Họa Phố
Chương 52
Lúc Mục Dịch Nhiên tự tay cầm đôi dép nhựa đỏ theo nguyên dạng như cũ đặt gần gầm giường, Kha Tầm đứng bên cạnh khoanh tay nhìn hắn “Có phải anh cũng giống như Sa Liễu ngại dọa Cừu Lộ, sợ tôi giật mình hoảng hốt làm hỏng chuyện nên mới giấu không cho tôi biết chuyện ma quái xảy ra tối qua?”
Mục Dịch Nhiên đặt dép lê trở về chỗ cũ, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Kha Tầm một cái, đang tính nói gì thì bỗng thấy đối phương với tay cầm hộp xà bông “xì-tai cấm dục” của mình đặt ở trên bàn đưa sang “Đi rửa tay đi.”
“…”
Mục Dịch Nhiên đi ra ngoài, Kha Tầm ngồi xổm xuống đất quan sát đôi dép đỏ dưới gầm giường, nhìn kỹ thấy nó cũng khá là bình thường, thậm chí là có một chút cảm giác thân thương.
Kha Tầm nhớ lúc mình còn nhỏ, mẹ cậu cũng có một đôi dép lê màu đỏ, của ba cậu là màu nâu ấm, còn của cậu là màu xanh da trời, mặt dép bên trên có in hình chú gấu nhỏ, hợp lại với nhau liền trở thành “Ba chú gấu”…
Nghĩ đến mấy việc này, không khí quỷ dị mới ban nãy giống như cũng tan biến, Kha Tầm đứng dậy đi đến bên cạnh bàn làm việc, đưa tay vuốt ve chữ ‘Về’ được khắc sâu trên bàn, không biết chủ nhân của đôi dép đỏ là này đang chờ ai trở về.
Suốt cả buổi chiều, mọi người đều tranh thủ thời gian tìm ấn chương.
Bởi vì không có manh mối chính xác, bọn họ chỉ có thể dùng cách thức vụng về là tìm bao quát toàn khu nhà, phòng ở của hàng xóm chung quanh không thể tùy tiện ra vào, nhưng khả năng ấn chương được giấu ở mấy chỗ đó không lớn lắm, cho nên trước mắt chủ yếu là tiến hành tìm kiếm trải thảm các địa điểm như hành lang vòng quanh tầng lầu, cầu thang, cùng với WC công cộng.
Màn đêm dần buông xuống, chẳng ai thu hoạch được gì.
Mấy người mới biểu tình càng thêm thất vọng, chỉ có Sấu Trúc nói “Trên vách tường WC công cộng lầu bốn viết rất nhiều thơ, đa số đều là thơ tự viết.”
Mọi người không ai phảng ứng hắn, chỉ có Cừu Lộ nói “Anh nói chính là WC công cộng nằm ở phía tây sát bên phòng 409 đúng không?”
Sấu Trúc phe phẩy cây quạt gấp trên tay “Đúng rồi, chính nó.”
“WC nữ chỗ đó trên vách tường cũng toàn là thơ!” Cừu Lộ theo bản năng nhìn sang Sa Liễu, vì WC đó cách 410 gần cho nên hai người đều thành thói quen đi vệ sinh bên đó.
Sa Liễu khẽ nhíu mày, bản thân cô cũng từng nhìn thấy mấy bài thơ hạ lưu đó, nhưng lại cho rằng mấy bài thơ kia chẳng có quan hệ gì với việc tìm ấn chương, hơn nữa cảm thấy mấy nhà thơ này thực sự rất vô dụng.
Sấu Trúc hoàn toàn không chút để tâm cất giọng ngâm tụng “Vô hình như sương xuân, bén nhọn như mũi đao, dài rộng, trong suốt…”
“Bên WC nữ cũng có thơ hệt như vậy!” Cừu Lộ ngắt lời Sấu Trúc “Chẳng lẽ là do cùng một người viết?”
Sấu Trúc giống như là lần đầu tiên suy nghĩ chuyện đứng đắng, quạt gấp trên tay cũng xếp lại “Chẳng trách tôi lại cảm thấy nét chữ cùng phong cách đều thiên về nữ tính.”
“Dù cho thật là cùng một người viết, cũng chứng minh được cái gì đâu? Có một ả nào đó lén chạy sang WC nam viết thơ?” Sa Liễu cảm thấy hành vi này thật sự rất tởm lợm—— nhưng nó cố tình lại thỏa mãn ảo tưởng của đám lưu manh có văn hóa như Sấu Trúc.
“Tôi lại cảm thấy chuyện này có vẻ quỷ dị.” Hâm Miểu nhỏ giọng nói.
Sa Liễu hoàn toàn không muốn phí thời gian cho mấy chuyện như vậy “Thứ chúng ta muốn tìm là ấn chương.”
Đám người họ lúc này đều tụ tập trước cửa quán ăn, có người chú tâm lắng nghe, có người suy tư, chỉ có mỗi Chu Hạo Văn đứng dựa tường cúi đầu chơi game trên di động.
Kha Tầm giúp cô Năm bưng rổ rau, vén mành trúc trước cửa quán ăn hô “Mọi người vào đi, vừa ăn vừa nói.”
Quán cơm nho nhỏ, không khí có hơi oi bức, cô Năm liền tính mang bàn gấp dọn ra ngoài sân “Ra ngoài ăn đi cho mát!”
“Ý kiến hay!” Kha Tầm đi vào giúp cô Năm dọn bàn “Để tôi dọn cho! Quý vị cũng đừng đứng không đó nữa, mau giúp dọn bàn dọn ghế ra ngoài! Hạo Văn Nhi đừng chơi nữa, dọn bàn!”
Chu Hạo Văn ngước mắt nhìn Kha Tầm một lát, mới đi vào giúp dọn bàn ghế.
Cừu Lộ với Hâm Miểu vẫn còn băn khoăn chuyện mấy bài thơ trong WC, hơn nữa cũng cực kỳ bất mãn thái độ khinh miệt của Sa Liễu lúc nãy, Hâm Miểu đi thẳng đến bên cạnh Mục Dịch Nhiên nói “Mục ca, anh không cảm thấy mấy bài thơ kia rất kỳ quái sao? Người nọ có thể đi vào cả WC nam lẫn nữ, vậy rốt cuộc là nam hay là nữ? Hơn nữa hắn ta hoặc là cô ta chính là ở chung lầu bốn với chúng ta!”
Mục Dịch Nhiên “Sau khi ăn xong chúng ta trở lên lầu kiểm tra, nếu xác định là chữ viết của cùng một người, vậy trở về phòng tìm xem có phòng nào có chữ viết giống như vậy không, nói không chừng có thể lần ra một chút manh mối.”
Sa Liễu nhìn Mục Dịch Nhiên, đưa tay tháo mắt kính dùng góc áo chùi chùi.
***
Cô Năm bật đèn trước cửa quán ăn, ngoài sân lập tức sáng lên, cả đám người gần như không ai nói chuyện, hơn nữa có vài người không có tâm trạng ăn cơm —— dù sao trời sắp sửa tối rồi.
“Ăn nhiều một chút đi, ăn no mới có sức.” Cụ ông Lý Thái Dũng lên tiếng khuyên bảo.
“Cụ Lý nói rất đúng.” Kha Tầm thò gắp một đũa củ cải ngâm chua, giòn giã nhai trong miệng “Phải bảo tồn thể lực mới có sức mà chạy trốn na!”
Mọi người nghe như vậy đều cảm thấy có lý, lúc này mới vùi đầu ăn.
Mục Dịch Nhiên liếc sang Kha Tầm, vẫn cái xì-tai thân thương như đã quen từ lâu, kềm không được lại nhìn đối phương mấy lần —— những đặc tính bẩm sinh có sẵn trong Kha Tầm, tỷ như kiểu thân thiết với phố phường láng giềng này, đối với những kẻ có hoàn cảnh sống như hắn mà nói thật sự rất hiếm gặp.
Cụ ông Lý Thái Dũng cười rộ lên, ông thực sự rất ưng bụng cái cậu Kha Tầm này “Mới nãy mấy đứa lên lầu tìm đồ vật, ông liền cùng chú Trương đánh mấy ván cờ vua.”
“Chú Trương? Ý ông là bác gác cổng đấy ạ?” Kha Tầm đến bây giờ mới biết hóa ra ông bác kia họ Trương.
“Đúng rồi, sẵn tiện ông cũng hỏi thăm mấy việc về ký túc xá này.” Ông cụ Lý Thái Dũng từ tốn nói.
Sa Liễu nghe thấy lời này, cả người đều kích động “Vậy ngài có nghe được tòa nhà này từng xảy ra án mạng nào không?”
Cụ ông Lý Thái Dũng cười lắc đầu “Chuyện phiếm với nhau không thể phiếm kiểu đấy được, phải chú ý tiến hành từng bước.”
Sa Liễu cúi đầu xé cái bánh bột xoắn trên tay “Vậy ngài hỏi thăm được những gì?”
Mọi người ai nấy đều chậm lại tốc độ nhai nuốt, thật lòng lắng nghe cụ ông nói chuyện.
“Tòa nhà này cũng đã lâu đời lắm rồi, nó được xây dựng vào đầu những năm 80, là tài sản thuộc sở hữu của nhà xưởng, nói trắng ra chính là ký túc xá công nhân của nhà xưởng.” Cụ ông tuy tuổi tác đã cao, nhưng nói chuyện từ tốn mà rõ ràng “Khoảng hai năm trước nhà xưởng thi hành hình thức cổ phần, Liêu xưởng trưởng trong tay nắm cổ phần lớn, sau khi bàn bạc với các vị cổ đông liền dự tính đem bán mảnh đất chung cư Xuân Duẩn này.”
“Bán? Nhưng hiện tại các hộ dân cư vẫn còn ở bình thường mà?” Vệ Đông buột miệng hỏi.
“Nghe nói trước khi bán ký túc xá, nhà máy đã bắt đầu đuổi người, những người có nhà riêng rồi hoặc tính tình thành thật bị đuổi liền dọn ra ngoài, nhưng phần lớn vẫn là cố chấp không chịu đi. Xưởng trưởng bèn treo bảng chung cư Xuân Duẩn bên ngoài, một hai năm đầu công khai cho thuê, sau lại đàm phán với bên đầu tư Hongkong thành công liền trực tiếp ký hợp đồng bán đất.”
Tần Tứ nghe vậy liền nói “Nếu các hộ gia đình ở đây vẫn là người của nhà xưởng, vậy nhà xưởng nên giải quyết vấn đề chỗ ở cho họ chứ?”
“Phía nhà xưởng cũng có đưa ra phương án giải quyết, ý bảo bọn họ mua nhà mà xưởng mới xây, sau khi mua quyền sở hữu liền thuộc về họ, nhưng bên kia là khu vực mới giá cũng đắt, tính trọn chi phí cũng gần 10 vạn, kinh tế nhà xưởng đình trệ mấy năm nay, kêu bọn họ lấy đâu ra số tiền này chứ.”
Quả thật, ở thời đại lúc bấy giờ vẫn còn chưa có khái niệm đặt cọc cùng trả góp theo giai đoạn, muốn mua nhà đều phải trả hết một lần.
“Về sau, xưởng trưởng liền hợp tác với bên đầu tư bắt đầu đuổi người, bởi vì vào tận nơi đuổi người ta đi là phạm pháp, thế là đám người kia liền nghĩ ra chiêu trò bẩn thỉu, xây một vòng tường xi-măng vây quanh ngoài nhà ngang, chiều cao có tầm bốn tầng, bên ngoài tường xi-măng lại giăng cái cửa sắt, coi như là chắn người bên trong, chỉ cho phép ra ngoài theo giờ quy định sẵn.”
Mọi người nghe xong ai nấy đều cau mày, đám người này thật sự rất quá đáng.
Kha Tầm đột nhiên hiểu được cái chữ “Có quỷ” đỏ lòm dữ tợn kia là do ai viết, nhất định là bên xưởng với đầu tư làm.
“Bởi thế cho nên chung cư Xuân Duẩn mới biến thành như ngày hôm nay.” Cụ ông Lý Thái Dũng nói xong liền bưng bát cháo trước mặt húp một ngụm.
“Tôi cho rằng đây chính là bối cảnh khái quát của toàn bộ chung cư Xuân Duẩn, không chừng có mối liên hệ mật thiết với ý nghĩa của cả bức tranh.”
Quán cơm kế bên chính là tiệm hớt tóc, lúc này bước ra một bóng người, chính là bà chủ tiệm mặc váy đỏ, mặt mày khẽ cười bước về phía bàn ăn của bọn họ, cầm một hộp Marlboro đặt trước mặt Sấu Trúc “Thuốc của anh.”
Sấu Trúc trước giờ vốn không có sức chống cự với mỹ nữ, vừa thấy đối phương, mặt mày liền tươi như hoa “Làm phiền, làm phiền rồi! Tiểu Tang ăn cơm chưa? Anh kêu thêm hai món, cùng ngồi xuống uống vài chén?”
Trĩ Diêu đưa cùi chỏ đẩy đẩy đồng bạn của mình, tỏ vẻ hiện tại không phải lúc tán gái.
Mọi người nghe thấy Sấu Trúc mời người ngoài như vậy, đều tỏ ra phản cảm.
Tiểu Tang thấy vậy chứ rất có mắt nhìn, đưa ngón tay ngoắc ngoắc Sấu Trúc nói “Sang chỗ em đi, kế bên vừa mới dọn đi, chỗ cũng trống, tụi em tính lát nữa mở party nhảy đầm!”
Cừu Lộ mặt mày hết sức khó coi, khẽ ngước cằm, dùng khăn tay lau miệng.
“Được được, được lắm!” Sấu Trúc không chống cự được hấp dẫn, hấp tấp đứng dậy đi theo Tiểu Tang.
Triễu Diêu lo lắng hô to “Nhớ phải trở về phòng trước mười giờ đó! Tuyệt đối không thể đợi đến lúc tắt đèn!”
Sấu Trúc phất phất tay, mở ra quạt gấp phe phẩy nói nói cười cười cùng Tiểu Tang…
***
Mọi người ăn cơm xong liền lên lầu bốn kiểm tra WC phía tây, bọn họ hầu hết đều là lần đầu đi vào WC này, cho nên ai nấy vẻ mặt đều hết sức.. vi diệu.
Vệ Đông há hốc cả mồm “Thơ gì mà… lưu manh vậy, có cần lộ liễu tới vậy không!”
Kha Tầm trực tiếp cho ra kết luận “Là do nữ tính viết.”
“Kha Nhi mày cũng có ngâm cứu thơ ca phái nữ à?”
“Mắt dòm cũng thấy mà.” Kha Tầm chỉ vào một câu trong số đó—— dùng mực hồng viết: Cái hang nho nhỏ của em chờ anh đến lấp đầy…
Sau khi đối lập hai nét chữ trong cả WC nam và nữ, cho ra kết luận là cùng một người viết, nhưng so với các bút tích tìm được trong các phòng lại không giống nhau.
Cừu Lộ có chút kinh hoảng “Tôi cảm thấy rất có thể liên quan đến phòng chúng tôi, tuy trong phòng không tìm thấy chữ viết nào nhưng mà… trong mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình có mấy đoạn bị ai đó dùng bút đỏ gạch chân!”
Mọi người “…”
Sa Liễu cũng cảm thấy việc này rất kỳ quái “Tối nay chúng ta lưu ý một chút, ngủ ở sát cửa, có động tĩnh gì liền chạy ra ngoài hành lang kêu cứu.”
“Ừm.” Cừu Lộ khẩn trương gật đầu.
Lúc này đã là mười giờ hơn, Trĩ Diêu tự mình xuống sàn nhảy dưới lầu lôi Sấu Trúc đi ra, mọi người ai nấy đều tự trở về phòng mình.
Lát sau, toàn bộ đèn đều tắt, cả tòa nhà chìm trong bóng đêm, chỉ có WC ở bốn góc phát ra ánh sáng mờ nhạt.
“Anh nói xem đêm nay “cô ấy” sẽ lại tìm dép chứ?” Kha Tầm nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà tối như mực.
Dép đã để lại chỗ cũ, chắc chắn không cần phải tìm nữa, nhưng vấn đề là người nọ xỏ dép vào rồi… tiếp theo sẽ làm gì?
“Ngủ sớm đi, tới đâu hay tới đó.” Mục Dịch Nhiên cũng có chút mệt mỏi, tối hôm qua hơn nửa đêm hắn đều không ngủ.
Kha Tầm đột nhiên nghiêng người, vươn tay giống như muốn ôm lấy, Mục Dịch Nhiên lập tức giơ tay nắm lấy tay Kha Tầm, cứ thế nhấc bổng tay cậu ngay giữa không trung.
“Ái dồi ôi bóp tay người ta tê hết cả rồi!” Kha Tầm vùng tay một hồi, nói “Tôi thò tay tính lấy cái quạt bên kia mà! Cái quạt mo nằm bên gối đầu của anh đấy!”
Mục Dịch Nhiên thả lỏng ngón tay, cả người nghiêng qua một bên thò tay cầm quạt ném cho Kha Tầm.
Kha Tầm lập tức đón lấy, bắt đầu phì phạch quạt, gió mát thổi vào cả hai người, đến cả Mục Dịch Nhiên cũng cảm thấy có chút thư thái.
Nào ngờ thanh âm của đối phương cũng tùy theo gió bay tới, hết sức rõ ràng “Đêm về hè nóng, gió mát sướng người ~”
Mục Dịch Nhiên nhắm mắt ngủ.
Kha Tầm quạt quạt một hồi, trong đầu suy nghĩ chuyện lúc ban ngày, cũng dần cảm giác buồn ngủ, mi mắt vừa mới nhắm lại… liền nghe thấy ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân chậm rì rì.
Kia là thanh âm đặc trưng của giày cao gót nện trên đất, tiếng bước chân đi rất chậm, đến nỗi hình thành nên tiết tấu—— đi vài bước liền dừng lại một lát, sau đó đi tiếp.
Mấy nữ tính trong đám họ không ai mang giày cao gót, vậy nữ nhân trên hành lang kia là ai? Hàng xóm sao?
Mục Dịch Nhiên cũng thanh tỉnh, thanh âm rất khẽ “Lầu bốn.”
Hai người đều cố hết sức đè hơi thở lại, mãi cho đến khi tiếng giày cao gót dần rời xa.
“Đi xem thử?” Kha Tầm chỉ vào cửa sổ nhỏ nhìn ra hành lang.
Mục Dịch Nhiên gật đầu, hai người rón rén tay chân bò xuống giường, chia nhau ở hai bên cửa sổ, xuyên qua khe hở mành cửa nhìn ra ngoài.
Trên hành lang lầu bốn quả thực có một người đang đi lại, một nữ nhân mặc trên người váy đầm đỏ, nhìn kiểu tóc có thể nhận ra kia chính là Tiểu Tang của tiệm hớt tóc.
Tiểu Tang nhàn nhã đạp gót giày đi đến, mỗi khi trải qua một cánh cửa sẽ dừng lại một lát ngắn ngủi, sau đó tiếp tục thong thả đi đến.
Chiếc váy đỏ trên người giữa buổi đêm càng trở nên chói mắt vô cùng.
Cô ta cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa, cũng đưa tay gõ lên cánh cửa kia.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
53 chương
14 chương
24 chương
6 chương
68 chương
78 chương
17 chương