Họa Phố

Chương 204

Bóng đen dày đặc tựa như bị một cái máy hút khói nuốt lấy, dần dần rút lui sạch sẽ. Khi ánh sáng mờ ảo của bình minh dần chiếu vào trong phòng, soi rọi một đám người may mắn còn sống sót sau một đêm kinh hoàng đáng sợ mà dài lâu, bọn họ trầm mặc đối diện nhau. “Vu Long…” Phương Phỉ nhìn bên cạnh mình trống rỗng, sửng sốt hồi lâu, nước mắt bắt đầu tuôn dài. “Tuyết Cách đi rồi.” Kha Tầm đi ra ngoài, cầm lấy cuộn thẻ tre Tuyết Cách để lại trên boong thuyền mang vào, mở ra cho mọi người xem. Trong lúc nhất thời mọi người cũng ngừng lại việc thở phào vì còn sống sót hay thổn thức vì người đã chết, đồng loạt tụ đầu nhìn về phía thẻ tre. Trên thẻ tre chỉ viết có đúng một chữ, chữ viết rất ngoáy, hơn nữa giống như còn thiếu vài nét mới hoàn chỉnh thành chữ, mọi người nhìn nửa ngày mới nhận ra, đó là một chữ “Gà”. “…Gà là sao?” Vệ Đông vẻ mặt hoang mang nhìn Mục Dịch Nhiên cùng Thiệu Lăng. Hai vị đại lão đa mưu túc trí nhất thời cũng không rõ lắm, đều tự trầm tư. “Trước đó chúng ta đã thống nhất, nói với cô ấy lưu lại từ khóa mấu chốt nhất,” Chu Hạo Văn nói “Như vậy, từ ‘Gà’ này chính là từ khóa ấy.” “Cũng tức là, đêm qua sau khi đốt cháy sừng tê, Tuyết Cách đã nhìn thấy… một con gà?” Vệ Đông vẻ mặt hoang đường “Này cũng không đầu không đuôi quá rồi, giữa biển khơi mênh mông biến ra một con gà? Con gà từ đâu tới? Trong biển chui lêm?” “Hay là, thứ kia là một từ bắt đầu bằng chữ gà?” Tần Tứ trầm tư “Chữ gà kia cô ấy còn chưa kịp viết xong, nói không chừng chính xác thì đó là một từ tổ hợp, tôi ví dụ thôi ha, chẳng hạn như.. gà mào hoa? Hay là gà lông chổi? Kia là những thứ hoàn toàn khác với gà.” (thực ra hoa mào gà với chổi lông gà mới đúng hen, mà đảo vậy cho nó hợp lý) “Không, nếu thật là như vậy tôi sẽ viết thẳng là ‘Hoa’ hoặc là ‘Chổi’ là được,” Chu Hạo Văn vừa nói vừa dùng ngón tay vẽ lên đùi mình “Thời gian có hạn, chỉ có như thế mới để lại trọng điểm được.” “Nhưng cũng phải tùy theo tình hình,” Tần Tứ nói “Những lúc khẩn trương hoặc là trong tình huống nguy cấp, con người ta phản ứng đầu tiên thường là sẽ tuân theo thói quen của mình, căn bản rất hiếm người có thể bình tĩnh phân tích phải viết như thế nào mới có thể nêu ra được trọng điểm trong thời gian ngắn nhất.” Chu Hạo Văn trầm tư một lát, gật đầu đồng ý “Anh nói rất có lý, như vậy xem ra tối hôm qua thứ mà Tuyết Cách đã nhìn thấy, tám chín phần mười là thứ mở đầu bằng chữ ‘Gà’.” “Cũng tức là trong biển có con gà? Chứ làm gì có vụ có gà lông chổi hay là gà mào hoa,” Vệ Đông nói “Hay hoặc là con cá nào bắt đầu bằng chữ gà? Này thì tui không rành lắm, quý dị có ai am hiểu kiến thức về cá không?” Đang nói, đột nhiên thấy Phương Phỉ nãy giờ vẫn ngẩn người ngồi dưới đất bỗng đứng dậy, toan đi ra bên ngoài. Kha Tầm đứng dậy ngăn cản đối phương, cảm thấy vẻ mặt của cô gái này có vẻ không ổn cho lắm “Cô đi đâu?” “Xuống biển,” Trên mặt Phương Phỉ vẫn còn vết nước mắt, nhưng sắc mặt đã khôi phục lại bình thường, hơn nữa để lộ ra vẻ quyết tâm dứt khoát “Tìm thi thể của Vu Long.” Kha Tầm không ngăn cản nữa, chỉ căn dặn một tiếng “Nhớ cột dây thừng lên lưng.” Tuy biết rõ dù có xuống tìm cũng chưa chắc sẽ tìm được, nhưng để cô ấy dùng việc này xả cảm xúc cũng tốt. “Ảo ảnh tối qua mọi người thấy là cái gì?” Vệ Đông nhìn thao bóng lưng Phương Phỉ, có chút thổn thức nói. “Tao không muốn nhắc tới.” Kha Tầm nói, nét mặt thoáng hiện vẻ giận dữ. Vệ Đông hiểu thằng bạn của mình hơn bất cứ ai, thầm nghĩ ảo ảnh tối qua hẳn là làm Kha Tầm cảm thấy cực kỳ khó chịu. Liền khẽ giọng kể lại “Cũng may có biện pháp dùng vật cảnh báo của Mục đại lão, nếu không tối qua chắc tui toang thiệt quá—— mới đầu xuất hiện rất nhiều ảo ảnh mê hoặc cám dỗ dụ tui đi, nhưng tui đều chịu đựng được hết, sau đó tui cảm giác như qua thật lâu thật lâu, ảo ảnh cũng biến mất, rồi một lát sau đó bỗng nghe Kha Nhi nói một câu ‘Trời sáng nhanh quá, không sao rồi’, sau đó trong bóng tối bắt đầu vang lên tiếng bước chân đi lại, còn nghe thấy Hạo Văn Nhi nói một câu ‘Tôi đi WC’ nữa.” “Kỳ thật lúc đó tui cũng nín đái gần chết, ban đầu cũng muốn đi theo ra ngoài trút bầu tâm sự, nhưng lại nghĩ trời vẫn chưa sáng, thôi chờ thêm lát nữa mới đi đi. Sau đó nghe thấy mọi người bắt đầu trò chuyện với nhau, nào ngờ Vu Long với Phương Phỉ không nói được mấy câu bắt đầu cãi nhau ỏm tỏi, Vu Long chắc là thẹn quá hóa giận, bắt đầu nhào tới đánh bạn gái…” “Hai người họ họ từ qua tới nay vẫn luôn giận nhau mà đúng không, nên tui cũng không thấy đáng nghi, hơn nữa mọi thứ thực sự cảm thấy rất rất thật luôn, Phương Phỉ bị đánh té cái đụi ngay kế bên tui nè, tui còn vươn tay đỡ cô ấy ngồi dậy nữa, sau đó ‘Kha Nhi’ cũng nổi giận, tui cũng biết Kha Nhi ghét nhất là mấy kẻ đánh phụ nữ, thế là ‘nó’ liền nhào tới đánh nhau với Vu Long.” “Vu Long vừa đánh vừa chửi, chửi bậy bạ khó nghe muốn chết, tới tui còn chịu không nổi phát cáu lên—— toàn bộ mọi chuyện diễn ra rất chân thận, đã vậy toàn chọt vô điểm khó chịu khiến tui nổi giận không, tui nhịn hết nổi liền tính đứng dậy muốn giúp một tay.” “May là lúc đó trên tay tui có cầm bút—— nếu tui muốn làm gì trước hết phải ném bút đi đúng không? Lúc đó tui nóng máu lắm, tính vứt bút đi rồi, không hiểu sao sực nhớ lại một chuyện từng xảy ra hồi còn đi học.” “Lần đó có một đám lưu manh côn đồ trong khu vực chạy đến trường của tui gây sự, mục tiêu của tụi nó là Kha Nhi cùng một người bạn thân của hai đứa tui, Kha Nhi nghe tin liền chạy đi giúp đỡ, lúc ấy tui cũng tính theo, nhưng bị Kha Nhi cản lại, nó nói với tui như vầy: Tụi nó toàn là dân giang hồ, ra tay không biết nặng nhẹ hơn nữa còn rất dã man, mày đừng đi theo, cái tay của mày là để cầm bút vẽ, tương lai còn phải dựa vào nó mà nuôi cả nhà nữa.” “Nhớ đến việc đó, tui liền không bỏ được cây bút trên tay xuống, ngược lại cầm nó chặt hơn, cả người cũng tỉnh táo hẳn, sau đó mới chợt nhận ra mấy thứ này rất có thể đều là ảo ảnh—— trời vẫn còn chưa sáng mà, dù cho đó không phải ảo ảnh tui cũng quyết tâm phải chờ tới thấy ánh mặt trời rồi mới dám thả lỏng.” “Mà sự thật cũng chứng minh ảo ảnh kia càng ngày càng giảo hoạt, may là tui cầm bút trên tay, nếu không chắc toang tối qua rồi, báo hại tui nuốt một bụng tức cùng với một bọng nước tiểu…” Vệ Đông nói xong liền đứng dậy, nhìn Kha Tầm hỏi “Giờ tao đi WC chắc là không sao rồi ha?” “Dẫn tui theo với Đông ca!” Thanh âm của La Bộ từ một góc nào đó truyền qua. Vệ Đông đi qua giúp hắn cởi dây thừng trói trên người ra. Thiệu Lăng ngước mắt nhìn Mục Dịch Nhiên “Mức độ lừa gạt của ảo ảnh càng lúc càng cao siêu, hiện tại nó biết dùng một đoạn ảo ảnh mê hoặc chúng ta, để chúng ta tự chủ quan cho rằng kia chính là cả vở kịch, đợi đến ảo ảnh kia chấm dứt, chúng ta cũng dần thả lỏng cảnh giác, nó mới bắt đầu bày ra một đoạn ảo ảnh có tính mê hoặc cao hơn nữa. “Anh bị ảo ảnh đánh thức từ cơn hôn mê?” Mục Dịch Nhiên hỏi. Thiệu Lăng rũ mắt, “Ừ” nhẹ một tiếng. Hiển nhiên, phương pháp hôn mê mà hắn lựa chọn là vô dụng. “Cá nhân tôi cho rằng, ảo ảnh của mỗi đêm không phải dựa vào năm loại ngũ giác mà sinh ra, hơn nữa cũng không chồng lấp lên nhau.” Mục Dịch Nhiên lại nhạt giọng ném ra thêm một câu. “Ảo ảnh tối qua không hề nhằm vào khứu giác cùng vị giác chế tạo tình tiết, càng miễn bàn đến thị giác,” Mục Dịch Nhiên cũng không để tâm đến ánh mắt săm soi của Thiệu Lăng “Điểm đáng chú ý nhất là, sau đêm hôm trước trải qua ảo ảnh khiến mọi người gặp phải thứ mình chán ghét kinh tởm nhất, đến hôm qua lại biến thành ảo ảnh khiến chúng ta không khống chế được cảm xúc của mình, hay đúng hơn mà nói là ảo giác chọc cho chúng ta nổi giận, tất nhiên, còn cần phải hỏi lại mọi người xong rồi mới có thể hoàn toàn khẳng định được.” “Của em là vầy,” Kha Tầm ngồi ở bên cạnh lên tiếng “Ảo ảnh phịa ra một tình cảnh khiến em căm phẫn đến mất kiểm soát.” “Của tôi cũng vậy.” Chu Hạo Văn tiếp lời. “Tôi cũng thế.” Tần Tứ gật đầu. “Vậy, suy đoán của anh là gì?” Thiệu Lăng nhìn Mục Dịch Nhiên “Đêm đầu tiên là tin tưởng, đếm thứ hai là chán ghét kinh tởm, đêm thứ ba là phẫn nộ?” “Không,” Mục Dịch Nhiên rõ ràng mà bình tĩnh đáp trả “Đêm thứ ba là giận, đêm thứ hai là ghét, đêm đầu tiên, là yêu.” Thiệu Lăng giật mình, đang muốn phản bác lại, nhưng Mục Dịch Nhiên không cho hắn cơ hội, nói tiếp “Yêu, ghét, giận, nếu dựa theo tiến trình này, vậy sức mạnh đứng đằng sau không phải dựa vào năm loại giác quan để chế tạo ảo ảnh, mà là dựa vào cảm xúc của con người—— con người có thất tình lục dục, thất tình chính là bảy loại cảm xúc, tức: Vui, giận, (bi) thương, yêu, ghét, (ham) muốn. Nếu như đoán không sai, bốn đêm về sau sẽ dựa vào bốn loại cảm xúc “vui, thương, sợ, muốn” để chế tạo ảo ảnh.” “Con người là loại động vật cảm tính, chỉ cần là một người khỏe mạnh bình thường ắt sẽ có tình cảm, mà chỉ cần có tình cảm, sẽ có điểm yếu trong tinh thần, mà có điểm yếu tinh thần, liền sẽ bị ảo ảnh tác động tới cảm xúc, bị cảm xúc chi phối tư tưởng cùng hành vi.” “Ảo ảnh lần lượt lợi dụng bảy thứ cảm xúc mà con người có được để tìm ra điểm yếu ớt nhất trong tinh thần của chúng ta, những người hiện tại còn sống sót không có nghĩa là kẻ có tinh thần mạnh mẽ, rất có thể chỉ là vì chưa đụng phải điểm yếu kia mà thôi.” “Chúng ta hẳn là nên tự xét lại bản thân, điểm yếu tinh thần của chính mình là cái gì, xảy ra chuyện gì sẽ khiến chúng ta ‘vui’ tới mất khống chế, ‘thương’ tới đau đớn muốn chết… Chỉ có tự thừa nhận đối mặt với điểm yếu của mình, mới có thể ngăn cản được nó tấn công.” Lời vừa nói xong, tất cả mọi người không ai lên tiếng, đều tự âm thầm nghiền ngẫm xem điểm yếu ớt nhất trong lòng mình là cái gì. Ánh mắt của Mục Dịch Nhiên ngược lại nhìn vào chữ ‘Gà’ viết trên thẻ tre, lại chìm vào suy tư. “Vậy theo anh thì, có phải những người đốt sừng tê đều phải chết hay không?” Thiệu Lăng hỏi. “Tôi chưa thể xác định,” Mục Dịch Nhiên mắt nhìn về vị trí Tuyết Cách đứng tối qua “Nói ra có hơi vô tình, nhưng Tuyết Cách là một người vốn dĩ sống không được bao lâu, các loại cảm xúc có thể sẽ khiến cô ấy bị ảnh hưởng một chút, nhưng đến mức khiến cô ấy chịu đựng không nổi mà mất kiểm soát, e là khó có thể xảy ra. Tất nhiên, không có gì là tuyệt đối, có lẽ cô ấy ‘biến mất’ là bởi vì bị cảm xúc chi phối, hoặc có lẽ là gặp được thứ gì đó không thể chống lại, hoặc cũng có thể là cô ấy đã hoàn toàn gạt bỏ ý chí muốn sinh tồn, liền thuận thế kết liễu bản thân của mình ngay tại nơi đây.” “Vậy còn đêm nay,” Thiệu Lăng nhìn hắn, sau đó đưa mắt nhìn những người khác “Đêm nay ai đốt sừng tê?” “Để tôi.” Thanh âm vang lên bình tĩnh giống như không phải đang đối mặt với chuyện sống chết, vang lên từ Phương Phỉ đang ngoài cửa bước vào. “Cô gái, người chết cũng đã chết, đừng vì thế mà tự xem nhẹ tính mạng của bản thân mình.” Tần Tứ làm bác sĩ, vẫn luôn “lương y như từ mẫu”, hắn thương tiếc nhìn cô gái trẻ tuổi dù vành mắt đỏ bừng lại chưa từng để lộ ra một chút yếu ớt khiếp đảm nào. “Đừng hiểu lầm,” Phương Phỉ vẻ mặt bình tĩnh “Tôi không phải vì Vu Long mới làm vậy, là do tôi chịu không nổi cứ phải bị động chờ chết như vậy, kiểu đó không phải tính cách của tôi, tôi không sợ tử vong, nếu không tôi đã không lựa chọn cái nghề thợ lặn vừa nguy hiểm lại tràn ngập nguy cơ không biết trước này, chỉ là tôi không thể chịu đựng được cảm giác bị một thứ gì đó bỡn cợt như thế, tử vong là một phần của tự nhiên, mà khiêu chiến tử vong cùng tự nhiên chính là thứ mà cả đời tôi theo đuổi.” Cô gái dũng cảm kiên cường khiến cho một đám đàn ông đứng nơi đây đều phải ngả mũ kính nể, La Bộ chợt đề nghị “Trong phòng bếp có mấy con dao á, hay là đêm nay chị gái xách theo một con đi, thấy con quỷ gà kia liền bổ cho nó mấy nhát.” “Nếu như vậy, sợ là Phương Phỉ không thể ở chung một phòng với chúng ta,” Thiệu Lăng cực kỳ bình tĩnh lý trí nói “Bằng không chỉ sợ cô ấy bị ảo ảnh khống chế cầm dao chém nhầm đám người chúng ta, thậm chí rất có thể dù cho chúng ta không ở cùng một phòng, mà ảo ảnh lại có thể xóa bỏ mọi khoảng cách không gian của chúng ta, khiến cho người đứng ở đầu thuyền có thể làm bị thương kẻ đứng ở đuôi thuyền.”