Họa Phố
Chương 209
“Trong 《 Lễ Ký 》có viết: Trĩ vào nước lớn hóa thành Thận, 《 Sưu Thần Ký 》 cũng từng nhắc đến: Trĩ lớn ngàn tuổi, vào biển thành Thận.”
Mục Dịch Nhiên cầm lấy cái lông vũ thật dài kia “Trĩ sống ngàn năm, là có thể vào biển hóa thành Thận, có lẽ mọi người ai cũng từng nghe nói cụm từ ‘Hải thị thận lâu’, mà người xưa lại có nhiều cách giải thích khác nhau đối với thận.”
“Trong 《 Sơn Hải Kinh Chú 》 cho rằng Thận là con ngao, còn 《 Thảo Mộc 》 thì lý giải rằng thận là giao long, nói rằng nó ‘hình dạng lớn như rắn, có sừng như rồng, bờm đỏ tươi, lân dưới bụng đều nghịch hướng. Nó thở ra khí biến thành lâu đài thành quách, trời mưa liền có thể thấy, danh là ‘Thận lâu’, lại gọi hải thị.”
“Người xưa cho rằng ảo ảnh là do Thận thổi khí biến thành, mà ảo ảnh xuất hiện giữa mây mù mờ mịt kia lại bị họ cho rằng là nơi ở của thần tiên, cho nên mới khiến Tần Thủy Hoàng sai người ra biển đi tìm kiếm núi tiên thuốc thần được ghi chép vào sự kiện lịch sử”
“Nếu dựa theo cách nghĩ này, toàn bộ mọi việc chúng ta đã trải qua đều có thể giải thích rõ ràng. Thuyền chúng ta đang ở là một trong những con thuyền được Tần Hoàng mệnh lệnh rời bến tìm tiên, khi đi trên biển thì gặp phải “hải thị thận lâu” cũng chính là một hiện tượng quang học, nhưng theo người xưa—— hay đúng hơn là theo họa sĩ của bức tranh, thì “hải thị thận lâu” là do hơi thở của Thận biến thành, mà thế giới trong tranh là căn cứ vào ý chí cùng nhận thức của họa sĩ mà sáng tạo ra, cho nên thứ chúng gặp phải không phải là hiện tượng quang học bình thường, mà là “hải thị thận lâu” do hơi thở của Thận tạo ra.”
“Ảo ảnh mà chúng ta trải qua mỗi đêm, có lẽ chính là hơi thở của con Thận kia. Trĩ sống ngàn năm, vào biển thành Thận. Ở giữa biển, nó chính là Thận, như vậy ở trên đất liền hoặc là boong thuyền, hình tượng nó hiện ra, sẽ là Trĩ.”
“Trong câu chuyện Ngưu Chử nhiên tê, yêu ma quỷ quái hay là thần tiên dưới biển mắt thường không thể nhìn thấy, sau khi đốt sừng tê mặc dù có thể nhìn thấy, nhưng cũng sẽ làm cho những thứ dưới biển lao ra vì muốn dập tắt lửa tê.”
“Đốt sừng tê là một hành vi mang tính phá vỡ “cách biệt âm dương”, nên sẽ bị ma quái thần tiên trừng phạt, giống như Ôn Kiệu trong câu chuyện kia vậy, cho nên mỗi đêm khi chúng ta đốt sừng tê, ít nhất sẽ phải có một người chết đi.”
“Nhưng nếu không đốt tê, có lẽ cũng vẫn sẽ có người chết đi do ảo ảnh mà Thận tạo ra, hoặc có lẽ sẽ không có ai tử vong theo quy tắc sau khi màn đêm buông xuống, khi ấy chúng ta cũng khó thoát sang ngày hôm sau bầu phiếu chết bù, hoặc có thể không tìm ra được chữ ký.”
“Thế nên theo tình thế trước mắt mà xem, đêm nay chúng ta vẫn phải đốt sừng tê để tìm ra chữ ký, nhưng cá nhân tôi đoán, đây cũng chẳng phải là một tình thế nhất định phải chết. Dựa theo hành vi bắn trúng một sợi lông vũ của Trĩ mà xem thì, tôi đoán, chúng ta có thể giết chết Trĩ…”
“Tối nay để em đốt sừng tê.” Kha Tầm đột nhiên lên tiếng, ánh mắt trầm mặc nhìn Mục Dịch Nhiên “Để em giết nó.”
“Mày đừng xúc động vậy!” Vệ Đông nóng nảy hô lên “Giết được Trĩ hay không chưa biết, nhưng người đốt sừng tê không một ai có thể sống sót được! Ai dám cam đoan người giết chết Trĩ sẽ không bị chết đâu? Lỡ như chỉ cần đốt sừng tê lập tức sẽ chết thì sao?—— Đại lão, anh mau khuyên nó đi!”
Mục Dịch Nhiên nhìn Kha Tầm, vươn tay vỗ nhẹ lên đầu cậu “Tối nay tôi sẽ cùng em.”
Vệ Đông “…Tình yêu khiến con người ta mù quáng như vậy sao!?”
“Để bảo đảm an toàn, chúng ta vẫn có thể dùng điện thoại để đốt cháy sừng tê,” Mục Dịch Nhiên nói “Mọi người tốt nhất cũng nên chuẩn bị tâm lý sẵn, bởi vì chúng ta không thể xác định sau khi bắn chết Trĩ sẽ gây ra hậu quả như thế nào, tôi đề nghị mọi người tốt nhất nên ở cùng nhau, toàn bộ ra ngoài boong thuyền, ảo ảnh vốn có thể xóa bỏ mọi khoảng cách không gian, cho nên ở trong phòng hay ngoài boong thuyền cũng chẳng khác gì nhau, cũng sẽ không giúp chúng ta an toàn hơn, nhưng tôi và Kha Tầm sẽ thử đứng ở boong thuyền bắn chết Trĩ, nếu khi ấy đồng thời phát hiện ra chữ ký, mọi người cùng nhau ở boong thuyền cũng có thể đúng lúc rời khỏi tranh.”
Mọi người nghe thế đồng loạt gật đầu.
“Bắn chết cái giống kia thật sự có tác dụng sao?” La Bộ đưa mắt nhìn biển rộng mênh mang vô bờ “Lỡ như nó biến thành một con ngao thật lớn, dùng tên bắn không lủng thì làm sao?”
“Về vấn đề bản thể của Thận rốt cuộc là cái gì,” Mục Dịch Nhiên nói “Cá nhân tôi càng nghiêng về cách nói nó là giao long. Đến ngay cả trong Tây Du mà ai nấy đều quen thuộc cũng từng có một đoạn, Tôn Ngộn Không nói với Đường Tăng, trên đường đi Tây Phương tà ma yêu quái vô số, am hiểu niệm chú biến thành nhà cửa thành trấn. Dù là cao lầu phòng xá, gác quán đình đài, nó đều có thể biến ra để dụ người. ‘Long sinh cửu chủng’, trong đó có một tên là Thận. Thận phun ra hơi thở, liền biến thành nhà cửa ao hồ—— ở trong đây cũng cho rằng Thận là một loại giao long.”
“Mà trước đó, chúng ta cũng từng nhắc đến, Tần Hoàng từng dùng tên bắn chết giao lớn (cá mập), từ đó mở ra chuyến đi về phương Đông lần thứ hai của Từ Phúc, Thiệu Lăng cũng từng đề cập qua, trong 《 Sử ký · Tần Thủy Hoàng bản kỷ 》từng ghi lại, Tần Hoàng nằm mơ giao chiến với thần biển, giải mộng rằng: giết chết ác thần giao long, liền sẽ gặp được chân thần.”
“Thế nên, Thận trong bức tranh này tám chín phần mười có hình thái là giao long, bắn chết nó tìm ra chỗ đột phá là chuyện ắt phải làm.”
Nghe Mục Dịch Nhiên nói xong, cũng không ai có gì dị nghị, mà nhất thời cũng không có gì để làm, mọi người bèn chia ra tìm chỗ nghỉ ngơi ngủ bù giấc.
Mục Dịch Nhiên đi phòng bếp đun một ít nước nóng cho Kha Tầm uống, sau đó tìm một căn phòng trống, để cho Kha Tầm nằm trên giường, còn mình ngồi ở bên cạnh dùng tay vỗ về sau lưng, mãi cho đến khi thấy đối phương chìm vào giấc ngủ say.
Kha Tầm ngủ một giấc thẳng tới đầu giờ chiều, mở mắt ra không thấy Mục Dịch Nhiên ở xung quanh, đi ra đẩy cửa phòng sảnh giữa liền thấy toàn bộ mọi người tập trung ở trong, Vệ Đông lên tiếng nói “Trong phòng bếp có để cơm phần mày đó, qua ăn đi rồi lại đây, dù sao chúng ta cũng không có gì để làm…”
“Ai nấu cơm?” Kha Tầm hỏi, giọng vẫn còn khàn khàn.
“Mọi người cùng nấu.” Vệ Đông biểu tình có khổ không nói nên lời, một đám đực rựa không thằng nào biết nấu cơm tụ đầu một chỗ, kẻ thêm củi đứa bỏ rau, nói chung là hết sức bối rối làm ra một bữa cơm ăn tạm cho qua cơn đói, còn về mùi vị thì…
Kha Tầm vào phòng bếp, thấy cái đỉnh nấu cơm bên trong còn chừng nửa nồi cháo, trong cháo hỗn loạn nào là thịt rồi rau hầm bà lằng, nhìn thấy thật sự không muốn ăn tí nào.
Nhưng Kha Tầm cũng không kén chọn, bới ra bát ăn cho no bụng, sau đó quay trở về sảnh giữa.
Mọi người quả thật không có gì để làm, Tần Tứ cùng Chu Hạo Văn lật xem mấy cái thẻ trúc tìm được trong phòng của thuyền trưởng, Vệ Đông với La Bộ ngồi ngẩn người, Mục Dịch Nhiên cùng Thiệu Lăng thì lẫn nhau bàn bạc tham khảo chữ ký liệu ở chỗ nào.
Kha Tầm cầm cung nỏ đi ra ngoài boong thuyền, tính luyện tập thêm một chút, Mục Dịch Nhiên cũng cầm cung nỏ đi ra boong thuyền.
Hai người tập đến bầu trời sắp sửa tối đen mới dừng lại, sau đó bắt đầu lắp đặt cơ quan nổ di động đôt sừng tê, mọi người cùng nhau tập trung ở boong thuyền, vì tránh cho việc bắn bị thương đồng bạn do không nhìn thấy, Mục Dịch Nhiên với Kha Tầm đứng ở đầu thuyền, mà những người còn lại thì đứng ở đuôi thuyền.
Kế tiếp, bọn họ cũng chỉ có thể chờ đợi.
***
Màn đêm dần dần buông xuống, sương mù trên mặt biển càng lúc càng nồng đậm, nương theo tia sáng cuối cùng của ánh sáng, Mục Dịch Nhiên nghiêng đầu nhìn Kha Tầm.
Kha Tầm biểu tình cực kỳ bình tĩnh, nhìn mặt của cậu không nhận ra có chút cảm xúc nào dao động, kể cả vui giận yêu ghét, hay là khẩn trương sợ hãi.
“Kha Tầm,” Mục Dịch Nhiên khẽ gọi “Hi vọng em còn nhớ, chúng ta phải rời khỏi tranh.”
Kha Tầm quay sang, chút sáng mỏng manh cuối cùng của ánh nắng dần tắt ngúm trong đáy mắt của cả hai, trong bóng đêm, Mục Dịch Nhiên nghe được giọng nói như mang theo khẽ cười của Kha Tầm vang lên bên tai “Em đương nhiên nhớ rất rõ, Dịch Nhiên. Em tuyệt đối sẽ không bao giờ để người mình yêu nhất phải thương tâm cô độc.”
Bàn tay của hai người không hề nắm lấy lẫn nhau, họ xoay người dựa lưng vào nhau, đều cầm thật chặt cung nỏ trên tay.
Nếu muốn rời khỏi tranh, vậy phải cùng nhau cố gắng hết mình, đêm nay cùng nhau xông vào Quỷ Môn Quan một chuyến.
Trong bóng tối, không biết bao lâu trôi qua, cơ quan bố trí sẵn từ trước khởi động, gây nổ pin di động, đốt sáng sừng tê, một nhúm lửa sàng ngời dần dần bốc lên ở chóp sừng tê.
Kha Tầm lắng lại tâm thần, cầm chắc cung nỏ giơ lên.
Lửa tê mặc dù sáng, nhưng phạm vi chiếu rọi là có hạn, Kha Tầm đứng ở bên cạnh sừng tê, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, cũng chờ đợi Trĩ xuất hiện.
Sóng biển rì rào cuộn tung trong bóng tối, dưới màn sương nùng bao phủ, thanh âm cũng trở nên chậm chạp như dính lại với nhau, nhưng mà nếu lắng nghe thật cẩn thận, sẽ nhận ra được dưới tiếng sóng nùng sệch, tựa hồ như xen lẫn vô số thanh âm như đang thì thào xôn xao hết sức cổ quái.
Những thanh âm ấy chi chi chít chít, như chen chúc xô đẩy nhau, vụn vặt lắt nhắt lại bén nhọn ồn ào, truyền vào tai tựa như có ai đó đang dùng một cái dũa cùn mài lấy xương cốt, khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.
Một đống thanh âm hỗn độn khiến người ta nghe mà khó chịu ấy giống như lắng dưới đáy biển, rồi lại tựa hồ như đang từ bên dưới từ từ dâng trào lên, cuồn cuộn thổi tung vươn ra mặt biển.
Nó giống như càng lúc càng đến gần mặt biển, mỗi lúc một thêm ồn ào, càng ngày càng rậm rịt, cuối cùng giống như xé toạc được tấm màn che trên mặt biển, toàn bộ âm lượng trong nháy mắt vút lên, nổ tung trên mặt biển, âm thanh chói tai đâm thủng vào màng nhĩ, xộc thẳng đến trí óc, tựa như muốn xé nát toàn bộ thần kinh của con người.
Kha Tầm cắn răng thật chặt, không hề dùng tay đi che lại thanh âm khiến cho người ta muốn đứt dây thần kinh này, vẫn cầm thật chắc cung nỏ trên tay, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Âm thanh bén ngót mà biến hóa lạ kỳ kia cơ hồ vang vọng khắp mặt biển mênh mang, lại giống như bị sóng đánh khúc xạ đẩy đi, làm cho âm lượng của nó càng phóng đại đến mức vô hạn.
Thanh âm làm người ta khó có thể chịu đựng ấy như không có điểm dừng, liên miên không dứt kích thích màng nhĩ cùng thần kinh đại não con người. Cứ thế bị tra tấn không biết qua bao lâu, nếu đổi lại là người ngoài có lẽ đã sớm ngất xỉu rồi, ấy thế mà Kha Tầm lại vẫn đứng yên tại chỗ cầm chặt cung nỏ, không nhúc nhích dù chỉ một chút.
Rồi bỗng, âm thanh kia im bặt dừng lại, trời cùng biển trong nháy mắt rơi tọt vào khoảng không tĩnh lặng mà trống rỗng. Sau khi bị tạp âm kia kích thích một thời gian dài, bỗng rơi vào tĩnh lặng như vậy cảm giác có vẻ vô cùng đột ngột, làm người ta thấy khó chịu trong lồng ngực.
Tiếng sóng biển sềnh sệch chậm rãi vang lên, khiến cho cơn buồn nghẹn trong ngực càng chồng thêm một tảng đá lớn, làm người ta đến hít thở cũng thấy hao tâm tổn sức.
Thống khổ đến khó nhịn bám lấy thời gian dài dòng lê bước, ngay khi cảm giác xương ngực cũng bị áp lực kia đè đến vỡ vụn thì, bên tai bất chợt nghe thấy đầu kia của boong thuyền, vang lên tiếng “cót két cót két” quen thuộc.
Kha Tầm đưa mắt nhìn chằm chằm về hướng phát ra âm thanh, nơi đó như có một vùng tối âm u dày đặc còn hơn cả đêm tối.
Cót két..
Cót két, cót két…
Thanh âm kia không nhanh, cũng không chậm, giống như mang theo một cảm giác tự mãn kiêu căng của một kẻ sở hữu sức mạnh đứng trên chóp đỉnh cao, lại như cười nhạo khinh thường những sinh mệnh mà bản thân có thể đùa bỡn khống chế một cách tùy tiện, nó cứ thế, không chút để tâm nào hững hờ bước tới về phía chiếc sừng tê đang cháy sáng.
Cót két cót két.
Từng bước từng bước…
Càng lúc càng gần….
Ở rìa ngoài của vùng sáng mà ánh lửa của sừng tê soi rọi, bỗng vô thanh vô tức xuất hiện một cái móng vuốt chim vươn ra từ trong bóng tối, cứ thế đứng lại ở nơi mà ánh sáng cùng bóng tối lập lòe giao nhau.
Kha Tầm như ngừng thở, hai mắt đăm đăm không chớp nhìn nó.
Cái vuốt kia đứng ở nơi đấy, bất động thật lâu, tựa hồ như đang chờ đợi những kẻ sợ hãi nó bắt đầu thác loạn điên cuồng, hoặc như đang chờ người nào đó đã trải qua thời gian dài khẩn trương cao độ, bắt đầu cảm thấy thả lỏng.
Cuối cùng, dường như nó cho rằng đã đến thời cơ, liền chầm chậm, chầm chậm từ trong bóng tối âm u tĩnh mịch ló đầu ra.
Cái đầu chim với màu sắc sặc sỡ tựa như quỷ mị hiện ra dưới ánh lửa nhấp nháy lập lòe của sừng tê, nó hơi nghiêng đầu, để lộ một con mắt hẹp dài, ánh mắt của nó như đang cười, một cách quỷ dị.
Là đang cười nhạo con người yếu ớt, hay là đang đắc ý kiệt tác của chính mình?
Rồi đột nhiên, một tiếng cười nhạo thật sự vang lên dưới ánh lửa tê lập lòe ấy, mà kèm với thanh cười nhạo ấy, một mũi tên nhọn đột nhiên lao vút vào ánh sáng, nháy mắt xuyên thủng cái đầu chim kia, chuẩn xác mà tàn nhẫn.
Tiếng ré thảm thiết thê lương nổ tung giữa ánh chập chờn, trong bóng tối sương mù đan xen, Kha Tầm cầm cung nỏ từ trong ánh sáng bước ra, nụ cười khẩy trên khóe môi còn chưa tan hết, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía con chim kia ngã xuống, gằn từng chữ từng chữ nói “Tao nói rồi, tao nhất định sẽ giết chết mày.”
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
7 chương
28 chương
8 chương
121 chương
14 chương