Lang trung nói xong cũng hối hận, cảm thấy mình nói năng quá vụng, không khéo bị đánh một trận cũng nên. Thế nhưng sau khi chủ tớ hai người kia im lặng một chút, bèn mời hắn ra ngoài phòng. Vị quý nhân phong độ nhẹ nhàng mời hắn tới cho hắn ngân lượng, còn dặn dò không thể tùy tiện làm lộ ra chuyện này rồi để hắn đi. Lang trung đi tới khúc rẽ, đoán người bệnh kia chắc là thiên kim nhà ai đó, nữ giả nam trang thôi. Nếu có thể ở trong nhà quận trưởng, một lang trung nhỏ bé ở thôn quê như hắn đương nhiên không thể tùy tiện há mồm bôi nhọ, bằng không chẳng phải muốn bị quận trưởng bắt đi tù sao? Cho nên, sau khi hắn trở về y quán, có hai nam nhân vạm vỡ có giọng nói ở xứ khác móc ra thỏi vàng lớn, vòng vèo hỏi hắn chữa bệnh cho ai, người kia thế nào, hắn giữ miệng kín như bưng, nói dối là một vị quý nhân bị trúng gió đau đầu mà thôi. Lại nói tới Khương Tú Nhuận ngàn tính vạn toán cũng không ngờ mình mang thai, ngay cả Thiển nhi luôn nói chuyện thẳng thắn thành thật cũng nghẹn lời. Cơ Vô Cương đi qua đi lại ở tại chỗ. Hắn biết Khương Tú Nhuận tuyệt đối sẽ không trở lại thành Lạc An. Đứa nhỏ này, không thể giữ! Nhưng thân là nam tử, hắn làm sao có thể khuyên vương nữ phá thai? Cho nên đi qua đi lại cũng là nghĩ biện pháp tốt. Ngược lại, bản thân Khương Tú Nhuận bình tĩnh lại trước tiên. Dựa vào lời lang trung vừa mới nói, nàng đã mang thai hơn hai tháng, sắp tròn ba tháng rồi, cho dù uống thuốc phá thai cũng không bỏ sạch sẽ được. Cẩn thận tính toán thời gian, cốt nhục này hẳn là có trong một lần vô ý kia. Lúc lang trung vừa mới mở miệng nói ra, phản ứng đầu tiên của nàng là lúc trước uống thuốc có làm đứa nhỏ trong bụng lạnh không. Loại phản ứng theo bản năng này thật sự khiến Khương Tú Nhuận buồn cười bản thân. Có điều, giống như Khương Tú Dao từng kêu gào với nàng, trước kia không phải chưa từng có vương nữ chưa kết hôn đã mang thai, ước chừng thường là lén bỏ đi hoặc là sinh ra rồi đưa ra ngoài. Thế nhưng cả hai cái Khương Tú Nhuận đều không muốn, nếu có rồi thì chính là ông trời ban cho. Đứa nhỏ của nàng, tự nàng nuôi nổi. Khương Tú Nhuận là người đã quyết ý thì không còn buồn phiền dao động. Nếu nghĩ xong rồi thì cũng không cần phiền muộn nữa. Thế là nàng khẽ hé mở đôi môi đỏ nói với Cơ Vô Cương đang đi loanh quanh: “Cơ đại nhân nếu không có chuyện gì thì ngồi xuống nói chuyện đi.” Bị Khương Tú Nhuận nhắc nhở, Cơ Vô Cương cũng cảm thấy mình thất thố, vội vã tạ ơn vương nữ rồi ngồi xuống, thử thăm dò nói: “Đại vương nữ, bây giờ ngài có thai, chỉ sợ trở về vương đình không tiện, nếu ngài có ý kiến gì, không bằng giải quyết luôn ở trong thôn nhỏ này, tránh việc bị lộ tin tức.” Khương Tú Nhuận khẽ mỉm cười nói: “Cơ khanh hiểu rõ phụ vương ta nhất, ngài nói xem dựa vào bản tính của phụ vương, một vương nữ mất hôn nhân, không có con trở về vương đình, hắn sẽ dự định làm gì?” Cơ Vô Cương suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu vương nữ ngài là người ngậm bồ hòn làm ngọt, rất có thể là lại muốn ngài hòa thân cùng các nước khác...” Khương Tú Nhuận cười khổ: “Cơ khanh quả nhiên hiểu phụ vương ta, cho nên, chuyện có bầu này không nhất thiết phải gạt hắn, nhưng không cần nói cho hắn biết phụ thân đứa nhỏ là ai. Cứ nói là ta vụng trộm mua vui, không rõ cha ruột đứa nhỏ là ai, để hắn tạm thời bỏ ý nghĩ này. Đến lúc đó, phụ vương có lẽ sẽ không quan tâm tới ta nữa, cho ta xuất cung tự sinh tự diệt. Cứ như vậy, ta làm việc cũng thuận tiện hơn.” Cơ Vô Cương bây giờ Khương Tú Nhuận nói gì là nghe nấy. Kẻ thông minh bị một kẻ thông minh khác làm khuất phục, loại chuyện mù quáng làm theo này có lúc cũng rất đáng sợ. Huống hồ Khương Tú Nhuận có biểu hiện bình tĩnh với chuyện bất ngờ có đứa nhỏ như vậy, dường như chỉ là ăn miếng thịt lớn mà thôi, ngược lại khiến cho hắn rất ngạc nhiên. Hơn nữa việc cần thiết trước mắt cũng không phải nên xử trí đứa nhỏ trong bụng đại vương nữ thế nào, mà là làm sao dựa theo kế hoạch, để vương tử Khương Chi trở về vương đình, củng cố quyền lực, không thể giống như lúc trước mặc cho Thân hậu ức hiếp. Cho nên sau đó hai người bàn bạc, không còn nói về chuyện đứa nhỏ bỗng nhiên có nữa, mà là bố trí sắp đặt những cái khác. Lúc trước tuy rằng Quốc quân Khương viết thư cho Thái tử Đại Tề, nói rõ sẽ giữ kín bí mật Khương Tú Nhuận đóng giả Khương Hòa Nhuận. Thế nhưng đối với vương đình Ba Quốc mà nói, người từ đầu đưa đi chỉ có đại vương tử Khương Chi và vương nữ Khương Tú Nhuận mà thôi. Cái tên “Khương Hòa Nhuận” này cũng không cần tiếp tục tồn tại ở Ba Quốc nữa. Lúc tới gần đô thành Ngưỡng thành Ba Quốc, Khương Tú Nhuận đổi về nữ trang. Lúc trước nàng báo cho Thân hậu, sau khi muội muội Khương Tú Dao trở về cũng không cần phải mai danh ẩn tích, chỉ đổi họ rồi trực tiếp gả vào Thân gia là xong. Đến lúc đó, trên sử sách Ba Quốc cũng sẽ ghi chép như sự thật, vương nữ Khương Tú Dao vào Đại Tề làm con tin, sau một năm trở về Ba Quốc thì trở thành quả phụ của Thân Tư Văn đã chết. Như vậy, sau khi Khương Tú Dao thủ tiết, cũng có thể danh chính ngôn thuận giữ thể diện và đãi ngộ của vương nữ. Khi đại vương tử Khương Chi và vương nữ Khương Tú Nhuận vào đô thành Ba Quốc sau bao nhiêu lâu rời quê hương, cũng không có xe ngựa mở đường. Là đô thành giàu có nhất ở biên cương của một nước nhỏ nhưng gần đây cũng hơi vắng vẻ. Có điều Ba Quốc không phải không có người nào hiểu lễ nghĩa, cũng có mấy vị lão thần và nhà quyền quý ra cửa thành chờ đợi nghênh đón Vương tử Vương nữ. Khương Tú Nhuận để cho ca ca nói chuyện với lần lượt từng người, còn tự mình xuống xe ngựa gặp những lão thần này. Những lão thần này tới đón nàng và ca ca vốn là người kiên định ngay thẳng trong vương đình, cần phải đối đãi nồng hậu. Nếu như nói nàng ở bên cạnh hầu hạ người cha không thương mẹ không yêu như Phượng Ly Ngô lâu như vậy học được cái gì, thì đó chình là trẻ con sinh ra không được yêu thương thì không cần oán trời trách đất, phải dựa vào bản thân mình đổi lấy mỗi một phần kính trọng của người khác. Nếu như nỗ lực gấp mười lần không được, vậy thì gấp trăm lần, nhất quyết không thể cho phép người ta giẫm dưới chân, tùy ý chà đạp. Bây giờ nàng và huynh trưởng về nước, mặc dù tình thế không mấy lạc quan nhưng cũng không đến nỗi xấu. Người mến mộ mẫu hậu - Thịnh Diệp tướng quân có giữ lại vài mối quan hệ, sau khi được Cơ Vô Cương chỉnh đốn thì càng có thể dùng. Mà trong tay của nàng cũng có số tiền đáng kể có thể dùng bày mưu tính kế. Về phần huynh trưởng, cố gắng học tập ở trong thành Lạc An, tầm mắt và kiến thức cũng mở mang ra không ít, còn tẩu tử Ổn Nương tuy rằng mua không ít của cải trong thành Lạc An, nhưng sản nghiệp của nàng ấy ở nước khác cũng rất nhiều, thậm chí ở đô thành Ba Quốc cũng có cửa hàng của nàng ấy. Cơ thiếp được phụ vương sủng ái nhất trong cung là người Cơ Vô Cương sắp xếp. Chỗ dựa của Thân hậu, người bức chết mẫu hậu nàng, bây giờ cũng dần ngã xuống. So với lúc trước nàng và huynh trưởng rời khỏi Ba Quốc, bơ vơ không nơi nương tựa, mặc cho người ta chém giết, bắt đầu như thế này thật sự không có gì phải phàn nàn. Lúc Ba vương triệu kiến hai huynh muội đã là buổi tối. Vừa mới bò dậy từ trong ngực hai vị mỹ nhân mới nạp, bắp chân Quốc quân Khương hơi nhũn ra, nếu không phải mỹ nhân thúc giục hắn đi gặp vương tử và vương nữ từ nơi xa xôi trở về, hắn thật sự không muốn đứng dậy đâu. Chỉ là lúc nhìn thấy Khương Tú Nhuận, Quốc quân Khương không khỏi nhớ tới cảnh bị nàng và thị nữ xấu xí của nàng làm nhục ở Mặc Trì thư hội, nhất thời tức giận không có chỗ phát tiết. Trước mắt là ở trong vương đình của hắn, thân là vua một nước, tha hồ muốn xử trí đứa con gái bất hiếu này sao cũng được! Nghĩ tới đây, Quốc quân Khương còn chưa ngồi vào chỗ của mình, bèn nghiêm mặt rồi đanh giọng nói với Khương Tú Nhuận: “Đồ bất hiếu, quỳ xuống!” Khương Chi nghe vậy, lòng thắt lại. Nói thật ra, thời gian rời khỏi cố quốc, ở trong thành Lạc An, nếu không phải muội muội kiên cường, hắn làm sao có khả năng sống an nhàn như vậy? Không có ai biết có bao nhiêu chất tử nước yếu ở trong thành Lạc An không có người chăm sóc, thậm chí chán nản tới nỗi cơm ăn không đủ no, mặt mày xanh xao vàng xọt. Mà trước đây muội muội Khương Tú Nhuận vì nghĩ cho hắn, chăm sóc hắn cẩn thận chu đáo, để hắn có vợ có con mà nhận hết uất ức về mình. Mấy ngày trước, khi hắn bất ngờ nghe tin muội muội mang thai, cả người cứng đờ ra như khúc gỗ. Hắn thậm chí nghĩ tới, nếu như không phải vì mình, muội muội có lẽ sẽ không rời khỏi Thái tử, ở Đại Tề yên ổn làm Trắc phi chẳng phải sẽ sống tốt hơn so với việc trở về Ba Quốc chịu khinh bỉ? Bây giừ muội muội mang thai, nhưng bên người không có phu quân chăm sóc, nên làm thế nào đây? Mãi tới khi thê tử Ổn Nương ngạc nhiên và nghi ngờ hỏi hắn: “Tiểu thúc tử vì sao biến thành cô nương gia rồi?” Hắn mới ôm thê tử nghẹn ngào khóc lớn. Nói thật ra, cảm giác áy náy của hắn với muội muội đã vượt xa kính yêu với phụ vương. Cho nên khi nhìn thấy phụ vương vừa mới gặp bọn họ, không hỏi han ân cần thì thôi, lại còn bắt muội muội quỳ xuống, trong lòng thật sự là cực kỳ phẫn nộ. Thế nhưng lúc hắn muốn mở miệng, Khương Tú Nhuận lại kéo ống tay áo của hắn một cái, ra hiệu hắn bình tĩnh chớ nóng nảy, sau đó nói với phụ vương: “Bởi vì trên người có quốc thư của thiên tử Đại Tề, xin phụ vương tha tội, tạm thời con không thể quỳ xuống thỉnh an ngài.” Quốc quân Khương nghe xong, mắt sáng rỡ lên, không thèm khiển trách con gái nữa, vội vàng nói: “Sao không nói sớm, mau mau đọc quốc thư!” Thế là Khương Tú Nhuận ra lệnh người hầu mang quốc thư tới, mở ra đọc chậm. Lúc Đoan Khánh đế của Đại Tề viết quốc thư, ba quận ở trong tay, tâm trạng cực kỳ sung sướng nên lời nói viết ra cũng cực kỳ thân thiện, chính là quan hệ của Đại Tề và Ba Quốc sẽ vĩnh viễn tốt đẹp, vân vân. Chỉ nghe thôi Quốc quân Khương đã mở cờ trong bụng, cảm thấy như dựa vào núi Thái Sơn, an lòng hơn nhiều. Khi Khương Tú Nhuận đọc xong quốc thư, hắn cũng không thèm trừng trị nghịch nữ bất hiếu nữa, bèn vội vàng hỏi: “Hoàng đế Đại Tề có nói lúc nào xuất binh giúp trẫm đánh Nhung Quốc không?” Khương Tú Nhuận vẫn im lặng nhịn xuống phẫn nộ và kích động, kính cẩn nói với phụ vương: “Đại Tề vừa mới dừng dùng binh, e rằng không thể viễn chinh, phiền phức về Nhung Quốc, xem ra chúng ta vẫn cần tự mình giải quyết.” Lúc trước Quốc quân Khương không biết lượng sức, muốn chiếm đoạt Nhung Quốc, nhưng ngược lại còn bị đánh tới nỗi gà bay chó chạy, vô cùng chật vật. Bây giờ Nhung Quốc thường xuyên quấy nhiễu biên giới, khiến cho bách tính Ba Quốc vô cùng lo sợ, hơn nữa còn không cẩn thận trở mặt với Lưu Bội của Lương Quốc, tình thế tràn ngập nguy cơ, ngay cả con đường buôn bán phồn hoa ở Ngưỡng thành trước kia cũng bỗng nhiên trở nên vắng vẻ đi không ít. Quốc quân Khương nghe Đại Tề chỉ là nói lời xuôi tai ngoài miệng nhưng không thể xuất binh giúp hắn tiêu diệt Nhung Quốc trút giận, nhất thời có chút ủ rũ, có điều cũng may có quốc thư của Đại Tề, có thể dùng dọa Nhung Quốc và Lương Quốc. Thế là nhân lúc Quốc quân Khương tính toán trong lòng, hai huynh muội Khương Chi và Khương Tú Nhuận bình an rời khỏi vương đình. Chỉ là lúc bọn họ đi ra, Thân hậu cho người tới truyền lời, nói là tẩm cung của bọn họ lúc trước đã trở thành tẩm cung tân sủng của Ba vương, e rằng đêm nay bọn họ phải chịu ấm ức tạm thời ở trong hạ viện của cung nhân nghỉ ngơi. Về phần lúc nào có thể dọn về tẩm cung trong cung, khó nói lắm. Khương Tú Nhuận cười mỉm nghe Thân hậu ra oai phủ đầu xong, truyền lời lại với cung nữ kia: “Trở về nói với Thân hậu, lão nhân gia không cần nhọc lòng, ta và huynh trưởng đã thu xếp chỗ ở ngoài cung rồi, vừa mới bẩm rõ với phụ vương, không cần ở lại trong cung.” Những ngày nay, chuyện khiến Thân hậu ấm ức trong lòng thật sự rất nhiều. Bản thân bị thất sủng, huynh và cháu chết thảm, con gái bị ép phải gả vào cửa Thân gia, mọi chuyện đều khiến cho người ta không vui trong lòng. Mà huynh muội họ Khương này về thật đúng lúc, bà được dịp trút một bụng khó chịu này lên trên người hai cái túi trút giận như thường lệ! Thế nhưng ai ngờ hai huynh muội này lại xem thường phòng hạ nhân bà bố trí cho, còn muốn dọn ra ngoài ở. Thân hậu ngờ vực trong lòng, bèn cho người tìm hiểu xem hai người bọn họ mượn trạch viện của lão thần không có mắt nào. Kết quả được bẩm báo là, hóa ra hai huynh muội kia vào chỗ hào trạch [*] Cơ Vô Cương mua đất và xây dựng. Có người nói rường cột trong nhà được chạm trổ vô cùng xa hoa đấy! [*] Khu nhà giàu có, xa hoa.