Phượng Ly Ngô vừa lên tiếng, tức khắc ra lệnh cho Tần Chiếu. Chỉ thấy Tần Chiếu tức giận nhưng vẫn ném trường đao trong tay xuống, trong lòng cũng biết hôm nay mình nhất thời tức giận mà mất tự chủ, liền ôm quyền quay sang Thái Tử nói mới vừa rồi mình uống nhiều rượu rồi có xảy ra xung đột với thị nữ của Tiểu Khương công tử nên thỉnh Thái Tử trách phạt. Kỳ thật hắn thân là tướng quân, cứ cho là hắn chém chết thị nữ của chất tử một nhược quốc thì có sao đâu? Nhưng làm sao được khi Phượng Ly Ngô mới chiêu mời được Khương Hòa Nhuận kia, lại còn đang được Thái Tử quyến sủng, Tần Chiếu cũng không ngốc, sẽ không tự nhiên chạy theo Thái Tử như trẻ con kể tội, rồi để Thái Tử làm chủ trừng trị thị nữ xấu xí chân to kia. Ngược lại Phượng Ly Ngô phải cho Tần Chiếu chút mặt mũi, Tần Chiếu chính là cháu đích tôn của Tần gia, năm đó hắn thân là hoàng tử bị phế ở lãnh cung, đúng là do võ tướng thế gia Tần gia bồi dưỡng, mới có thể lần nữa lấy lại vị thế ở Đông Cung. Vì thế lãnh đạm nói với Khương Tú Nhuận:” Quân ở Ba quốc cũng dung túng gia nô như vậy?” Trong lòng Khương Tú Nhuận biết nếu mình không có biểu tình gì thì rất có khả năng Phượng Ly Ngô vì muốn giữ thể diện chu toàn cho Tần Chiếu mà hạ lệnh giết Bạch Thiển. Thì không chờ Phượng Ly Ngô mở miệng lần nữa, liền cắn răng hướng về phía Tần Chiếu vén vạt áo hành đại lễ rồi nói:”Là tại hạ quản giáo không chặt, chỉ là nô tì này đầu óc đần độn, vốn ta không nên mang nàng tới nơi tụ họp của các bậc danh gia như vầy, vẫn mong Tần tướng quân thông cảm.” Lời nói ra khiêm tốn như vậy, nếu Tần Chiếu không buông tha, thì lại là làm mất mặt Thái Tử, cố ý chèn ép Thái Tử trừng phạt thị nữ của nhân tài mới chiêu mời được. Khương Tú Nhuận cũng là tính chắc điểm này nên tư thái hành lễ cực kỳ khiêm tốn, chỉ nhìn thấy người người xung quanh mà thầm cười trộm. Ngược lại Phượng Ly Ngô lại nhìn thị nữ sau lưng Khương Tú Nhuận vài lần rồi lãnh đạm nói với Khương Tú Nhuận rằng hy vọng công tử Ba Quốc quản thúc hạ nhân của mình cẩn thận, sau đó liền phân phó Tần Chiếu người đã mất tự chủ khi uống rượu nên hồi phủ nghỉ ngơi đi. Chuyện lớn như vậy hóa nhỏ, cách xử lý chuyện nhỏ đó thật ra vừa khiêm tốn vừa khoan dung, tức thì thể hiện được khí độ cao thượng của Đại Tề trữ quân. Nhưng những người xung quanh tự giác xem xong liền hiểu rõ: Tiểu Khương công tử này dung túng ác nô làm nhục hộ vệ tướng quân của Hoàng Thái Tử, thật là không biết điều! Có mấy môn sinh bình thường chơi khá thân cũng có mặt, tức khắc vui sướng khi người gặp họa, cảm thấy tiểu tử họ Khương đạo đức thấp kém, thật sự quá hách dịch, ở trước mặt Thái Tử cũng không biết kiềm chế bản thân. Tắc tắc , đánh chó cũng phải nhìn xem chủ nhân chứ? Hiện tại đừng nhìn Hoàng Thái Tử khiêm hậu nhân từ, kỳ thật cũng là người có thù tất báo, là kiểu chủ nhân sẽ lần theo dấu vết để mai phục đường dài. Nghĩ đến thủ đoạn năm đó hắn dùng để đối đãi với Tề Vương và vương đệ đệ, liền khiến người không rét mà run. Mà nay vị chất tử Ba Quốc này đắc tội với Thái Tử, nghĩ đến cũng giống như chất tử Yến Quốc mới chết kia, nói không chừng ngày nào đó phải mất đầu. Việc đã đến nước này thì lưu lại nơi này có chút tự chuốc lấy chuyện không vui. Khi Khương Tú Nhuận mang Thiển Nhi ra khỏi Kính Hầu phủ, Bạch Thiển trong lòng áy náy, nên không lên xe ngựa, chỉ quỳ trên đất để Khương Tú Nhuận trách phạt. Khương Tú Nhuận lại cười, nói:”Chủ nhân gặp nạn, ngươi kịp thời ra tay tương trợ thì vì sao ta phải trách phạt kẻ tôi trung chứ? Chỉ là về sau đánh chó cũng phải kiêng kị chút, đừng đánh trước mặt người khác, tránh bị người nắm lấy nhược điểm......” Lời nói đến một nửa thì thấy Tần Chiếu mặt tái mét cưỡi ngựa từ một phía đi tới. Kỳ thật mới vừa rồi hắn thấy thiếu niên này khiêm tốn xin lỗi, cảnh bả vai gầy ốm buông xuống xin lỗi, lửa giận trong lòng giảm đi phân nửa. Suy cho cùng trong tương lai đều là cộng sự dưới tay của Thái Tử, nếu như hắn chịu sửa lại thái độ lạnh băng đối với mình, biết hành động đúng mực, vậy thì sao mình không rộng lượng chút, tha thứ cho thiếu niên này! Cho nên khi ra phủ, sau khi lên ngựa hắn cũng không đi vội vã, trong lòng đoán là Tiểu Khương công tử hẳn là không ở lâu, chỉ chờ hắn ra tới, hai người lập tức có chuyện để nói. Nhưng không ngờ, chờ hoài lại chờ được một câu “Đánh chó phải tránh người”! Chuyện này thật khiến Tần Chiếu tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, hận không thể xông lên phía trước giáo huấn thật tốt tên chất tử không biết trời cao đất dày này. Chỉ là hiện tại xông lên thật sẽ phát sinh xung đột, khó tránh khỏi bị mọi người hiểu lầm mình là kẻ bụng dạ hẹp hòi, cố ý chờ ở đây để trả thù. Nghĩ vậy, sau cùng hắn hướng về phía Khương Tú Nhuận bí ẩn nói “Sẽ còn gặp lại” rồi xoay người rời đi. Mà Khương Tú Nhuận cảm thấy lần này tỏ rõ thái độ với hắn như vậy cũng tốt, kiếp trước ký ức khó phai, nếu như có thể không gặp lại nữa, mới là tốt nhất. Chỉ là lần này ở Kính Hầu phủ làm ra một trận trò khôi hài, làm tân tài mới chạm đã bỏng tay của Lạc An thành, chớp mắt cái người người lạnh nhạt, không còn nhìn thấy thiệp mời nhiều như hoa tuyết nữa. Nhưng thế này làm cho Khương Tú Nhuận trong lòng thầm thở nhẹ ra, như vậy rất tốt, miễn cho uống rượu nhiều khiến mình bị lộ. Mà sau yến hội, nàng cũng cố ý duy trì khoảng cách với Hoàng Thái Tử, cũng chưa mặt dày tới phủ Thái Tử lãnh tiền. Nhưng Khương Tú Nhuận lại âm thầm cho thương gia trong Lạc An thành vay tiền làm vốn lưu động, bởi vì lợi nhuận ít, đặt tiền rất thoải mái ngược lại cũng không lo về nguồn của tiền cứ như vậy lặp lại vòng quay, lợi nhuận của mỗi tháng cũng không ít, ngày qua ngày cũng không mấy gian nan. Trên khu đất trống cách phủ một con phố, mái ngói phòng học của thư viện mới đã lợp xong. Chỉ là vì trong đô thành thư viện san sát, nên hoàn toàn không có cơ sở nào làm người xem trọng một thư viện mới xây. Nhưng trong lòng Khương Tú Nhuận biết, chờ thư viện xây xong, sẽ có đại nho thực sự có học thức tới truyền nghiệp, này sáng sớm liền đi hỏi thăm cho huynh trưởng đi báo danh. Nghe tin khi vào thư viện phải thi viết, sau khi hỏi rõ về phạm vi thi xong, Khương Tú Nhuận quyết định đi mua nhiều sách vở về cho ca ca ôn tập, cầu cho khi thi có thể nắm chắc đầu vào. Chỉ là khi ra phủ, đi tới xe ngựa đang chờ ở cổng phủ lại không thấy thị vệ tới chờ lệnh. Qua một hồi lâu, mới có thị vệ lại. Ngay cả Khương Chi tính tình dễ chịu cũng có chút tức giận nói: "Các ngươi đều đi đâu vậy, tại sao không thấy tùy tùng hầu hạ?” Người nọ chỉ thấp giọng nói là hôm qua mọi người tham ăn, nên ra phố mua thịt chó về ăn, ăn xong lại đau bụng. Khương Tú Nhuận vừa thấy, đúng là thị vệ lúc trước ở khách điếm giúp nàng nấu nước, thị vệ này gọi là Triệu Quả, là thị vệ tương đối trẻ tuổi từ Ba Quốc, cũng chưa được hai mươi cái xuân. Bởi vì hắn khá cần mẫn và hiền lành, Khương Tú Nhuận cũng rất xem trọng hắn nhẹ liếc hắn một cái, trước đó vài ngày, thấy hắn âm thầm rơi lệ, gặng hỏi mới biết nhà hắn có mẹ sinh bệnh, mà làm sao được khi đang có công sự không thể về nhà, nên mới gấp đến độ rơi lệ. Khương Tú Nhuận lập tức cho hắn ba thỏi vàng, làm hắn đuổi theo người đưa thư tới từ Ba Quốc lúc cuối tháng, rồi người cùng thư trở về báo hiếu. Lúc ấy Triệu Quả cảm động đến rơi nước mắt, nhưng không biết hôm nay vì sao, hắn tựa như muốn nói rồi lại thôi. Chỉ chốc lát, hai ba thị vệ cũng ra tới, những người khác nói là bệnh đến nỗi không dậy nổi, ngay cả Bạch Thiển cũng bị trúng chiêu, nghe nói hôm qua cũng đi theo ăn một khối thịt lớn, hôm nay đi tả liên tục, kéo đến chân mềm ra, không thể ra cửa. Vì thế Khương Tú Nhuận phân phó Bạch Thiển ở nhà nghỉ ngơi, chỉ dẫn theo thị nữ Bạch Anh cùng đoàn người của huynh trưởng đi thư cục lớn nhất ở Lạc An thành. Kỳ thật Khương Chi cũng là người yêu sách, trước kia ở Ba Quốc nào có thư cục có đầy đủ loại sách như vậy? Đây có tay cuốn bằng thẻ tre, chữ viết quyên tú, thẻ tre dùng da trâu cố định cũng là chất lượng thượng thừa. Cho là mời chuyên gia đến sao chép, giá cả tự nhiên đắt đỏ, cho nên đương thời người có thể mua được sách, trừ bỏ người theo đuổi kiến thức, nhất định cũng là tiền bạc dư dả. Nói cách khác, riêng một bộ sách liền chiếm gần nửa xe, toàn bộ phí tiêu cũng đủ cho một gia đình giàu có và đông đúc ăn trong một năm. Mà Khương Tú Nhuận lại ra tay rộng rãi, mua liên tiếp ba bộ. Khương Chi nhìn muội muội tiêu tiền như vậy, tức khắc có chút kinh hãi, lo lắng không đủ phí sinh hoạt. Chỉ là Khương Tú Nhuận lại nói, quyển sách đó đi đến nơi khác không mua được, về sau đọc xong, truyền tay lạigiá trị càng cao. Chính là mua sách xong rồi, nhưng chuyển về như thế nào đây lại là vấn đề. Cuối cùng, Khương Tú Nhuận quyết định ca ca hộ tống một xe sách đi về trước, còn nàng mang theo Anh Nhi cùng một thị vệ khác đi ra chợ ngựa thuê một chiếc xe vận chuyển số sách còn lại về phủ. Hôm nay là mùa đông khó có được tiết trời ôn nhuận, nàng mang theo Anh Nhi và Triệu Quả thong thả đi về hướng chợ ngựa. Chỉ là trong lúc vô ý, nàng nhìn thấy thần sắc của Triệu Quả phía sau càng không bình thường, luôn nhìn ngó xung quanh, liền cười hỏi hắn là bụng lại đau sao, đi đâu cũng tìm chỗ để đi ngoài vậy? Trên mặt Triệu Quả kia lóe lên thần sắc áy náy, liền canh lúc Khương Tú Nhuận chuẩn bị đi tắt qua một hẻm nhỏ, liền tiến vài bước đến bên nàng nhỏ giọng nói:” Xin công tử đi đường lớn cho ổn thỏa......” Trên mặt Khương Tú Nhuận không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại lộp bộp một chút, Nhất thời trong đầu hiện ra rất nhiều ý niệm. Ngày hôm trước, Ba Quốc phái người đưa tin, ngoài thư của phụ vương viết cho huynh trưởng, mặt khác nhóm thị vệ đều lần lượt nhận được thư gởi từ nhà. Tựa hồ từ khi nhận được thư xong, các thị vệ đó thường xuyên không thấy bóng dáng, mà chỉ gom lại trong phòng bàn bạc cái gì đó.Chỉ là khi nàng hỏi, các thị vệ đó lại ngượng ngùng mà nói là đang bài bạc, sợ công tử biết sẽ trách phạt, vân vân,... Hiện tại nghĩ tới thì cực kỳ quái lạ. Triệu Quả này kêu mình đừng đi đường nhỏ là có ý gì? Chẳng lẽ......sợ mai phục không thành chăng? Trong đầu hiện lên ý niệm này xong, Khương Tú Nhuận dừng bước, quay lại xem Triệu Quả. Trên mặt Triệu Quả kia biểu hiện hơi ảo não và thoải mái đan xen, đủ thấy hắn đã có chút hối hận khi nhắc nhở, đồng thời cũng vì nói lời thật lòng, đổi được chút thoải mái trong lương tâm. Nếu như mấy thị vệ đó có ý định thực hiện ám sát, khả năng lớn nhất là Thân Ung kẻ đã về nước âm thầm hạ lệnh. Mục tiêu của Thân Ung là mình, chỉ khi mình chết, chuyện hắn không đủ sức giữ gìn quốc thư, hay chuyện lừa bịp Tề Đế mới có thể được giấu kín. Cho nên bọn thị vệ sẽ khai là huynh trưởng cùng với Bạch Thiển võ nghệ cao cường tại hẻm tối này mưu hại nàng, nếu nàng đoán không sai thì nhất định sẽ ngụy trang thành mưu tài hại mệnh, dẫn tới cái chết không có nhân chứng để đối chất! Nên làm gì bây giờ, lúc này không đi đường nhỏ thì có thể tránh được nhất thời, mà thân là chất tử nghĩa là không có quyền đổi mới thị vệ bên người. Bởi vì thị vệ này đã coi sóc sự an toàn của chất tử, đồng thời cũng là thay quốc quân quản lý thu chi của chất tử, cứ cho là giết sạch bọn họ thì Ba Quốc vẫn phái thị vệ mới sang...... Đúng lúc này, đột nhiên Khương Tú Nhuận thấy xe ngựa của phủ Thái Tử đi qua liền chạy nhanh qua, vội vàng cản xe ngựa lại. Hộ vệ xe ngựa Tần Chiếu sắc mặt lạnh lẽo, trừng mắt nhìn Khương Tú Nhuận khinh thường nói:” Công tử không biết đây là xe ngựa của Thái Tử sao? Theo luật Đại Tề, kẻ dám tự tiện ngăn trở xe ngựa, chịu phạt đánh năm mươi bản!” Nói xong cánh tay giơ lên muốn đánh. Đúng lúc này, âm thanh lạnh lẽo của Phượng Ly Ngô truyền ra:” Mời Tiểu Khương công tử lên xe ngựa.” Khương Tú Nhuận cũng không thèm nhìn đến Tần tay sai, chỉ vén trường bào của mình trèo vào xe ngựa, đợi vào xe ngựa rồi, liền quỳ gối trước mặt Phượng Ly Ngô nói:” Xin Thái Tử cứu ta một mạng!” Phượng Ly Ngô nhìn một cái nói:” Người nào muốn hại ngươi?” Khương Tú Nhuận cắn chặt răng nói:” Ta với huynh trưởng sống tại Lạc An thành, nhưng tân hậu vẫn không an tâm, liền phái huynh trưởng của nàng là Thân Ung yêu cầu mưu hại tính mạng hai huynh đệ chúng thần, để bảo đảm con trai nàng có thể kế thừa Ba Quốc vương vị.” Từ lần xung đột ở yến hội, có vài lần Phượng Ly Ngô kêu nàng tới phủ Thái Tử nghị sự, Khương Tú Nhuận đều tuân mệnh và vấn đề chính là chuyện ăn uống miễn phí, chỉ lo tán thành lời của Phượng Ly Ngô, nhưng không có mưu lược nào có thể dùng được. Lặp lại vài lần, Phượng Ly Ngô cũng không gọi nàng đến phủ nữa, mà Khương Tú Nhuận cũng là có tự giác không hề tới phủ Thái tử lãnh tiền, chớp mắt cái đã qua ba tháng rồi. Nhunge hôm nay nàng gấp đến độ mà xông lên thỉnh Thái Tử cứu mạng, hiển nhiên có chút ôm chân Phật lâm thời, chỉ sợ Phật Tổ này ghét bỏ nàng không đủ thành kính, không chịu yêu thương bảo hộ hắn. Quả nhiên Thái Tử nghe xong cũng không nói tiếp, chỉ mặc cho Tiểu Khương công tử quỳ gối trước mặt, một lúc sau mới vừa xem sách trong tay vừa nói: "Hoàng tử Lương Quốcmở tiệc chiêu đãi uống rượu ở Lộc Minh đài, ngươi cũng cùng đi đi.” Chờ tới Lộc Minh đài rồi, Khương Tú Nhuận tiến vào noãn các, lại có chút ngạc nhiên đến há hốc mồm -- chỉ thấy khắp nơi là các thiếu nữ mỹ diễm mặc sa mỏng nửa thân, chu du ở chỗ cái chiếu ngồi của các công tử. Tuy nàng sống hai đời, nhưng đây là cuộc đời đầu tiên uống hoa tửu. Lưu Bội kia quần áo nửa mở, lộ ra ngực rộng lớn, hai thị nữ trong ngực hắn thấy Tiểu Khương công tử cũng theo tới, lại là bộ dáng một bộ áo bông dày cộm, liền cười đẩy đẩy hai nữ nhân trong lòng nói: "Trong phòng cực nóng, các ngươi mau tới giúp Thái Tử và Tiểu Khương công tử cởi áo!”