Họa quốc yêu cơ
Chương 124
Lúc Khương Tú Nhuận nghe tin cha con Thân Ung qua đời, trong lòng kinh ngạc cả nửa ngày.
Lưu Bội giết nhầm cha con Thân Ung, hai nước Ba – Lương trở mặt sớm với nhau, đây đều là chuyện không xảy ra ở kiếp trước.
Như vậy thì thế lực của Thân gia suy yếu, Thân hậu ở hậu cung bị tân phi chèn ép, khó làm nên chuyện lớn. Mà Lưu Bội đã ở giữa hai khả năng có nên sớm thôn tính Ba Quốc sớm hay không.
Khương Tú Nhuận biết mình phải tăng tốc, thông qua Ba Quốc giúp mình và ca ca sớm về nước, đó cũng là con đường tắt duy nhất giúp nàng quang minh chính đại rời khỏi Đại Tề.
Về phần cuộc tranh giành của Phượng Ly Ngô và Phượng Vũ cũng đã thấy kết quả cuối cùng.
Dưới sự ủng hộ lớn của hai đại thế gia Úy - Mạnh, Phượng Ly Ngô rốt cuộc cũng giành được ấn soái xuất binh tới Bắc Hồ, thế nhưng Phượng Vũ ở dưới sự ủng hộ của phe hoàng quyền, cũng nắm giữ trọng trách vận tải lương thảo quần áo.
Khương Tú Nhuận đứng ở trên triều, nghe được sắp xếp như vậy, không khỏi cười khổ một tiếng thay Phượng Ly Ngô. Chuyện này quả thật nhét cổ mình vào trong tay Phượng Vũ, thật sự tới lúc tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, Phượng Vũ chỉ cần vặn tay một cái, Phượng Ly Ngô và quân đội hắn chỉ huy bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nạn cạn kiệt lương thực.
Có điều Khương Tú Nhuận cũng biết, nam tử say mê quyền thế như Phượng Ly Ngô sẽ nghĩ ra biện pháp hóa giải.
Ngay trước đêm Phượng Ly Ngô làm thống soái, dẫn binh xuất phát, hôn sự của hắn và Dương Như Nhứ cũng được trình lên.
Khương Tú Nhuận từ trong miệng Quý Bỉnh Lâm biết được tin tức này.
Bởi vì nha ti sát nhau, buổi trưa Quý Bỉnh Lâm thường tới chỗ Khương Tú Nhuận ăn chực, không riêng gì hắn, còn có Túy Ông chi bất tại tửu [*] Đậu Tư Võ. Mà mấy bạn học cùng trường, giờ nghỉ trưa thỉnh thoảng cũng tới tụ tập.
[*] Lòng người say không nằm trong chén rượu. Ý nói có dụng ý khác.
Hôm nay cơm canh của Khương Tú Nhuận là quản sự phủ Thái tử sai người chuẩn bị đồ ăn rồi tự mình mang tới, không phải thứ mà món bánh hấp cách thủy trong phủ nha có thể so sánh. Quý Bỉnh Lâm và Đậu Tư Võ nghe nói có món ngon tế dạ dày, lại không hẹn mà tới.
Quý Bỉnh Lâm bởi vì đang ở nha ti trọng yếu như Hình ti nên tin tức rất nhanh nhạy. Khi hắn hỏi phải chăng Thái tử đã chuẩn bị sau khi xuất chinh, tuần tra tiền tuyến trở về sẽ cưới Dương Như Nhứ, khiến cho người bị hỏi là Khương Tú Nhuận sửng sốt.
Quý Bỉnh Lâm thấy Khương Tú Nhuận không biết, bèn gãi đầu nói: “Khắp kinh thành đều biết ngày tháng rồi, làm sao ngươi có thể không biết?”
Khương Tú Nhuận im lặng một chút, khẽ mỉm cười nói: “Ta biết hay không cũng không quan trọng, chỉ là chuẩn bị một món quà lớn, đâu có cần biết sớm làm gì?”
Quý Bỉnh Lâm nhìn Khương Tú Nhuận một chút, giống như biết vì sao bạn tốt không vui, khuyên bảo: “Tính cách Dương tiểu thư hiền lành đức độ, xem như là vào phủ Thái tử làm Chính phi cũng chắc chắn sẽ đối xử tốt với mấy vị Trắc phi. Huynh đài chớ nên lo lắng cho muội muội, phủ Thái tử không phải nhà công khanh, trưởng thứ rõ ràng. Tương lai điện hạ lên ngôi, tới lúc đó Dao Cơ chắc chắn sẽ là Quý phi, con sinh con dưỡng đều là Hoàng tử, có cái gì khác đâu?”
Thiển nhi thêm canh cho Khương Tú Nhuận, thấy vị Quý đại nhân này đang làm tiểu chủ tử bực bội, bèn ngước mắt lên, khẽ hừ nhẹ một câu: “Nam tử thế gian này ai cũng dỗ dành người làm thiếp như thế sao?”
Đậu Tư Võ nghe thấy Thiển nhi lẩm bẩm, ân cần thêm canh cho nàng ấy rồi ngồi sát lại gần: “Thiển nhi sao có thể xem thường Quý đại nhân như vậy? Hơn nữa thế gian này cũng không phải nam nhân nào cũng giống như Thái tử, ví dụ như ta, chỉ cưới một người là đủ.”
Thiển nhi không cảm kích, hừ một tiếng nói: “Ban đầu thấy đủ, thế nhưng về sau sẽ không thấy thế nữa đâu. Đáng hận nhất là, rõ ràng có mỗi một cái mông nhưng muốn chiếm mấy cái hố phân liền, thật sự cho rằng chỉ có mình bón phân thì hoa mới tươi được sao?”
Thiển nhi đang nói lời tục tĩu thì chợt im bặt, bởi vì nàng ấy nhìn thấy Thái tử điện hạ sa sầm từ ngoài phòng lớn Nông ti đi vào.
Khương Tú Nhuận nhìn vẻ mặt hắn, xem chừng đã nghe hết những lời Thiển nhi vừa mới nói rồi. Vì tránh để hắn trừng phạt Thiển nhi, lập tức nghênh đón vấn an: “Sao điện hạ tới đây đúng lúc thế? Có thể qua ăn trưa luôn, vừa đúng lúc quản sự chuẩn bị món chân giò mỡ tỏi ngài thích ăn, ngài có muốn tạm thời ăn một chút lót dạ dày không?”
Không phải là có chuẩn bị món hắn thích ăn! Mà là hộp thức ăn kia rõ ràng là hắn dặn dò quản sự chuẩn bị.
Mấy ngày nay bận rộn, hắn luôn không có thời gian ăn cơm cùng Khương Tú Nhuận, bèn suy tính hôm nay tới phủ nha cùng ăn. Một mặt là giảm bớt căng thẳng, mặt khác là nhân tiện bảo Nông ti của Khương Tú Nhuận ngầm chuẩn bị gấp lương thảo quân nhu cho mình để phòng ngừa Phượng Vũ đâm sau lưng.
Không nghĩ tới còn chưa vào phòng, đã nghe được tiếng nói chuyện của bọn Quý Bỉnh Lâm.
Quý Bỉnh Lâm vẫn dày dạn kinh nghiệm như trước đây, lời nói kia cũng là tiếng lòng của Phượng Ly Ngô.
Hắn luôn lười quan tâm việc bên trong phủ trạch, chỉ cầu đơn giản hóa. Chỉ là lần này tới lúc cưới Chính phi, quả thật cũng vì Khương Tú Nhuận mà suy nghĩ rất lâu.
Cưới nàng vào phủ đã một năm rồi nhưng mãi không thấy nàng mang thai, tới bây giờ Phượng Ly Ngô cũng không muốn thúc giục nàng nữa, tránh cho nàng buồn bực trong lòng. Thế nhưng thân là Thái tử, dưới gối sao có thể trống không? Đó không phải việc nhà của hắn nữa mà là quốc sự rồi.
Hơn nữa Khương Tú Nhuận không có kiên nhẫn ở trong phủ trạch, vị trí Chính phi thật sự không phải một chất nữ nước yếu như nàng có thể ngồi vững. Đạo lý này, Phượng Ly Ngô không cần tự mình nói với Khương Tú Nhuận thì nàng cũng nên hiểu.
Nhưng việc cưới Dương thị vào cửa cũng không phải chuyện lớn quá vui mừng, chỉ là củng cố thế lực và vỗ về thế gia mà thôi. Cho nên Phượng Ly Ngô thậm chí còn không nói với Khương Tú Nhuận.
Không nghĩ tới hôm nay lại bị nha đầu tầm thường này lôi ra chế giễu. Phượng Ly Ngô hừ lạnh trong lòng, cảm thấy Khương Tú Nhuận quá nuông chiều nha đầu xấu xí này, càng ngày càng khiến nàng ta coi trời bằng vung.
Khương Tú Nhuận nhìn sắc mặt Phượng Ly Ngô, lập tức cho Thiển nhi một ánh mắt, bảo nàng ấy trước tiên tránh đi.
Mà Quý Bỉnh Lâm và Đậu Tư Võ cũng thức thời, vừa thấy Thái tử tới, bèn tự tìm cớ cáo từ.
Thế là trong phòng chỉ còn lại mỗi Phượng Ly Ngô và Khương Tú Nhuận.
Hai người yên lặng ngồi đối diện nhau, cùng nhau ăn cơm.
Chỉ là giữa lúc yên lặng, Phượng Ly Ngô mới hoảng hốt nhớ ra, mình hình như lâu rồi không thấy Khương Tú Nhuận tươi cười vui vẻ, nói chuyện chọc cười và khoe khoang khôn vặt của nàng trước mặt mình.
Cuộc đời Phượng Ly Ngô xưa nay chưa từng nói chuyện tình cảm với nữ tử, càng không có bản lĩnh tán tỉnh giỏi như Phượng Vũ. Hắn tự nhận là đã sủng ái Khương Tú Nhuận hết khả năng.
Nàng muốn, hắn thỏa mãn tất cả, cho dù là việc hoang đường như ra làm quan, hắn cũng có thể cho nàng.
Hơn nữa giữa hai người bọn họ, luôn là nàng làm cho hắn vui vẻ. Nếu như đảo ngược lại, Phượng Ly Ngô hầu như hoàn toàn không có kinh nghiệm gì.
Thế nên Khương Tú Nhuận không nói lời nào, trong phòng cũng chỉ có tiếng bát đũa lặng lẽ va chạm thành tiếng, đánh vào màng tai và dạ dày, khiến người ta hoàn toàn không có khẩu vị.
Cuối cùng, Phượng Ly Ngô dứt khoát không ăn nữa, bỏ bát đũa xuống nói: “Nàng lại tức giận sao? Cô chưa từng cố ý che giấu nàng, không phải nàng cũng sớm biết dụng ý cô cưới Dương thị rồi sao?”
Khương Tú Nhuận ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Điện hạ đang nói gì vậy? Vừa rồi ta mải suy nghĩ chuyện hôm nay ngài phái người chuyển danh sách đồ quân nhu tới...Nhất thời không tập trung nên không nghe rõ.”
Khương Tú Nhuận cũng không bày ra vẻ mặt ghen tuông như nữ tử hậu trạch, Phượng Ly Ngô hiển nhiên không thể nói thêm gì nữa, chỉ hơi thở phào nhẹ nhõm nói: “Nếu như nàng khó xử thì không cần làm, cô tự suy nghĩ biện pháp cũng được.”
Khương Tú Nhuận mở một cuộn tranh ra, chỉ thấy phía trên là bản đồ các nước, Khương Tú Nhuận đánh dấu đầy các vệt đỏ: “Mời điện hạ xem, chỗ ký hiệu đỏ là khu vực sản xuất lớn của các nước. Năm nay Đại Tề thu hoạch lương thực không tốt, rõ ràng là bị ảnh hưởng từ việc Lương Quốc thu mua lương thực với giá cao. Nếu Nhị điện hạ gây khó dễ, vận chuyển từ bên trong quốc thổ, chung quy không ổn. Không bằng tới các nước gần biên giới Bắc Hồ chọn mua lương thực dự trữ từ nơi khác để hóa giải nguy cấp.”
Thật ra cách Khương Tú Nhuận nói, Phượng Ly Ngô từng suy tính qua. Chỉ là lo lắng chọn mua đồ quân nhu quá nhiều sẽ khiến các nước nghi ngờ vô căn cứ và gặp trở ngại.
Khương Tú Nhuận nghe Thái tử nghi ngờ chất vấn xong, liền nói: “Ai nói sẽ chọn mua bằng danh nghĩa Đại Tề? Mời điện hạ xem, Ba Quốc và Bắc Hồ cách nhau không xa, lợi dụng danh nghĩa Ba Quốc mua là được... Bây giờ Ba Quốc trở mặt với Lương Quốc, cần phải đề phòng Lương Quốc đánh lén, nếu dự trữ lương thảo là hợp tình hợp lý và sẽ không khiến người ta nghi ngờ.”
Việc tướng quân Thân Ung của Ba Quốc bị giết chết đã dần lan truyền rộng bên trong các nước. Cho nên biện pháp che giấu tai mắt Khương Tú Nhuận nói cũng có thể dùng được.
Phượng Ly Ngô suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu như nàng đã nghĩ kỹ thì đi xử lý đi, nếu như phụ vương nàng đồng ý phối hợp với cô, cô tự nhiên sẽ nhận ân tình của hắn.”
Khương Tú Nhuận mỉm cười nói: “Nếu như phụ vương chính tai nghe thấy lời này của điện hạ, chắc chắn sẽ vô cùng mừng rỡ, tình nguyện máu chảy đầu rơi.”
Phượng Ly Ngô cách xa vạn dặm cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng vị nhạc phụ phương xa nịnh nọt mình, có lẽ hắn ta sẽ không từ chối.
Thế là từ lúc đó Phượng Ly Ngô chuẩn bị kế sách thỏ khôn đào ba hang trong một ổ.
Khương Tú Nhuận thậm chí cân nhắc tới tính cách đa nghi của Phượng Ly Ngô, nàng ngoại trừ chuẩn bị chiêu này ra, tất nhiên còn chuẩn bị cái khác không cho ai biết.
Vì chuẩn bị gom góp lương thảo, thư từ giữa nàng và phụ thân cũng bỗng nhiên tăng lên. Đương nhiên, việc này đã được sự đồng ý của Phượng Ly Ngô, dẫu sao nội dung bức thư của hai cha con đều có người trình lên cho hắn, cũng không có gì không ổn.
Hơn nữa Phượng Ly Ngô chắc chắn Khương Tú Nhuận tuyệt đối không muốn trở về Ba Quốc. Nhà mẹ đẻ cho dù tốt, cũng không phải nhà chồng của nàng. Dù sao hắn mới là chỗ dựa cả đời của Khương Tú Nhuận.
Vào ngày xuất phát, bách tính khắp kinh thành ùa ra hai bên đường đưa tiễn.
Rất nhiều tướng soái mặc giáp sắt, mẫu thân và thê tử buộc dây đồng tiền cầu bình an lên cho.
Khương Tú Nhuận nghĩ tới nghĩ lui, cũng lặng lẽ tới đạo quán cầu một tấm bùa, còn tới tiệm rèn tự mình làm ra một đồng tiền nhỏ cầu bình an.
Chiến trường nguy hiểm, đao kiếm không có mắt, mặc kệ thế nào, nàng vẫn hy vọng hắn có thể bình an vô sự trở về.
Thế nhưng ngày tiễn đưa, nàng lấy thân phận Dao Cơ theo quản sự tới cổng thành chờ đợi, từ xa xa đã nhìn thấy xe ngựa của Dương Như Nhứ.
Dương Như Nhứ ầng ậng nước mắt ly biệt điện hạ.
Khương Tú Nhuận nhìn thấy, ở bên đai mỏng áo giáp đã có một đầu dây đỏ, bùa bình an kia chắc là nhét vào chỗ gần trái tim.
Dù sao còn chưa xuất giá, Dương Như Nhứ thấy sủng phi của điện hạ tới rồi, không chờ gặp mặt đã thức thời lên xe ngựa rời đi.
Phượng Ly Ngô sải bước tới trước xe ngựa của Khương Tú Nhuận, ôm nàng từ trên xe ngựa xuống, vuốt tóc nàng nói: “Có lời gì nói với cô không?”
Nói xong mắt Phượng Ly Ngô còn nhìn xem trong tay nàng có cầm thứ gì cầu bình an không.
Khương Tú Nhuận lại chỉ dùng tay chỉnh mũ ngay ngắn lại cho điện hạ: “Cả ngày ta bận rộn chuyện lương thảo, không thể cầm kim may vá cho điện hạ, thật sự là không có đức hạnh của phụ nhân nhưng ta trông mong điện hạ chiến thắng trở về, cho phủ Thái tử thêm chút không khí vui mừng.”
Phượng Ly Ngô nhìn nàng không chuẩn bị thứ gì, trong mắt không khỏi lộ ra mất mát, có điều nàng vốn không giống những phụ nhân ở hậu viện, còn vất vả ngày đêm vì chuyện lương thảo, sao hắn có thể xoi mói nàng không quan tâm tới hắn?
Thế nên hắn dặn dò nàng lúc ở trong phủ phải ăn cơm đúng giờ, không thể say mê công việc quá, vân vân, dặn đi dặn lại, nhất thời không rõ trong hai người ai mới là người phải lên chiến trường.
Cuối cùng, hắn xoay người lên ngựa, lúc này mới ra hiệu ba quân xuất phát, đi tới biên cương.
Khương Tú Nhuận móc từ trong ngực ra túi bùa bình an, nhìn một chút, yên lặng buộc cho người ở bên cạnh vẫn chưa chạy ra chiến trường, sau đó xoay người rời đi.
Đại quân của Thái tử lặn lội đường xa, cuối cùng cũng tới tiền tuyến Bắc Hồ, tiền tuyến liên tục truyền tin báo chiến thắng. Mà cuộc chiến của hai vị Hoàng tử cũng bắt đầu, đúng là không ngoài dự liệu của Khương Tú Nhuận.
Nhị Hoàng tử liên tục thất bại, không cách nào ngăn được tin tức Thái tử liên tiếp truyền tới, lòng dạ Đoan Khánh đế lập tức không thoải mái.
Hắn biết, tình thế này chắc chắn con trai trưởng tài giỏi của hắn có thể nắm chắc ba quận trong tầm tay, thế nhưng cho con trai trưởng no bụng, đối với Hoàng đế hắn hoàn toàn không có lợi.
Loại chuyện người khác ăn no, bản thân mình khổ sở chịu đói, tuyệt đối không phải chuyện Đế vương có thể chịu đựng trong lòng.
Đúng lúc này, lại còn có tiểu quốc phái sứ giả không biết điều tới quầy rầy lòng dạ thánh thượng – Sứ giả Ba Quốc Cơ Vô Cương tới Đại Tề, cầu kiến Đoan Khánh đế.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
266 chương
57 chương
18 chương
11 chương
53 chương