Khương Tú Nhuận từ xa trông thấy một hàng tiểu quan đang gặm bánh nướng trước cửa phủ nha, biết rõ do bản thân mình tới trễ khiến cho mọi người chờ đợi. Nàng rất áy náy nên lúc xuống xe ngựa chào hỏi các vị tiểu quan xong, trực tiếp nói trưa hôm nay mình làm chủ, mời mọi người một bàn tiệc rượu trong quán rượu gần đây, cùng các vị nâng cốc trò chuyện vui vẻ. Nhưng nàng vừa nói lời nay ra, các vị tiểu quan nhìn nhau, vẻ mặt ai cũng có nỗi khổ khó nói. Phần lớn công việc béo bở trong Nông ti, đều bị chủ quan công trình Thủy Mộc của Thủy Công ti cướp mất, còn lại việc kiểm tra kho lúa, cân đo mạ lúa mì thật sự không đủ nuôi sống người trong ty. Lương bổng ít ỏi của nhóm tiểu quan lại này cũng chỉ vừa đủ nuông sống gia đình, căn bản không có tiền dư góp vào mời tiệc chủ ti mới nhưng nếu để chủ ti đại nhân tự móc tiền túi ra thì không ra thể thống gì cả, cho nên ai cũng âm thầm kêu khổ, lộ vẻ mặt khó xử. Khương Tú Nhuận là loại người tinh thông như thế nào chứ? Vừa nhìn sắc mặt nhóm tiểu quan, lập tức biết rõ bọn họ khó xử. Thế là sau khi âm thầm dặn dò Thiển nhi vài câu, bèn theo nhóm tiểu quan tìm hiểu rất nhiều hồ sơ và công việc trong phủ nha Nông ti. Chỉ chốc lát, Thiển nhi và mấy gã sai vặt xách năm sáu hộp thức ăn lớn tới. Đều đã trả xong tiền rượu thịt và thức ăn, mọi người trong phủ nha Nông ti xếp bàn lại một chỗ, cuối cùng cũng để chủ ti tân nhiệm mời khách. Phủ nha Nông ti xa Lại ti nhưng lại rất gần Hình ti hiện tại Quý Bỉnh Lâm nhậm chức. Nghe nói chủ ti tân nhiệm của Nông ti sát vách họ Khương, Quý Bỉnh Lâm nghi ngờ trong lòng là Khương Hòa Nhuận, chờ tới giờ nghỉ trưa, hắn cố ý tới hỏi thăm, quả nhiên vị chủ ti kia là Khương Hòa Nhuận. Quý Bỉnh Lâm rất vui mừng, cảm thấy rốt cuộc thiếu phó cũng ra làm quan. Vừa hay trong Hình ti có mấy học sinh xuất thân từ lớp Thiên Cán ở thư viện, nghe thấy bạn học Khương đi nhậm chức, cũng dồn dập tới chúc mừng. Một người cười nói: "Chẳng trách sau khi trở về từ Mặc Lâm thư hội, không thấy bóng dáng thiếu phó đâu, hóa ra là tích vốn liếng để chuẩn bị ra làm quan!" Nhưng trong số các bạn học cũng có người thẳng thắn, tên gọi Dương Sâm, là học huynh sớm ra làm quan, lạnh lùng nói: "Có gì đáng chúc mừng? Ai chẳng biết Nông ti là nha môn thanh liêm nghèo nàn, trước mắt bởi vì điện hạ tu sửa kênh đào, quốc khố cực kỳ túng quẫn, tất cả các ti phải bỏ thêm vàng trong ti ra, từ đầu năm đã quyết định thế rồi. Nhưng chủ ti Thủy Công ti là kẻ gian trá, vậy mà giành bao nhiêu việc xây dựng guồng nước thông kênh mương vốn là của Nông ti về Thủy Công ti bọn họ. Kết quả khi quyết định các ti bỏ thêm vàng ra, bọn họ có được biết bao nhiêu vàng. Nhưng chờ tới lúc thật sự thi công công trình lại giao toàn bộ những chuyện lặt vặt kia cho Nông ti..." Hắn nói được nửa câu thì bị người bên cạnh dùng cùi chỏ chọc một cái nên không nói lời nào nữa. Không trách người Hình ti biết rõ ràng, thật sự chủ ti tiền nhiệm của Nông ti bởi vì Thủy Công ti tay không bắt sói [*] mà cực kỳ tức giận. Tuyên bố muốn Thủy Công ti trả vàng lại, bằng không tuyệt đối sẽ không nhận những việc bị Thủy Công ti cướp đi. [*] Đồng nghĩa với câu Há mồm chờ sung rụng. Kết quả bị chủ ti Thủy Công cáo trạng lên chỗ Hoàng đế. Đúng lúc này Thái tử đi tuần tra Ngụy Quốc chưa trở về, mà chủ ti Thủy Công ti lại xuất thân thế gia lớn, Hoàng đế thiên vị nên bác bỏ tấu chương của Nông ti. Kết quả vị chủ ti của Nông ti trực tiếp mặc kệ không làm nữa, cáo lão về quê, cục diện rối rắm này không ai thích tiếp nhận. Hắn đi như thế, vị trí chủ ti Nông ti nguội lạnh vẫn luôn không có người chịu tiếp nhận. Dù sao mọi người đều biết chủ ti tiền nhiệm nghèo thế nào, ai nhậm chức cũng không lấp được cái lỗ thủng này. Thậm chí có quan đề nghị, sát nhập Nông ti và Thủy Công ti rồi giao cho Thủy Công ti trông coi. Nhưng chủ ti Thủy Công ti là con cáo già, căn bản không nhận cái mâm này. Cho nên Dương Sâm biết rõ nội tình, nhìn thấy tiểu học đệ đơn thuần của mình nhận cục diện rối rắm như thế, trong lòng cũng lo lắng thay. Gần đây Quý Bỉnh Lâm mới vào Hình ti, hắn luôn ở bên ngoài phụ trách tu sửa kênh đào, vốn không biết rõ nội hình, nghe thấy Dương Sâm nói như thế, cũng không khỏi lo lắng cho Khương Tú Nhuận. Dù sao chủ ti Nông ti tiền nhiệm là lão thần làm quan ba mươi năm. Hắn còn không đòi được tiền từ chỗ Thủy Công ti, Khương Tú Nhuận là một người mới ra làm quan sẽ làm được cái gì? Khương Tú Nhuận mới ra làm quan cảm thấy rất hưng phấn nhưng cũng bị tình cảnh túng quẫn trong vạc không có lương thực này khiến cho tinh thần giảm sút không ít. Khó trách điện hạ hào phóng như vậy, vậy mà cho nàng ra làm quan. Hóa ra là công việc này là việc cho chó nó cũng không thèm để ý. Lòng của Thái tử thâm sâu khó dò, chuyện này có phải là muốn nàng biết khó mà lui rồi trở về phủ Thái tử ngoan ngoãn sinh con cho hắn hay không? Hay là muốn san bằng con đường phát tài của nàng, không chỉ riêng giải quyết số vàng chưa được thu xếp của Nông ti, còn muốn thay hắn kiếm ra số vàng khởi công xây dựng kênh nước mới? Thế là sau khi Khương Tú Nhuận cảm tạ các bạn học tới chúc mừng và Quý đại nhân xong, liền móc bàn tính ra, bắt đầu kiểm tra các công việc còn tồn động lại trong Nông ti và các khoản tiền bên trong ti. Bởi vì người Hình ti nói thẳng hết sự tình ra rồi, nhóm tiểu quan lại cũng không kiêng dè nữa, còn nói chủ ti Thủy Công ti Mạnh Hiến thiếu đạo đức, lúc trước vì muốn có vàng của các ti suông sẻ nên cố ý tính toán thiếu các hạng mục công trình, chờ có vàng rồi thì sửa công trình thành danh mục rồi ném về Nông ti. Nói cách khác, cho dù Thủy Công ti ngay thẳng trả vàng lại cũng còn thiếu rất nhiều. Khương Tú Nhuận cũng biết vị đại nhân Mạnh đại nhân Mạnh Hiến này, vị này ngày sau là hạng người lên như diều gặp gió. Ở kiếp trước, sau này hắn giống như Quý Bỉnh Lâm, cùng xếp vào hàng tướng, thậm chí còn có thể so sánh với Quý Bỉnh Lâm, có được sự yêu quý của thánh thượng. Mạnh gia là thế gia lớn, thậm chí so với lai lịch của Úy gia còn lâu đời hơn. Lúc trước các thế gia khác giúp đỡ Phượng Ly Ngô trở thành Thái tử, Mạnh gia ngược lại không nói tiếng nàng, tỏ vẻ theo phe trung lập. Nhưng khi Phượng Ly Ngô muốn tiến lên một bước sớm kế thừa ngôi vị Hoàng đế, Mạnh gia cực lực phản đối, giữ vững hoàng quyền giúp Đoan Khánh đế không ngã xuống. Thật ra mấy thế gia lớn chỉ nghe lệnh Mạnh gia. Rõ ràng Mạnh gia muốn Quốc quân và Thái tử duy trì vị trí cân bằng để họ có thể gây khó dễ cả hai bên. Cho nên các thế gia khác cũng dồn dập ngầm hiểu, mấy năm qua đều bình an vô sự. Đoan Khánh đế cũng tốt, Phượng Ly Ngô cũng thế, ai cũng sẽ không dám tự nhiên đi trêu chọc Mạnh gia. Đây cũng là lý do Mạnh Hiến không kiêng nể gì, dám thò tay không bắt sói. Dù sao hắn là người của Thủy Công ti, làm hầu bao ti mình chủ quản phồng lên đổi lấy một nhóm thuộc hạ trung thành hoạt động giúp hắn, ngày sau lên chức rất có lợi ích. Khương Tú Nhuận ở trong to nửa ngày, lúc tới cực kỳ hớn hở nhưng lại chán nản trở về. Sau khi lên xe ngựa, nàng có chút mệt mỏi. Lúc đầu ra làm quan, nàng vốn tưởng rằng đầu được đội mũ miện, cưỡi xe có mái hiên, trên đường có thể rêu rao uy phong khắp nơi. Về phần sự tình trong phủ nha, nàng tự nhận là người biết nhìn người, còn là Bá Nhạc của mấy vị nhân tài giống như Quý Bỉnh Lâm, có thể nâng cao gối không lo lắng gì , dẫu sao cũng tốt hơn bị ngột ngạt ở trong hậu trạch. Ai biết Thái tử yêu thương nàng lại ném nàng vào trong hố phân như thế, thật sự là nhảy vào rồi muốn leo lên cũng không leo lên được. Giữa lúc nàng ngồi trong xe ngựa tức giận, phía trước xe ngựa truyền tới tiếng ồn ào. Khương Tú Nhuận thò đầu ra nhìn, hóa ra là Nhị Hoàng tử Phượng Vũ dẫn theo một đám quan chức đi dự tiệc. Mà bên cạnh Phượng Vũ, rõ ràng là chủ ti Mạnh Hiến của Thủy Công ti. Có lẽ là nghe nói Khương Thiếu phó nhậm chức ở Nông ti, Phượng Vũ cố ý dẫn người chặn ở đầu ngõ chúc mừng Nông ti tân nhiệm. Mặc dù không biết Phượng Vũ có nhược điểm gì bị Phượng Ly Ngô túm được nên hắn không vạch trần thân phận nữ nhi của Khương Tú Nhuận, thế nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc Phượng Vũ tới chỗ nàng lấy xui xẻo. Nhị Hoàng tử ngồi ở trên lưng ngựa cười nói: "Thiếu phó đại nhân trở thành chủ ti, thật sự rất đáng mừng. Hôm nay Thủy Công ti và quan chức các ty vừa đúng lúc muốn cùng nhau uống rượu và trò chuyện? Khương chủ ti thấy thế nào, có cho chút thể diện, chung vui cùng mọi người được không?" E ngại lễ tiết quân thần, Khương Tú Nhuận không thể không xuống xe ngựa hành lễ với Phượng Vũ. Vạt áo màu đen rộng, vòng eo tinh tế, mặt mày như ngọc, không biết chuyện quả thật sẽ thầm than trong lòng là thiếu niên hoạt bát, tướng mạo như ngọc như băng. Phượng Vũ vốn là tới thêm xui xẻo cho nàng nhưng hắn không ngờ Khương Tú Nhuận mặc quan phục lại đẹp mắt như vậy, nhất thời không nói thêm gì nữa, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm. Thế nhưng khi ánh mắt hắn rơi xuống thắt lưng vị tân chủ ti hoạt bát này, ánh mắt Phượng Vũ bỗng nhiên trở nên u ám. Hắn từng thấy qua cái thắt lưng tạo hình độc đáo kia, lúc lên triều sớm, rõ ràng là đeo ở bên hông Phượng Ly Ngô. Mà bây giờ lại xuất hiện ở trên người Khương chủ ti. Không nói cũng hiểu hai người thân mật thế nào, đây là nói với thiên hạ, vị thiếu niên xinh đẹp hoạt bát này là người của Phượng Ly Ngô hắn. Còn chưa khiến Khương Tú Nhuận thêm ấm ức, trong lòng Phượng Vũ bây giờ đã cực kỳ không vui. Nhưng Mạnh Hiến bên cạnh hắn lại chắp tay với Khương Tú Nhuận trước, nói: "Trời vừa sáng ta đã trông ngóng tân chủ ti đi nhậm chức, không ngờ ngài trẻ tuổi tài cao như vậy, Nông ti có ngài làm chủ, một chút việc Thủy Công ti chúng ta gửi gắm có chỗ trông cậy rồi. Chờ tới ngày mai, ta sẽ phái người tới Nông ti bàn giao việc, ý Khương đại nhân thế nào?" Khương Tú Nhuận cảm thấy Mạnh Hiến này quả nhiên là lưu manh chốn quan trường, rõ ràng là nhân lúc nàng mới đi nhậm chức, không rõ Đông Nam Tây Bắc nên muốn quăng mấy thứ việc khó giải quyết cần làm vào Nông ti. Nếu nàng gật đầu đồng ý, về sau sẽ không có chút liên quan nào tới Thủy Công ti nữa. Cho nên Khương Tú Nhuận ngoài cười nhưng trong không cười chắp tay với Mạnh đại nhân, nói: "Lúc trước con dấu của Nông ti bị chuột gặm, bản quan đã sai người mang đi sửa. Mấy ngày gần đây tất cả công văn chuyển tới đều không có con dấu... Hầy, con chuột trong phủ nha Nông ti gây ồn ào quá, bản quan còn phải đi mượn con mèo tới. Kính xin Mạnh chủ ti cho chậm trễ mấy ngày, bằng không ngài đưa tới bỗng dưng chuột lại ăn mất, tới lúc đó còn phải phiền ngài đưa tới một lần nữa, có đúng không?" Mạnh Hiến cho tới bây giờ chưa từng nghe nói phủ nha nào có chuột gặm con dấu bằng đá. Họ Khương này nhìn tuổi tác không lớn nhưng hắn cảm giác hắn ta có chút xảo trá không vừa. Ánh mắt của hắn nhìn về Nhị Hoàng tử, trông cậy hắn có thể phụ họa trách mắng tiểu tử này nói lời hoang đường. Ai ngờ Nhị Hoàng tử lại giữ im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào Khương Tú Nhuận, căn bản không có ý nói gì. Mạnh Hiến không biết Nhị Hoàng tử còn đứng đó làm gì, đành miễn cưỡng cười một tiếng, nói: "Khương chủ ti, theo lý ta không nên thúc giục công việc của quý ti. Nhưng giờ đã vào thu, cũng gần tới mùa đông rồi, có chút công việc không thể dở dang, bằng không có sai lầm lỡ mất đợt gieo trồng vào mùa xuân năm sau, chỉ sợ Khương chủ ti không có kết quả tốt báo cáo lên Hoàng đế đâu!" Khương Tú Nhuận bị cái nhìn chằm chằm trắng trợn của Phượng Vũ làm phiền, im lặng lườm hắn một cái, sau đó chắp tay tỏ vẻ cáo từ, nghĩ một đằng nói một nẻo với Mạnh Hiến: "Dù sao cũng đã làm chậm trễ lâu như vậy, Mạnh đại nhân chê Nông ti nhận việc quá chậm thì có thể tự làm thay... Không còn sớm nữa, bản quan còn muốn đi mượn mèo, xin cáo từ với Nhị Hoàng tử và các vị đại nhân." Nói xong, nàng quay người lên xe ngựa, nghênh ngang rời đi. Dưới mắt của quá nhiều chuột bọ thích đục khoét, răng lợi nàng chưa có luyện thành tài nên trở lại thỉnh giáo con mèo lớn có kinh nghiệm già dặn Phượng Ly Ngô, xem nên làm gì để ăn từng miếng mà không cần phải sợ hãi nhóm con chuột lớn! Mạnh Hiến nhìn thấy xe ngựa đi rồi, lúc này mới hừ lạnh nói: "Chẳng qua là phụ tá xuất thân từ phủ Thái tử, còn là chất tử, cho dù hắn là ca ca của Trắc phi Thái tử, vốn cũng không thể ra làm quan. Điện hạ làm việc như vậy, chẳng phải như trò đùa sao?" Nhưng Phượng Vũ chậm rãi nói: "Giống như toàn bộ nhóm người phụ trách văn thư thôi, không cần câu nệ cố chấp, cản trở Đại Tề thu hút nhân tài các quốc gia, chẳng lẽ là một chất tử vô vọng về nước, cho dù có đầy tài học cũng bỏ đi không cần sao?" Không phải Phượng Vũ yêu quý người tài nên nóng lòng, mà là hoàng huynh của hắn chịu thả mỹ nhân ra ngoài đó là chuyện tốt. Bằng không cứ nhốt trong phủ Thái tử, chẳng phải khiến hắn không thể tương tư sao?