Họa Phố
Chương 59
Hâm Miểu không biết từ lúc nào cũng đi xuống sân giếng trời bên dưới, lúc thì uốn người múa mấy động tác vũ đạo cơ bản, lúc thì ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên miệng giếng trời trên đỉnh đầu.
Vệ Đông mua mấy cái bánh đậu ngọt, gọi cô đến ăn.
Tuy là Hâm Miểu đã bị bác gác cổng đẩy ra khỏi phạm vi “người”, nhưng đối với bánh đậu ngọt vẫn còn giữ lại bản năng như “người”.
Cụ ông Lý Thái Dũng nói “Mấy đứa đi tìm đi, để ông trông con bé cho.”
Thế là, sáu người còn lại tiếp tục chia nhau tìm ấn chương hoặc là chữ ký trong tòa nhà, sáu người vừa lúc chia ra sáu lầu, mỗi người phụ trách một tầng, nỗ lực tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách.
Mà nếu theo thời của Sa Liễu thì—— dù là kẽ gạch men cũng không thể bỏ sót.
Sa Liễu xung phong phụ trách tìm kiếm các cửa hàng ở lầu một, từ khi nghe nói nơi này có một cửa hàng chuyên bán đồ cũ, hơn nữa trong đó có một phần hàng hóa đều là thu mua từ các hộ gia đình trên lầu, Sa Liễu liền khẳng định trong cửa hàng này nhất định có thứ mà mình muốn tìm.
***
Những người còn lại chia nhau các lầu trên, lúc đám nam nhân bọn họ đi lên lầu, Tần Tứ không kềm được lòng nói “Tôi vẫn cảm thấy rất kỳ quái, tối qua rốt cuộc là ai gõ cửa? Tại sao chỉ gõ mỗi 410?”
“Xong rồi còn để lại một cái còi đỏ kỳ quái treo trước cửa 410.” Vẻ mặt Kha Tầm có chút mỉa mai.
Vệ Đông quay đầu nhìn anh bạn ở chung phòng với mình “Không phải cậu vẫn luôn canh giữ bên cửa sổ quan sát sao?”
Chu Hạo Văn “Thời khắc mặt bự tôi không có canh.”
“…”
“Lúc tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa 410 không có bất cứ ai cả.” Chu Hạo Văn vẻ mặt bình tĩnh nói.
Cách nói này hoàn toàn trùng khớp với Mục Dịch Nhiên hôm qua nhìn đến.
“Chẳng lẽ, lão ông gõ cửa kia có thể tàng hình? Hoặc là.. kẻ gõ cửa kia lại là một người khác?” Tần Tứ thật sự nghĩ không ra việc này.
Mục Dịch Nhiên đột nhiên lên tiếng “Tôi muốn hỏi một việc, buổi chiều hôm trước đó Sa Liễu có cùng với ai trong số các anh thảo luận chuyện về 307 không?”
Tất cả mọi người thật lòng suy nghĩ lại, cuối cùng Tần Tứ nói “Hôm qua lúc ngủ trưa, cô ấy có xuống gõ cửa phòng 307 chúng tôi, nói là muốn hiểu biết chi tiết hơn về tình huống ở 307, bởi vì theo phân tích của cô ấy, cửa phòng đầu tiên mà oán linh 307 gõ rất có thể sẽ là phòng 410 của cô ấy, cho nên muốn nghĩ biện pháp để ứng phó với nó.”
“Rồi sao nữa?” Vài thanh âm đồng loạt hỏi.
“Chúng tôi để cô ấy vào phòng, sau đó cô ấy đi vòng quanh phòng kiểm tra tìm tòi khá lâu, nhưng không phát hiện được manh mối nào có giá trị,” Tần Tứ cau mày nhớ lại “Cơ mà… chúng tôi lại từ ngăn tủ trong phòng phát hiện một ít thứ về ông lão kia, ông lão lúc trước ở phòng 307 là một người rất lương thiện, thường ngày bản thân chi tiêu dè xẻn, tiết kiệm được rất nhiều tiền, sau đó dùng tiền giúp đỡ những người càng khó khăn hơn mình, nhất là quyên góp cho các trường tiểu học hi vọng… Trong ngăn kéo có rất nhiều thư từ các bé học sinh tiểu học từng được giúp đỡ gửi cho hắn, còn có thư ngợi khen của trường học nữa.”
Mọi người chợt nhớ tới ông lão khàn giọng bất lực gọi “Vượng Phúc”, thật không ngờ cuộc đời ông ấy lại như vậy.
“Nhưng mà cái thau gốm kia chúng tôi lại không tìm được, bên trong rốt cuộc đựng cái gì cũng rất khó mà nói…”
Mục Dịch Nhiên bỗng hỏi “Khi ấy phản ứng của Sa Liễu thế nào?”
“Cô ấy nhìn có vẻ rất thất vọng, nhưng lúc ấy cụ Lý an ủi cô ấy, bảo là ông cụ ở phòng 307 trước kia là một người thiện lương, có lẽ sẽ không hại người vào ban đêm đâu… Sa Liễu có vẻ như nghe vào tai lời này, nhưng mà sau đó lại nhanh chóng lo sang chuyện khác, sợ rằng nếu buổi tối không có ai tử vong thì ngày hôm sau mọi người sẽ phải bầu chọn lựa người…”
Mục Dịch Nhiên lập tức lộ ra vẻ mặt hiểu rõ “Không có ai chắn chắn về việc chọn người, cho nên sẽ có người ở trước đó rục rịch tâm tư.”
“Chẳng trách sao mà lúc chiều hôm qua chúng ta ở lầu sáu phá giải bí mật về măng, Sa Liễu lại lộ ra vẻ hoảng sợ không hợp với tính cách của cô ta,” Kha Tầm cũng hiểu được biểu hiện của Sa Liễu hôm qua rất không bình thường “Măng đội đất chui lên nghe quả thật rất đáng sợ, nhưng bầu không khí Sa Liễu cố ý tạo nên càng đáng sợ hơn, thậm chí là có chút cả tiếng đe dọa.”
Vệ Đông giống như cũng hiểu ra được “Hôm qua trên bàn lúc ăn bữa chiều, cô ta đã đưa ra đề nghị nhảy ra cửa sổ.”
“Việc nhảy ra cửa sổ quả thực rất có sức hấp dẫn, bởi vì nó không nằm trong điều kiện cấm kị mà NPC đã đưa ra, có lẽ bản thân Sa Liễu cũng rất muốn biết rốt cuộc nhảy cửa sổ sẽ mang lại hậu quả như thế nào, nhưng bản thân cô ta lại không muốn tự mình nghiệm chứng, cho nên liền chọn người thăm dò giúp mình.” Kha Tầm mắt nhìn Hâm Miểu đang nhảy múa bên dưới —— Sa Liễu người này lòng dạ quả thật tàn nhẫn độc ác, đối mặt với Hâm Miểu hoàn toàn không thấy cô ta có chút chột dạ nào, đối với cái chết của Cừu Lộ cũng chối sạch sành sanh.
Tần Tứ giống như cũng dần hiểu được “Nếu nhảy ra cửa sổ thật là một con đường tắt, như vậy để người khác dò đường trước, sau đó Sa Liễu cũng có thể noi theo; Nhưng nếu ngược lại, biện pháp nhảy cửa sổ không có hiệu quả, Sa Liễu cũng có thể nhân cơ hội này diệt trừ hai người, vậy là có thể tránh khỏi bầu tuyển người chết bù ngày hôm sau—— bất kể là thế nào đều mang lại lợi ích cho Sa Liễu.”
Mấy vị nam nhân phân tích rõ ràng chuyện này rồi, càng cảm giác cô gái này thật sự rất đáng sợ.
“Vậy ông lão kia tại sao lại chọn phòng 410? Đêm qua rốt cuộc là ai đã gõ cửa phòng 410?” Vệ Đông vẫn thấy khó hiểu.
“Mọi người có phát hiện ra một điều không, tối qua tiếng đập cửa nhỏ hơn so với ngày thường rất nhiều?” Mục Dịch Nhiên nói.
Tần Tứ là người đầu tiên gật đầu “Có, âm thanh hơi nhỏ, còn có chút đục.”
“Đó là bởi vì, tiếng đập cửa vốn là từ bên trong truyền ra.”
Nghe vậy tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi “Sao cơ? Là người trong phòng 410 tự mình gõ cửa!? Là Sa Liễu?”
“Đúng vậy,” lần này là Kha Tầm lên tiếng “Sa Liễu chỉ cần tìm cái cớ nào đó một mình đi ra gian phòng khách, sau đó có thể chờ thời cơ đứng ở trong gõ cửa chế tạo động tĩnh, hành vi này tối qua đã lừa được toàn bộ chúng ta, càng đừng nói đến Cừu Lộ vốn dĩ ở bên trong phòng —— Sa Liễu gõ cửa xong liền tự mình hét chói tai, khiến Cừu Lộ lầm tưởng trong phòng 410 đã xảy ra chuyện gì đó đáng sợ, sau đó Sa Liễu thừa dịp đụng ngã xô đổ đồ vật bên trong phòng, tạo thành giả tượng như có người xông tới, từ đó thúc đẩy Cừu Lộ nhảy ra ngoài cửa sổ.”
Chân tướng của mọi chuyện bày ra trước mắt, mỗi người đều là vẻ mặt khác nhau, có kẻ hừ cười, có người phẫn nộ, có lại thở dài, lại có vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Cuối cùng, Tần Tứ thán một cái “Họa bên ngoài chưa xong, bên trong lại ra quỷ.”
“Chỉ là không biết ai đã treo cái còi trước cửa phòng.” Kha Tầm nói.
“Là ông lão phòng 307.” Chu Hạo Văn đưa mắt nhìn cái còi đỏ sặc sỡ bắt mắt treo lơ lửng ở lầu bốn “Tối hôm qua sau khi động tĩnh trong phòng 410 lắng xuống, ông lão kia âm thầm lẳng lặng đi đến trước cửa 410, treo cái còi lên, sau đó biến mất ở cầu thang.”
“Chẳng lẽ sự kiện khủng bố tối qua thật sự sẽ tuần hoàn vô hạn?” Tần Tứ nói.
Chu Hạo Văn lại nói “Không, bản thân tôi cảm thấy việc treo cái còi tràn ngập cảm giác ảo tưởng, cho dù thật sự có tuần hoàn, hẳn cũng sẽ tuần hoàn theo kiểu xoắn ốc trào dâng.”
Vệ Đông nghía sang bạn cùng phòng của mình, đột nhiên cảm giác vị này… giống như hơi bị biến thái na…
***
Suốt ngày hôm đó, không ai thu hoạch được gì.
Sa Liễu giống như không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, dù sao cái còi đỏ lòm kia vẫn treo trước cửa phòng 410 của cô.
Trên bàn cơm chiều hôm ấy, cụ ông Lý Thái Dũng vẻ mặt nghiêm túc thật lòng nói “Có vài chuyện ông muốn nói với mấy đứa.”
Ai cũng đều ngừng lại chiếc đũa trên tay, mắt nhìn cụ ông rất hiếm khi lộ ra vẻ nghiêm túc này.
“Tiểu Tần có nói với ông về quy tắc trong tranh này, nếu tối hôm trước không có án mạng xảy ra, hôm sau mọi người phải tập họp để chọn ra một người để chết bù,” lời của ông khựng lại một chút, lại tiếp “Ông cảm thấy việc này quả thực rất khó khăn, không chỉ là xé rách mặt mũi, tổn thương cảm tình, kia cũng là hại chết tính mạng đồng loại.”
Đạo lý này ai ai cũng hiểu rõ, nhưng quy tắc là quy tắc, chẳng ai có thể kháng cự lại.
“Ông nghĩ, nếu như thật có một ngày phải như vậy, mọi người cũng không cần khó xử, cứ chọn ông là được rồi.” Vẻ mặt nghiêm túc của ông khẽ giãn ra vẻ hiền hậu.
Kha Tầm trước hết đứng ra phản đối “Ông ơi, chúng ta vẫn còn chưa đi đến bước đường kia, nói không chừng ngày mai là tìm ra được ấn rồi! Mà dù có thật phải rơi vào hoàn cảnh kia, cháu cũng không muốn chọn ông đâu.”
“Tiểu Kha Nhi, nghe ông nói này,” cụ ông khẽ mỉm cười “Mấy đứa đều đang tuổi trẻ bồng bột sức sống, còn rất nhiều chuyện đang chờ mấy đứa trải qua, ông năm nay cũng 76 rồi, trải qua cũng đủ rồi, nếu thật có thể lấy cái mạng già của ông đổi vài sinh mạng trẻ tuổi, ông cảm thấy rất đáng giá, như vậy ông mới thấy mình sống có giá trị.”
Mọi người nghe vậy hốc mắt đều ửng đỏ, Kha Tầm cũng cảm giác hai mắt nóng lên, nhìn sang Sa Liễu đang cúi gằm đầu, muốn lên tiếng hỏi ông cụ cái gì, nhưng rồi lại cảm thấy không biết nói từ đâu.
Cụ ông Lý Thái Dũng lại nói tiếp “Mấy hôm nay ông vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, trong lòng ông cũng đã làm ra quyết định, đến lúc đó mọi người đồng ý làm theo tâm nguyện của ông, coi như đã cho lão già này sự tôn trọng lớn nhất rồi.”
Trong hai lần vào tranh mà Kha Tầm trải qua, tuy rằng chứng kiến đều là ích kỷ cùng âm mưu tính kế, nhưng cũng từng thấy tình cảm dành cho bạn gái mình của Chu Bân, hay hoặc là ba Cảnh cùng mẹ Cảnh liều chết bảo vệ con mình…
Nhưng cụ ông Lý Thái Dũng trước mắt lại không giống những người kia, dù sao đám người bọn họ cùng ông cụ chẳng thân cũng chẳng quen, xét về giao hảo cũng chỉ có bốn ngày ngắn ngủi… Chẳng lẽ chỉ bởi vì họ còn trẻ tuổi nên họ có được kim bài miễn tử? Mà ông chỉ vì lớn tuổi liền phải chết trước?
“Đợi đến lúc các cháu bình an rời khỏi nơi này, trở về chuẩn bị thật đầy đủ, tích trữ thật nhiều kinh nghiệm, dìu dắt nâng đỡ lẫn nhau, hãy cố gắng hết sức vượt qua những bức tranh về sau này, để được chân chính thật sự trở lại thế giới của chúng ta! Đến lúc ấy, các cháu chính là một đám người trẻ tuổi kiên cường bất khuất không hề sợ hãi, ai có hùng tâm tráng chí thì cố gắng nỗ lực xây dựng đất nước, nếu không có hoài bão khát vọng thì trở về sống tốt cuộc đời của mình, đừng để mình lưu lại những tiếc nuối trong đời.”
Câu nói này của cụ ông, Kha Tầm vẫn luôn ghi nhớ khắc sâu trong lòng, mãi cho đến thật nhiều năm về sau vẫn còn nhớ thật rõ.
Bao gồm cả lời Mục Dịch Nhiên sau này nhắc đến ông cụ, hắn nói —— một vị lão giả, tựa như ngọn hải đăng.
****
Bóng tối lại một lần nữa buông xuống.
Độ khoảng chín giờ, Sa Liễu đi sang 411 cầu xin giúp đỡ, bảo rằng cửa sổ lớn nhìn ra ngoài của phòng mình không thể đóng lại được.
Mục Dịch Nhiên hoàn toàn phớt lờ đối phương, giống như không nghe được cô ta nói cái gì.
Cuối cùng Kha Tầm vẫn là cất công đi sang 410 nhìn một cái, phát hiện mặt cửa sổ hướng ra tường xi-măng mở toang, cửa sổ nơi này là loại cửa sổ đẩy bằng gỗ theo kiểu cũ nhiều năm trước, nếu muốn đóng lại phải kéo khung cửa hai bên khép vào nhau, nhưng chẳng hiểu sao hai cánh cửa gỗ giống như bị mục rữa, đóng kiểu gì cũng không khép kín lại được.
Giống như, mọi thứ đều được giữ lại nguyên vẹn hiện trường Cừu Lộ nhảy ra ngoài ngày hôm qua.
Sa Liễu trong lòng nghi ngờ Kha Tầm cố ý không muốn hết sức giúp đỡ mình, liền chạy xuống lầu dưới nhờ đám người Tần Tứ giúp đỡ, thậm chí quấy rầy đến cả bác gác cổng ở lầu một, nhưng vô dụng, hai cánh cửa sổ kia giống như vật đã chết, bất kỳ ai cũng không khép nó lại được.
Ngay lúc Sa Liễu sốt ruột muốn tìm thứ gì đó đóng dính cửa sổ lại, bác gác cổng nêu lên cảnh báo sắp sửa tắt đèn.
Lập tức đến 11 giờ, Sa Liễu quả thực khóc không ra nước mắt.
Cuối cùng toàn bộ tòa nhà tắt đèn, mọi âm thanh cũng biến mất.
Mục Dịch Nhiên cùng Kha Tầm vẫn dõi mắt canh chừng cửa sổ nhỏ không có bức màn giống như tối qua.
Theo góc bọn họ nhìn ra có thể thấy được cái còi đỏ tươi treo trước cửa phòng 410, lúc này nó đang nhẹ nhàng lắc lư theo gió đêm thổi tới.
“Đêm nay nếu cửa phòng chúng ta bị gõ,” Kha Tầm nói ra dự cảm của mình, dù sao 411 cách 410 gần nhất, một khi bên Sa Liễu xảy ra nguy hiểm, rất có thể cô ta sẽ chạy sang gõ cửa bên họ “Vậy chúng ta nhất định phải bằng mọi cách quan sát thật rõ ràng dị tượng xuất hiện ngay trong nháy mắt cửa bị gõ vang.”
Đêm đầu tiên là cô gái bạch tạng 410, đêm hôm trước là lão ông cầm thau 307, đều là ngay lúc cửa bị gõ liền hiện hình, nếu có thể nhân cơ hội quan sát kỹ càng những dị tượng này, rất có thể sẽ có thu hoạch không ngờ.
Mục Dịch Nhiên gật đầu, liếc nhìn cả người đều tắm ánh trăng Kha Tầm một cái, sau đó dời mắt ra ngoài cửa sổ.
Kha Tầm vừa mới cảm nhận được ánh mắt có chút ẩm ướt của đối phương, lại ngay chớp mắt bị ánh mắt ấy bỏ qua, trong lòng không hiểu sao khẽ thở dài đầy thỏa mãn, cũng đưa tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là nhà ngang đen sì sì, từng vòng từng vòng hành lang uốn quanh tựa như đường vân của măng, trên chóp đỉnh đã dần họp lại tụ thành đường vòng cung…
Ngay giữa bóng đêm có chút kì dị quái lạ, cái còi treo lủng lẳng trên dây phơi đồ đột nhiên phát ra tiếng huýt chói tai, tiếng đầu tiên có phần ngắn ngủi, giống như ai đó đang thử âm.
Rồi ngay sau đó, tiếng huýt thật dài đột ngột nối theo, thổi thành một loại âm điệu vang lên trong đêm tối — “Vượng Phúc”——
Không có bất luận kẻ nào thổi nó.
Là tự cái còi huýt lên.
Truyện khác cùng thể loại
158 chương
55 chương
32 chương
123 chương
25 chương
157 chương
39 chương
40 chương