Họa Phố

Chương 272

Trong quá trình cảm xúc của mọi người dần dần lắng xuống, Mục Dịch Nhiên và với Kha Tầm cùng nhau nhìn lại bức tranh 《 Con mèo của Schrödinger 》 trên tường. Hình ảnh trên tranh vẫn giống hệt như bọn họ đã nhìn thấy trước lúc đi vào, nền giấy tối đen với vô số vật giống như hạt rồi lại giống như sóng, bên trên không hề xuất hiện ba người Tề Mộ Hoan, Đổng Dao cùng Đặng Lâm đã vĩnh viễn lưu lại trong tranh. “Những vật hạt sóng trên tranh khác với trước lúc chúng ta đi vào,” Mục Dịch Nhiên nói, vươn tay chỉ vào một góc phải bên trên “Trước lúc vào tranh, tôi từng vô tình thoáng nhìn qua chỗ này, nơi này vốn có ba cái hạt phân bố thành hình tham giác, nhưng mà bây giờ nó lại biến thành vô trật tự.” Kha Tầm giật mình “Nói vậy chẳng lẽ, ba người kia đều được biểu hiện dưới hình thái hạt ở trên tranh, bọn họ thật ra đã xuất hiện trên bức tranh này, chẳng qua không ở hình thái nhân loại mà thôi.” Mục Dịch Nhiên hơi gật đầu “Có lẽ là vậy.” Giọng của Vệ Đông đột nhiên từ bên cạnh chen ngang vào “Bạn Kha ới ời, nắp quan tài của mít-tờ Niu-tơn mềnh đã thay bạn đè xuống rồi nè, hiện tại có thể bắt đầu giải thích cho mềnh biết, cái dụ chân trái đạp chân phải đó tại làm sao mà lại có thể bay lên trời như vậy hả!” Kha Tầm quay đầu nháy mắt cười với hắn “Tao đây liền nói cho mày biết một điều, không chịu xem kỹ câu hỏi rất là nguy hiểm đó biết hông. Còn nhớ trên màn hình trong căn phòng ban đầu có từng xuất hiện qua một câu thế này không —— Toàn bộ các hiện tượng khoa học, lý luận, công thức gì gì đó, với cả cái gì giả thuyết có căn cứ lý luận, những suy luận, nghịch lý có tính logic nhất quán với nhau, những quan điểm hình thành theo tập quán, những hiện tượng được nhiều người biết đến —— để ý xem, có cả ‘nghịch lý’, ‘quan điểm hình thành theo tập quán’, ‘những hiện tượng được nhiều người biết đến’, việc này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ chỉ cần nó được nhiều người nhận thức, đều có thể trở thành sự thật ở trong tranh.” “Đù mé tao hiểu rồi!” Vệ Đông lập tức ngộ đạo “Cái dzụ chân trái đạp chân phải kia chẳng phải là chiêu thức thường được sử dụng trong mấy phim võ hiệp oánh nhau đó sao? Rất nhiều người biết đến, mặc dù vi phạm định luật gì đó của mít-tờ-Niu, cơ mà mọi người đều tán thành cái màn này ở trong phim điện ảnh truyền hình, dù sao người ta cũng có một chút xíu lý luận để dựa vào, kiểu kiểu như mượn lực để phát lực vân vân.” “Đúng dồi đó, đồng chí Vệ như vậy là không được nha,” Kha Tầm vỗ vai hắn “Trí tưởng tượng quá bé rồi, chân tóc cũng chẳng buồn giúp mày đậy nó lại đó.” “Cút cút cút đi, chân tóc méo có quan hệ huyết thống mẫu thân gì với trí tưởng tượng cả biết không!” Vệ Đông nói. Hà Đường đứng nghe nãy giờ, cảm xúc cũng đã dần dần bình phục, nghe thấy như vậy cũng chen vào một câu “Cơ mà nói thật, trí tưởng tượng của Kha Tầm thật sự là lớn hơi bị kinh luôn, cái chiêu chân trái đạp chân phải chắc cũng chỉ có mỗi cậu nghĩ ra được, cậu không biết chứ lúc ấy tôi vừa làm động tác này trên trán thật sự bắn ra mấy cái dấu chấm cạn lời đó.” “Bên đó coi như là đỡ rồi á,” Ngô Du cũng chen miệng, thanh âm mang theo giọng mũi dày đặc “Ải bên tui nêu lên vấn đề như vầy: Trong tình huống không nhờ vào đạo cụ, làm cách nào phóng qua hố cát rộng mười mét, cái hố cát kia toàn là cát lún không, nếu mà rớt vào là lập tức lún xuống không thoát ra được, lúc ấy tui nhớ Kha Tầm có bảo mình là dân thể dục, biết đâu chừng cậu ta sẽ nghĩ ra được cách nào đó, bèn gửi yêu cầu xin giúp đỡ tới cậu ấy, cuối cùng mọi người đoán xem cậu ấy nghĩ ra cách gì cho tui?” “Cách gì?” Chu Hạo Văn nhạt giọng hỏi. “Cậu ấy bảo tui dùng quy tắc ‘Mèo bơ’!” Ngô Du vẻ mặt dở khóc dở cười nói. Mọi người “…” “Mèo bơ là cái gì vậy? Có quan hệ họ hàng gì với mèo nhà Schrödinger không?” Vậy chứ có người không biết thật, La Bộ vừa gãi đầu vừa hỏi. “Nếu chúng ta lỡ tay đánh rơi một miếng bánh mì chỉ được phủ bơ vào một mặt, vĩnh viễn đều là mặt có bơ hướng xuống,” Thiệu Lăng nói “Mà một con mèo nếu rơi từ giữa không trung, vĩnh viễn đều là chân của nó đáp xuống trước. Như vậy, nếu đem mặt không phủ bơ của bánh mì dính vào lưng của con mèo rồi ném ra giữa không trung, căn cứ vào hai hiện tượng đã nêu trước đó, bánh mì bơ cùng con mèo sẽ vĩnh viễn không rơi xuống đất.” La Bộ nghiền ngẫm một hồi, mới “Ồ” lên một tiếng hiểu ra “Nếu như chân mèo đáp xuống đất, chẳng khác gì mặt bánh mì không có phủ bơ cũng hướng xuống dưới rồi, như vậy sẽ trái với nhận định mặt bánh mì phủ bơ vĩnh viễn hướng xuống dưới, còn nếu ngược lại thì sẽ trái với nhận định chân mèo vĩnh viễn đáp xuống trước, bởi nên nếu muốn hai cái nhận định này luôn đúng, bánh mì cùng con mèo dính ở bên nhau vĩnh viễn sẽ không rơi xuống đất.” “Đây là một nghịch lý vốn dĩ không có khả năng thành lập,” Thiệu Lăng nói “Nhưng chính bởi vì nó là một giả thuyết có căn cứ lý luận, hơn nữa tính logic của nó cũng nhất quán từ đầu đến cuối, cho nên nó liền trở thành thật ở trong tranh.” “Mọi người tuyệt đối không thể tưởng tượng được tâm trạng của tui trong cái cảnh trước ngực cột một con mèo, ở sau lưng dán một miếng bánh mì có trét bơ, cả người thì quay cuồng xoay tít giữa không trung lúc ấy thế nào đâu.” Ngô Du liếc xéo Kha Tầm một cái. Vệ Đông cùng La Bộ dùng ánh mắt kính nể Kha Tầm “Mày kinh thật, óc tưởng tượng quá ghê luôn!” Kha Tầm tự bật cho mình hai ngón tay cái “Thặc toẹt dời!” Tần Tứ nói “Tôi lại cảm thấy, điểm quan trọng nhất trong toàn bộ những quy tắc từng xuất hiện trên màn hình ở căn phòng lúc ban đầu chỉ có một, chính là câu ‘Không cần chứng minh thực tế, chỉ cần trí tưởng tượng’. Đây rất có thể là oán niệm lớn nhất của Trình Thức đối với lý do mà con trai ông ấy tự sát. Rất nhiều người cho rằng, điểm tệ đoan lớn nhất của hệ thống giáo dục thi cử chính là ở một mức nào đó bóp chết trí óc tưởng tượng của đám trẻ con. Nên nhớ một điều, trí tưởng tượng chính là động lực tiến bộ của khoa học kỹ thuật và nhân loại, cũng là nguồn gốc chủ yếu nhất tạo ra cảm giác hạnh phúc trong cuộc sống. Mà Trình Thức vốn dĩ là một họa sĩ trừu tượng, ông ấy hiểu rõ tầm quan trọng của trí tưởng tượng hơn bất kỳ người nào khác, có lẽ đối với ông ấy mà nói, trí tưởng tượng mới chính là cốt lõi của sinh mệnh.” “Như vậy xem ra,” Chu Hạo Văn khe khẽ cong khóe môi “Trong đám người chúng ta, chỉ có Kha Tầm là áp dụng cách thức vượt ải đúng đắn nhất.” Kha Tầm ôm quyền “Quá khen quá khen, làm trò cười cho các hương thân phụ lão rồi.” Vệ Đông đang tính xỉa xói cái tên vẻ mặt đắc chí kia vài câu, bỗng nhiên nghe ngoài cửa phòng triển lãm có ai đó rống lên một câu “Mấy người bên đó! Đi ra ngoài mau lên, chỗ này đã bị trưng dụng!” Mọi người cũng không muốn ở lại, lục tục nối đuôi nhau rời khỏi phòng triển lãm, Kha Tầm cõng Vệ Đông sau lưng —— một bên giày của Vệ Đông ở lại trong tranh rồi, lúc này bên ngoài trời tuyết đọng cả lớp, đi chân không chắc là vứt luôn cái chân. *** Lúc đoàn người ra ngoài đại sảnh nhà trưng bày, thấy có mấy chục người đang tiến hành sắp xếp bố trí máy móc, có người chiếu đèn, có người chỉnh camera, lại có người mắc micro thu âm hiện trường rồi tiến hành thử mic. Đó là một ê-kip quay phim. Lúc đi ngang qua mấy nhân viên công tác trong tổ, thấy vài người đang xúm lại tán gẫu với nhau. “Nghe nói show thực tế mà Đổng Dao với Tề Mộ Hoan tham gia cũng quay ở đây nhỉ?” “Hình như là vậy, vốn dĩ bảo là buổi sáng bên phía bọn họ quay trước, chúng ta tới buổi chiều mới dùng, cơ mà mới nãy đạo diễn Trương của chúng ta liên hệ thương lượng với bọn họ đổi giờ, bởi vì buổi chiều chúng ta còn phải quay chỗ khác, bên kia cũng đồng ý, lâm thời đổi giờ quay sang buổi chiều.” “Ủa mà show bên đó là cái gì?” “Nghe đâu là một cái gameshow kiểu kiểu mấy trò chơi khăm qua ải này kia ấy, quay cùng mấy người bình thường, toàn bộ quá trình đều dùng camera ẩn, liên tục 24 tiếng không ngừng không nghỉ, quay suốt 7 ngày.” Chậc chậc, bây giờ ba cái show thực tế này đi đâu cũng thấy, thành ra chiêu trò gì cũng dám xài. Cơ mà nếu cùng mấy người thường tham gia, không sợ bọn họ chỉ lo đuổi theo minh tinh này kia không chịu tham gia tiết mục sao?” “Lo gì, bảo là người thường cơ mà bên phía ê-kip đều đã sàng lọc lựa chọn hết rồi, phỏng chừng chẳng có người nào nhận ra được bọn họ, cũng phải thôi, chính là muốn hiệu quả như vậy, mấy khán giả xem truyền hình thích nhất là coi mấy màn đám người thường chẳng hay chẳng biết gì, đến cuối cùng há hốc mồm khi thân phận được tiết lộ.” “24 tiếng, suốt 7 ngày liên tục, hai vị kia cũng thật là sung sức.” “Không sung sao được, giới này cạnh tranh khốc liệt vãi cả ra, liều sức bạt mạng âm mưu tính kế đủ điều, chung quy cũng là muốn quanh vinh nổi bật, cả danh cả lợi đều nắm trong tay!” “Ha ha, có rồi sao, chết đi rồi chả mang theo được cái gì.” “Thôi bớt gato đi, mau làm việc, mau làm việc.” *** Nhóm bọn họ cũng giải tán sau khi trở về khách sạn, xin thông tin liên lạc cùng Ngô Du và Hà Đường, cuối cùng kẻ đáp máy bay người ngồi xe lửa, mạnh ai về nhà nấy. Bên này Z thị cũng đang tuyết rơi, hoa tuyết lắc rắc rơi xuống giữa bầu trời khắp nơi âm u trầm lặng. Kha Tầm khoanh chân ngồi trên chiếc thảm lót sàn bằng lông màu xám dày cộm trải trên mặt đất, trong tay đang lật quyển sách 《 Con mèo của Schrödinger —— Thế giới lượng tử huyền bí 》, nhân tiện mua ở một hiệu sách trên đường trở về. Mục Dịch Nhiên tay bưng một tách cà phê nóng hôi hổi vừa mới pha bước tới, cũng ngồi bệt trên thảm, đưa cho đối phương một tách, liếc mắt ngó qua trang sách trên tay Kha Tầm một cái, sau đó lại nhìn ra cảnh thành phố dần dần lên đèn bên ngoài cửa sổ. Kha Tầm bỏ sách qua một bên, cầm cà phê lên uống một hớp, chân mày cau lại “Không ngọt.” “Bỏ thêm…” Từ đường còn chưa kịp thốt ra, đã bị người đối diện đứng dậy bổ nhào tới, hai tay ôm lấy mặt của hắn gặm lấy gặm để mấy cái, sau đó mới liếm liếm môi, vẻ mặt thỏa mãn ngồi trở về chỗ “Ngọt rồi.” “Học đến đâu rồi?” Mục Dịch Nhiên ung dung nhàn nhã dựa người vào chiếc ghế sofa lười để ở sau lưng. Từ sau khi “lăn lộn” với người này, Mục Dịch Nhiên cảm giác tư thế ngồi thẳng lưng tao nhã đầy phong thái của mình năm ấy cũng đã đi xa theo gió. “Khái quát bằng hai từ thôi,” Kha Tầm lại cầm cà phê lên uống tiếp, hơi nóng bốc lên lơ lửng giữa miệng mũi “Nhức đầu, bé sợ” “Em đang nghi ngờ về thế giới sự thật của chúng ta, cũng là một thế giới như trong thuyết nhị nguyên?” Mục Dịch Nhiên hỏi Kha Tầm tật đầu “Em cảm giác giống như tư tưởng mà Trình Thức muốn bày tỏ ra vậy, trình độ kỹ thuật khoa học của con người hiện tại còn hạn chế, không thể đo lường hoặc là xác định nguyên tố cấu tạo nên ý thức là cái gì, cho nên không thể tuyệt đối phủ định nó không hề tồn tại độc lập được.” “Bởi nên, ngộ nhỡ đâu, ngộ nhỡ đâu thật sự có tồn tại một loại ý thức vượt trội hơn hẳn vật chất, không chỉ ở chỗ nó tồn tại trong một không gian chiều cao hơn, mà là —— nó có thể quyết định vật chất, nó có thể quyết định chuyện sống chết hay cả vận mệnh của nhân loại vốn được cấu thành từ nguyên tố vật chất, vậy thì chúng ta phải làm sao đây? Khoanh tay chờ chết hay là nghĩ cách đối phó lại nó?” “Mà nếu như nó đã vượt trội hơn hẳn vật chất, chúng ta phải làm sao đối phó lại nó? Rồi nếu chúng ta khoanh tay chờ chết, vậy việc mà chúng ta đang làm hiện tại, liên tục không ngừng vào tranh rồi lại ra tranh, có còn ý nghĩa gì nữa đâu?” “Dịch Nhiên, anh biết không, trong lòng em có một hoài nghi, em cảm thấy sức mạnh đứng sau mọi việc này rất có thể chính là một thể ý thức như vậy, cho nên nó mới có thể quyết định cũng như khống chế vật chất. Ví dụ như nếu nó chỉ tồn tại bên trong tranh, như vậy nó sẽ chỉ có thể khống chế đám chúng ta sau khi đã vào tranh, nhưng tại sao sức mạnh của nó lại có thể vươn ra đến bên ngoài hiện thực? “Anh xem, sau mỗi lần chúng ta rời khỏi tranh, trong túi sẽ tự động xuất hiện một tấm vé vào cửa nơi trưng bày tiếp theo mà chúng ta cần phải đến, tấm vé kia từ đâu mà ra? Túi của chúng ta vốn dĩ là trống không, mà tấm vé vào cửa kia, cũng là một loại vật chất đúng không? Là do ‘ý thức của tranh’ chế tạo ra nó, để nó vào túi của chúng ta.” “Còn nữa, lại giống như việc chúng ta không thể thảo luận hoặc nói ra chuyện về tranh cho những người khác, nếu không sẽ hóa điên hoặc là gặp tai nạn chết đi. Như vậy, là sức mạnh nào quyết định làm cho chúng ta hóa điên? Là ‘ý thức của tranh’ đúng không, ngoại trừ nó ra em chẳng nghĩ còn có cách giải thích nào khác hợp lý hơn cả.” “Cho nên, Dịch Nhiên, chẳng hiểu sao em vẫn luôn có một loại cảm giác, chúng ta như đang bị một thể ý thức nào đó chi phối, giống như những con chuột bạch bị giam trong lồng sắt, dẫu cho ‘nó’ đùa bỡn chúng ta thế nào, chúng ta cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay nó.” “Nhưng mà, điều đáng sợ nhất chính là… cái lồng sắt kia, dường như chính là thứ mà chúng ta vẫn luôn cho rằng là sự thật… chính là thế giới này.”