Ba vương cầm “thư” của Thái tử Tề triều, cả người bỗng nhiên trở nên hăm hở, khi nói chuyện cũng vô cùng phấn khích. Nếu điện hạ Đại Tề bảo hắn chăm sóc con gái, nếu như không suy nghĩ kỹ gả ra ngoài, chẳng phải là không nể mặt Thái tử sao? Ngay sau đó việc hòa thân với Nhung Quốc coi như thôi, cũng rộng lượng nhắc nhở Khương Tú Nhuận nghỉ ngơi tĩnh dưỡng bằng mấy phần tình cảm nồng nàn của người cha hiền từ, hơn nữa còn chỉ trích mắng chửi ý muốn lấy vương nữ nên không tán thành của Thân Hoa. Nếu là lúc rảnh rỗi, Khương Tú Nhuận cũng không muốn nhìn cha mình thêm, cung kính hành lễ xong, bèn đứng dậy rời triều. Có điều ngày ấy ở quý phủ của công tử, nàng dùng danh nghĩa huynh trưởng mời mấy vị trọng thần trong vương đình tới phủ tham dự tiệc rượu. Tiệc rượu phong phú, Khương Chi nói không nhiều, phần lớn là do Khương Tú Nhuận nói. Ban đầu có người bất bình, cảm thấy nữ nhân này thật sự có phần huênh hoang khoác lác, thế nhưng Cơ Vô Cương và mấy vị lão thần lại kính cẩn lễ phép với nàng, khiến cho người ta khó hiểu. Hơn nữa nghe kỹ lời của đại vương nữ, thật sự là nói năng đĩnh đạc, trong lời còn có ý tứ sâu xa, có không ít phương pháp trị quốc cầu người tài, dẫu là nam tử đấng mày râu bình thường cũng chưa chắc có thể nghĩ ra được. Đặc biệt là trên việc cải tạo đất hoang, mở rộng gia tăng sản xuất ở Ba Quốc, nàng đưa ra không ít phương pháp tốt. Chỉ là nữ tử thế gian phần lớn bị người ta coi thường thờ ơ, ở trên bàn tiệc mọi người nể mặt mũi Cơ Vô Cương và lão thần, miễn cưỡng cho Khương Tú Nhuận ba phần mặt mũi. Thế nhưng vừa ra khỏi cổng lớn liền có người lớn tiếng phàn nàn: “Một nữ tử lại không biết giới hạn của mình như thế, há mồm nói việc triều chính, công tử Khương Chi thân là huynh trưởng vì sao không khiển trách Khương Cơ?” Lúc này có một lão thần biết rõ nội tình hừ lạnh một tiếng mở miệng nói: “Chẳng lẽ Lý Khanh ngươi có cái nhìn uyên bác hơn đại vương nữ? Nếu có, vì sao vừa nãy không nói ra cãi lại vương nữ, ra cửa mới lên mặt, chẳng phải càng giống nữ tử hơn hay sao?” Vị đại thần họ Lý kia bị trách móc tới nỗi tức giận, đang muốn há mồm cãi lại, Cơ Vô Cương lại mở miệng nói: “Không biết các vị có biết chủ ti Nông ti Khương Hòa Nhuận của Đại Tề không? Hắn vừa hỏi, tất cả mọi người đều không nói lời nào. Mặc dù Tề triều xa nhưng là nơi nhạy cảm. Quan viên Ba Quốc luôn cố gắng kinh doanh, trên danh nghĩa các vị quan viên đều có cửa hàng và người giúp việc qua lại Tề triều. Vị chất tử Ba Quốc bỗng dưng nhảy ra này tự nhiên khiến cho quần thần buồn bực khó chịu, âm thầm nghĩ Ba vương lén lút nuôi công tử rồi đưa tới Tề triều. Thế nhưng Ba vương hình như giữ chuyện này kín như bưng, thậm chí không cho quần thần bàn luận bừa bãi. Bây giờ nghe Cơ Vô Cương bỗng nhiên nhắc tới, hiển nhiên hiếu kỳ vô cùng. Cơ Vô Cương mỉm cười nói: “Các vị cảm thấy vị công tử được Mộc Phong tiên sinh nhận làm học trò, làm phụ tá của Thái tử và quản lý Nông ti thế nào?” Tất cả mọi người từng nghe nói phong thái của vị công tử Ba Quốc bỗng dưng nhảy ra này ở Mặc Trì thư hội, cũng không biết vì sao Cơ Vô Cương bỗng nhiên hỏi như vậy. Lý Khanh bị trách móc một trận, đang nén giận, nghe vậy hầm hừ trả lời: “Vị công tử Tiểu Khương kia tất nhiên là người có tài hoa nổi bật, là rồng phượng trong loài người... Thế nhưng vị này có liên quan gì với vương nữ Khương Cơ, chẳng lẽ hắn là vị vương nữ không tự biết lượng sức của chúng ta hay sao?” Lời này nói ra liền có người cười khẽ, thế nhưng trên mặt Cơ Vô Cương và mấy vị lão thần không có chút gợn sóng, bộ dạng bí hiểm khó dò, không phản bác cũng không thừa nhận. Nhất thời có người suy nghĩ trong lòng, “Tú Nhuận” và “Hòa Nhuận” chỉ khác nhau một chữ, cho dù vị công tử Tiểu Khương kia thật sự là con trai của Ba vương cũng không nên theo tên của vương nữ. Cộng thêm vừa nãy sau khi Lý Khanh nói ra lời kia, biểu hiện của Cơ Vô Cương khiến cho người ta không thể không nghi ngờ Lý Khanh nói trúng hết ẩn tình. Nghĩ như thế, lại liên tưởng tới lời nói vừa nãy của Khương Cơ, tuyệt đối không phải nữ tử bình thường trong cung có thể nói ra đến trình độ đó. Chỉ là Đại Tề bổ nhiệm chất nữ Ba Quốc làm quan, thật sự là hoang đường, khiến cho người ta không tin nổi. Cơ Vô Cương không nhiều lời nữa, chỉ leo lên xe ngựa rồi nghênh ngang rời đi. Vương nữ Khương Cơ dặn dò hắn, không thể nói ra quá lộ liễu, chung quy phải có quá trình tiến lên từ từ một chút. Mặc dù bây giờ ở Ba Quốc trời cao Hoàng đế xa. Nhưng dù sao lúc trước nàng cũng xuyên tạc quốc thư lừa gạt Hoàng đế Đại Tề, cho dù Đoan Khánh đế không muốn truy cứu, nhưng nói ra rõ ràng quá cũng không tốt lắm, cứ ngắm hoa trong sương mù như vậy khiến cho mọi người ngờ vực mới tốt. Về phần nếu lời này cuối cùng truyền tới triều đình Đại Tề, Khương Tú Nhuận cũng không sợ, dẫu sao Thái tử thân là đồng lõa, chắc chắn có tài trí khéo léo đưa ra lý do che giấu. Lại nói, hiện tại ở Đại Tề ba cha con tranh giành quyền thế hung ác như vậy, đâu có lòng bận tâm tới con tôm nhỏ ở Ba Quốc như nàng? Mà bây giờ, nàng chỉ cần xây dựng uy tín trong lòng quần thần ở Ba Quốc mới có thể danh chính ngôn thuận tiến vào vương đình. Nhóm thư sinh ở thư viện Ba Quốc mở đại hội Thanh Đàm [*], Khương Tú Nhuận mặc nam trang xuất hiện. [*] Đàm luận thanh nhã (nói nôm na là tán dóc, nói chuyện suông). Hiện tượng văn hóa trong triều đại Ngụy – Tấn, kế thừa tinh thần của triều đại Đông Hán, bàn bạc và thảo luận về một số vấn đề siêu hình. Bởi vì bàn luận suông văn vẻ tao nhã nên có nhiều thần tử triều đình mặc thường phục, dùng thân phận học trò của thư viện từ ngày xưa xuất hiện. Văn hóa Trung Thổ luôn luôn khiến cho nước nhỏ sinh lòng ngóng trông, nếu như có thể hùng biện tài giỏi trên đài cao, ở nơi không lớn như Ba Quốc chắc chắn sau một đêm sẽ nổi danh. Mà khi Khương Tú Nhuận mặc trường bào, đầu đội luân cân [*], phong độ nổi bật xuất hiện, những thần tử trong lòng còn có nghi ngờ lập tức bừng tỉnh, đại vương nữ hóa trang nam trang vậy mà có thể quét sạch đi khí chất yêu mị, nếu không hiểu rõ sự tình, thật sự cho rằng nàng là mỹ thiếu niên hoạt bát. [*] Khăn vấn đầu, khăn xếp bằng dây thao xanh. Có rất nhiều học trò Ba Quốc không biết là vương nữ, chờ tới lúc nàng lên đài bàn luận, lại khiến cho tất cả mọi người chú ý. Nói thật, tài học của Ba Quốc ở thư viện Lạc An chỉ là mấy thứ linh tinh, tuy rằng sau này vào lớp Thiên Cán, nhờ mấy quyển sách đọc mãi không hết cũng có chút bản lĩnh. Thế nhưng dẫu sao nàng cũng nhận sự dạy bảo của Mộc Phong tiên sinh, cách nhìn kinh thư có rất nhiều chỗ độc đáo, tài học gà mờ ở thư viện của Mộc Phong tiên sinh cũng đủ để xưng bá trên bục giảng nơi biên cương Ba Quốc, không có ai đấu lại rồi. Cho nên sau khi Khương Tú Nhuận ngồi vào chỗ được ưa chuộng trên đài cao, một canh giờ sau vẫn chưa xuống, không ngừng có học trò đặt câu hỏi với nàng, hòng đánh đổ vị thư sinh không biết tới từ đâu này, cuối cùng thậm chí có thần tử khiêu chiến vị đại vương nữ giả nam trang này. Đáng tiệc Khương Tú Nhuận đã rèn luyện được tài ăn nói của mình ở trên vương đình Tề triều, cho dù có vài thần tử hùng hổ dọa người, giọng mang châm biếm, nàng cũng vẫn mỉm cười, mặt không gợn sóng nhưng trong lời nói lại rất âm hiểu xảo quyệt đáp trả chính xác. Tài tử như vậy, thật sự khiến cho người ta có ấn tượng sâu sắc, tới mức không ngừng có người hỏi thăm tên họ người này. Thế nhưng mãi tới khi Khương Tú Nhuận xuống đài, mới có người tiết lộ đó là đại vương nữ Khương Tú Nhuận mới trở về từ Đại Tề, bởi vì có hứng thú nên mới cải trang tới đây. Tin tức truyền ra, nhất thời mọi người ồ lên, Ba Quốc vậy mà có nữ tử tài giỏi như vậy, vì sao lúc trước không ai phát hiện ra? Thời gian mọi người ở đây ngạc nhiên và bàn luận, Khương Tú Nhuận đã trở về phủ đệ. Bàn luận trên trời dưới biển một phen, thật sự hao tổn tâm thần, thế nhưng vì xây dựng uy tín và tên tuổi lại không thể không chịu. Trải qua hai đời, khiến cho Khương Tú Nhuận đã làm thành thạo việc mua danh chuộc tiếng này rồi. Sau đó, nàng còn tự móc tiền túi xây dựng thiện đường [*]. Một là, có thể giúp đỡ bách tính nghèo khổ ở Ba Quốc một chút; thứ hai là, không có việc gì mua chuộc lòng người tốt bằng thiện đường. Hơn nữa lúc trước Cơ Vô Cương từng tu sửa lại miếu thờ của thánh nữ A Đại Thiện ở các nơi. [*] Tổ chức từ thiện thời xưa, phát triển chủ yếu ở thời nhà Minh và nhà Thanh. Bàn tới chuyện khác, Quốc quân Khương bây giờ chỉ là kẻ soán quyền đoạt vị, người chảy trong mình máu của thánh nữ vương tộc chân chính phải là hai đứa con tiên vương hậu sinh ra trước khi chết. Khương Tú Nhuận hoàn toàn xứng đáng là thánh nữ đời sau. Cơ Vô Cương tu sửa miếu thờ, đồng thời còn rải thuộc hạ khắp nơi, lan truyền chuyện lúc đại vương nữ ra đời có thần tích xuất hiện. Lúc tiên vương hậu tới miếu thờ thánh nữ cúng tế, vậy mà ngủ quên mất, có vài vị Tế tự nhìn thấy rắn thần cuốn quanh cổ tay pho thượng thánh nữ A Đại Thiện hiển linh, khéo léo đi vào trong bụng tiên vương hậu. Kết quả là chuyện đại vương nữ chính là thánh nữ A Đại Thiện đầu thai chuyển thế lan truyền nhanh chóng, càng ngày càng thần kỳ. Thậm chí kỳ tích thần hóa này còn truyền một mạch tới Đại Tề. Thị vệ lúc trước Phượng Ly Ngô phái đi theo dõi Khương Tú Nhuận toàn là người tận tụy, cho dù mặt đường đóng băng, thế nhưng bọn họ vẫn bỏ giá cao thuê ngư dân nơi đó, cử ra một người ngồi tấm trượt băng đặc chế, vượt đường xa, trải qua trăm đắng nghìn cay về tới thành Lạc An truyền tin. Chỉ là, lúc mật thám trở về thành Lạc An thì đã là mùa xuân, Khương Tú Nhuận về nước được năm tháng rồi. Lúc mật thám đi tới trước mặt Thái tử trình báo tình hình Ba Quốc, ngẩng đầu lên nhìn Thái tử điện hạ, thật sự giật mình trong lòng. Chỉ là mất tháng không gặp, vậy mà Thái tử điện hạ giống như thay da đổi thịt, thanh niên ngày xưa tuấn mỹ cao quý mơ hồ mất sạch sức sống thanh xuân. Bởi vì khuôn mặt gầy gò nên càng thêm u ám, tuy rằng vẫn tuấn tú như trước nhưng quanh người ngập tràn hơi thở tối tăm không nói nên lời, khí chất vương giả trưởng thành càng hiện rõ. Một đường tới đây, hắn nghe thấy không ít lời đồn về Thái tử điện hạ. Xây dựng thêm Thân Tra ti, mở rộng vây cánh khắp nơi, cất nhắc không ít người tài xuất thân bình dân, xua đuổi quân con cháu thế gia tới nỗi không còn sót lại bao nhiêu, ngay cả đại tướng quân Tần gia cũng bị chiếm binh quyền. Mà Nhị Hoàng tử mặc dù giành được ba quận, nhưng cũng bị bao vây ở nơi đất hoang đó. Có người nói điện hạ buông lời, nếu Nhị Hoàng tử yêu thích ba quận thì ở đó giáo dục và cảm hóa con dân ở đó tới cuối đời đi. Bây giờ còn có tin đồn, Thái tử nhịn không được nữa muốn ép Hoàng đế thoái vị. Mặc dù có lão thần không ngừng khuyên can Thái tử, không thể làm việc bất trung bất nghĩa kia, nhưng từ sau khi điện hạ trở về từ Bắc Hồ, tính tình thay đổi hoàn toàn, Thái tử có cái tôi kiêm tốn rộng lượng trước kia hình như biến mất, trở nên càng ngày càng không dễ thân cận. Tuy rằng bận rộn chính sự, thế nhưng điện hạ vẫn chạy từ phủ nha về phủ như trước kia, ở trong thư phòng tự mình triệu kiến mật thám. Thị vệ kia cũng không dám giấu diếm, liền báo cáo rõ ràng tin tức của Trắc phi mình nghe ngóng ở Ba Quốc với điện hạ. Từ đầu tới cuối, Phượng Ly Ngô vẫn giống như bức tượng gỗ không chút cử động nào nghe thị vệ kể lại đủ loại chuyện của Khương Tú Nhuận ở Ba Quốc. Thậm chí khi nghe thấy nàng làm giả ý chỉ của mình từ chối hôn sự với Nhung Quốc, mặt mày cũng bất động. Lúc nghe nói Ba Quốc xây miếu thờ, bắt đầu lan truyền tin đồn Khương Tú Nhuận là thánh nữ chuyển thế, Phượng Ly Ngô bấy lâu nay chưa từng lộ ra nụ cười trên mặt mới cười lạnh châm biếm. Hắn sớm biết nàng có dã tâm, lại không ngờ nàng có ý đồ và chí hướng to lớn như thế, theo tình hình hiện tại, nàng muốn thay trời đổi đất ở Ba Quốc, trở thành Nữ vương sao! Trước kia hắn do dự rất lâu mới cầm bút viết một phong thư, vốn cho rằng nàng sẽ cảm kích ít nhiều, bây giờ xem ra, nàng không chỉ không hồi âm nửa chữ, còn tùy tiện làm ra hành động to gan, làm giả thư truyền ý chỉ của hắn. Là hắn quá khinh thường nàng, một nữ nhân có dã tâm hừng hực, nuôi chí làm vua, đâu sẽ để vị trí Trắc phi của hắn vào trong mắt. So sánh với nàng, là hắn quá xem trọng tình yêu lại không biết buông tay. Giang sơn mỹ nhân, thứ gì cũng sẽ không khuất phục dưới tình cảm mềm yếu, không leo lên nơi cao nhất, thứ gì hắn cũng không chiếm được!