Nhưng nỗi lo lắng này của nàng lại không thể trực tiếp nói với tiểu thúc, chỉ có thể nhìn hai người có qua có lại. Sau khi ăn cơm xong, điện hạ cuối cùng cũng cùng ái thiếp về nhà ngoại tới chán chê, lúc này mới dẫn theo Khương Tú Nhuận quay lại phủ Thái tử. Phượng Ly Ngô không nhắc một chữ tới chuyện Nhị Hoàng tử tới phủ ăn cơm, nỗi lo lắng trong lòng Khương Chi cũng từ từ biến mất. Nhưng tới ban đêm, hai vợ chồng nằm trong chăn, Ổn Nương liền nói với hắn lo lắng trong lòng nàng. Khương Chi biết rõ nội tình bên trong nhưng lại không thể nói với thê tử, chỉ ậm ờ nói: "Chỉ là Thái tử chiêu hiền đãi sĩ mà thôi, nàng không nên quá nhạy cảm." Ổn Nương không nói gì nữa nhưng thầm hạ quyết tâm phải sớm tìm cho tiểu thúc một mối hôn sự. Dù sao cũng là chàng trai trẻ tuổi, Thái tử có quyền cao chức trọng, dùng phú quý và thân phận dụ dỗ tiểu thúc, ngộ nhỡ tiểu thúc bị mê hoặc tâm trí, đi nhầm được không chịu quay về thì làm sao bây giờ? Nàng nhất định phải tìm một em dâu có dung mạo và tính tình tốt mới có thể làm trái tim tiểu thúc bình tĩnh lại. Thái tử dẫu có bá đạo cũng phải nói lý lẽ, tiểu thúc là phụ tá của hắn chứ không phải thê thiếp, không thể chiếm lấy không cho phép người ta ta lấy vợ... Ổn Nương nghĩ một đêm, càng ngày càng để bụng việc hôn nhân của tiểu thúc. Lại nói tới Thái tử, lúc rời phủ chất tử còn bảo Khương Tú Nhuận xách hai tảng thịt khô tẩu tử nàng làm về phủ để bảo đầu bếp trong phủ dùng nó hầm cá ăn. Cầm thức ăn về như vậy, nhiễm hơi thở nhà mẹ đẻ Trắc phi, lòng Phượng Ly Ngô cũng thoải mái hơn nhiều. Nhìn thấy ca ca và tẩu tẩu của Khương Tú Nhuận, càng lộ ra vài phần thân thiết, dẫu sao cũng coi như là đại cữu ca và tẩu tẩu mình, là người trong nhà giống như lời Khương Tú Nhuận nói. Nghe nói Ổn Nương có thai, Phượng Ly Ngô còn suy nghĩ mấy ngày nữa chọn vài món đồ tốt tặng tới phủ chất tử chúc mừng. Hai người ở trên giường "Khương Hòa Nhuận" trong phủ Thái tử lăn lộn một lần, cảm thấy sảng khoái tràn trề nhưng hẵn vẫn còn chưa thỏa mãn, Phượng Ly Ngô vuốt sau lưng Khương Tú Nhuận cho nàng xê dịch lên phía trước. Chân Khương Tú Nhuận cực kỳ đau xót, mềm oặt nằm trong ngực hắn nói: "Đâu có cần điện hạ ban ơn như vậy? Hôm nay điện hạ săn sóc ta, gắp ta nhiều món ăn như vậy, ta thấy vẻ mặt tẩu tẩu có phần hơi nghi ngờ rồi đấy, điện hạ còn cho mang đồ vật qua, gia tẩu không biết gì thì trong lòng sẽ nghĩ thế nào?" Phượng Ly Ngô không quan tâm mấy cái này, chỉ đè lên người nàng, hôn lên cánh môi đỏ thẫm của nàng nói: "Vừa nãy được hầu hạ có thoải mái không? Còn cảm thấy chưa no không?" Khương Tú Nhuận vốn tưởng rằng hắn hỏi nàng ở phủ chất tử ăn có no không nhưng nhìn ánh mắt không đứng đắn của Phượng Ly Ngô, lập tức hiểu rõ, đỏ mặt rồi đẩy ngực hắn nói: "Sao có thể hỏi không đứng đắn như thế?" Nhưng Phượng Ly Ngô không chịu, nàng không nói nghĩa là còn đói, vậy thì hắn phải tiếp tục cho nàng ăn. Thế là giữa trận cười đùa, lại một trận mây mưa nghiêng ngả. Hôm nay nghe nói Ổn Nương mang thai, trong lòng Phượng Ly Ngô thật ra cũng có chút cảm xúc. Bàn về thời gian, Khương Chi thành hôn và Khương Tú Nhuận lấy thân phận Trắc phi vào phủ Thái tử không xa nhau. Thế nhưng thư sinh gầy yếu như Khương Chi lại làm cho thê tử sớm mang thai. Trái lại bụng tiểu Trắc phi của hắn không hề có động tĩnh gì. Phượng Ly Ngô cảm thấy là vì mình không chăm chỉ gieo hạt giống nên muốn gieo thêm. Mặc dù Trắc phi của hắn tự nói tướng mạo bình thường nhưng Phượng Ly Ngô biết, một khi nàng mặc nữ trang gặp người khác, cực kỳ trêu hoa ghẹo nguyệt! Nếu nàng có phụ vương yêu thương, thân là vương nữ Ba Quốc, hẳn là người ta sẽ đổ xô đến cầu hôn. Bây giờ phiêu bạt tới thành Lạc An, bởi vì luôn mặc nam trang gặp người khác nên vẫn không có chuyện gì. Nhưng Phượng Vũ rõ ràng cũng có ý với nàng, tha thiết mong chờ tới nỗi chạy tới phủ chất tử trêu ghẹo nàng. Nghĩ tới thủ đoạn Phượng Vũ dụ dỗ cung nữ trong cung trước kia, dường như nữ tử đều rất được lợi. Trước kia Phượng Ly Ngô luôn coi thường thủ đoạn đó. Nhưng nghĩ tới Phượng Vũ sớm chiều ở chung với Khương Tú Nhuận mấy ngày, cho dù chưa từng dùng sức mạnh, nhất định cũng có lúc nào đó vô ý mở miệng trêu ghẹo. Khương Tú Nhuận suy cho cùng vẫn còn nhỏ, tâm tính không ổn định, nói không chừng cũng thích những lời ngon tiếng ngọt này... Phượng Ly Ngô oán hận Phượng Vũ xong, cũng có chút bất an, luôn cảm thấy làm tiểu Trắc phi lớn bụng sớm một chút, ở trong phủ yên tâm dưỡng thai mới an toàn. Chờ sau này có con rồi, nàng tự nhiên sẽ chẳng muốn ra ngoài tự do vui chơi nữa, khống chế tâm tính, hắn cũng yên lòng hơn. Ôm ý nghĩ như vậy, Phượng Ly Ngô cố gắng cày cấy một đêm. Đêm này con trai phong hoa tuyết dạ [*], bên lão cha lại mây đen giăng kín trời. [*] Cảnh đẹp thiên nhiên ban đêm. Ẩn dụ là gái trai trong đêm. Mấy ngày ngay vẻ mặt Đoan Khánh đế vẫn luôn u ám, chẳng muốn dùng bữa. Nói tới chuyện lần này, Đoan Khánh đế cũng không phải nhất thời hành động theo cảm tính. Lúc trước các lão thần nâng đỡ Thái tử, kìm hãm hoàng quyền có liên quan lớn tiếng việc trước kia Đoan Khánh đế dấy binh quá nhiều làm tiêu hao quốc lực. Nói lời thấu đáo, gia chủ chân chính của vương triều Đại Tề không phải Đoan Khánh đế hắn, cũng không phải con sói mắt trắng Phượng Ly Ngô, mà là mấy trụ cột có thể chống trời - mấy thế gia lớn từ lúc Đại Tề dựng nước. Nếu thiên hạ thái bình, tất cả mọi người vui vẻ hòa thuận phát tài, nhóm quần thần tất nhiên sống yên ổn với nhau. Nhưng chạm tới nhóm thế gia trọng yếu kia thì trên triều sẽ nổi gió, trong dòng nước ngầm giấu đầy vòng xoáy. Năm đó hắn không lĩnh ngộ thấu đáo những thứ này nên bị thiệt thòi, bị Phượng Ly Ngô thừa cơ nịnh hót những lão thần rồi kia trở thành Thái tử. Nhưng bây giờ bởi vì Phượng Ly Ngô cố chấp mở kênh đào, hao tốn to lớn, dùng sô vố sức người và của cải, bắt lao dịch rầm rộ nên chê trách và kêu ca trên triều rất lớn. Việc này chẳng phải giống thất sách năm đó của Đoan Khánh đế sao? Đoan Khánh đế cảm thấy thời cơ đã đến, lúc này mượn cớ Hoàng hậu thất đức, nhân lúc Phượng Ly Ngô không có ở kinh thành, gây khó dễ trước. Nhưng không nghĩ tới, sự việc giấu giếm kín kẽ không một lỗ hổng, không biết thế nào lại lộ ra ngoài khiến cho đối phương có chuẩn bị từ sớm, đánh trả đòn rất đẹp. Cái nồi xanh kia quả thật giống như cái bô chụp lên đầu hắn, không bỏ xuống được. Khi hắn bực bội ở một mình trong thư phòng, một nam tử trẻ tuổi cao lớn đi tới, chính là Nhị Hoàng tử Phượng Vũ. Hắn đi qua cung kính thỉnh an phụ vương. Đoan Khánh đế thấy hắn trở về rồi, tâm trạng cũng sáng sủa hơn một chút, vẫy tay gọi hắn lại, kéo tay con trai yêu thương nói: "Con mới về kinh, tuy rằng có thị vệ trong cung đi theo nhưng cũng phải chú ý an toàn, bằng không ca ca bất nhân bất nghĩa kia của con sẽ lại bắt con làm mưu đồ lớn." Phượng Vũ cười nói: "Kể cả hắn chú ý tới con thì cũng không thể làm ra hành động giết huynh đệ trong thành Lạc An, dẫu sao hắn vẫn luôn giả bộ khiêm tốn hiếu thảo trước mặt các lão thần để khiến cho các lão thần thế gia yên tâm nâng đỡ hắn." Đoan Khánh đế bóp cổ tay nói: "Tiếc là chứng cứ phạm tội con đưa cho trẫm không thể phế bỏ bà ta!" Thật ra chuyện Hoàng hậu thất đức là Phượng Vũ báo cho Đoan Khánh đế. Mặc dù những năm này Phượng Vũ không ở kinh thành nhưng cũng chăm chỉ thực hiện nghiệp lớn, sắp xếp ở Úy gia vô số tai mắt. Tiểu thiếp Úy Tuần mới nạp là ảnh nữ trong tay hắn. Kết quả trong một lần say rượu, Uý Tuần đắc ý vênh váo nói khoác với tiểu thiếp là mình và Hoàng hậu tuy rằng không phải là tỷ đệ cùng mẹ nhưng hơn hẳn ruột thịt, chỉ vì hắn muốn Hoàng hậu vui mừng mà đưa bảo bối vừa ý cho bà ta. Ảnh nữ kia ngấm ngầm tìm hiểu rõ ngọn ngành rồi lập tức bẩm báo cho Phượng Vũ. Cho nên Phượng Vũ mới vội vàng tới đất Ngụy, bày mưu tính kế, chuẩn bị ám sát Phượng Ly Ngô. Cứ như vậy, Đoan Khánh đế bên này phế bỏ Hoàng hậu, bôi nhọ thanh danh Phượng Ly Ngô. Mà Phượng Ly Ngô bên kia phát sinh chuyện ngoài ý muốn là cái chết đúng lúc. Đến lúc đó, Nhị Hoàng tử mất tích nhiều nắm không thấy tăm hơi có thể danh chính ngôn thuận xuất hiện trước mặt người khác rồi. Đáng tiếc kém Phượng Ly Ngô một quân cờ, chuyện tốt không thành. Phượng Vũ chỉ có thể bắt Úy Tuần, chạy về kinh thành trước, nếu có thể giúp đỡ phụ hoàng phế bỏ Úy Hoàng hậu cũng tốt. Đến lúc đó, danh tiếng của Phượng Ly Ngô nhơ nhuốc, cho dù hắn không chịu thoái vị thì danh tiếng và địa vị cũng ngập tràn nguy cơ. Không nghĩ tới, Phượng Ly Ngô xảo trá như vậy, một vụ án hậu cung dâm loạn rõ ràng như thế hắn có thể quấy nhiễu trở thành một trò khôi hài Đế vương say rượu hồ đồ. Chuyện tới nước này, thế lực hắn âm thầm tích lũy từng chút một ở trong thiên hạ dần bại lộ, nếu Phượng Ly Ngô có ý loại bỏ hắn, quả thật dễ như trở bàn tay. Cho nên Phượng Vũ quyết định trở lại bên cạnh phụ vương. Nhân lúc Phượng Ly Ngô yếu thế, danh chính ngôn thuận khôi phục lại thân phận Nhị Hoàng tử của mình. Hắn không còn nhỏ nữa, nhiều năm như vậy phiêu bạt như vậy, còn có phụ vương ủng hộ, cho dù trở lại thành Lạc An cũng có thể sánh ngang với địa vị của Phượng Ly Ngô. Phượng Vũ nhìn sắc trời tối mờ bên ngoài thư phòng, cười lạnh trong lòng. Nên là của hắn, Phượng Ly Ngô sẽ phải trả về tất cả, hắn muốn nhốt huynh trưởng của hắn vào trong lãnh cung một lần nữa, xem khi đó, nữ tử thích cậy quyền giả dối kia có thể cam tâm tình nguyện cùng hắn ta vào lãnh cung chịu tội hay không! Mà Đoan Khánh đế bên này cũng bắt đầu bày mưu tính kế trải đường cho Phượng Vũ. Ngày hôm sau hắn mời mấy lão thần thân cận vào cung, nói thẳng lần này nhất định phải phế bỏ Hoàng hậu. Mấy lão thần này là thân tín của Đế vương, khổ sở khuyên bảo Đoan Khánh đế. Phải biết lúc Thái tử ở bên ngoài thành Lạc An không vào thành, ngày nào cũng không ngừng thông tin liên lạc với quan tả hữu trong thành, hơn nữa còn có trọng thần ra ngoài thành yết kiến. Có thể thấy mặc dù Thái tử bị chỉ trích vì xây dựng kênh đào nhưng vẫn còn căn cơ. Phế hậu lúc này không phải chuyện tốt, xin Đế vương bớt giận, tạm thời mưu tính lâu dài. Đoan Khánh đế nghe xong lời khuyên nhủ của các lão thần, nặng nề vỗ bàn sách rồi thở dài hai cái, căm hận nói: "Cũng được, nghe theo các khanh. Còn có một chuyện, các hiền thần cần phải giúp ta. Con thứ của cô, Phượng Vũ năm đó bởi vì mất mẫu thân mà đau lòng gần chết, nhất định muốn vào đạo quán tu tâm, tụng kinh cầu phúc cho mẫu phi. Khi đó hắn còn nhỏ không nghe khuyên bảo, trẫm cũng chiều theo hắn, chỉ có thể nói với bên ngoài hắn bị bệnh nặng. Nhưng bây giờ hắn cũng lớn rồi, không muốn làm người ngoài thế tục mãi nữa. Cách đây không lâu trẫm đã ra lệnh hắn trở về kinh thành, trẫm muố cử hành nghi thức tế tổ tiên cho Phượng Vũ, cho hắn trở về gia phả Phượng gia một lần nữa." Mấy lão thần nghe xong nửa câu đầu, vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại bị nửa câu sau của Đoan Khánh đế làm thấp thỏm trong lòng. Năm đó tuyên bố với bên ngoài là Phượng Vũ chết rồi. Đúng là bọn họ vẫn tốt, Phượng Ly Ngô cũng được, bọn họ đối với sống chết của Phượng Vũ trong lòng đều sáng như gương, chỉ là dù sao cũng là Hoàng tử, bức vua thoái vị các lão thần không làm được nên mặc cho Nhị Hoàng tử giả chết rời cung. Đâu nghĩ tới bây giờ Đoan Khánh đế lại nhắc tới việc này, còn muốn cho Nhị Hoàng tử quay về? Có thần tử cẩn thận nói: "Nhị Hoàng tử vẫn còn, thật sự là chuyện cực kỳ vui mừng, chẳng qua năm đó trên gia phả đã ghi rõ hắn đã chết, giờ lại ghi trở lại, việc này rất lớn, không biết Thái tử..." Đoan Khánh đế cắn răng nói: "Nếu như trẫm có thể chứa chấp được một tiện phụ làm Hoàng hậu thì hắn cũng phải chấp nhận đệ đệ cùng huyết thống của mình! Dù sao mẫu hậu hắn sắp cho hắn thêm vui mừng, sinh ra một đệ đệ tiện chủng, nhiều hơn một người thì có sao?" Mấy thần tử thân cận của Hoàng đế nhìn nhau, cảm thấy hoàng thất của vương triều này thật sự quá lộn xộn. Những thần tử bọn họ còn tốt, dẫu sao cũng chỉ là đi tới tông miếu làm người chứng kiến, đi tới cho đúng lễ nghi nhưng không biết Thái tử điện hạ bỗng nhiên có thêm hai người thân, trong lòng sẽ cảm thấy như thế nào.