Họa Phố
Chương 233
Có người đã đầu độc, hơn nữa kẻ đầu độc còn có kế hoạch và mục đích cụ thể, mọi việc được tiến hành trong âm thầm lặng lẽ, không có bất cứ ai phát hiện ra, cuối cùng cũng thành công độc chết người bị hại duy nhất là Hề Thịnh Nam.
“Nếu mục tiêu của kẻ đầu độc thật sự là Hề Thịnh Nam, như vậy vụ án đầu độc này quả thật chỉ có thể nói là cực kỳ hoàn mỹ.” Thiệu Lăng khẽ nhíu mày, “Tôi thật sự cảm thấy rất khó hiểu, kẻ đầu độc kia bằng cách nào biết rõ khẩu vị của mỗi người chúng ta đến như vậy.”
“Đúng đó.” La Bộ phụ họa: “Tui cũng không biết khẩu vị của mọi người ra sao, hồi trước tui cứ ngỡ anh Đông là một người siêu thích ăn cay không đó chứ.”
Vệ Đông tặng cho La Bộ một ánh nhìn bén ngót: Lời này của chú gián tiếp đắc tội mái tóc của toàn bộ dân đì-zai khắp thế giới rồi đấy…
Thiệu Lăng cũng gật đầu: “Dù cho chúng ta từng cùng nhau vượt qua bức tranh trước đó, tôi cũng không biết rõ ràng khẩu vị của các thành viên nhóm cũ.”
Tào Hữu Ninh cũng nói: “Việc này bên tôi ngược lại, đám thành viên trong nhóm chúng tôi khá là hiểu biết lẫn nhau, bởi vì thường hay hẹn ra ngoài tổ chức hoạt động đi tham quan tìm cảm hứng, nhưng chúng tôi hoàn toàn không biết gì về đám mấy người! Việc này nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đúng, ai dám cam đoan nhất định chỉ có mỗi chị Hề dùng lọ tương ớt có độc kia chứ?”
Đỗ Linh Vũ: “Tôi thấy thành viên bên nhóm chúng ta tuyệt đối không có khả năng tự giết lẫn nhau, nhưng người ngoài lại càng không biết khẩu vị của chúng ta, làm sao có thể chính xác chỉ độc chết mỗi chị Hề được như vậy chứ?”
“Trừ phi là dựa vào điều kiện giết người, kẻ giết người chỉ giết những người thích ăn ớt, giống như mấy chục năm trước có một tên sát thủ biến thái chuyên giết những cô gái váy đỏ ấy.” Tào Hữu Ninh nói.
“Không không, chuyện này không đơn giản như các người đã nghĩ đâu,” Tần Tứ cất cây kim thử độc của mình vào, lại dùng khăn vải bọc tay đậy nắp lọ tương ớt lại, “Mới nãy vị quản sự kia thông qua khám nghiệm, từ đó dẫn ra một vụ án mạng khác, Hà Ngọc kia chết ở đêm hôm trước, vậy mà hung khí lưu lại trên người nạn nhân lại là con dao do chúng ta từ ngoài mang vào, việc này cực kỳ bất thường.”
“Thời gian của thế giới này quá mức hỗn loạn, tôi nghi là chuyện Hề Thịnh Nam trúng độc có lẽ liên quan đến việc thời gian thác loạn này.” Thiệu Lăng nói.
Lúc này cửa phòng bỗng bị mở ra, Lữ Quan đại nhân dẫn theo mấy người thuộc hạ đi vào: “Các vị thân nhân có còn gì cần nhắn nhủ không? Nếu như không còn, chúng tôi sẽ mang thi thể nhập quan.”
Rất nhiều việc vẫn còn chưa lần ra được manh mối, nhưng thi thể của Hề Thịnh Nam chung quy phải chôn cất an nghỉ, dù cho đích đến cuối cùng là vùng giá lạnh…
Không có ai đưa ra dị nghị.
Tần Tứ giao lọ tương ớt có độc cho Lữ Quan đại nhân: “…Chúng tôi chỉ có thể cung cấp bấy nhiêu thôi, cũng giống như chúng tôi không rõ tại sao lại có người hạ độc giết chết Hề Thịnh Nam vậy, chúng tôi không tin Hề Thịnh Nam lại giết Hà Ngọc… Thật sự không cách nào đoán ra được động cơ giết người của cô ấy là gì.”
Lữ Quan đại nhân vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh mà lạnh nhạt, xa cách: “Những việc xảy ra sau khi dập đèn khó mà biết rõ được. Tôi đã hỏi thăm Vu đại nhân, đại nhân nói, độc chết Hề Thịnh Nam là một người đàn ông, gã ấy sắp sửa sẽ phải nhận quả báo cho riêng mình.”
Tin tức từ những lời này thật sự quá lớn, khiến người ta mất rất lâu mới có thể tiêu hóa được.
“Các người là muốn đi đưa tiễn đồng bạn của mình đúng không? Cùng đi đi.” Lữ Quan đại nhân nói xong liền bước ra khỏi phòng.
Thuộc hạ của hắn cũng nâng di thể của Hề Thịnh Nam ra ngoài, trên hàng lang có đặt một cái quan tài bằng thủy tinh, di thể được đặt vào bên trong quan tài.
Đám người chầm chậm đi theo sau quan tài của Hề Thịnh Nam, dần dần đi về phía trước.
Tần Tứ đi bên cạnh Mục Dịch Nhiên, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Mục, thấy cậu vẫn luôn im lặng, có phải nghĩ ra được gì rồi không?”
Mục Dịch Nhiên bình tĩnh đưa mắt nhìn Tần Tứ: “Theo tình hình trước mắt mà xem, Hề Thịnh Nam chết oan uổng, nhưng chỉ có đám người chúng ta vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy, cũng không thấy có ai bên ngoài đến vây xem, nhưng hôm qua cái chết của Hà Ngọc cũng là chết oan uổng, lại làm cho rất nhiều người thấy khủng hoảng.”
“Việc này.. hay là do thế lực của Sở gia quá lớn?” Tần Tứ phỏng đoán.
“Chỉ mong không phải nguyên nhân này, tôi cũng không hi vọng Sở gia kia đến gây hấn với chúng ta,” Mục Dịch Nhiên khụ một tiếng, “Đối chiếu cả hai vụ án mạng, có thể thấy rõ một điều, đó là hiện trường phát hiện vụ án không giống nhau —— Hề Thịnh Nam chết ở trong phòng, Hà Ngọc lại chết ở sân lầu hai.”
“Ý của cậu là, nơi mà mọi người tụ tập xem hôm qua chính là hiện trường phát hiện vụ án? Hiện trường vụ án nơi Hà Ngọc bị sát hại?” Tần Tứ càng nghe càng không hiểu, “Nếu thật là như vậy, hung thủ làm sao có cơ hội giết chết Hà Ngọc ở một nơi công cộng như vậy?”
“Việc này khớp với lời vị Lữ Quan đại nhân kia vừa nói lúc nãy, những chuyện sau khi dập đèn không ai có thể biết rõ.” Mục Dịch Nhiên nói.
Kha Tầm cũng nhịn không được lên tiếng nói: “Với cả vị Vu đại nhân kia nữa, trước đó hắn đi xem thi thể của Hà Ngọc sau đó mới nói ra phỏng đoán của hắn, nhưng lần này Vu đại nhân hoàn toàn không xuất hiện, hắn làm sao biết được hung thủ là một người đàn ông?”
“Trong thế giới này, sự tồn tại của Vu đại nhân có lẽ là một điều thần bí, nếu như tôi đoán không sai, bọn họ rất có nhìn thấy được thời gian.”
Phương Phỉ đi ở bên cạnh nghe như vậy bước chân bỗng chậm lại, vẻ mặt trầm tư.
***
Mọi người đi theo quan tài thủy tinh phía trước, men theo bậc thang tiến dần lên cao, đi mãi cho đến khi lên tận tầng cao nhất của cả tòa Đăng Lữ, những người đi đường hai bên thi thoảng sẽ dừng bước lại nhìn xem đội ngũ đưa tang thoạt nhìn hết sức kỳ quái này, nhưng cũng chỉ là nhìn một cái mà thôi, dù sao sinh tử của kẻ xa lạ lại chẳng liên quan gì tới mình.
Tầng cao nhất là một mái vòm cực lớn làm bằng gỗ, ở một góc bên cạnh có một cửa sổ kính pha lê hình tròn mờ căm căm, Lữ Quan đại nhân ra lệnh cho thuộc hạ mở cửa sổ ra, trong nháy mắt gió lạnh thấu xương từ bên ngoài lùa vào, giống như có thể tùy thời đóng băng hết thảy mọi thứ…
“Treo quan đi, sau khi đóng băng rồi, hết thảy mọi thứ đều sẽ thanh tịnh.” Lữ Quan đại nhân sắc mặt nghiêm cẩn tiến hành nghi thức tang lễ.
Những người chấp hành tang lễ cột dây thừng xung quanh quan tài thật chắc chắn, sau đó hết sức cẩn thận nâng lên chuẩn bị đưa quan tài treo ngoài cửa sổ.
Lục Hằng nãy giờ vẫn luôn vẻ mặt mịt mờ dật dờ như du hồn, giờ phút này đột nhiên mất đi khống chế, cả người nhào về phía quan tài thủy tinh: “Tôi không tin Thịnh Nam đã chết! Tôi không tin! Cô ấy còn trẻ như vậy, cô ấy vẫn chưa 30 tuổi nữa!”
Ánh mắt của Lữ Quan đại nhân bỗng trở nên sắc lẹm: “Tốt hơn hết cậu nên câm miệng lại, còn dám phát ngôn bậy bạ những lời cấm kị nữa ta sẽ ra lệnh cho bọn họ đóng băng cậu hạ táng cùng cô ta.”
Đám người Tào Vĩnh Ninh và Mạch Bồng vội vàng kéo Lục Hằng qua một bên.
“Lục Hằng, không ai muốn nhìn thấy tình cảnh này hết,” Đỗ Linh Vũ ở bên cạnh khuyên giải: “Điều quan trọng nhất hiện tại là chúng ta phải cố gắng sống sót, tìm ra hung thủ đã giết chết chị Hề.”
Lục Hằng nghe thấy lời này, dần dần thôi giãy dụa, trong đáy mắt lại một lần nữa đong đầy hoang vu, trống rỗng.
Bởi vì cửa sổ được mở ra, khiến cho cả tầng chóp Đăng Lữ trở nên rét căm căm, Đỗ Linh Vũ kéo mũ ở sau lưng áo bào đội lên đầu, bọc lấy mình thật kín kẽ, cố gắng tự bơm thêm can đảm cho mình, sau đó bước gần về phía cửa sổ.
Quan tài thủy tinh được đưa ra ngoài, chầm chậm hạ xuống, gương mặt xanh tái biến thành sạm đen của Hề Thịnh Nam dần dần bị bông tuyết đọng lại bên ngoài quan tài thủy tinh che phủ, từ mờ mờ ảo ảo đến hoàn toàn lấp kín.
Dây thừng được thả ra, quan tài từ từ hạ xuống bên dưới, tốc độ vững vàng giống như được vận hành bởi thứ dụng cụ tinh vi nào đó, khiến người ta vững tin cỗ quan tài kia tuyệt đối sẽ không vì mất thăng bằng mà rơi xuống.
Đỗ Linh Vũ cảm giác trên mặt mình lạnh như cắt vào xương, mới phát hiện bên ngoài có bông tuyết bay tán loạn, cô không dám dựa hẳn vào cửa sổ nhoài người ra bên ngoài xem, chỉ co ro người nép mình đứng ở giữa Kha Tầm cùng Vệ Đông, nhón chân cố gắng nhìn quan tài thủy tinh đang dần dần hạ xuống ngoài kia.
Đau đầu cùng ù tai một lần nữa ập đến, Đỗ Linh Vũ chỉ thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, nếu không phải bị gió lạnh thấu xương liên tục xốc tới, sợ là đã té xỉu nãy giờ.
“Tiểu Đỗ, cô không sao chứ?” Kha Tầm phát hiện Đỗ Linh Vũ bất thường, Vệ Đông lập tức vươn tay đỡ lấy thân hình loạng choạng như muốn ngất của cô gái.
“Không biết tại sao nữa, mới nãy tôi giống như nhìn thấy ảo giác…” Đỗ Linh Vũ nhìn Kha Tầm cùng Vệ Đông với hai hàng lông mày đều bị tuyết trắng khỏa lấp, cảm giác hai người trước mặt như trong nháy mắt đã biến thành hai cụ già tóc bạc trắng xóa.
Đỗ Linh Vũ toát cả mồ hôi lạnh, cô nghe được tiếng răng nanh của mình đang lập cập va vào nhau, Kha Tầm cùng Vệ Đông bèn dìu cô tránh xa khỏi cửa sổ.
“Bên ngoài rất lạnh, phỏng chừng ít nhất cũng phải âm hai ba chục độ gì đó.” Vệ Đông dùng tay quẹt quẹt lông mày bị sương rét phủ lên, “Chắc là cô bị lạnh tới nỗi choáng muốn ngất đi đó.”
Kha Tầm nhìn Đỗ Linh Vũ, ánh mắt hết sức nghiêm túc hỏi: “Mới nãy cô thấy ảo giác như thế nào?”
Đỗ Linh Vũ khựng một lát, ảo giác mới nãy giống như vẫn còn hiện ngay trước mặt, cô mở to hai con mắt trống rỗng, miệng như thì thào nói: “Tôi thấy, ở phía bên dưới quan tài thủy tinh của chị Hề có treo hơn mười cái quan tài khác, xếp thành một hàng dài dựng thẳng đứng… Rất nhiều rất nhiều quan tài, nhìn giống như một chiếc xe lửa với vô số toa tàu vậy… Đáng sợ quá, thực sự rất đáng sợ…”
Vệ Đông cùng Kha Tầm nhìn nhau, lúc này chỉ có thể vỗ về an ủi Đỗ Linh Vũ: “Không cần sợ, bên ngoài trắng xóa như vậy rất dễ làm người ta sinh ra ảo giác.”
Kha Tầm biết câu hỏi kế tiếp của mình có lẽ rất tàn nhẫn, nhưng vẫn muốn nhân lúc trí nhớ của Đỗ Linh Vũ còn rõ ràng, hỏi ra điều mình muốn biết: “Có khoảng bao nhiêu cái quan tài?”
Đỗ Linh Vũ run rẩy nhớ lại “Mười lăm cái… không, hình như không tới mười lăm, tôi không có đếm, đại khái khoảng…”
“Mười ba cái?” Vệ Đông nghe thấy thanh âm của mình đưa ra đáp án đáng sợ này.
Đỗ Linh Vũ hai mắt ngơ ngác nhìn Vệ Đông: “Chắc là vậy, đại khái có mười ba cái.”
“Mấy cái quan tài kia giống hệt nhau sao?”
“Giống nhau như đúc, nhưng bởi vì cách quá xa, nên tôi không thấy được bên trong…” Đỗ Linh Vũ cũng tự thấy kinh ngạc, thấy được ảo giác đáng sợ như vậy mà bản thân lại có thể cố gắng quan sát kỹ đến như vậy, “Còn nữa, sau đó… tôi nghe thấy bên lỗ tai vang lên tiếng kéo, “cách” một tiếng vang lên, sau đó cỗ quan tài treo ở cuối cùng liền rớt xuống.”
Ảo giác kia thực sự quá mức đáng sợ, Vệ Đông nghe thôi mà đã run lên cầm cập.
Kha Tầm nắm chặt lấy tay Đỗ Linh Vũ, nhưng muốn giúp đối phương bình tĩnh trở lại: “Rớt xuống rồi sau đó thế nào?”
“Sau đó lại một tiếng “cách” nữa vang lên, âm thanh lần này rất lớn rất rõ ràng, sau đó… cái quan tài kế cái chót cũng rớt xuống… Rơi vào vực sâu bên dưới, vực sâu mờ mịt âm u đến chẳng thấy được gì…” Đỗ Linh Vũ vô ý thức bịt hai lỗ tai của mình lại.
Vệ Đông cũng không biết lúc này lên làm gì, đành phải dang rộng hai tay ôm lấy Đỗ Linh Vũ tựa như ôm một người đồng bạn, như muốn truyền cho đối phương một ít hơi ấm và năng lượng.
Còn Kha Tầm thì lại chạy đến chỗ Lữ Quan đại nhân: “Đại nhân, xin cho phép tôi được hỏi, nghi thức chôn cất sẽ diễn ra thế nào? Đây là lần đầu tiên tôi tham gia lễ tang của người quen.”
Lữ Quan đại nhân vẻ mặt lạnh nhạt nhìn sang Kha Tầm: “Dùng kéo vàng cắt đoạn dây thừng, quan tài thủy tinh sẽ tự mình rơi vào vùng đất lạnh, khi đó người chết sẽ chính thức xuống mồ an nghỉ.”
Kha Tầm nghe mà trong lòng run lên, thật không ngờ sự thật cùng ảo giác của Đỗ Linh Vũ lại khớp nhau đến thế.
“Chỉ là… cô ấy còn trẻ tuổi như vậy.” Kha Tầm giọng nói tràn đầy tiếc thương, nhưng hai mắt vẫn nhìn thẳng Lữ Quan đại nhân.
“Luân hồi luôn công bằng đối với mọi người, tử vong mới là sự viên mãn chân chính.” Lữ Quan đại nhân nở nụ cười nhạt, “À đúng rồi, chúng tôi đã tìm được kính lúp cho các người, để phòng ngừa những việc bất hạnh lại tái diễn, tốt nhất là nên mau mau tìm hiểu rõ ràng quyển sách thuốc kia đi.”
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
138 chương
162 chương
36 chương
61 chương