trước Khương Tú Nhuận cùng Bạch Thiển đọc qua vài cuốn binh thư, biết rõ tầm quan trọng của khí thế. Thế là ngồi trên vương liễn [*], đích thân đến chỗ phòng ngự tiền tuyến, tiếp sức cho tướng soái và binh sĩ. [*] Xe của vua. Phong thái và tài ăn nói tuyệt vời của nàng là ở trên đài cao ở thành Lạc An luyện ra. Nữ vương trẻ tuổi xinh đẹp đứng ở trên đài cao, rưng rưng tình cảm dạt dào kể lại lịch sử vinh quang chống lại giặc ngoài bao vây tổ quốc của các tổ tiên Ba Quốc, còn lên án Nhung Quốc dã mạn lạc hậu, lại kể rõ nếu nhóm kiều thê con nhỏ của binh sĩ rơi vào trong tay Man tộc thì sẽ có kết cục thê thảm như thế nào. Rõ ràng mà rất có tính kích động, phàm là nam nhi nhiệt huyết đều không chịu đựng được, hận Nhung tặc không ở trước mắt để băm vằm, bọn họ muốn rơi đầu bảo vệ thành trì Ba Quốc, tuyệt đối không thể khiến Nữ vương xinh đẹp và người nhà của mình rơi vào trong tay người Man. Bạch Thiển vẫn luôn ở bên cạnh Khương Tú Nhuận, mắt thấy nàng kêu gọi tới nỗi cổ họng khàn đi, thật sự không đành lòng, bèn khuyên Quốc quân nghỉ ngơi một chút. Thế nhưng Khương Tú Nhuận lại lắc đầu nói: “Binh sĩ Ba Quốc an nhàn quá lâu, thiếu đi tính lang sói như binh sĩ Nhung Quốc. Ta kêu gọi khàn cổ họng có thể gọi nhiệt huyết nam nhi của bọn hắn trở về, vậy là đủ rồi. Làm Quốc quân không tự mình ra trận, sao có thể hy vọng binh sĩ liều mình bảo vệ tổ quốc đây?” Kim Khuê tướng quân cũng cùng ở bên cạnh bảo vệ Khương Tú Nhuận, nghe thấy lời ấy trong lòng cũng cảm thấy Tân quân mặc dù là nữ tử, thế nhưng dũng cảm mưu trí, mạnh hơn nhiều so với lão vương tham lam hoa mắt ù tai kia. Chỉ tiếc nàng mới lên ngôi đã gặp quốc nạn như vậy, nếu cho nàng chút thời gian, Ba Quốc nhất định sẽ chống lại Nhung Quốc thong dong hơn một chút. Đáng tiếc ngay chút thời gian cũng không có, sau đó không lâu, đội quân Nhung Quốc âm thầm lặng lẽ tới trong lúc đêm khuya. Lúc tiếng vó ngựa của Nhung Quốc vang lên, binh sĩ phụ trách canh gác, sớm dùng sừng trâu kề sát mặt đất đã nghe được mặt âm thanh như tiếng sấm rền mặt đất truyền tới. Trong chốc lát, tất cả kèn lệnh vang lên, thành trì sáng trưng, nhóm xạ thủ vào chỗ của mình, bắt đầu ngăn địch trước trận. Trước kia Nhung Quốc tấn công Ba Quốc, chỉ là khi đó Hạt thành Ba Quốc phòng thủ lỏng lẻo, thành hào [*] khô cạn, người Nhung Quốc đánh thẳng đến vùng đất sát tường thành. [*] Sông đào bảo vệ thành. Nếu không phải người Ba Quốc cậy thành trì lão tổ tông của mình để lại cao lớn. Dũng sĩ Ba Quốc đã sớm bị quân Nhung trèo tường vào đánh. Dù là như vậy, lúc đó bọn họ vây quanh Hạt thành gần nửa tháng, khiến cho binh sĩ trong thành trì đói bụng tới nỗi mất hết sức. Thậm chí có binh sĩ phụ trách treo cờ đầu tường Ba Quốc bởi vì đói bụng tới nỗi da bụng dán vào da lưng, mà lúc đứng ở đầu tường treo cờ bị tuột quần lộ mông. Khiến cho binh sĩ Nhung Quốc nhặt được chuyện cười, thi nhau cười ầm lên. Từ đó, bọn họ càng coi thường Ba Quốc hơn. Lúc trước nếu không phải Quốc quân Ba Quốc thức thời, kịp thời viết thư cầu hòa, đồng ý tiến cống, bọn họ bao vây thêm chút thời gian thì cũng chiếm lĩnh thành trì, giành chiến thắng luôn rồi. Nghe nói mỹ nữ Ba Quốc mê người, khắp nơi là vàng. Lần này Đại vương Nhung Quốc hứa hẹn, nếu như nhóm binh sĩ có thể đánh chiếm thành trì thì sẽ ban thưởng quý nữ trong thành làm nữ nô cho bọn họ, hào trạch nhà đẹp cho tùy ý ở. Dùng dục vọng tham lam sai khiến khiến những binh sĩ này giống như sơn tặc hung hãn, lập lời thề phải hạ Ba Quốc trong trận chiến này, sớm cướp bóc giết hiếp. Đáng tiếc lần này lại không có suông sẻ như bọn họ nghĩ. Còn chưa đánh giết tới bờ thành hào đã có rất nhiều ngựa trúng chiêu rồi cựa mình ngã xuống. Có người xuống ngựa cẩn thận tra xét, mới phát hiện lối đi nhỏ trong hẻm núi tới thành trì bị rải rất nhiều chông sắt. Chông sắt hình tròn, bên trên đúc bốn đầu nhọn, tùy ý vứt trên mặt đất, một cái gai nhọn cắm xuống đất, cái khác hướng lên trên, một khi móng ngựa đạp trúng lập tức bị đâm bị thương, lúc này có rất nhiều kỵ binh trúng chiêu rồi té ngựa, cả người và mặt đều bị chông sắt đâm vào. Các nước Tây Bắc dùng binh coi trọng hai quân đối đầu, lấy thực lực ra vật lộn với nhau, rất ít khi dùng những vật hay thủ đoạn xảo trá, phần lớn binh sĩ thậm chí đều chưa từng thấy vật này. Có người nhặt vật ấy lên, trình lên cho Nhung vương mời mưu sĩ tới xem mới biết tên vật này. Nhung vương cũng chưa từng thấy loại đồ vật thâm độc này, liền hỏi mưu sĩ cưỡi ngựa đứng ở bên cạnh hắn: “Tần tiên sinh, ngài nói xem nên phá giải vật này thế nào?” Vị mưu sĩ kia mặc một cái áo choàng màu đen trên người, trùm mũ kín mặt. Lúc này ngẩng đầu, vết sẹo trên mặt lập tức xuất hiện, nhìn qua rất dữ tợn, nhưng nếu nhìn kỹ lại có thể nhìn ra người này lúc trước cũng hẳn là có dáng vẻ nam nhân đường hoàng, cũng không biết gặp biến cố gì mà trở thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như bây giờ. Hắn nhìn kỹ chông sắt kia một chút rồi nói: “Đây chỉ là biện pháp ngăn cản kỵ binh nhất thời, Đại vương chỉ cần sai người chuẩn bị tấm ván gỗ đặt trên mặt đất, dọn dẹp sạch sẽ con đường rồi cho kỵ binh đi qua là được. Chỉ là bị vật ấy làm chậm trễ mà thôi, vốn không thể cản kế hoạch tập kích Ba thành của Đại vương.” Nhung vương oán hận nói: “Đồ vật quái lạ này tới từ chỗ nào? Làm tổn thất nhiều ngựa tốt của bản vương như vậy! Chờ bản vương san bằng Ngưỡng thành, không đồ thành ba ngày thì khó mà trút mối hận trong lòng!” Tần Chiếu lúc này nương thân dưới trướng Nhung vương không nói gì, chỉ là hắn suy đoán, loại đồ vật này chỉ có ở Trung thổ, cũng chỉ có vị Quốc quân tân nhiệm của Ba Quốc kia mới có thể nghĩ ra. Nếu là nàng, theo như tính cách giảo hoạt từ trước đến nay, sao lại chỉ kéo dài đường hành quân của Nhung Quốc một chút? Nghĩ tới đây, hắn cũng nhạy cảm hơn, nhìn địa thế xung quanh một cái, khi thấy chông sắt rơi ra từ trên đường hẹp hẻm núi, nhất thời sinh lòng cảnh giác, bất thình lình hét to một tiếng: “Đại vương, mau chóng lệnh cho binh sĩ rút khỏi thung lũng!” Trong khi nói chuyện, trên đỉnh núi đã trút đá to lớn xuống như mưa, binh sĩ đứng trước thung lũng lập tức bị đá đập vào người, cả một vùng là tiếng kêu rên. May mà Nhung vương và Tần Chiếu đứng ở vị trí xa, tránh khỏi kết cục bị nện vỡ toang đầu. Quân Nhung theo mệnh lệnh của Nhung vương vội vã lùi về sau, chỉ là muốn dọn dẹp con đường thì phải tiêu tốn thêm rất nhiều thời gian hơn nữa rồi. Thung lũng này, nghiêm túc mà nói vẫn chưa tính là lãnh thổ Ba Quốc! Chỉ là không biết từ lúc nào lại bị người Ba Quốc lẻn vào, nham hiểm bố trí như vậy. Nhung vương tức giận ngồi ở trên lưng ngựa mắng chửi mẹ nó, mắng to người Ba Quốc không phải thứ gì tốt, đúng là loại chiếm chỗ của người khác rồi gảy phân thối cho người ta! Hắn không nghĩ tới lần này xuất quân còn chưa tới thành trì đã gặp bất lợi, rất phẫn hận nói với Tần Chiếu: “Tần tiên sinh, xem ra Ba Quốc sớm có phòng bị, lần này mặc dù có ngươi hỗ trợ giám sát chế tạo thang mây công thành, thế nhưng chỉ sợ cũng phải tốn một phen khó khăn!” Tần Chiếu giấu mặt vào trong mũ áo choàng đen, trầm giọng nói: “Binh sĩ Ba Quốc gầy yếu, hiện tại chỉ là dựa vào chút bàng môn tà đạo [*] đả kích tinh thần quân ta, Đại vương ngàn vạn lần không thể trúng kế. Chỉ cần đánh tới rìa thành, thang mây chắc chắn có hiệu quả. Hơn nữa lần này Nhung Quốc cũng không phải dùng binh một mình, công tử Lưu Bội của Lương Quốc đã ưng thuận và hứa hẹn, đồng ý trợ giúp một chút sức lực cho Nhung Quốc, thời điểm đánh hạ Ba thành ngay trong tầm tay... Lãnh thổ Ba Quốc màu mỡ, bây giờ lại sản xuất nhiều gạo thơm ngọt, nếu có thể chiếm nơi này thì thực lực Nhung vương ngài nhất định sẽ lớn mạnh, rồi có một ngày, nhòm ngó Trung Nguyên cũng không phải là không thể!” [*] Hành vi không chính đáng, xấu xa, ngấm ngầm hại người. Trải qua kiếp sinh tử, so sánh với đời trước, Tần Chiếu dường như biết kiềm chế tính khí hơn không ít, một lời khen tặng nhằm thẳng vào lòng Nhung vương. Đế vương đều chạy không thoát khỏi việc cướp giật giang sơn mỹ nhân. Huống chi lại là giang sơn gấm vóc như Ba Quốc, còn có Nữ vương là tuyệt sắc giai nhân của thế gian! Nghĩ tới đây, Nhung vương cũng lấy lại tinh thần, phấn chấn lại rồi sai người chỉnh đốn binh sĩ, khiêng binh sĩ bị thương đi, chuẩn bị đánh hạ thành trì. Chờ hắn có được Nữ vương kia, không lột quần áo nào nàng ta làm trước ba quân quả thật khó giải phẫn hận lúc này! Dù có là Nữ vương cao ngạo hơn nữa thì từ nay về sau cũng chỉ là nữ nô để cho người ta thưởng thức trong doanh trướng của hắn mà thôi! Lúc này đã quá nửa đêm, thế nhưng hai bên chưa hề chợp mắt. Khương Tú Nhuận đứng ở trên thành trì Hạt thành, nhìn thung lũng ở xa xa. Chỉ chốc lát, liền nghe thấy kị binh trinh sát báo lại. Nói là chông sắt lúc trước nàng lệnh cho thợ thủ công chế tạo có hiệu quả, làm chậm lại tốc độ của quân đội Nhung Quốc, mà tảng đá ở thung lũng đều sớm dùng thêm xích sắt cố định vào cây cối. Mấy binh sĩ canh giữ ở phía trên lúc nhìn thấy quân đội phía dưới đi qua, bèn cắt dây xích buộc vào cây để tảng đá rơi xuống, nện vỡ óc bọn họ. Biện pháp này là Khương Tú Nhuận và Bạch Thiển cùng nghĩ ra. Chỉ là lúc đầu biện pháo này đã bị Kim Khuê tướng quân phản đối, cho rằng quân Nhung chưa ra khỏi biên giới, nếu bảo vệ phòng tuyến cửa khẩu chỉ sợ là không chiếm được lý lẽ. Có điều Bạch Thiển lại cảm thấy Khương Tú Nhuận bố trí không tồi. Lúc đó nàng ấy chỉ thằng vào thung lũng này, nơi này là biên giới Ba Quốc, tiếc là không thể cứ lấy thung lũng làm bình phong mãi được. Thế là lúc các vị Tướng quân phản đối, thân là thiên phu trưởng Bạch Thiển mở miệng nói: “Nếu bọn họ tập kết đại quân muốn ra khỏi sơn cốc, cũng không cần phải vào trong biên giới Ba Quốc chúng ta nhận họ hàng thân thích. Nếu là có ý muốn làm giặc thì đừng trách người ta chặn ở cửa nhà bọn họ rồi đánh bọn họ! Binh giả, quỷ đạo dã [*]! Đối với tộc người Man không hiểu tình lý đó, không nên coi trọng giao đấu ngay thẳng, không cần lễ pháp [**] chó mà gì đó, chỉ cần một chữ - Đánh! Đánh cho bọn họ lên bờ xuống ruộng, gào khóc gọi mẹ, đánh cho bọn họ biết tình cảnh Ba Quốc đã thay đổi, không còn dám nổi lòng xâm phạm nữa!” [*]Dùng binh đánh giặc là hành động dối trá – Binh pháp Tôn Tử. [**] Kỷ cương, phép tắc của xã hội.