Họa quốc yêu cơ
Chương 102
Nguyên nhân Úy Hoàng hậu muốn Trắc phi của Thái tử vào cung rất đơn giản, không phải Phượng Ly Ngô yêu thương nhất Điền Cơ và Dao Cơ sao? Nàng muốn hai Trắc phi của hắn tới hầu bệnh mình để trút sạch oán hận trong lòng mình. Về phần Tào Khê là nhân tiện gọi thôi. Nàng khổ sở trong lòng, cũng cần tìm người thân cận thổ lộ.
Phượng Ly Ngô cũng biết lúc này mẫu hậu khó chịu vì không có chỗ trút giận, liền mượn miệng Tào Khê, dùng cớ bốn lạng địch ngàn cân [*] là Dao Cơ mắc bệnh nóng nảy, tránh cho Khương Tú Nhuận cực khổ đi hầu hạ người mới sẩy thai.
[*] Là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền, đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương (dĩ nhu chế cương), mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất.
Cùng ngày, Tào Khê và Điền Oánh thu dọn đồ đạc đi.
Hai vị Trắc phi thống khổ oán hận trong lòng: Vất vả lắm mới chờ được Thái tử điện hạ trở về, lại bị Hoàng hậu gọi vào cung, cứ trống trải mãi như thế thì tới lúc nào mới có thể mang thai long chủng, trở thành chính phi đây!
Cho nên lúc hai người ngồi xe ngựa, Điền Oánh oán giận Tào Khê: "Tào Cơ, không phải ngươi không biết tính tình Dao Cơ ngang ngược, sao còn đi tố cáo khiến nàng được miễn việc phải làm. Ta không biết các ngươi có quan hệ thân thiết ngầm đấy? Ngươi một lòng muốn nàng được sủng ái một mình à!"
Phiền muộn trong lòng Tào Khê càng tăng lên, bị Điền Oánh châm chọc, nhịn không được nói: "Ta làm sao biết lúc đó có người trong cung tới? Còn nữa, lời Điền Cơ nói có ý gì, ngươi không muốn dốc sức hiếu thảo với Hoàng hậu sao?"
Điền Cơ vội vàng im bặt, không nhiều lời nữa nhưng trong lòng Tào Khê vẫn ấm ức, thầm nghĩ lát nữa vào cung phải nói chuyện này với Hoàng hậu.
Hai người cùng vào cung.
Hậu trạch Thái tử bỗng nhiên yên tĩnh hơn không ít, ba vị thị thiếp kia mặc dù ngày ngày sắm vai người đẹp như hoa như trăng nhưng Thái tử không gọi các nàng tới gặp, các nàng cũng không thể tùy tiện tới trước mặt Thái tử.
Đêm đó, Phượng Ly Ngô nghỉ lại ở trong viện Dao Cơ mắc chứng nóng nảy.
Khương Tú Nhuận thật sự không có ý nghĩ hẹp hòi tranh sủng .
Trong cung náo loạn thế nào, Khương Tú Nhuận rất hiểu. Từ xưa tới nay, bên trong hoàng cung âm u làm gì có chân tình?
Hiện tại Phượng Ly Ngô thích nàng, nàng không phải người gỗ, sao có thể không cảm giác được? Bản thân nàng đối với Phượng Ly Ngô thật ra cũng có tình nghĩa.
Nhưng phần tình yêu của tiểu nữ nhi này ở trước hoàng quyền không chịu nổi một đòn. Nếu nàng toàn tâm toàn ý như nữ tử bình thường, chạy theo lý tưởng phu thê hòa hợp, đó là việc làm viển vông, hành động vô nghĩa.
Khương Tú Nhuận suy nghĩ thấu đáo, thực tế trong lòng vẫn có chút mê man, nàng không biết nếu có một ngày, nàng có thể danh chính ngôn thuận rời Lạc An, rời khỏi Phượng Ly Ngô, có thể đi nhẹ nhàng không quyến luyến hay không.
Bộ dạng ngẩn người trước gương của Khương Tú Nhuận bị Phượng Ly Ngô nhìn thấy, hắn thả thẻ tre trong tay xuống, đi tới sau lưng Khương Tú Nhuận, hỏi: "Suy nghĩ cái gì?"
Khương Tú Nhuận vội vàng lấy lại tinh thần, mấy ngày nay Phượng Ly Ngô không thoải mái trong lòng.
Thật ra nàng đà làm tốt công tác chuẩn bị khi Phượng Ly Ngô nổi giận rồi, tất nhiên cũng cẩn thận hơn nhiều.
Thế nhưng mặc dù lúc đầu Phượng Ly Ngô nghe bê bối của mẫu thân, sau khi mất khống chế ném đồ đạc thì đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, ngay cả buổi sáng hôm nay, hắn tới tông miếu, chứng kiến Phượng Vũ rắp tâm hại hắn trở về hoàng thất một lần nữa, vẻ mặt vẫn như thường, không có chút hành động sai lầm nào.
Nói thật, mặc dù Phượng Ly Ngô nhìn qua chất phác nhưng Khương Tú Nhuận lại cảm thấy ở chung với hắn rất tốt.
Ở kiếp trước, nàng bị Tần Chiếu đối xử như vật sở hữu của hắn. Mặc dù cho phép nàng ra ngoài nhưng chỉ có thể quen biết nhóm quý phu nhân nếu như to gan cười và nhiều lời với nam tử một câu rồi bị Tần Chiếu trông thấy, khi trở về sẽ bị hắn tra hỏi đủ kiểu. Có khi, hắn uống nhiều rượu, còn lớn tiếng mắng chửi nàng.
Mỗi thời khắc đó đều khiến cho Khương Tú Nhuận có cảm giác ăn nhờ ở đậu, mỗi khi nhớ lại luôn cảm thấy bực mình.
Nhưng Phượng Ly Ngô không lộ ra phiền muộn trong lòng, Khương Tú Nhuận càng đau lòng cho hắn hơn, xoay người ôm lấy sống lưng hắn, gò má dựa vào cơ ngực lộ ra trong trường bào rộng rãi của hắn, nhỏ giọng nói: "Ta đang nghĩ tới điện hạ..."
Phượng Ly Ngô cảm thấy nữ tử trong ngực bỗng dưng dịu dàng, thật sự động lòng người, cười ôm lấy nàng nói: "Cô ở ngay bên cạnh còn nghĩ tới? Ngươi quả nhiên làm khổ người ta mà."
Nói xong thì cúi đầu hôn nàng, ngón tay dài luồn vào trong mái tóc dài của nàng, cảm thụ cảm giác mềm mượt như tơ lụa...
Mặc dù Phượng Vũ trở về, xác thực làm Phượng Ly Ngô ngột ngạt nhưng trong lòng hắn có việc lớn khác cần làm, chẳng bằng nghe theo ý phụ vương, tác thành cho cha con họ đoàn viên.
Phượng Ly Ngô tự kiểm điểm bản thân lúc trước bất hiếu với phụ vương, đúng là để bên gối phụ vương trống trải đã lâu. Hắn sớm bảo nữ quan trong cung an bài, chọn hai cung nữ có dung mạo đẹp giống như mẫu phi Phượng Vũ bưng trà, dọn bô cho phụ vương.
Nếu như đã có thêm một đệ đệ thì không cần sợ có thêm một người nữa, cũng muốn phụ vương phân tâm, cho hắn ta tạm thời không có thời gian rảnh rỗi gây phiền toái cho mình.
Hắn cũng muốn có thời gian rảnh làm chuyện của mình.
Về phần cách đối phó với Đế vương háo sắc, từ trước tới nay mười lần như một. Sau khi Đoan Khánh đế sủng hạnh hai phi tử kia xong, quả thật sắc mặt khoan khoái, ít gọi Phượng Ly Ngô vào cung dạy dỗ hơn.
Đúng dịp trung thu, nữ quyến công hầu trong thành Lạc An đều phải vào cung ngắm trăng cùng Đế Hậu.
Ba vị Trắc phi trong phủ Thái tử cũng phải đi theo Thái tử.
Hai ngày trước Tào Cơ và Điền Cơ mới trở về phủ Thái tử.
Tào Khê còn tốt, chỉ là ở lại trong cung lâu, không thấy Thái tử nên cảm thấy trống vắng tương tư mà thôi.
Nhưng Điền Cơ lại cực kỳ tiều tụy, vôn là nữ tử giống như hoa thủy hành [*] bây giờ hai gò má sụp xuống.
[*] 水葱 - Tên một loại hoa.
Úy Hoàng hậu không thể giữ được cốt nhục cho tình lang, nghe nói Mao lang chết thảm bị cuộn trong chiếu rồi vứt ở bãi tha ma, nỗi căm hận trong lòng trút hết lên trên người Điền Oánh.
Nghe thị nữ cùng vào cung trở về nói, Điền Cơ bị phạt quỳ ba bữa cơm, không đúng giờ là bị Hoàng hậu ra lệnh cho nữ quan vả mặt, còn có một lần chê thìa thuốc nàng bón quá nóng, đổ cả chén thuốc lên người Điền Oánh.
Điền Oánh ở Hàn Quốc vẫn luôn được nuông chiều, sao có thể chịu nổi cơn giận không đâu này? Thêm vào việc nàng nhìn ra Hoàng hậu sẩy thai, đệm trên giường luôn dính vết máu, lúc trước nàng nghe đồn Hoàng hậu vụng trộm có con nên càng sinh lòng xem thường.
Lại nhìn Tào Khê luôn ở bên cạnh thêm mắm dặm muối sỉ nhục nàng, trong lòng cực kỳ hận hai tiện nhân một già một trẻ.
Ban đêm, nàng dùng số tiền lớn xin thị nữ truyền tin cho Kính hầu, bảo hắn đưa dầu vừng đỏ tới để bôi đầy mặt, toàn thân như mắc sởi, lấy cớ nổi mụn, sợ lây Hoàng hậu nên mới có thể rời cung.
Hoàng hậu thấy Điền Cơ đi rồi, tự nhiên cũng đuổi Tào Khê về.
Sắp tới ngày hội trung thu, Điền Oánh nghĩ tới việc phải nhìn mặt Hoàng hậu như tú bà kia, trong lòng vô cùng sợ hãi. Lấy cớ mình chưa khỏi bệnh sởi, từ chối vào cung.
Thế là Khương Tú Nhuận kết bạn với Tào Khê cùng đi.
Những ngày này Tào Khê thấy dì mình trừng trị Điền Cơ, cực kỳ hả giận trong lòng. Nhưng hối hận lúc trước mình tố cáo sai lúc khiến cho tiện nhân Dao Cơ này có cớ không cần vào cung.
Đợi tới lúc gặp Dao Cơ, không hiểu sao lại thấy nàng hình như xinh đẹp hơn trước rất nhiều. Nghe nói mấy ngày nàng và Điền Cơ không ở đây, đêm nào Thái tử cũng nghỉ lại trong phòng Dao Cơ, quả nhiên là độc sủng rồi. Tào Cơ mãi tới nay vẫn chưa cùng Thái tử động phòng sinh lòng căm tức.
Đầu óc nàng vốn không tốt, mấy ngày nay bị Úy Hoàng hậu trong cung ảnh hưởng, tính tình ngày càng bất thường. Lúc ngồi trong xe ngựa, trong đầu chỉ nghĩ làm sao vạch trần bộ mặt hồ ly tinh của Dao Cơ.
Nhưng xuống xe ngựa, lúc đi cùng một chỗ với Dao Cơ, cho dù trong lòng oán hận thế nào đi chăng nữa, nàng cũng không dám chủ động trêu chọc nữ tử này.
Dao Cơ là loại người rất ngang ngược, nghe một lời không hợp ý là sẽ động tay chân! Sao Thái tử lại yêu thích loại nữ tử nóng tính này! Lẽ nào lúc nàng hầu hạ Thái tử, cũng ngang ngược kiêu ngạo như vậy sao?
Chờ tới khi hai người theo Thái tử điện hạ vào trong cung, bên trong đại điện đã là trang hoàng lộng lẫy xa hoa, ăn uống linh đình rồi.
Khương Tú Nhuận tinh mắt, phát hiện trong sảnh có thêm vài gương mặt mới, trong đó còn có bạn học cùng lớp Thiên Cán ở thư viện với nàng.
Mặc dù bọn họ có chức quan không cao nhưng là vị trí có thể cho mỗi người rèn luyện.
Đương nhiên ngoại trừ những bạn học quen biết ngày xưa ra, còn có một số nhóm quan chức mới. Nghe nói là mấy người nổi bật trong thế gia lớn, bọn họ được cất nhắc là nhờ chủ ty mới của Lại bộ - Phượng Vũ.
Hội hoa của trung thu năm nay nhiều nơi cống nạp hoa cúc, các vị quý nhân vào tiệc trước đều đi dạo trong viện một phen.
Khương Tú Nhuận chọn nơi hẻo lánh yên tĩnh, dự tính đứng một lúc rồi trở về tiệc ăn uống.
Nào nghĩ tới Phượng Vũ lại bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau nàng, mỉm cười chỉ vào một chậu hoa cúc: "Hoa này có tên là bán trang, lúc đầu ta nhìn nó, nhịn không được nhớ tới nàng."
Khương Tú Nhuận nhìn hoa cúc kia, thấy bông hoa có có viền hoa chia ra một nửa màu đỏ, một nửa màu trắng.
Quả nhiên giống như chỉ trang điểm một nửa. Có điều Khương Tú Nhuận hiểu rõ ý trong lời của hắn - nàng giống như bông hoa này, một nửa nữ, một nửa nam.
Nhìn Khương Tú Nhuận cảnh giác nhìn mình, Phượng Vũ cười, nhẹ giọng nói: "Xin Dao Cơ yên tâm, ta đã hứa với hoàng huynh giữ kín bí mật của nàng."
Thật ra Phượng Vũ biết, mình nói ra cũng vô dụng, nếu Phượng Ly Ngô có lòng che giấu cho nàng, cách gì cũng có. Hắn cần gì phải làm việc xấu phí công khiến cho Khương Tú Nhuận chán ghét.
Cho nên hắn an ủi nàng xong, lại nói: "Bây giờ ta và nàng cũng coi như là người một nhà, ta tất nhiên tôn kính nàng như chị dâu, kính xin Dao Cơ về sau thấy ta không cần tránh né như rắn rết... Nàng phải biết, ban đầu ta đắc tội nàng, thật sự là bởi vì bất đắc dĩ. Nếu thay đổi trường hợp kết bạn, có lẽ nàng và ta về sau... Rất khác bây giờ."
Khương Tú Nhuận chẳng muốn nghe loại lời trêu chọc lòng nữ tử này của hắn, liền xoay người muốn rời đi.
Phượng Vũ lười biếng bổ sung: "Phong tục tập quán của Đại Tề ta cởi mở, không chỉ có chuyện cưới thử. Nàng là người thông minh, vẫn nên suy tính một chút, nàng và hoàng huynh mãi tới nay vẫn không có con, lối thoát về sau cũng đáng lo, chẳng bằng nàng và ta giữ lại một phần tình cảm với nhau, ai... Cũng không nói được về sau nàng ta sẽ ở chung như thế nào?"
Phong tục Đại Tề xác thật cởi mở, còn có chuyện đệ đệ thừa kế tài sản của huynh.
Nếu huynh trưởng qua đời, tẩu tầu chưa sinh con, vẫn còn thủ tiết, thân làm đệ đệ, có quyền thừa kế tài sản của ca ca, thậm chí cả thê thiếp.
Chỉ có điều bây giờ Đại Tề xây dựng kinh đô nhiều năm, tập tục cởi mở ban đầu bị Hán hóa không ít.
Nhưng ở vùng nông thôn nhỏ, còn rất nhiều người làm như thế. Huynh trưởng qua đời, đệ đệ không cần làm quá nhiều nghi lễ, qua bảy ngày là có thể ngủ trên giường huynh trưởng rồi.
Trong lời Phượng Vũ, nói bóng gió với Khương Tú Nhuận là bây giờ hắn trở về hoàng thất Phượng gia rồi, mà vị trí Thái tử của Phượng Ly Ngô chưa chắc đã vững, huynh đệ hai người tranh giành, cuối cùng chắc chắn không thể cùng nhau tồn tại.
Nếu là Phượng Ly Ngô bị thua, như vậy theo phong tục Đại Tề, Khương Tú Nhuận là vật sở hữu mà Phượng Vũ hắn thừa kế của huynh trưởng, việc hắn phải làm là dùng như thế nào.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
266 chương
57 chương
18 chương
11 chương
53 chương