Facebook tác giả: Minh Nguyệt Vô Ưu Ngoài truyện này, Minh Nguyệt Vô Ưu đã hoàn nhiều bộ truyện khác phong phú đa dạng về thể loại, đã đăng trong danh sách tác phẩm ở phần profile. Mời các bạn đón đọc! ------------ "Có ngoại nhân đột nhập!" Bỗng dưng có tiếng hô to, đệ tử Thiên Hoa sơn liền rầm rập kéo đến. "Nhiếp Viễn!" Người đến là Bạch Nghiên cùng các đệ tử, hắn nhìn thấy Nhiếp Viễn một thân đầy máu tươi nằm bất động dưới đất liền ôm người lên, rất nhanh rót vào một luồng linh lực. Lục Niên kinh hãi chạy vào nhà rồi hét lớn. "Nhị sư thúc, Ngâm sứ giả đã bị bắt đi mất rồi!" Bạch Nghiên nhíu mày một cái, khó hiểu nhìn hắn. "Ngâm Tuyết không phải đang đi cùng đại thống lĩnh hay sao?" Lục Niên không bình tĩnh được nữa, mặt hắn co lại thành một đoàn, nước mắt cũng chảy tràn xuống, vừa nói vừa khóc. "Sư thúc...!có rất nhiều chuyện con không thể nói hết trong một lần được. Nhưng Ngâm sứ giả thật sự hôn mê bất tỉnh, chắc chắn đã bị bọn người lúc nãy mang đi rồi. Sư thúc, mau cứu người đi mà!" Bạch Nghiên trợn mắt một cái, Lục Niên từ nhỏ đến lớn là người thật thà, cũng không tự nhiên mà bịa chuyện gạt hắn. Nếu như Ngâm Tuyết bị bắt đi, thì đây chính là chuyện lớn. Hắn liền đẩy Nhiếp Viễn cho một để tử rồi đứng dậy nhìn Lý Khởi Phong và mấy người khác. "Người của Thiên Hoa sơn không dễ bị ăn hiếp như vậy đâu. Các ngươi mau theo ta!" Dứt lời, Bạch Nghiên liền hóa rồng vút thẳng lên bầu trời. Một đám đệ tử cũng nhanh chóng theo sau hắn. Lục Niên liền cõng Nhiếp Viễn lên lưng mang vào nhà. "Ngũ sư huynh, bây giờ chúng ta phải làm sao?" Lục Niên mím mím môi, dùng tay áo lau đi nước mắt giàn giụa trên mặt. "Các ngươi mau mời tam sư thúc đến đây. Nhị sư thúc cũng đi rồi mà! Không có linh lực chỉ sợ Nhiếp lão đầu không qua khỏi." Mấy người kia lập tức chạy đi, còn Lục Niên và mấy người ở lại bên cạnh Nhiếp Viễn. Lục Niên bỗng nhiên gào lên. "Sư phụ...!người mau trở về đi!" Trước đây khi Hoàng Thiên Ngạo ở đây, Thiên Hoa sơn sóng yên biển lặng, là một nơi bất khả xâm phạm trong tam giới, cũng chưa có bất kỳ chuyện gì không hay xảy ra. Nếu như lần đó Hoàng Thiên Ngạo không đến Đông Hải thì Ân Sơn Tây Xương cũng không dám gây chuyện xằng bậy, Kiếm Phong Chi không bị thương, Ngụy Trình cũng không vì uất hận mà rời bỏ Thiên Hoa sơn, kể cả Hứa Tư Hàn cũng không trở nên điên cuồng. Lục Niên thật nhớ Thiên Hoa sơn của hơn một năm về trước, bọn họ rất nhiều năm sống trong yên bình không phải sao? Hiện tại sư phụ không trở về, Ngụy Trình Kiếm Phong Chi thì rời khỏi, Hứa Tư Hàn cũng đến Huyền Môn cung làm ma tôn, Ngâm Tuyết bị bắt, rồi Nhiếp lão đầu cũng bị thương nằm ở đây. "Sư phụ..." Lục Niên vừa chảy nước mắt vừa thì thầm. Lúc này Bạch Nghiên hóa rồng cùng đám đệ tử lướt gió đuổi theo bọn hắc y nhân. Chỉ trong chớp mắt Bạch Nghiên lượn vòng một cái, một cơn cuồng phong dữ dội đánh thẳng vào đám hắc y nhân. Bọn chúng liền bị hất văng xuống đất. Bạch Nghiên phóng đến hóa thành người, rút ra trường kiếm, trên người tản mát hơi lạnh. Lý Khởi Phong cùng đám đệ tử cũng đã đứng hai bên hắn đều rút pháp khí ra. Bạch Nghiên nhíu mày thành hàng nhìn chiếc bao màu đen đang được vác trên vai hắc y nhân. "Các ngươi là ai? Ngang nhiên dám xông vào cấm địa Thiên Hoa sơn bắt người?" Bọn hắc y nhân nhìn nhau nhưng không có ý định giao người, liền rút pháp khí ra. Bạch Nghiên híp mắt. "Thiên Hoa sơn không phải muốn đến thì đều có thể đâu!" Dứt lời, hắn gầm lên một tiếng lập tức xoay tay liền hiện ra một vòng âm dương, trong chớp mắt phóng đến, một tiếng nổ rung trời vang lên, khói bay mù mịt. Đám hắc y nhân ngã nhào trên mặt đất rên la. Bạch Nghiên liếc Lý Khởi Phong một cái y liền chạy đến cởi lấy bao đen ra nhìn thì hét lên. "Sư phụ, không phải là Ngâm sứ giả!" Bạch Nghiên lẩm bẩm. "Giương đông kích tây?" Dứt lời, hắn liền tiến đến xách một hắc y nhân lên, nghiến răng nghiến lợi trợn mắt. "Ngâm Tuyết ở đâu?" Tên kia thân thể run run, vừa nói vừa ói ra một ngụm máu. "Nhị thống lĩnh, bọn ta chỉ nghe nói Thiên Hoa sơn nhiều kỳ trân dị bảo, cho nên đến ăn trộm một chút, không biết Ngâm sứ giả nào cả!" Bạch Nghiên híp mắt một cái. "Xem ra ngươi chưa hề biết danh tiếng của Bạch Nghiên ta rồi. Được, hôm nay sẽ cho ngươi nếm thử một lần." Dứt lời, Bạch Nghiên thả hắc y nhân rơi bịch xuống đất một cái. "Các ngươi trói hết bọn chúng mang đến động Thiên Hoa, cho chúng trải qua cái gì gọi là hình pháp khắc nghiệt của Thiên Hoa sơn, đến khi nào chịu khai mới thôi!" "Dạ sư phụ!" Nói xong, Bạch Nghiên liền hóa rồng rồi bay một vòng quanh Thiên Hoa sơn tìm kiếm Ngâm Tuyết. Bọn Lý Khởi Phong liền dùng kết giới trói chặt hắc y nhân rồi giải đến Thiên Hoa động. Thiên Hoa sơn sở dĩ chưa từng có bất kỳ ai dám đến quấy phá bởi vì ngoài là vùng đất linh của đại thống lĩnh Hoàng Thiên Ngạo thì còn có Thiên Hoa động. Nhị thống lĩnh Bạch Nghiên chấp pháp nghiêm minh, thiên hạ nổi tiếng là thiết diện. Một khi đã giải đến Thiên Hoa động nghĩa là sống còn khổ hơn chết. Nơi đó có đủ các loại công cụ tra tấn có thể khiến người ta cầu được chết. Chỉ là không thể chết được, bởi lẽ Bạch Nghiên sẽ không cho phép, chỉ đến khi nào hắn cảm thấy hài lòng thì mới buông tha. Từ trước đến nay Thiên Hoa động chỉ dùng để đối phó ngoại nhân, còn những đệ tử bướng bỉnh như Hứa Tư Hàn thì chỉ chịu hình phạt ở hình đường. Cho nên cơ bản các đệ tử chưa từng trải qua hình phạt khắc nghiệt ở Thiên Hoa động. Nhiều năm nay cũng chưa có cơ hội dùng đến, hiện tại nghe nói có thể tận mắt chứng kiến thì Lý Khởi Phong liền cảm thấy vui vẻ trong lòng, rất nhanh liền áp giải người đi. Sau tìm kiếm một vòng vẫn không có bất kỳ tin tức nào của Ngâm Tuyết, Bạch Nghiên cuối cùng cũng đã trở về Thiên Hoa sơn. Lúc này hắn gọi Lục Niên vào phòng hỏi chuyện. Sau một hồi hỏi nhưng vẫn không có câu trả lời thỏa đáng, Bạch Nghiên liền giáng tay xuống bàn rầm một tiếng làm Lục Niên giật mình lắp bắp. "Sư...!sư thúc..." "Đến lúc này còn không nói cho ta biết hay sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngâm Tuyết lúc trước nói đi tuần du cùng đại sư huynh, vì cái gì hiện tại lại nằm ở chỗ của Nhiếp Viễn? Còn đại sư huynh bây giờ đang ở đâu?" "Nhị sư thúc...!việc này..." "Đây là chuyện ảnh hưởng đến tồn vong của Thiên Hoa sơn và Long tộc. Nếu như đại thống lĩnh xảy ra chuyện gì, ngươi có gánh nổi trách nhiệm hay không? Nói!" Lục Niên lòng dạ rối rắm, mắt đảo tới lui nhưng y vẫn im lặng. "Không nói chuyện của đại sư huynh cũng được. Nhưng ít ra ngươi cũng phải nói chuyện của Ngâm Tuyết. Hay ngươi muốn hắn chết rồi mới chịu nói ra?" Lục Niên gục đầu, đến khi Bạch Nghiên sắp mất kiên nhẫn thì y mới khàn khàn giọng. "Sư thúc...!sư phụ đi mất rồi!" "Cái...!cái gì?" "Con nghe nói sư phụ một tháng nữa sẽ đến thiên kiếp." Bạch Nghiên nhíu mày. "Nói thừa! Chuyện đó ai mà không biết?" "Nhưng mà...!nhưng mà sư phụ...!sư phụ một năm nay không ngừng bị hàn khí tổn thương, năm ngoái còn ngất đi mấy lần...!chỉ sợ lần này không thể vượt qua nổi..." Lục Niên nói đến đây môi liền mếu lại trông vô cùng khó coi, nước mắt cũng chảy xuống. Bạch Nghiên mấp máy môi mấy lần nhưng không nói được bất kỳ lời nào. Đại thống lĩnh các đời trước đều phải trải qua thiên kiếp, nhưng việc Hoàng Thiên Ngạo bị thương đến ngất đi thì Bạch Nghiên không hề biết. Hoàng Thiên Ngạo cường hãn như vậy, nếu đúng như lời Lục Niên nói thì đó đã là chuyện lớn rồi. "Cái...!cái gì?" "Sư thúc, tiểu Thất...!tiểu Thất định dùng chân hỏa để cứu sư phụ, nhưng sư phụ không cho...!hiện tại đã gạt tiểu Thất đi phương Tây rồi! Còn đại sư huynh bị Ân Sơn Tây Xương hãm hại, suýt nữa đã chết. Ngâm sứ giả vì cứu đại sư huynh nên mang mạng mình ra đổi, cho nên...!cho nên ngài ấy mới bị thương." Nghe đến đây thì Bạch Nghiên thất thần. Hắn ở Thiên Hoa sơn chưa từng rời khỏi, nhưng tất cả những gì hắn vừa nghe được đều vô cùng lạ lẫm. Lúc trước không phải Hỏa phụng hoàng đã theo Lục Mạch về ma giới làm ma tôn hay sao? Vì cái gì lại cứu Hoàng Thiên Ngạo chứ? Vì cái gì Hoàng Thiên Ngạo phải gạt hắn đến phương Tây? "Sư thúc, tiểu Thất là Hỏa phụng hoàng, nhưng nó không tàn ác như truyền thuyết, nó yêu sư phụ...!nên mới muốn mang mạng mình ra cứu sư phụ." "Ngươi...!ngươi nói bậy bạ cái gì đó?" Bạch Nghiên trợn mắt. "Con không nói bậy. Sư phụ...!sự phụ cũng yêu tiểu Thất. Chính mắt con nhìn thấy hai người bọn họ..." "CÂM MIỆNG! Ngươi đang nói năng xằng bậy cái gì? Đại sư huynh là bậc tôn nghiêm, ngươi có thể ăn nói bậy bạ, thêu dệt câu chuyện hay sao?" Bạch Nghiên đứng dậy trợn mắt chỉ tay vào mặt Lục Niên, y liền quỳ xuống đất. "Con không có nói bậy! Việc này...!việc này Ngâm sứ giả và Nhiếp dược sư có thể làm chứng. Ngay cả Ngụy Trình Kiếm Phong Chi cũng đều biết! Sư thúc, con định sẽ mang chuyện này đi đến cửu tuyền cùng mình, nhưng mà hiện tại Ngâm sứ giả bị bắt rồi, sư phụ cũng không rõ tung tích. Ở Thiên Hoa sơn chỉ còn sư thúc làm chủ, cho nên...!cho nên con mới nói..." Bạch Nghiên cắn chặt khớp hàm, lồng ngưc phập phồng lên xuống không tin nổi chuyện mình vừa nghe. "Sư thúc, tiểu Thất là người trong lòng của sư phụ. Sư phụ thà để mình chết cũng không muốn tiểu Thất chết...!con xin sư thúc, xin thúc đừng chống đối tiểu Thất nữa. Truyền thuyết gì đó hoàn toàn không phải sự thật. Tiểu Thất từ trước đến nay cũng chưa từng giết hại đệ tử của Thiên Hoa sơn. Mấy lần trước là do mọi người đã ép nó...!Con xin thúc, xin thúc hãy làm chủ tình hình. Ân Sơn Tây Xương hiện tại đã liên kết cùng Phụng tộc và tam giới. Chỉ e hắn có âm mưu gì đó..." "Phụng tộc? Phụng tộc thì liên quan gì?" "Con không biết...!nhưng sau đó nhất định có âm mưu. Sư thúc, biết đâu bọn người bắt Ngâm sứ giả đi cũng là chúng thì sao?" Bạch Nghiên nghe xong thì nhắm nghiền mắt hít vào một hơi. Sau đó, mặc kệ Lục Niên đang quỳ dưới sàn mà đi đến Thiên Hoa động. Hiện tại đầu óc hắn vô cùng rối rắm, phải đến đó ép bọn người kia khai ra kẻ chủ mưu bắt Ngâm Tuyết. Trên đường đi, Bạch Nghiên nhớ đến rất nhiều chuyện trong quá khứ. Trong đó có cả chuyện Hoàng Thiên Ngạo hủy hôn cùng thiên giới. Trước mắt mọi người y đuổi Thiên hậu cùng công chúa đi. Lúc đó không phải bởi vì Hứa Tư Hàn bị mình dùng hình vì xúc phạm họ hay sao chứ? Bạch Nghiên nhớ lại lần cuối cùng giao chiến với Hứa Tư Hàn ở Thiên Hoa sơn, khi đó dường như hắn đã nhìn thấy Hoàng Thiên Ngạo từ trên cao dùng thân mình chắn đòn tấn công của Bạch Hổ cho Hứa Tư Hàn. Khi Tư Hàn ngã xuống vì sao ba vị thượng thần không đánh hắn, mà để hắn thuận lợi rời đi cùng Lục Mạch chứ? Lúc trước Bạch Nghiên có nghi hoặc trong lòng, bất quá hắn chưa bao giờ nghĩ đến giữa hai sư đồ bọn họ lại tồn tại một loại tình cảm trái với luân thường như vậy. Quan hệ sư đồ lại còn là nam nhân, điều này khiến Bạch Nghiên nghĩ mãi vẫn không thông suốt. Nhưng nếu đó là sự thật, Hứa Tư Hàn chính là người trong lòng đại sư huynh của hắn, lại còn là người mà Hoàng Thiên Ngạo hết lòng bảo vệ, vậy thì hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn kẻ đó chết. "Hứa Tư Hàn...!Hứa Tư Hàn..." Bạch Nghiên lẩm bẩm mấy câu rồi bước dài xuống Thiên Hoa động. Nếu như không có Hoàng Thiên Ngạo thì cũng không có Thiên Hoa sơn, nếu không có Hoàng Thiên Ngạo thì Long tộc cũng không thể hùng mạnh như bây giờ. Cho nên người trong lòng y thì hắn cũng có trách nhiệm bảo vệ. Bạch Nghiên bất giác thở dài một hơi. "Nghiệt duyên, đúng là nghiệt duyên!" *** Mới đó mà Bạch Cửu đã mang thai gần chín tháng. Hắn thời gian qua đều ở lại ngôi nhà trong rừng, mỗi ngày nhìn ra khung cửa sổ nhỏ mà hóng mắt về cánh rừng xanh thẳm một màu. Hôm nay trời đổ cơn mưa lớn, từng đợt mưa lạnh lẽo xối xả làm những cánh hoa lê trắng muốt rơi rụng thành dòng chảy xuống con suối nhỏ. Sáng nay, Lục Mạch có việc nên đã rời đi từ rất sớm. Xung quanh hiện tại vắng lặng như tờ, ngoài âm thanh của mưa thì không có bất kỳ động tĩnh nào khác. Chỉ là Bạch Cửu thừa biết, xung quanh ngôi nhà này hẳn có thuộc hạ của Lục Mạch canh giữ, lúc sáng sớm hắn đi ra ngoài té ngã liền có một người hiện thân đỡ hắn vào nhà. Hắn biết cuộc đời mình có lẽ đã hoàn toàn mất tự do. Bạch Cửu rũ mắt tay chạm vào chiếc bụng nhô cao của mình. Mấy ngày qua thân thể nặng nề, mỗi ngày đều cảm thấy sức lực thêm phần cạn kiệt. Hiện tại da mặt hắn xanh xao tiều tụy. Hài tử trong bụng quẩy đạp ngày càng dữ dội hơn. Đứa trẻ này nếu bình an sống tốt, sau này hẳn sẽ là một kẻ vô cùng mạnh mẽ. "Thiên Minh ca ca..." Bạch Cửu vô thức gọi tên người trong lòng. Đã hơn chín tháng rồi không nhìn thấy người đó, liệu y có khỏe mạnh bình an hay không? Liệu y có còn nhớ đến một Bạch Cửu cùng mình năm đó ôm nhau day dưa cùng một chỗ dưới gốc lê không? Hay sớm đã quên hắn rồi, và bên cạnh giờ này đã có một mỹ nhân khác? Bạch Cửu bất giác đánh rơi một giọt nước mắt. Hắn ôm lấy bụng mình lặng lẽ khóc. Có lẽ hắn sinh ra trên đời định là mệnh khổ, có lẽ kiếp trước hắn đã gây nên tội ác tày đình, cho nên kiếp này phải chịu hành hạ như vậy, cuộc đời chỉ là một chuỗi ngày buồn phiền, nếu có cũng chỉ duy nhất một lần được Lục Thiên Minh ôm vào lòng mà thôi. Đáng tiếc, ngày vui quá ít mà đau khổ thì quá nhiều. "Con ơi..." Bạch Cửu mấp máy môi khàn giọng. "Sau này con lớn lên cũng đừng ngốc nghếch như phụ thân...!đến khi hối hận thì đã không thể quay đầu được nữa. Phụ thân...!phụ thân đang rất nhớ cha của con, vô cùng nhớ hắn! Liệu sau này chúng ta có còn cơ hội nhìn thấy cha con nữa hay không? Hắn...!hắn sẽ nhận lại chúng ta chứ?" Bạch Cửu khẽ cắn xuống môi mình một cái. "Phụ thân thân thể nhơ nhớp, dơ bẩn, chỉ sợ sẽ bị cha con khinh thường...!phụ thân rất muốn kháng cự kẻ đó, nhưng mà phụ thân không thể...!phụ thân càng không thể chết, bởi vì còn có con. Phụ thân không thể để con chết được. Sau này nếu như con may mắn sống tốt, còn phụ thân không may qua đời, khi gặp lại cha con, cũng đừng nhắc đến phụ thân nhé! Phụ thân chỉ là một kẻ đáng ghê tởm mà thôi..." Bạch Cửu vừa nói hai tay run rẩy ôm lấy bờ vai gầy của mình. Đêm qua trước khi Lục Mạch rời đi, y đã tiến vào thân thể hắn. Dù hắn rất đau nhưng y vẫn không buông tha cho hắn. "Ngoan, a Cửu, ngoan...!sẽ rất nhanh thoải mái!" Hắn nhớ cảnh tượng đêm qua, có lẽ Lục Mạch thật sự không muốn hắn chết, cho nên lúc tiến vào so với quá khứ cũng vô cùng nhẹ nhàng. Từ ngày hai người ở bên nhau chớp mắt một cái cũng đã qua hai tháng. Hai tháng đó y chưa từng rời khỏi hắn nửa bước. Có đôi lúc hắn không biết có phải y cũng có chút tình cảm với mình hay không? Đêm nào y cũng ôm hắn, ngày nào cũng đút hắn ăn, cũng không lớn tiếng quát nạt hắn như ngày xưa nữa. Bên cạnh Lục Mạch hai tháng, ngày nào y cũng ép hắn dùng tay giải phóng dục vọng của mình, chỉ duy nhất đêm qua y thực sự cùng hắn, nhưng rất khác xưa, vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng kiên nhẫn. Trước khi rời khỏi thậm chí bọn họ còn hôn môi. Bạch Cửu hiện tại như chim sợ cành cong, dù không muốn nhưng đứa trẻ đã sắp chào đời, hắn cũng không muốn nó phải chết thảm như vậy. "Kẻ nào đó?" Bạch Cửu bỗng dưng nghe thấy bên ngoài có tiếng thét, sau đó tiếng đao kiếm va vào nhau kịch liệt. Hắn liền kinh hãi đứng dậy, trợn mắt nhìn về cửa sổ. Bên ngoài, một đám người đang giao chiến, kiếm khí phát ra làm cây cối xung quanh nghiêng ngã. Có người đã ngã xuống, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ một vũng nước mưa. Ở đây không có Lục Mạch, vậy người tới đương nhiên là muốn bắt hắn rồi, nếu không đám thủ hạ kia cũng không hiện thân. Bạch Cửu kinh hãi nhìn nhìn xung quanh liền đến đầu giường lấy ra một thanh kiếm. Đó là thứ sáng nay trước khi rời khỏi Lục Mạch đã để lại cho hắn. Bạch Cửu ôm bụng chống kiếm khập khiễng theo cửa sau chân thấp chân cao lao ra làn mưa trắng trời. Nước mưa nhanh chóng thấm xuống hắn một mảnh ướt sũng, lộ ra thân thể trắng tuyết gầy yếu. Chiếc bụng nhô to càng làm hắn thêm chật vật. Tóc vì nước mưa mà bết thành đoàn sau lưng. Mưa lạnh xối xả không ngừng tuôn xuống. Bỗng nhiên chân đau đến lợi hại, hắn không thể tiếp tục liền run rẩy khụy xuống ngã sấp bụng xuống đất. Đau đớn xộc lên khiến hắn tưởng rằng mình có thể chết đi. "Con ơi...!con không thể chết...!con ơi!" Bạch Cửu ôm bụng cắn môi đến rách bươm. Bỗng dưng hắn nghe thấy mùi máu tươi xộc đến, nhìn xuống chân, máu từ thân dưới đã chảy ra. "Không...!không!" Bạch Cửu kinh hãi, hắn không thể để con mình chết như thế này được. Hắn đã chịu khổ, đã chịu đựng nhục nhã đến cực hạn, con hắn sắp đến ngày ra đời, không thể cứ để nó như vậy mà chết đi. Bạch Cửu nhìn xung quanh liền nhớ ra chỗ này rất gần nơi chôn cất mẫu thân mình. Nơi đó có một hang núi nhỏ có thể trú mưa. Hắn liền từ từ nhỏm dậy bò trên mặt đất. Khi hắn đến nơi thì đầu gối cũng đã rướm máu. Bạch Cửu nằm ngửa xuống mặt đất hít khí lạnh. Tiếng mưa càng lúc càng rền rã, chỉ hy vọng nhờ vậy mà giảm bớt phần nào mùi máu tanh khiến cho những kẻ truy sát kia không thể sớm tìm ra hắn. Bên ngoài tiếng giao chiến càng lúc càng ác liệt, hắn nghe thấy có tiếng bước chân đang rầm rập khắp nơi. "Nhanh chóng tìm ra hắn. Ân Sơn đài chủ nhất định sẽ trọng thưởng hậu hĩnh!" Bạch Cửu nghe thấy âm thanh đâu đó của bọn người kia. Hóa ra chính là Ân Sơn Tây Xương. Thời gian vừa rồi hắn trong lúc Lục Mạch bàn chính sự đều ôm mình trong lòng, nên có nghe thấy vài thông tin quan trọng. Ân Sơn Tây Xương hiện tại chính là kẻ thù của Huyền Môn cung, nghe nói y càng lúc càng khát máu. Xem ra hôm nay bắt mình chắc chắn muốn lợi dụng làm chuyện gì đó. Ân Sơn Tây Xương thủ đoạn vô cùng tàn ác, hiện tại mất Ân Sơn đài đã trở nên điên cuồng. Bạch Cửu nhìn thấy máu từ thân dưới chảy ra càng lúc càng nhiều, đau đớn khiến hắn toàn thân run rẩy, tay bám chặt vào thanh kiếm. Hắn đảo mắt mấy cái, hiện tại không thể chạy trốn được nữa. "Con...!con của ta..." Hắn thì thào mấy câu, rồi bò đến tựa thân vào vách động, cầm lên thanh kiếm giơ đến trước mặt. Bên trong đứa nhỏ vẫy đạp đến da bụng như muốn rách ra. "Con...!hôm nay...!xem ra con phải ra đời rồi." Dứt lời, hắn nhắm mắt lại cảm nhận linh khí của đứa trẻ rồi xoay mũi kiếm đến trước bụng mình, rất cẩn thận rạch một đường, từng chút từng chút một, như chỉ sợ chạm vào hài tử yếu ớt kia. Đau đớn xộc lên đại não khiến Bạch Cửu tròng mắt đỏ ửng, môi cắn chặt răng đến chảy xuống một dòng máu tươi nhưng hắn không dừng tay lại. Trán đã rịn ra một tầng mồ hôi, da tái nhợt, môi trắng bệch, toàn thân run rẩy. "Ưm..." Bạch Cửu cắn răng ngăn đi âm thanh đau đớn phát ra từ cuống họng. Tay run rẩy đến lợi hại, máu từ bụng chảy ra lênh láng xung quanh chỗ hắn nằm. Cuối cùng từ chỗ da bụng bị rạch, một luồng linh khí lúc có lúc không nhưng lại vô cùng hữu lực xộc ra, là con của hắn, đứa con mà hắn dùng cả sinh mạng để đổi về. Bạch Cửu đã nhìn thấy hài tử của mình, hắn liền ôm lấy hài tử kéo ra, cẩn thận dùng kiếm cắt đi dây rốn của nó, rồi dùng vạt áo sạch lau đi thân thể nó liền hiện ra một gương mặt bé trai vô cùng đáng yêu. Đôi mắt đen tuyền sâu thẳm, hệt như Lục Thiên Minh. Đứa trẻ dường như chính là một Lục Thiên Minh thu nhỏ. "Con ơi..." "Oa..." "Con...!đừng khóc...!suỵt..." Bạch Cửu ôm hài tử thì thầm mấy câu. Nước mắt rơi xuống cổ đứa trẻ một mảnh ướt đẫm. Hài tử trên tay dường như cảm nhận được phụ thân mình đang sợ hãi, nó liền im bặt, giương đôi mắt to đen lay láy nhìn hắn, rồi vươn tay nắm lấy ngón tay cái của hắn cho vào miệng ngậm ngậm mút mút như khát sữa. Bạch Cửu nhìn đứa trẻ trên tay mình, môi mấp máy phát ra tiếng nấc nghẹn ngào. Bên ngoài âm thanh của mấy kẻ tìm kiếm mỗi lúc càng thêm lớn. "Người của Lục Mạch chết sạch rồi, nhanh chóng tìm kiếm xung quanh trước khi Lục Mạch trở về. Phía Hoa yêu có thể không giữ chân hắn được lâu. Bạch Cửu chỉ là một kẻ tàn phế, không thể di chuyển quá xa được. Nhanh lên!" "Dạ, chủ nhân!" Bạch Cửu nghe thấy thì kinh hoảng. Hắn liền mặc kệ vết thương trên bụng mình, cột lại vạt áo, xong ôm hài tử còn đỏ hỏn đến một góc kín, lấy lá khô lót bên dưới rồi đặt nó nằm xuống. "Con trai...!con trai của ta..." Hắn vừa nói khóe môi vừa run rẩy. "Con của ta, ta không thể mang con theo được nữa. Con ở đây, tùy vào ý trời, nếu như số con chưa tận, nhất định sẽ có người nhìn thấy con...!Phụ thân không thể tiếp tục bảo vệ con được nữa. Phụ thân...!phụ thân rất yêu con!" Dứt lời, Bạch Cửu cúi đầu hôn xuống đứa trẻ một cái, rồi lấy trong ngực áo mình ra một chiếc ngọc bội. Đó là thứ trước khi rời khỏi hắn đã lấy được trên người của Lục Thiên Minh, hắn đã xem thứ đó quý giá như tính 1 2 ».