Họa Phố

Chương 166

Nhắc đến việc Tần Tứ buổi chiều còn phải làm phẫu thuật, mọi người liền thay nhau khuyên bảo Tần Tứ mau trở về ngủ trưa một giấc chuẩn bị tinh thần sung túc cho ca mổ buổi chiều. La Duy không am hiểu nói mấy lời quan tâm này, liềm cầm lấy ly nước chanh đi sang một góc ngồi uống, Tô Bản Tâm ngồi bên cạnh nghiêng người nhìn thẻ công tác trước ngực của La Duy “Kỳ lạ thật đó, cậu đeo thứ này ở ngay trước ngực mà người nơi đây đều giống như không phát hiện được nó vậy, dựa vào quan sát của tôi suốt hôm nay, tôi cảm thấy “người bên ngoài” như cậu không thường thấy lắm, ít nhất hiện tại tôi chỉ mới thấy được mỗi mình cậu mà thôi.” “Đúng thế, không chỉ người địa phương nơi đây, bao gồm cả mọi người nữa.” La Duy nghiêm túc nói “Có những lời tôi nói ra mà mọi người giống như không hề nghe thấy.” Tô Bản Tâm giống như không nghe được lời vừa rồi của La Duy, lại hỏi “Tháo xuống tôi mượn xem được không? Có hơi tò mò.” “Được.” La Duy tháo xuống đưa cho cô ta, con dấu “Khu vực ngoài Tâm Thành” được in bên trên cực kỳ bắt mắt, Tô Bản Tâm xem mặt trước xong lại lật mặt sau nhìn một lát, sau đó mới cầm hai tay đưa trả cho La Duy “Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác thứ này sẽ rất giúp ích cho chúng ta, nói không chừng đến cuối cùng còn có thể giúp mọi người thoát khỏi Tâm Thành.” “Chỉ mong là thế đi.” La Duy khẽ cười, trong đáy mắt thoáng hiện một chút cô đơn —— có những lời mình nói ra tựa như không khí thoáng chốc tan vào không trung, tất cả mọi người đều giống như không nghe thấy, bao gồm cả những vị đồng bạn của mình—— việc này cũng đáng sợ chẳng kém gì những con thú kia. Tô Bản Tâm giống như còn muốn nói gì đó, cô có phần ngượng ngùng vươn tay vuốt tóc mái ở phía trước ra sau đầu “Bởi vì trán bị tóc che khuất nên muốn tìm dịp nhờ cậu nhìn giúp tôi một cái.” La Duy hiểu được, cẩn thận quan sát trán của đối phương một hồi, không phát hiện có dấu vết màu đỏ nào “Yên tâm, trán của cô không có gì, cơ mà…” La Duy nhìn vào nốt ruôi đen ở vùng trán gần sát với tóc “Chỗ này có một nốt ruồi đúng không?” Tô Bản Tâm như cảm thấy an lòng, lúc này khẽ cười gật đầu “Phải rồi, là trời sinh.” “Vậy cô không cần lo lắng.” Tô Bản Tâm buông tay thả tóc mái trở về như cũ “Ai biết được hôm nay lại sẽ xảy ra chuyện gì chứ, mấy con thú kia quả thật rất vô thường, bất cẩn một tí là lập tức bị nó bám vào.” Thật hiếm thấy có một cô gái lại càu nhàu bằng ngữ điệu thoải mái như vậy. Tiêu Cầm Tiên ngồi ở phía xa bên kia bỗng nhiên bước tới, vẻ mặt hung tợn nhìn La Duy “Quả nhiên là kẻ lừa đảo.” La Duy hơi nhướng mày đáp lại cô ta. “Tóc của tôi là đầu nấm, căn bản không thể nhìn rõ trán! Cậu dựa vào đâu mà nói tôi có thú ký!” Tiêu Cầm Tiên cất cao giọng, như muốn mọi người đến bình xét. Vệ Đông “Của cô là dưới khóe mắt, không phải ở trán!” —— người quái nuôi thú cũng dị, ngay cả vị trí cũng khác với người ta. “Cậu ta nhìn không được trán của tôi mới bịa ra chuyện nằm dưới mắt!” “Tôi có thấy trán của cô, bên trên không có gì cả.” La Duy bỗng nhiên nói. Tiêu Cầm Tiên ngây người “Tôi chưa từng đổi kiểu tóc bao giờ, tóc mái lại dày đặc như vậy, cậu không thể nào nhìn thấy được.” “Tối qua ở hành lang, cô tự vò đầu mình rối loạn cả lên, tóc mái cũng bị hất ra sau.” Tiêu Cầm Tiên giống như không nghe thấy lời này của La Duy, vẫn lải nhải trong miệng “Biết ngay là cậu ta cố tình làm ra vẻ để hù dọa mọi người mà.” La Duy “…” *** Bốn giờ chiều hôm ấy, Tần Tứ mệt mỏi rời khỏi phòng phẫu thuật. Lúc này mọi người cũng không ôm chờ mong rõ ràng giống như lúc sáng, đa phần đều là ngóng nhìn vị bác sĩ mổ chính với ánh mắt chờ mong. Tần Tứ còn chưa kịp thay áo phẫu thuật ra, thanh âm cách một lớp khẩu trang truyền đến tựa như tiếng từ thế giới khác vọng về —— “Thú nằm ở ven tim của người chết, cân nặng 1974 gram, bởi thể thú độ cứng quá cao, cực dễ vỡ vụn nên hiện đang tiến hành xử lý làm mềm đi.” Mọi người ánh mắt dõi theo Tần Tứ đi về phía phòng thay đồ, mãi cho đến lúc mất hút bóng mới dời mắt trở về. Hiện tại kẻ hưng phấn nhất chính là Tiêu Cầm Tiên “Thật không thể tin được, Trì Lôi cơ thể gầy như vậy lại có thể sản sinh ra thú nặng gần 4 cân (2kg)!”—— Bởi vì Triệu Yến Bảo cũng có mặt cho nên cô ta không dám to tiếng lắm, chỉ nhỏ giọng chia sẻ niềm vui với mấy người bên cạnh. Triệu Yến Bảo vẻ mặt đờ đẫn đứng trên hành lang, mới nãy lời của Tần Tứ cô đều nghe lọt vào tai, ý nghĩa từng câu chữ đều hiểu, nhưng như mắc phải chướng ngại trong việc hiểu rõ, nghĩ mãi mà cũng không hiểu ra được. Triệu Yến Bảo bước nhanh về phía trước, đi vào phòng thay đồ ở góc rẽ phía trước. Phòng thay đồ khóa trái cửa, Triệu Yến Bảo gõ cửa “Tần bác sĩ, tại sao thú lại lớn như vậy?” Người ở bên trong giống như không nghe thấy. “Hôm nay Tần bác sĩ phải làm tới hai ca phẫu thuật, anh ấy cũng mệt lắm rồi, đợi lát nữa anh ấy cũng sẽ công bố đáp án mà.” Tô Bản Tâm bước tới sau lưng Triệu Yến Bảo. Triệu Yến Bảo ngoái đầu nhìn Tô Bản Tâm, im lặng không lên tiếng, lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ —— bắt đầu từ đầu buổi chiều, cả thành phố bỗng trở nên u ám, giống như sắp sửa đổ mưa to. Triệu Yến Bảo khẽ cắn môi, bỗng lại xoay người ra sức đập cửa phòng thay đồ “Tại sao lại tách ra được thú lớn như vậy? Tôi chỉ muốn biết trong lòng Trì Lôi mấy năm nay rốt cuộc mang theo gánh nặng đến cỡ nào! Con thú kia rốt cuộc hình dáng thế nào?” Cửa bỗng được mở ra, Tần Tứ đã thay quần áo bác sĩ vào người nói “Là một nữ thể.” “Sao cơ?” Triệu Yến Bảo hoảng hốt hỏi lại. “Con thú kia hình dáng là một nữ thể, có những đặc trưng tương đối thuộc về giới nữ, nhưng tổng thể lại vô cùng cứng, mới nãy lúc tách ra, tôi sơ ý dùng kềm giải phẫu làm rạn nứt một đường.” Tần Tứ vươn tay nhéo nhéo huyệt Tình Minh ở sống mũi, hôm nay hắn quả thực rất mệt, dù cho thật sự là một bác sĩ ngoại khoa lành nghề có kinh nghiệm, nhưng phải đối mặt với những con thú hình thù kỳ dị tách ra từ cơ thể người chết như thế, hắn không có cách nào bắt mình không cảm thấy e ngại sợ hãi, không căng thẳng khẩn trương. Cả Triệu Yến Bảo lẫn Tô Bản Tâm nghe vậy đều ngẩn ra. “Nữ thể? Là… là một người sao?” Tô Bản Tâm dùng tay che kín miệng mình “Nó… nó thật là ‘thú’ sao?” “Chắc là đã được xử lý xong rồi, chúng ta cùng đi xem đi.” Tần Tứ nói, thanh âm có phần trầm thấp. Ba người cùng nhau đi về phía phòng xử lý tiêu bản ở bên cạnh phòng giải phẫu, Triệu Yến Bảo gần như đứng không nổi, phải dựa vào Tô Bản Tâm đỡ đi. Vừa thấy Tần Tứ xuất hiện, đám người Tiêu Cầm Tiên chạy tới lo lắng nói “Bình thủy tinh kia bị vải đậy lại, không cho chúng tôi xem.” Tần Tứ tự mình mở cửa phòng tiêu bản ra “Vào đi, nhớ phải giữ yên lặng.” Bình thủy tinh kia được đặt trên một cái bàn, trong phòng có một nhân viên thực nghiệm thấy Tần Tứ đi vào liền đứng dậy “Tần bác sĩ, tiêu bản rất khó làm mềm, lần đầu tiên tôi mới thấy thể thú cứng đến vậy, hiện tại chỉ có thể tạm thời ngâm nó trong dung dịch dinh dưỡng.” “Được rồi, chúng tôi muốn xem thử.” “Xin mời.” Mọi người rốt cuộc được nhìn đến bộ dạng của con thú kia —— đó là một cái bình thủy tinh lớn cỡ ấm đun nước, bên trong chứa đầy chất lỏng, ở giữa ngâm một vật thể màu đỏ với trạng thái thẳng đứng. “Đây là… nhân sâm sao?” Vệ Đông nheo nheo mắt muốn nhìn rõ hơn một xíu. Hình dung của Vệ Đông quả thật rất hình tượng, con thú kia hình dáng giống một cơ thể có hình người, có đầu có tay chân, nhưng là tay chân lại tròn trịa với chóp đầu nhọn nhọn như củ cải vậy, không thấy có bàn tay bàn chân. Đám người đứng ở phía bên kia nhìn theo góc độ còn lại đều im lặng không lên tiếng, bởi vì bọn họ nhìn thấy rõ ràng hơn—— bên này là mặt trước của thú, bộ dạng mặt mũi đều loáng thoáng, chỉ có thể nhìn ra chóp mũi nhô lên, không thấy có miệng, thân thể rõ ràng là thuộc về nữ tính, có bộ ngực đầy đặn cùng với nửa người dưới vừa nhìn là biết là phái nữ. Tô Bản Tâm vẫn luôn dìu Triệu Yến Bảo, nhẹ giọng an ủi “Chẳng phải trước đó chúng ta đã nói sao, đây là một dạng hóa thân tượng hình mà thôi…” “Phụ nữ… kia rõ ràng là một người phụ nữ.” Triệu Yến Bảo nhìn qua một cái liền không nhìn nữa, hỏi Tần Tứ “Trì Lôi thế nào?” Nghe như Trì Lôi là một người sống vừa mới trải qua phẫu thuật gì đấy. “Vết mổ đều được khâu lại kỹ càng, phẫu thuật không sẹo ở thành phố này cực kỳ tiên tiến, sau khi phẫu thuật dùng dung dịch thuốc kia xong hoàn toàn không thấy vết sẹo đâu cả, ít nhất nhìn bằng mắt thường là không thấy.” Tần Tứ cũng không biết nên an ủi thế nào, có lẽ làm nghề bác sĩ này quá lâu, hắn buộc bản thân mình phải xem nhẹ chuyện sinh tử. Nhưng, những thứ tách ra sau khi chết này… lại thuộc về cái gì chứ? Kha Tầm nhìn thú với hình dạng một người phụ nữ ngâm trong bình, nhìn lâu, lại cảm thấy trong lòng khó chịu, hơn nữa cũng sinh ra thật nhiều nghi vấn “Tại sao nó lại cứng như vậy? Hơn nữa nhìn tay chân của nó cảm giác như bị sít lại, giống như… bị trói?” “Cậu nói không sai,” Tần Tứ nói “Dưới đáy chai có mấy sợi dạng ống màu đỏ, cậu thấy chứ?” “Đó là cái gì? Là những ống nối liên kết thú với ký chủ sao?” Kha Tầm nói lời này xong, không thể khống chế mà sởn cả da đầu. “Không, là ‘dây thừng’ trói quanh thú.” Tần Tứ nói. Nghe được đáp án hoàn toàn ngoài ý muốn này khiến bọn họ ai nấy đều nghẹn họng không nói nên lời. Vẻ mặt của Mục Dịch Nhiên bỗng lạnh dần “Thú này, nhất định có liên quan đến cuộc đời của ký chủ.” Triệu Yến Bảo được Tô Bản Tâm dìu ra ngoài phòng xử lý tiêu bản, cô vươn tay đẩy tay Tô Bản Tâm ra nói “Tôi không sao, tôi không yếu đuối như mọi người nghĩ đâu.” “Khúc mắc là cần được hóa giải, nếu cả đời cô ấy không thể nói ra, không thể tự giúp mình giải thoát… cô là bạn thân nhất của cô ấy, cô có thể hoàn thành việc này thay cô ấy.” Tô Bản Tâm nói. Triệu Yến Bảo mắt nhìn tia chớp lóe giữa mây đen bên ngoài cửa sổ, trong con ngươi tựa hồ cũng lóe lên tia sáng lạ kỳ. “Tôi không phải muốn dẫn dụ cô nói ra điều gì,” Tô Bản Tâm thả mái tóc hỗn loạn của mình buông ra, sau đó gom nó lại buộc thành búi cao “Nếu ở trong lòng cô ấy tự trói mình lại, vậy phải mở rộng cửa lòng, phải một lần nữa tái tạo từ ngoài da đến trong xương, như vậy mới xem như thật sự cởi bỏ sợi dây đã trói buộc cô ấy.” “Nếu cô thật sự muốn nói điều gì, tốt nhất nên đến cạnh con thú kia.” Mục Dịch Nhiên không biết từ khi nào cũng ra hành lang, ngoài bầu trời lúc này đã bị mây đen hoàn toàn che phủ, tối tăm mà u ám. Triệu Yến Bảo hơi rũ mi mắt “Vậy cũng được, hai vị cũng đến cùng nghe đi, biết đâu chừng lời tôi nói có giúp ích được chút gì đó đối với phân tích của mọi người.” Triệu Yến Bảo nhìn Chu Hạo Văn đứng ở gần cửa “Cả Hạo Văn nữa, cũng đến đi.” Khi đám người trở lại phòng tiêu bản, vừa lúc nghe được Dư Cực hô lên “Con thú này cân nặng 1974 gram! Trước đó thú của Trí Thuần là 26 gram, cộng vào nhau vừa đúng 2000 gram!” “Cái này… chắc chỉ là trùng hợp thôi mà?” Lion nói. “Không, không thể nào có sự trùng hợp như vậy, hai người chết đi thêm vào nhau tổng cộng 2000 gram? Như vậy trung bình cộng mỗi người tương đương 1000 gram! Mười ba người, cộng lại với nhau chính là 13000 gram! Mười ba kg!” Câu nói sau cùng của Dư Cực tràn đầy âm run, tựa như vừa mới phát hiện ra một bí mật cực kỳ âm hiểm.