Họa Phố

Chương 90

Lúc mọi người đi xuống đại sảnh lầu hai, thấy Quách Lệ Hà đang khuyên Thạch Chấn Đông gì đó “Nói chung bây giờ cần nhất là mau mau tìm ra được chữ ký sau đó rời khỏi bức tranh này càng nhanh càng tốt, biết đâu chừng những người kia còn cứu được thì sao.” Thạch Chấn Đông vẻ mặt cười khổ, không nói được nên lời, thấy mọi người đều đi xuống, cũng không chờ bọn họ đến khuyên bảo mình đã chủ động đứng dậy “Xuống lầu một ăn cơm đi, xong rồi còn phải làm việc nữa.” Vệ Đông đẩy cửa phòng ngủ bên mình ra ngó vào trong một cái, lại đóng cửa ra ngoài. “Có phải thi thể của Diệp Ninh Thần Nhất biến mất rồi không?” Tần Tứ hỏi. Vệ Đông gật đầu, cả người đều thổn thức “Lần đầu nhìn thấy Tiểu Diệp tui đã cảm giác cô bé ấy là người tốt, vừa nhiệt tình lại rất hiểu chuyện, nào ngờ cuối cùng cô bé vẫn bị kéo vào đây…” Miêu Tử Phái đưa ra nghi vấn “Thi thể của Diệp Ninh Thần Nhất cùng Hạ Vũ bị đưa đi đâu?” “Chắc là tranh tự động dọn dẹp rồi,” Đáp lời chính là Chu Hạo Văn “Có lẽ đối với boss đứng phía sau thì những kẻ màu sắc bị ô nhiễm chính là thứ không có ý nghĩa tồn tại nhất.” “Ai quan tâm nó ý nghĩa hay không, ít ra lúc Tiểu Diệp đi không cần chịu đau khổ như vậy.” Vệ Đông chợt nhớ Tân Bội Bội bị đứt đầu ngâm mình trong chất lỏng màu xanh dương, cảm giác Diệp Ninh Thần Nhất may mắn hơn nhiều lắm. Mọi người cùng nhau xuống đại sảnh lầu một dùng bữa sáng, sau đó phân chia công việc, trải qua thương lượng mọi người thống nhất quyết định mỗi phòng sẽ có một người ở lại làm việc: Phòng màu tím là Vệ Đông, phòng xanh dương là Quách Lệ Hà, phòng màu vàng là Tần Tứ, phòng màu xanh lá là Thạch Chấn Đông. Thạch Chấn Đông không có tâm trạng đi xung quanh tìm kiếm, tự yêu cầu ở lại làm việc. Số người càng ngày càng ít đi, hiện tại phụ trách tìm chữ ký chỉ có năm người. *** Năm người trước hết tìm giấy bút trong ngăn tủ ở đại sảnh, sau đó đi lên cửa sổ lầu bốn nhìn xuống vẽ lại mê cung, bởi vì góc độ nên bọn họ không thể quan sát theo kiểu bao quát 90°, thế nên phần phía bắc của mê cung có một nửa vẽ không quá rõ ràng, chỉ có thể đại khái. “Tân Bội Bội nhiều lần nhắc đến muốn đi vào mê cung xem, nếu như cô ấy thật sự bị tranh mê hoặc, vậy mục đích đi vào mê cung rốt cuộc là gì?” Mễ Vi vừa đi vừa phân tích “Dù sao ở trước mắt nhiều người như vậy, cô ấy cũng không thể động tay động chân được gì.” “Lúc cô ta dùng trái cây xanh dương ô nhiễm váy của Diệp Ninh Thần Nhất, chẳng phải bên cạnh cũng có người sao?” Chu Hạo Văn nói. Mễ Vi khẽ nhíu mày, không nói gì nữa. Lúc mọi người ra khỏi lâu đài, trước hết vẫn là đến cạnh hồ phun nước nhìn một cái. Hồ nước giống như cảm ứng được có người đến gần, đột ngột phun lên nước suối trong suốt sáng lấp lánh, mấy đồng xu dưới đáy ao cũng rực rỡ sáng lên. Đám người đến gần hồ nước, đưa mắt quan sát đồng xu, bọn họ trước hết tìm ra đồng xu in hoa văn của mình, chỉ có Kha Tầm đầu tiên tìm hoa văn hình cỏ cuốn đã nằm rục trong lòng, sau đó mới tìm hoa văn sóng biển thuộc về mình. Họa tiết hoa nhỏ thuộc về Diệp Ninh Thần Nhất biến mất, họa tiết hình thoi của Tân Bội Bội cũng không thấy đâu. Pho tượng đặt giữa hồ nước vẫn là một đống đen ngòm không rõ cái gì, tựa như một cái bóng thật lớn được thực thể hóa. “Tôi có một ít ý tưởng về cái bóng.” Người lên tiếng là Mễ Vi. Mọi người tỏ vẻ bảo cô nói tiếp. “Nếu tôi hôm qua Tân Bội Bội bị chính cái bóng của mình lôi đi, phải chăng chúng ta có thể hiểu như là… cái bóng của cô ấy đã phản bội lại cô ấy.” Ánh mắt của Mễ Vi dần dần sâu thẳm “Nếu dùng khoa học để giải thích về cái bóng thì, không có gì để nói, nhưng hiện tại chúng ta đang ở trong một bức tranh không có chút gì dính dáng đến khoa học, như vậy rất có thể ở nơi này cái bóng đã được giao cho một ý nghĩa khác.” “Ý của cô là, việc Tân Bội Bội bị mê hoặc không hẳn là bản thân cô ấy, mà là cái bóng của cô ấy?” Chu Hạo Văn nói. Mễ Vi gật đầu “Bức tranh chúng ta tiến vào tên là 《 Ảnh 》, như vậy ở nơi đây, bóng nhất định có ý nghĩa vô cùng quan trọng.” Pho tượng nằm giữa hồ phun nước giống như lẻn nghe được bí mật của bọn họ, nó phun ra càng nhiều bọt nước, giống như muốn che giấu thứ gì đó lại. Mễ Vi lại nói tiếp “Nhưng điều làm tôi khó hiểu là cái bóng kia lại có thể lôi thân thể của Tân Bội Bội đi, như vậy chứng tỏ sức của nó rất mạnh. Nhưng Kha ca lại nhắc đến bàn tay bóp cổ Tân Bội Bội, nó là cái gì? Là tay của ai? Không thể nào là chính Tân Bội Bội được…” Đây cũng là vấn đề mà Mục Dịch Nhiên suy ngẫm này giờ. Mễ Vi lại nói tiếp “Nếu quả thực có một kẻ vô hình kèm lấy Tân Bội Bội, vậy kẻ khống chế cái bóng cùng kẻ kềm chế cô ấy phải chăng chính là cùng một người? Nếu chỉ dựa vào cái bóng đã có thể khống chế được bản thể, thì cần gì phải bóp cổ khiến họ không thể hít thở? Chẳng lẽ chỉ để cản họ phát ra tiếng kêu cứu thôi sao?” Miêu Tử Phái im lặng thật lâu cũng lên tiếng nói ra ý nghĩ của mình “Khi một người bị tha kéo đi như vậy, kẻ bóp lấy cổ họ rất khó dùng sức làm việc khác.” “Nhất định có một cỗ lực lượng càng hùng mạnh hơn khống chế mọi thứ, khi màn đêm buông xuống mọi nơi chìm vào bóng tối, có lẽ cũng là lúc thứ kia xuất hiện.” Kha Tầm mắt nhìn bức tượng đá điêu khắc quái dị nằm giữa ao, cảm giác có chút không thoải mái, giống như kia là một cái túi màu đen bao trùm lấy rất nhiều người, đám người bên trong đang kịch liệt giãy dụa muốn thoát ra khỏi. “Vào mê cung đi.” Mục Dịch Nhiên mở bản vẽ trong tay ra, dẫn đầu đi về phía mê cung. Mê cung diện tích có chừng nửa cái sân bóng, xung quanh cây cối rậm rạp vây lấy tạo thành tường mê cung, mấy bụi cây lá nhỏ được tỉa tót ngay ngắn gọn gàng xếp thành hàng dài, quả thực rất có cảm giác “cổ tích” mà Tân Bội Bội từng nhắc đến. Năm người đứng ngoài mê cung bao gồm: Mục Dịch Nhiên, Kha Tầm, Chu Hạo Văn, Miêu Tử Phái, Mễ Vi. “Tốt nhất là vào hai người thôi, ba người ở ngoài trông chừng.” Chu Hạo Văn đề nghị, hơn nữa cũng đưa mắt nhìn Kha Tầm, trong lòng dự cảm vị này chắc chắn sẽ anh dũng xông pha về phía trước. Kha Tầm lần này lại trưng cầu ý kiến của Mục đại lão trước “Mễ Vi là con gái, không thích hợp vào mê cung, Miêu Tử Phái dáng người hơi gầy có vẻ không mạnh lắm, nên cũng không thích hợp, trong ba chúng ta người thích hợp ở lại canh chừng chỉ có anh.” Chu Hạo Văn: Đoán sai, hóa ra vị này không chỉ xông pha về trước, còn sẵn tiện túm luôn mình theo. Chu Hạo Văn không chờ Mục Dịch Nhiên lên tiếng đã nâng bậc thang đến trước mặt Kha Tầm “Vậy hai chúng ta vào.” Mục Dịch Nhiên cũng không nói gì thêm, cầm lấy hai đầu dây đưa qua “Nhớ phải cẩn thận, tuyệt đối nắm chặt dây thừng, xảy ra nguy hiểm liền kéo mạnh một cái.” “Yên tâm.” Hai chữ này của Kha Tầm như nặng ngàn cân, cúi đầu buộc chặt dây thừng ở ngang hông mình. Chu Hạo Văn cũng buộc dây xong, trên tay còn cầm theo bản vẽ. Hai người mang theo dây thừng đi vào mê cung, Kha Tầm đột nhiên cảm giác giống như có hai con chó vừa được thả ra… Dựa theo hình vẽ trên giấy, bọn họ chậm rãi dấn sâu vào mê cung, hai người không quá muốn ỷ lại vào bản vẽ cùng dây thừng, đi ngang nơi này đều làm ký hiệu lưu lại. Nhưng kinh nghiệm thực tế bao giờ cũng khác với lý luận suông, bọn họ cuối cùng vẫn là đi sai đường. Lần đầu tiên hai người tiến vào ngõ cụt, phát hiện nơi cuối ngõ cụt có một cánh cổng nằm khuất ở đó. Quả thật là một cái cổng, một cái cổng được tạo thành từ thực vật. Kha Tầm nhìn Chu Hạo Văn “Chẳng lẽ ở cuối mỗi ngõ cụt đều có một cái cửa như vậy?” “Để tôi, cửa là màu xanh lá.” Chu Hạo Văn vẫn luôn nhớ rõ màu sắc của mình —— xanh lá. Kha Tầm vỗ trán cười: Hạo Văn Nhi này, rất thật thà… Chu Hạo Văn đẩy cánh cửa thực vật màu xanh kia ra, bên trong là một không gian nho nhỏ, đặt một ít dây thừng cùng với các công cụ sửa chữa, đặc biệt đáng chú ý nhất là một lối đi xuống nằm dưới sàn nhà. “Chỗ này đi thông xuống lòng đất.” Chu Hạo Văn đứng ở cửa nói với Kha Tầm. “Hiện tại chúng ta không có thời gian thăm dò phía dưới, trước nghĩ cách ra khỏi mê cung đã.” Kha Tầm cảm giác dây thừng buộc trên eo mình xiết chặt, liền lớn tiếng hô lên “Chúng tôi không sao, đi nhầm đường thôi!” Dây thừng lập tức thả lỏng ra, giống như người bên kia đã nghe thấy. Ba vị đứng bên ngoài toàn là típ người kiệm lời, không có ai lên tiếng đáp lại nửa câu… Kha Tầm cùng Chu Hạo Văn tiếp tục dựa theo bản đồ đi tới, mỗi lần trải qua ngõ cụt đều dừng lại nhìn một cái, quả nhiên đều phát hiện cuối mỗi ngõ cụt đều có một cái cửa được tạo thành từ thực vật, Chu Hạo Văn chỉ mở ra hai trong số đó, thấy được bên trong cơ hồ là giống nhau, dưới sàn nhà đều có một lối đi dẫn xuống đường hầm dưới đất. Bọn họ dần dần tiến vào trung tâm của mê cung, bởi vì lúc vào là từ góc tây bắc, mà dựa theo chỉ dẫn của bản vẽ lại mê cung từ trên cao nhìn xuống, lối ra của mê cung nằm ở phía đông nam. “Tiếc là trong thế giới này không có mặt trời, nếu không chúng ta có thể dựa vào mặt trời để phân biệt phương hướng.” Chu Hạo Văn nhìn bản vẽ trên tay, hình vẽ trên giấy là “chỉ bắc”, chính là phương bắc theo như mọi người thường nghĩ đến —— dựa theo thói quen của người Trung Quốc xây dựng kiến trúc đều là ngồi bắc hướng nam, cho nên mọi người đánh dấu hướng lâu đài là phía bắc. “Nếu lối ra nằm ở góc đông nam, kia vừa lúc là tối qua tôi nhìn thấy…” Kha Tầm đột nhiên im bặt, vô thanh vô tức liếc nhìn qua ánh mắt cũng lộ vẻ thận trọng của Chu Hạo Văn. Nếu mấy dãy cây xanh trong mê cung có thể xem như vách tường, vậy tình thế trước mắt có thể xem như là: Trong vách tường có người. Đó là một chuỗi tiếng bước chân nhẹ nhàng đi ngang qua từ lối vách tường. Dù đang giữa ban ngày, lại vẫn làm cho bọn họ cảm thấy kinh sợ. Người này xuất hiện trong mê cung từ lúc nào? Lúc nãy bọn họ từ trên lầu bốn nhìn xuống mê cung, rõ ràng không thấy có bất cứ gì khác thường bên trong. Tiếng bước chân chầm chậm giẫm lên mặt cỏ phát ra âm thanh đặc trưng, âm thanh ấy dần dần lan xa rồi biến mất. “Người nọ là đi ngang qua, hay là vẫn luôn đi theo chúng ta?” Chu Hạo Văn khẽ giọng hỏi. Kha Tầm chỉ có thể dựa theo trực giác phán đoán “Tôi cảm thấy người nọ giống như vừa mới xuất hiện, có lẽ là đi ngang qua nơi này, hoặc có thể hắn vốn sống trong mê cung.” Có câu Kha Tầm không dám nói ra: Còn có một loại khả năng khác.. người nọ là đuổi theo bọn họ đến đây. Hai người vừa nói vừa bước chậm về phía trước, đột nhiên phát hiện dây thừng ngày càng kéo căng, có vẻ như là dây đã hết rồi. Bên ngoài mê cung rốt cuộc vang lên tiếng hô của Mễ Vi “Ra ngoài trước đi! Dây thừng không đủ! Mau ra đây, đừng mạo hiểm!” Những lúc như thế này không ai dám tùy tiện mạo hiểm, thế nên hai người họ men theo đường cũ trở về, lúc đi ngang qua chỗ trung tâm mê cung, hai người đều bất giác ngừng bước. Chỗ trung tâm mê cung rất dễ phân biệt, theo bản vẽ từ trên cao nhìn xuống có thể nhận ra trung tâm mê cung có một không gian nho nhỏ hình tròn. Trên vách tường không gian nhỏ kia, mơ hồ loáng thoáng nhìn thấy một cánh cửa. Chu Hạo Văn bước tới trước, đưa tay đẩy cửa ra. Bên trong là một phòng ở đơn giản, nhưng thứ hút lấy ánh mắt của hai người là mấy cái bình thủy tinh đặt sát tường, trong bình tràn đầy chất lỏng màu đỏ tinh khiết. Bình thủy tinh kia không cao lắm, chừng một mét mà thôi. Hai người nheo mắt nhìn thật lâu, nhưng tiếc là chất lỏng màu đỏ bên trong quá nồng đậm, không cách nào thấy được bên trong có cái gì không. “Trở về trước đi.” Chu Hạo Văn nhìn lối vào nằm dưới sàn nhà trong phòng, giống như nghĩ ra cái gì đó. Kha Tầm cũng nghĩ tới, hai người họ không nói toạc ra, mà là men theo đường cũ trở về, bởi vì có dây thừng chỉ dẫn, rất nhanh liền tìm được đường ra khỏi mê cung. Ba người đứng chờ ở lối vào đều là vẻ mặt quan tâm lo lắng. Giọng của Kha Tầm cực thấp vang lên “Mê cung cùng lâu đài, có lẽ là thông với nhau ở dưới đất.”