Họa Phố
Chương 8
“Xảy ra chuyện gì tôi không biết,” Mục Dịch Nhiên nhìn cậu bằng ánh mắt lãnh đạm “Kẻ đã làm điều tương tự mà tôi từng nhìn thấy ở bức tranh trước, bị phản phệ cực kỳ thê thảm.”
“Rồi rồi, thế không đốt.” Kha Tầm nhún vai “Vậy vẽ rùa hay chòm râu dê gì đó lên mặt hai đứa nó được không?”
Ánh mắt Mục Dịch Nhiên nhìn cậu như đang nhìn một kẻ đầu óc có vấn đề “Trong văn hóa quỷ thần Trung Quốc, dù là thần hay quỷ đều không thể làm nhục.”
“Thế quỷ thần có thể làm nhục người ta à.” Kha Tầm vẻ mặt bất đắc dĩ.
Mọi người thay phiên kiểm tra khắp cả phòng, không phát hiện bất cứ manh mối nào khiến người ta cảm thấy có hi vọng; Lại nhìn ngoài trời, tuy vẫn là một màu âm u xám xịt, nhưng cũng thấy được đã là sáng tỏ, liền đóng lại cửa phòng, đi ra ngoài sân.
Kha Tầm còn nhớ, hôm qua ông lão kia có căn dặn bọn họ, sáng mai tám giờ phải đến tập họp ở nhà hắn, liền gọi Vệ Đông vẫn đứng ở trong sân đi theo.
Vừa rời khỏi tòa nhà liền bắt gặp ông chủ bán bánh rán ngồi bệt dưới mặt đất, cả người suy sụp, mặt mũi ướt đẫm, không rõ là do mồ hôi hay nước mắt.
Vệ Đông rốt cuộc nhớ ra những lời Lưu Vũ Phi nói với mình tối hôm qua, liền bước tới kéo ông chủ bánh rán đứng dậy, nói “Đừng làm mấy chuyện vô dụng nữa, chỗ này không chạy thoát được đâu, ông chạy về hướng nào cuối cùng cũng sẽ trở lại chỗ cũ thôi, đi theo mọi người đi, biết đâu có thể tìm được biện pháp trở về.”
Đối phương cả người liêu xiêu, thất hồn lạc phách đứng dậy, máy móc như con rối đi theo đám người.
Kha Tầm hỏi Vệ Đông “Chạy hướng nào cũng trở lại chỗ cũ là sao?”
Vệ Đông đưa tay chỉ vào màn sương xám trắng âm u mênh mông trải dài phía xa, nói “Lưu Vũ Phi nói là dù cho chạy về hướng nào thì cuối cùng đều sẽ trở lại điểm xuất phát, giống như có một bức tranh đặt trước mặt, người trên tranh chạy về phía cạnh khung bên trái, ngay lúc chạy vượt ra khỏi cạnh khung bên trái thì lập tức sẽ lại xuất hiện ở cạnh khung bên phải, sau đó trở về chỗ cũ, mày hiểu không? Tóm lại là dù mày chạy kiểu nào cũng không thoát khỏi được khung ảnh.”
“…Nghe tuyệt vãi cả vọng.” Kha Tầm thở dài.
“Còn mày, nhìn thấy cái gì trong phòng?” Vệ Đông hỏi.
Kha Tầm dùng vài câu ngắn gọn kể lại cho đối phương, ngước mắt nhìn thấy Mục Dịch Nhiên đi đằng trước, liền nhanh chân đuổi theo, sóng bước đi cạnh đối phương, hỏi “Tiểu Mục ca, nói nghe với, lúc nãy ở trong linh đường anh phát hiện ra cái gì?”
Mục Dịch Nhiên nhắm mắt lại, Kha Tầm như nhìn ra được ẩn dưới nét lạnh lùng như băng của đối phương thoáng qua một chút bất đắc dĩ, cũng không biết tại sao vẻ mặt cậu bất giác cũng trở nên mềm mại, không lên tiếng thúc giục đối phương, chỉ khẽ nghiêng đầu lẳng lặng nhìn chờ hắn đáp lại.
Mục Dịch Nhiên hơi cụp mi mắt nhìn thanh niên trước mắt mình, mái tóc ngắn lộn xộn rối bời làm cho đối phương thoạt nhìn có chút lười nhác, có chút bất kham, nhưng ẩn giấu dưới hai hàng lông mày xinh đẹp phô trương kia, là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chân thành đến vô cùng thuần túy, từng cái liếc từng cái nhìn, đều nhấp nháy ánh sáng trong vắt.
Chỉ đơn thuần nhìn gương mặt này, quả thực không thể đoán ra được đối phương là một kẻ mặt dày hơn nữa tính cách có chút khờ ngốc.
Mục Dịch Nhiên khẽ mím môi, dời tầm mắt đi chỗ khác, nhẹ giọng nói “Gỗ làm quan tài có vấn đề. Vật liệu gỗ chế tạo quan tài thông thường đều là dùng gỗ lim, gỗ vông, gỗ thông, hoặc là gỗ sam bách hỗn hợp, nhưng cỗ quan tài trong linh đường lại dùng thuần gỗ bách, không phải là gỗ bách hỗn hợp.”
“Cho nên?” Kha Tầm nhìn đối phương.
“Trong văn hóa mai táng ở một số khu vực của Trung Quốc, việc chế tác quan tài cấm kị dùng vật liệu thuần gỗ liễu hoặc là thuần gỗ bách.” Mục Dịch Nhiên nhẹ giọng “Tương truyền trong các tập tục cũ, bởi vì cây liễu không kết hạt, nên nếu dùng nó làm quan tài sẽ khiến cho tuyệt tự. Mà nếu dùng thuần gỗ bách chế quan tài, sẽ bị trời đánh.”
“Trời đánh?” Kha Tầm nhướng mày “Trời đánh thiên lôi?”
Mục Dịch Nhiên gật nhẹ đầu “Có thể nói là như vậy. Thế nên dùng thuần gỗ liễu hoặc thuần gỗ bách làm quan tài là một điều kiêng kị trong mai táng, những địa phương có tập tục mai táng lẽ ra không nên phạm phải sai lầm như vậy.”
Kha Tầm quay đầu nhìn về phía Lý gia đã muốn cách họ rất xa “Nhưng mà người nhà họ Lý này lại phạm vào kiêng kị, chứng tỏ…”
“Chứng tỏ là cố ý phạm phải,” Mục Dịch Nhiên cũng quay đầu, dùng ánh mắt như có thâm ý thoáng nhìn về phía Lý gia “Biết rõ mà vẫn cố ý phạm vào, việc này có lẽ chỉ có duy nhất một khả năng, đó là hóa kiêng kị thành nguyền rủa.”
Kha Tầm “…Nguyền rủa? Ghê vậy. Nhưng là vì cái gì chứ?”
Mục Dịch Nhiên cụp mắt nhìn xuống, giống như cũng đang suy tư “Dù cho đây chỉ là một bức tranh, nội dung của nó cũng phải phù hợp logic thông thường, hơn nữa đây lại là tranh vẽ tả thực, càng phải phù hợp với thực tế. Đám người chúng ta sau khi tiến vào tranh, đều đã trở thành một nhân vật trong tranh. Trong đó có kẻ thủ linh, có người đốn củi, có kẻ trông kho lúa, có người coi phòng củi, có kẻ cuốc đất đào mộ phần…”
“Nghe như thiếu thiếu cái gì thì phải.” Kha Tầm nhìn đám người đi đằng trước.
Ánh mắt Mục Dịch Nhiên khẽ chớp lên “Thiếu vai chính thứ hai trong nghi thức mai táng.”
“Ai?” Kha Tầm nhìn hắn.
Mục Dịch Nhiên ánh mắt nhìn sang Kha Tầm “Thân nhân của người chết.”
Kha Tầm giật mình bừng tỉnh “Đúng vậy, tối qua trong nhà ngoại trừ chúng ta ra không thấy ai khác. Khoan đã, có khi nào ba người chết đi kia chính là thân nhân của người chết không?”
“Không phải.” Mục Dịch Nhiên ngước cằm chỉ về phía mấy người phía trước “Quần áo chúng ta mặc trên người đều giống nhau, nếu như là thân nhân của người chết, lẽ ra phải mặc áo tang mới đúng, hoặc dù cho không phải, quần áo cũng sẽ có khác biệt. Dựa theo tình hình “an bài công tác” ở nhà lão già tối qua đến xem, thân phận của đám người chúng ta phải là ‘thôn dân’ của nơi này.”
“Nhưng tại sao lại bắt thôn dân thủ linh?” Kha Tầm hỏi.
“Ở vài thôn trang mà dân cư ít ỏi, nếu trong thôn có người tổ chức tang ma hay cưới xin, dân làng cả thôn sẽ đến hỗ trợ.”
Kha Tầm chợt hỏi “Chẳng có nhẽ… Tiểu Mục ca đây là xuất thân từ nông dân chân lấm tay bùn?”
Mục Dịch Nhiên lạnh lùng nhìn cậu “Đọc sách nhiều vào.”
“Tôi là dân thể dục.” Phận học dốt không chút xấu hổ “Cơ mà, trong sách có dạy người ta phân biệt gỗ làm quan tài nữa hả?”
Vẻ mặt của Mục Dịch Nhiên giống như không muốn trả lời, nhưng như lại sợ bị Kha Tầm hỏi nhây, chỉ đành phải nói “Tôi có một người bạn si mê mộc nghệ.”
Hai chữ “si mê” này nghe rất có thâm ý, thông thường đi kèm si mê chính là hành vi điên cuồng đề cử cho người khác—— phỏng chừng bình thường vị huynh đài này là bị bạn mình ép buộc nhồi nhét vào đầu kiến thức về gỗ.
“Vậy, câu hỏi đặt ra ở đây là, thân nhân người chết tại sao không xuất hiện?” Kha Tầm sờ cằm suy tư “Người chết bị ai đó dùng quan tài làm bằng gỗ bách nguyền rủa, thân nhân chẳng lẽ không có ý kiến gì sao? Hơn nữa kẻ làm quan tài cho người chết lại là người nào?”
Mục Dịch Nhiên lạnh nhạt “Tìm được đáp án của mấy vấn đề này, có lẽ cậu có thể rời khỏi nơi đây.”
Trong lúc nói chuyện, bọn họ bất giác đã đến nhà của lão già, vừa bước vào cửa liền thấy trên bàn bày đầy bánh bao, cháo loãng cùng bát đũa. Ánh mắt vô hồn trầm lặng của lão già nhìn một vòng đám người “Mọi người tối qua vất vả rồi, đến ăn sáng đi. Ban ngày không có việc gì cần làm, mọi người có thể nghỉ ngơi, trời tối trở lại chỗ này để phân chia công việc tối nay.”
Nói dứt lời, lão già liền xoay người đi vào buồng trong.
Kha Tầm còn đang suy nghĩ thức ăn trên bàn liệu có độc hay không, đã thấy hai ba người bước tới ngồi xuống bàn bắt đầu ăn, cậu nhìn Mục Dịch Nhiên, thấy vẻ mặt của hắn có chút nặng nề, nhưng cũng bước về phía bàn tự múc cho bản thân một chén cháo.
“Không có vấn đề?” Kha Tầm ngồi vào cạnh, nhìn hắn múc một muỗng cháo cho vào miệng, động tác hết sức tao nhã.
Lưu Vũ Phi ngồi cạnh mở miệng trào phúng “Cứ yên tâm mà ăn, nếu nó muốn đầu độc thức ăn thì cần chi phải làm ra cả đống chuyện khó hiểu này để hành hạ tra tấn chúng ta chứ, cứ ném cả đám vào phòng tối bỏ đói một tháng, xem có ai sống sót được không.”
Kha Tầm vẫn nhìn Mục Dịch Nhiên “Vậy sao sắc mặt của anh nhìn kém thế? Kén ăn à?”
Mục Dịch Nhiên lạnh lùng liếc nhìn cậu “Muốn chết ngay lập tức thì tôi thỏa mãn cậu.”
Kha Tầm lập tức nhớ lại hình ảnh tối qua mình bị vị đại lão này đè bẹp trên mặt đất hoàn toàn không có sức phản kháng lại, liền đưa tay cầm lấy hai cái bánh bao, vẻ mặt nịnh nọt đưa cho Mục đại lão một cái, đại lão không đếm xỉa, bánh bao bị Vệ Đông cầm lấy.
Lưu Vũ Phi ngồi cạnh, vẻ mặt ghét bỏ cầm muỗng khuấy khuấy cháo loãng lưa thưa trong chén, vừa đáp lại lời Kha Tầm “Dòm mặt mũi khó coi như vậy, tao đoán chắc là do nghĩ tới hai đứa đi đào mộ đều chết hết.”
Kha Tầm động tác chợt khựng lại, thử nhẩm đếm số người trong phòng, mới phát giác quả thật thiếu mất hai người đi đào mộ hôm qua “Làm sao anh biết hai người nọ đã chết?”
“Bởi vì lão già không chờ hai người kia đến tập họp đã bảo chúng ta có thể dùng bữa.” Lưu Vũ Phi chỉ vào buồng trong “Nếu hai người họ còn sống, lão sẽ đợi tập họp đông đủ rồi mới tuyên bố lời kia.”
“Đựu.” Vệ Đông ngồi bên cạnh nhỏ giọng chửi một tiếng “Mới một tối thôi mà đi hết năm người, dựa theo hiệu suất này, qua hôm nay chúng ta liệu còn được bao nhiêu người?”
Không ai đáp lại lời này của hắn, ai nấy đều lẳng lặng ngồi ăn, có người vẻ mặt chết lặng, có người như đang trầm tư suy nghĩ, cũng có người bần thần như đánh mất hồn phách.
Mùi vị của bữa ăn này cũng thật sự khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, cháo lạnh tanh, bánh bao cứng ngắc, mấy miếng dưa muối cùng ngô muối lấm tấm bông mốc trắng bệch, nhân bánh bao cũng không biết làm từ cái gì, ăn vào miệng như nhai cỏ, lại mang theo mùi vị giống phân ngựa.
Nhưng mà dù cho khó ăn cỡ nào bọn họ cũng phải ăn, bởi nếu nhịn đói thì không biết thể lực có thể chịu tới lúc nào.
Bữa sáng khó nuốt rất nhanh chấm dứt, Mục Dịch Nhiên đứng dậy ra ngoài.
Kha Tầm kéo Vệ Đông theo sau “Đi đâu vậy?”
“Ra ngoài đi một vòng, tìm manh mối.” Mục Dịch Nhiên trầm giọng đáp.
“Có thể đi sao? Ông không sợ gặp phải cái gì à?” Vệ Đông hỏi.
“Dựa theo nội dung tranh vẽ thể hiện, ban ngày hẳn là không có việc gì xảy ra.” Mục Dịch Nhiên nói “Hơn nữa trong lời tuyên bố lúc nãy của lão già kia, cũng không nhắc tới việc cấm đi lại bên ngoài, cho nên chắc là không sao.”
“Chúng tôi đi với anh.” Kha Tầm quyết định ôm chân đại lão thật chặt.
Mục Dịch Nhiên mặc kệ cậu, chân dài cất bước đi ra khỏi sân, hướng thẳng về phía bắc thôn trang.
Phía bắc thôn là bãi đất hoang, cách đó xa hơn một chút là một mảnh mơ hồ hỗn độn không biên giới.
Trên không trung, một bầy quạ đen thê lương kêu to, chúng nó bay quanh vài vòng, cuối cùng đáp xuống một mỏm đất.
Kha Tầm cùng Vệ Đông đi theo Mục Dịch Nhiên bước tới, thấy được hai cỗ thi thể nằm ở cạnh mỏm đất.
Vệ Đông rú lên một tiếng, cả người té ngửa về sau, ngay lập tức dùng mông cùng tay lết về sau cách bảy tám mét mới dừng lại, đưa tay run rẩy chỉ vào thi thể.
“Nhắm mắt lại, cút sang một bên.” Kha Tầm dùng thân thể chặn trước người hắn, cậu cũng không tính đi xem trạng thái của hai cổ thi thể này, nhưng nhìn thấy Mục Dịch Nhiên đi thẳng tới chỗ đó cúi đầu cẩn thận kiểm tra thi thể, bèn cố kềm nén cảm giác khó chịu đưa mắt nhìn hai cổ thi thể nằm trên mặt đất.
Cẩn thận nhìn kỹ, suýt chút là ói ngay tại chỗ.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
53 chương
14 chương
24 chương
6 chương
68 chương
78 chương
17 chương