Họa Phố

Chương 350

Mười ba người của nhóm vào tranh đều đúng giờ gặp mặt nhau ở địa điểm đã hẹn trước, cùng ngồi lên bốn chiếc xe việt dã, chạy cả ngày lẫn đêm hướng tới Tây Nguyên. “Có một điều tôi nghĩ mãi chẳng ra, tại sao tấm bản đồ Sơn Hải kia lại chỉ về phía hẻm núi Na Lăng Cách Lạc,” Hoa Tế Thu ngồi ở hàng ghế sau, một tay đẩy kính mắt cúi đầu nghiên cứu bản đồ Sơn Hải “Thung lũng chết, cánh cổng địa ngục… mấy danh hiệu này đều là do người hiện đại dùng làm mánh khóe thu hút cái nhìn của công chúng thôi, chẳng lẽ người xưa trước thời Tần hay thời Đại Vũ cũng đã có cách nói như vậy?” “Tuy rằng không có ghi lại về cách nói này,” Thiệu Lăng lên tiếng “Nhưng vị trí địa lý của nó lại chứng minh địa điểm mà tấm bản đồ này chỉ hướng không hề sai. Hẻm núi Na Lăng Cách Lạc bắt đầu từ Bố Luân Đài phía đông, trải dài đến Sa Sơn phía tây, phía nam có rặng núi chính Côn Lôn, phía bắc có núi tuyết Kỳ Liên, vị trí của nó nằm ngay trong vùng núi Côn Lôn, mà Cổ Côn Lôn được nhắc đến trong 《 Sơn Hải Kinh 》, thông qua khảo cứu của một số học giả, cho rằng chính là mạch núi Côn Lôn hiện tại.” Hoa Tế Thu vẻ mặt có chút nghi hoặc “Hm…” một tiếng, ánh mắt ngước lên, thông qua tròng kính mắt nhìn về phía Thiệu Luân “Vẫn còn rất nhiều tranh luận về vị trí của Cổ Côn Lôn, có người bảo nằm ở mạch núi Thái Hành, lại có người bảo rằng ở Tần Lĩnh, cũng có người cho rằng là Thái Sơn trước thời nhà Tần, đương nhiên, hiện tại hệ thống Núi Côn Lôn cũng là ứng cử viên sáng giá nhất.” “Nhưng, đích đến của chúng ta không phải là núi, mà là thung lũng, nếu như là núi thì hóa ra lại dễ giải thích hơn, truyền thuyết từng ghi lại Cổ Côn Lôn là cực trung tâm của thiên hạ, là Thiên Trụ nối kết trời và đất, nơi có thể đăng tiên, nhưng còn thung lũng…” “Tôi cảm thấy có chút lo lắng, dựa theo manh mối cùng suy đoán mà mọi người tổng kết ra, trong đầu tôi có một ý tưởng không quá lạc quan cho lắm: Nếu như Núi Côn Lôn là nơi có thể lên trời, có thể đăng tiên, như vậy thung lũng dưới Núi Côn Lôn, phải chăng là có thể… xuống đất? Gặp quỷ? “…Chú Hoa ơi làm ơn, đừng làm tui sợ có được hông, tui đang lái xe trên đường cao tốc đó, giật mình dễ gây ra tai nạn lắm đó…” La Bộ đang lái xe tranh thủ rút một tay chà chà lên cánh tay còn đang giữ vô-lăng. Thiệu Lăng lại vô cùng bình tĩnh “Mọi người cũng đã sớm suy xét đến phỏng đoán này, lạc quan hay bi quan chả sao cả, nếu đã là họa tất khó tránh.” Hoa Tế Thu khẽ thở dài một hơi, không nói gì nữa. *** Nhóm bốn phụ nữ đang ngồi trên một chiếc xe khác thì hoàn toàn chẳng đoái hoài gì tới việc bàn luận chuyện sinh tử sắp sửa phải đối mặt. Phương Phỉ đang lái xe, Nhạc Sầm ngồi ở ghế phụ lái, trên tay thoăn thoắt đan một cái khăn len choàng cổ màu tím khoai môn, Ngô Du và Cố Thanh Thanh ngồi ở ghế sau, bên cạnh bày một đống quà vặt, nhai nhóp nhép suốt dọc đường đi. “Ai biết lần này đi là sống hay chết, giảm béo làm cái quái gì nữa,” Ngô Du mồm miệng ngồm ngoàm mấy loại thực phẩm rác mà bình thường không dám ăn “Nếu như may mắn có thể sống sót, tới chừng đó lại tính chuyện giảm béo.” “Chị mang theo nhiều snack túi phồng thế, không sợ choáng chỗ hả…” Cố Thanh Thanh vẻ mặt dở khóc dở cười nhìn một túi khoai tây chiên thật lớn được đặt ở giữa băng ghế ngồi. “Sợ gì mà sợ, bốn chiếc xe lận mà, không lẽ không đủ chỗ nhét mấy thứ này?” Ngô Du đưa ngón tay chỉ ra cốp xe sau “Không gạt mọi người chứ, tui mang theo cả đồ nghề nhúng lẩu, nghe bảo bên kia bò dê gì đâu đâu cũng có, tới chừng đó chúng ta xử một con ngay tại chỗ, vừa xắt thịt vừa nhúng lẩu bao tươi.” Một lời làm cho cả ba người còn lại đều phì cười, Cố Thanh Thanh nói “Bên kia có luật cấm săn bắt động vật được bảo hộ, không cho phép gây hại hay giết bậy đâu, nhưng mà chúng ta có thể hỏi mua thịt tươi từ dân bản xứ.” “Nếu như xử tại chỗ, vậy ai phụ trách giết mổ?” Phương Phỉ rất nghiêm túc hỏi lại Ngô Du. Ngô Du vội vươn tay chỉ ra chiếc xe đang chạy ở phía trước “Mấy chuyện này nhất định là giao cho bạn Kha Tầm rồi, bạn Kha Tầm đó giờ vẫn luôn chịu khó không ngại khổ không sợ mệt, còn có thể một phát đánh mười nữa!” Bạn Kha Tầm một phát đánh mười lúc này đang nằm chèm bẹp ở ghế sau trong chiếc xe đằng trước, đưa tay đấm đấm xoa xoa lưng của mình “Tới nơi rồi trước tiên phải đi ăn một bữa dương hạt tử (*) cộng thêm hai mươi xiên cật dê nướng, mà chẳng chừng còn phải ăn thêm một cái pín lừa nữa mới đủ quá, a hu hu.” Trách tôi sao? Vị Mục đại lão nào đó sở trường ‘driving’ trong lòng thầm nghĩ, ai bảo em… cứ thích ‘running’ làm gì. *** Đến khu vực phục vụ, đoàn xe ngừng lại nghỉ ngơi một lát, thay đổi người lái xe, lại tiếp tục lên đường. Lúc đến Cách Nhĩ Mộc thì trời đã dần chạng vạng, mọi người quyết định ở lại nghỉ ngơi dưỡng sức một đêm, sáng hôm sau ra ngoài mua thức ăn nước uống, bổ sung vật tư, sau đó cùng nhau lao về phía dãy núi Côn Lôn băng đóng ngàn dặm tuyết rơi vạn lý… Thời tiết bắt đầu có chút âm u, gió lạnh như rét da cắt thịt cuốn theo lá khô cùng cát đá liên tục giã vào cửa kính xe, rõ ràng vẫn đang là ban ngày, vậy mà sắc trời lại tối giống như đã sáu bảy giờ chiều, ánh đèn pha của bốn chiếc xe chiếu rọi giữa rặng núi mênh mông trống trải bạt ngàn, thoạt trông còn bé nhỏ mỏng manh hơn cả đốm lửa. Cố Thanh Thanh xuất hiện phản ứng say độ cao nhẹ, may là có thuốc kháng say độ cao do Tần Tứ chuẩn bị kịp thời cấp cứu, lúc này quấn mền thật dày nằm ở chỗ ngồi phía sau xe, trên tay còn cầm một ống thở oxy. “Em có sao không?” Ở một chiếc xe khác, Mục Dịch Nhiên đang hỏi Kha Tầm. Trước đó ở cao nguyên trong bức tranh 《 Tín Ngưỡng 》, Kha Tầm từng bởi vì hô hấp quá độ mà bị trúng độc oxy, nên Mục Dịch Nhiên cứ cách một lát là lại nhìn vào kính chiếu hậu kiểm tra khí sắc của đối phương đang ngồi ở phía sau. “Hiện tại không sao, yên tâm.” Kha Tầm hai tay ôm cái bình giữ nhiệt, nhấp mấy ngụm nước ấm ngâm với sâm lát “Cơ mà nghe anh nhắc tới《 Tín Ngưỡng 》, tự dưng em cảm thấy, hình như nó cũng là một cái ám chỉ nhỉ? Ám chỉ đích đến cuối cùng nơi chúng ta giải quyết sự kiện này là ở khu Tây Nguyên, với cả… vật tế gì gì đó.” “Lạy mày làm ơn đừng hù tao nữa.” Vệ Đông cũng ngồi ở ghế sau, nghe vậy cả người đều run lên, kéo cái mền quấn người lại thật chặt. “Bây giờ khoan hãy băn khoăn đến mấy việc này,” Chu Hạo Văn ngồi ở ghế phụ lái hơi nghiêng đầu nhìn dãy núi tĩnh lặng lướt đi ngoài cửa sổ “Dù sao, chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ đến nơi, chừng ấy hẳn là sẽ tìm ra được toàn bộ đáp án.” Cả Kha Tầm cùng Vệ Đông đều im lặng không nói nữa, tự ngoái đầu nhìn ra cửa sổ bên cạnh. Đêm tối sắp sửa kéo đến, phải chăng ấy là đêm cuối cùng trong sinh mệnh của bọn họ… Khi trên bầu trời bắt đầu lất phất những hạt tuyết nhỏ như cát, đoàn xe dừng ở trước lối vào hẻm núi Na Lăng Cách Lạc. “Tại sao dừng lại vậy?” Giọng của Thiệu Lăng vang lên từ các bộ đàm gắn ở trên mỗi xe. Bộ đàm do La Bộ cung cấp, để tiện cho các xe có thể liên hệ với nhau bất cứ lúc nào, tiện cho việc hành động. “Chuẩn bị trước một chút rồi vào.” Mục Dịch nhiên đáp một câu, sau đó mở cửa nhảy xuống xe. Mọi người lần lượt từ trên xe xuống, bị rét lạnh từ bên ngoài vồ tới kích thích đến cả người run lẩy bẩy, đều là rụt người giẫm giẫm chân, sau đó túm tụm lại xung quanh bên xe của Mục Dịch Nhiên. Mục Dịch Nhiên mở cốp xe phía sau ra, để lộ mấy cái thùng chữ nhật thần bí màu đen có khóa ở bên ngoài. Hắn vươn tay kéo một cái trong số đó ra, đặt xuống dưới đất bằng phẳng, mở ra khóa mật mã, lật nắp thùng lên, ngay lập tức một loạt súng ống đen ngòm lạnh băng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. “A——” Ngô Du cùng Cố Thanh hô lên. “Cái đệt!!——” Kha Tầm, Vệ Đông, La Bộ cùng Lý Tiểu Xuân cũng kinh ngạc. Tần Tứ thề, lỗ tai mình tuyệt đối nghe thấy Thiệu Lăng đứng bên cạnh cũng “Đậu má” một tiếng. “Anh rể! Anh rể! Anh thật sự quá dữ! Bá đạo quá trời luôn cái đậu má!” La Bộ kích động đến thiếu chút nữa là bổ nhào về phía mấy thùng nhìn có vẻ nguy hiểm kia để hôn chùn chụt vào mấy cái họng súng kia “Mấy thứ này mà cũng kiếm ra được!? Làm sao qua được hải quan vậy? Cái đù mạ đù mạ! Đây là MP5 đúng không? Là MP5 đúng không! Kế bên này là P90 hả? Là P90 đúng không! A a a! Cho tui sờ sờ một cái được hem? Dùng ngón tay nhè nhẹ chạm vô một cái hoy! Anh rể được hem được hem được hem hem?” Mọi người “…” “Chàng trai trẻ, cậu kích động quá rồi,” Vệ Đông hai mắt nhìn chằm chằm một đống súng trong thùng, nuốt nước miếng một cái “Đại lão, cho tui liếm họng súng một cái được hem? Một cái hoy.” Mọi người “…” “Tiểu Mục, mấy cái súng này… sợ là không được hợp pháp cho lắm… Ừm mà… ừm… Nhớ phải cẩn thận…” Trung thực nề nếp như Hoa quán trưởng chỉ qua câu nói ngắn ngủi mà giống như đã trải qua lột xác tư tưởng cùng thăng hoa bản ngã, cuối cùng vô ý thức nhìn trái nhìn phải một chút xem có người nào khác nhìn thấy bọn họ hay không, sau đó lẳng lặng mà thành… cá mè chung lứa. “Vẫn còn chưa biết liệu có thể sử dụng được hay không, nhưng có chuẩn bị trước vẫn hơn.” Vẻ mặt của Mục Dịch Nhiên vẫn thản nhiên điềm tĩnh như ngày thường, xoay người với tay cầm lấy một khẩu MP5, động tác nhìn có vẻ hơi bị thông thạo. Tới lúc này mọi người mới chợt nhận ra, người này thật sự… rất xứng với cái tên, đại lão. “MP5, trung bình 800 phát một phút, nhưng khá nặng, sức giật cũng lớn, phái nữ cùng phái nam lực tay yếu khá khó khống chế, thận trọng trước khi chọn.” Mục Dịch Nhiên bình tĩnh nhắc nhở. Mọi người: …Tụi này căn bản không dám lựa chọn càng không dám xài bất cứ loại nào a! La Bộ “Tui cho tui cho! Để tui xài cho! Tui tui tui!” Mọi người: … “P90 khá nhẹ, sức giật cũng không lớn, thích hợp cho nữ dùng.” Mục Dịch Nhiên đưa tay chỉ vào một khẩu súng tiểu liên khác nằm trong rương nói với nhóm bốn thành viên nữ. Cố Thanh Thanh lắc đầu như điên, Ngô Du trợn to hai mắt, Phương Phỉ lại bước tới cầm lấy khẩu P90 kia, cầm ở trong tay làm vài cái động tác “Tôi không biết sử dụng, có ai biết chỉ tôi một chút.” La Bộ “Tui tui, tui chỉ chị xài cho! Tui chỉ tui chỉ cho! Tui tui tui!” Vệ Đông “…Chú mày từng bắn qua hả Củ Cải? Chưa dùng bao giờ đừng chỉ bậy bạ, chị Phỉ của chú mày vốn đã bạo lực rồi, dạy bậy bạ nữa coi chừng bả phá banh cái trái đất này luôn.” Phương Phỉ dùng báng súng gõ lên vai hắn một cái. “Vậy để tôi dùng khẩu 92F kia.” Nhạc Sầm chỉ vào một khẩu súng lục trong rương, xem ra vị này cũng là dân có hiểu biết. Mấy khẩu còn lại đều là súng lục, mỗi người chia nhau cầm một loại, Cố Thanh Thanh không dám dùng, nhưng vẫn cầm một khẩu để bơm thêm can đảm, tới đạn cũng không nhét vào. Mục Dịch Nhiên giải thích cách dùng súng cho mọi người, sau cùng lại bảo “Nếu lần này vẫn phải vào tranh, mấy khẩu súng này có lẽ sẽ thành phế liệu, cho dù may mắn vẫn còn sử dụng được, nhưng tốt nhất là không nên tùy tiện dùng đến, để tránh bắn bị thương đồng bạn. Mấy khẩu súng này chỉ phòng ngừa những lúc nguy hiểm nhất, hoặc là gặp phải tình huống bất đắc dĩ dùng để tự bảo vệ mình, mọi người nhất định phải cẩn thận.” “Ok.” Mọi người đáp lời. “Được rồi, bây giờ chúng ta chuẩn bị tiến vào hẻm núi,” Mục Dịch Nhiên nhìn mọi người “Hiện tại chúng ta sắp xếp lại thành viên trong mỗi chiếc xe. Chúng ta chỉ lái vào ba chiếc xe thôi, một chiếc để lại chỗ này, chìa khóa xe nhét dưới tảng đá.” “Lái xe bao gồm tôi, Thiệu Lăng cùng La Bộ. Mỗi chiếc xe phải có một người thay phiên đổi với tài xế. Bốn thành viên nữ đừng tập trung trên cùng một chiếc. Hoa quán trưởng, chị Sầm và Lý Tiểu Xuân, ba người là người mới, cũng đừng nên tập trung cùng một chiếc xe.” “Kế tiếp chỉnh lý lại trang bị trên mỗi xe, bao gồm thức ăn nước uống, lều trại, thuốc men, quần áo, toàn bộ chia đều làm bốn phần, mỗi chiếc xe đều mang một phần. Rương còn lại mà tôi mang theo đựng pháo sáng, cũng chia làm bốn phần, nếu như chúng ta vô tình thất lạc nhau, lập tức bắn pháo sáng lên trời để đánh dấu tọa độ của chính mình.” “Ngoài ra, các công cụ dã ngoại như la bàn cùng máy định vị GPS mỗi người đều tự giữ một phần, bỏ vào ba-lô đeo bên người, sau khi lên xe mỗi người đều đeo ba-lô lên hoặc cầm trong tay. Trong ba-lô ít nhất phải có một túi lương khô cùng một chai nước, bật lửa, đèn pin cùng dao xếp đa năng, dây thừng, cồn, băng gạc, thuốc kháng sinh. Tất cả đều phải có.” “Nếu chúng ta bởi vì ngoài ý muốn thất lạc nhau hay thậm chí là bị lạc một mình, dưới tình huống bản thân mất đi phương hướng, đừng nên đi lại, nếu ở tại chỗ an toàn liền ở yên tại chỗ, cố gắng thu thập các loại phân động vật hoặc là cỏ khô chất thành đống sau đó đốt lên, dùng khói đặc đánh dấu tọa độ của bản thân mình.” “Nếu có thất lạc, thì năm người bao gồm tôi, Kha Tầm, Thiệu Lăng, Hạo Văn, lão Tần sẽ phụ trách tìm người, những người khác cứ ở yên tại chỗ của mình. Mà, nếu trong vòng ba ngày chúng tôi không tìm được, cứ việc tự mình hành động, hoặc là tiếp tục điều tra sự kiện này, hoặc là rời khỏi nơi đây đều được, làm như thế nào tự mình quyết định. Trong chiếc xe đặt lại ngoài thung lũng có nước uống cùng thức ăn, các vật dụng khẩn cấp cùng điện thoại vệ tinh, có thể gọi ra bên ngoài xin cầu cứu hoặc tự cứu.” “Trước hết tạm thời chỉ có bấy nhiêu, sau khi lên xe nếu mọi người còn dặn dò hay đề nghị nào, có thể dùng bộ đàm lẫn nhau trao đổi. Sau khi lên xe vui lòng giữ bộ đàm ở trạng thái kết nối. Xe của tôi sẽ đi đầu, La Bộ chạy giữa, Thiệu Lăng ở phía sau, nhớ giữ khoảng cách, đừng chạy quá sát hoặc cách quá xa, nếu như phát hiện mình sắp bị tụt lại phía sau thì lập tức liên lạc với hai xe còn lại. “Mọi người có muốn bổ sung gì nữa không?” “Không có!” Mọi người đồng loạt hô lên. Từ bốn phương tám hướng như có một cảm giác khẩn trương vây xúm lại đè chặt lên dây thần kinh, Cố Thanh Thanh không kềm được lại cầm lấy ống oxy hít vài cái… “Hành động thôi.” Mục Dịch Nhiên nói. * * * * * * [ Chuyện ngoài lề ] —— Mọi người có vũ khí gì? La Bộ: Tui có tiểu liên MP5! Phương Phỉ: Tôi có tiểu liên P90 Nhạc Sầm: Tôi có súng lục 92F Lý Tiểu Xuân: Tôi có dao phay Tần Tứ: Tôi có dao mổ Vệ Đông: Tui có dao rọc giấy Ngô Du: Tui có thiên nhãn ~ Hoa Tế Thu: Tôi có kinh nghiệm Thiệu Lăng: Tôi có tri thức Cố Thanh Thanh: Tôi có sổ tay Chu Hạo Văn: Tôi có laptop Kha Tầm: Tôi có đại lão Mọi người: …you win. _________________________ Chú thích (*) Dương hạt tử (Lamb spine hot pot): một món ăn Sơn Đông, nguyên liệu là nguyên phần xương sống bò có thịt cùng tủy, bởi vì hình dạng giống bò cạp (hạt tử) nên mới được gọi là dương hạt tử.