Họa Phố
Chương 164
Ánh mắt của Tần Tứ nhìn Chu Hạo Văn giống như đang thăm dò, lúc này hắn ngồi ở giữa văn phòng, mười một thành viên khác cơ hồ vây xung quanh hắn.
Tần Tứ hắng giọng một tiếng, cất cao giọng nói “Hiện tại có vài điều muốn nói với mọi người, là về ‘thú’: Đầu tiên, thú là một thể sống, quan hệ của nó với cơ thể ký chủ là bán ký sinh, nó không phải dựa vào dinh dưỡng của ký chủ mà sống, đại đa số thú cùng ký chủ đều là quan hệ tách biệt không can thiệp lẫn nhau, thậm chí thú cũng sẽ không ảnh hưởng đến cân nặng của ký chủ. Nghe nói vào khoảng thế kỷ trước, Tâm Thành từng xuất hiện một cô gái với cân nặng không đến 45kg, nhưng sau khi chết, thú tách ra được thể trọng lại đạt tới 32kg.”
Mọi người đều im lặng lắng nghe, nhất là những người biết mình có được thú ký, vẻ mặt trầm trọng mà phức tạp.
Chỉ có duy nhất Tiêu Cầm Tiên là hai mắt sáng rực lên, giống như dự đoán được trong cơ thể của Trí Thuần cùng Trì Lôi rất có thể sẽ có “món quà lớn” đang chờ họ.
Nhưng ngay sau đó Tần Tứ tạt cho cô ta một bát nước lạnh “Lần đó là một trường hợp đặc biệt cực kỳ hiếm thấy, thế cho nên mới có thể lưu vào sử sách.”
Tô Bản Tâm rất muốn hỏi về cô gái tách được “thú khổng lồ” từ trong thân thể kia lúc còn sống đều đã trải qua những gì, nhưng lúc này có vẻ như không hợp xen ngang, liền kiên nhẫn đợi Tần Tứ nói xong.
Quả nhiên, tiếp theo Tần Tứ lại lộ ra một tin tức kinh người “Trước mắt, phía bệnh viện đã thông qua thiết bị đo lường kiểm tra được vị trí đại khái xuất hiện thú trong cơ thể Trí Thuần.”
“Có cả thiết bị đo lường được thứ này à? Nói vậy tức là có thể soi ra thú trong cơ thể mọi người rồi?” Dư Cực kềm không được thốt lên.
“Thiết bị đo lường chỉ có thể kiểm tra ra thú trong di thể người chết, hơn nữa chỉ có thể đo ra vị trí đại khái, không thể kiểm tra được kích cỡ lớn hay nhỏ.” Tần Tứ nói tiếp “Thú của Trí Thuần nằm ở cổ tay trái, tôi không cách nào xác định đây rốt cuộc là trùng hợp hay là…”
Lion kinh hô lên “Cổ tay cậu ta cắt chính là cổ tay trái mà đúng không!?”
“Đúng thế, chính là tay trái.” Tần Tứ gật đầu “Chúng ta khó mà suy đoán liệu cậu ta chỉ là muốn tự sát, hay là muốn giết chết thú giấu ở cổ tay.”
Ánh mắt vẫn luôn mê lê của Triệu Yến Bảo bỗng nhiên có ánh sáng “Tôi vẫn luôn hoài nghi về việc Trì Lôi tự sát, dù cho loại trừ động cơ cũng vẫn cảm thấy vô cùng đáng nghi. Mới nãy tôi cùng Mục Dịch Nhiên vừa thảo luận với nhau, việc tự sát của cậu ấy muốn thực hiện được khó khăn vô cùng, trong tình trạng không có bất cứ ngoại lực nào tác động, không ai có thể chủ động khiến trái tim mình ngừng đập được —— cậu ấy giống như chết đi khi đang ngủ say vậy, pháp y cũng không kiểm tra ra được có ngoại thương hay là có dấu hiệu của việc ngạt thở.
Mục Dịch Nhiên “Nếu tôi đoán không sai, thú hẳn là nằm ở vị trí trái tim của Trì Lôi.”
“Ý của anh là bọn họ không phải tự sát, mà là bị thú trong cơ thể mình giết chết!?” Vẻ mặt của Dư Cực hoảng sợ vô cùng.
Thanh âm của Chu Hạo Văn trầm thấp lại rõ ràng “Nghe như vậy mới hợp với phong cách của tranh chứ.”
Dư Cực nhìn Chu Hạo Văn như đang nhìn một con quái vật… Lại nghĩ đến việc thú có thể tấn công kí chủ, càng nghĩ lại càng cảm thấy đáng sợ.
Lúc này bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa vội vã, cửa cũng bị một vị y tá sắc mặt lo âu đẩy vào “Tần bác sĩ! Di thể của Trí Thuần đã xảy ra biến hóa…”
“Chuyện gì xảy ra?” Tần Tứ vội hỏi.
“Miệng vết thương ở cổ tay trái giống như… có thứ gì đó sắp tràn ra…”
Mọi người nghe vậy đều không thể giữ được bình tĩnh, Tần Tứ đứng dậy đi ra cửa “Lập tức chuẩn bị phẫu thuật tách thú thể!”
****
Nếu không phải đã trải qua những việc ly kỳ như vậy, thì gian phòng chờ phẫu thuật mà bọn họ đang ở đây rõ ràng rất đỗi bình thường—— hành lang sáng ngời, phòng phẫu thuật đóng kín, trên tường dán chữ “Im lặng” thật bắt mắt.
Ước chừng khoảng một giờ sau đó, trong phòng phẫu thuật có một y tá đi ra, vài người trong số họ mang theo biểu tình chờ mong giống như “người thân bà bầu” bu quanh lấy y ta hỏi “Sao rồi? Bây giờ tình huống thế nào rồi!? Đã ra chưa ra chưa?”
Giống như trong phòng phẫu thuật lúc này đang trình diễn “Niềm vui sự sống mới”, tuy rằng bị đẩy vào phẫu thuật là một “Người chết” đã cứng người có hơn bảy tiếng rồi…
Y tá hơi cau mày “Đã tách ra bộ phận chính rồi, hiện đang phân tách những phần ống nối dính.”
Nghe cứ như là đang xử lý cuống rốn vậy…
Tiêu Cầm Tiên sắc mặt vui mừng, hỏi “Bao nhiêu cân? Bao nhiêu cân vậy!?”
“Xin lỗi, còn chưa cân đo.”
Tiêu Cầm Tiên cũng không tắt nét cười “Chúng tôi chờ thêm một lát cũng được, không sao không sao cả.”
Y tá nhìn vào thẻ công tác gắn trước ngực Tiêu Cầm Tiên “Ngài là nhân viên phòng pháp y phụ trách trang điểm xác chết đúng không?”
“Phải rồi, tôi là pháp y.” Tiêu Cầm Tiên cảm thấy nghề nghiệp của mình ở nơi Tâm Thành này cũng oai ra phết đấy chứ.
“Vậy làm phiền ngài chuẩn bị, lát nữa còn giúp tử thi trang điểm, kỳ hạn xuống mồ của người chết không được vượt quá ba ngày, nhất là những di thể đã trải qua phẫu thuật tách thú, cực kỳ dễ hư thối.” Y tá nghiêm túc nói.
“Ồ.” Tiêu Cầm Tiên sắc mặt có phần tái nhợt, trong lòng càng thêm mong chờ thú trong cơ thể hai người kia có thể trên 13kg, như vậy mình cũng sẽ không cần làm công tác “trang điểm xác chết” đáng sợ này nữa.
May áo cưới cho người chết… vừa nghĩ tới thôi đã thấy đáng sợ lại không may rồi.
Hơn nửa giờ sau, Tần bác sĩ mới rời khỏi phòng phẫu thuật, trên tay cầm theo một cái bình thủy tinh nho nhỏ, bên trong như đang đựng một khối gì đó như vết máu, giống như có thể cử động.
Tất cả mọi người đều sợ hãi, nhưng tầm mắt lại không khống chế được bị khối màu đỏ kia hấp dẫn, nhưng cũng chỉ dám nhìn chằm chằm vào nó mà thôi.
Chỉ có Kha Tầm là bước tới nhìn kỹ, thấy trong bình thủy tinh kia đựng là một khối như thịt màu đỏ hình dạng giống con sên, đang chập chạp nhúc nhích, lúc Kha Tầm kề sát mặt vào nhìn, “con sên” kia giống như phát hiện được ánh mắt của cậu, nó quay đầu vươn mấy cọng mềm mại nhìn như râu hướng về phía Kha Tầm.
Kha Tầm lập tức rụt người ra xa, trong lòng cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
“Tôi đã xử lý bước đầu với nó rồi, tiếp theo có thể giao cho cục cảnh sát.” Tần Tứ trên mặt vẫn còn đeo khẩu trang y tế, tạo cho người ta cảm giác hắn giống như mấy dụng cụ y khoa, vô tình mà lạnh như băng “Đã cân đo qua, thú này cân nặng 26 gram.”
Mọi người im lặng, trong ánh mắt đều loáng thoáng có vẻ giống như là “hận rèn sắt không thành thép”.
Tiêu Cầm Tiên hít ngược một hơi dài, cả người nhũn ra ngã xuống ghế ngồi.
“Tình trạng thú đột ngột tràn ra ngoài như lúc nãy là hiện tượng thường thấy lắm sao?” Mục Dịch Nhiên hỏi Tần Tứ.
“Không, có lẽ là do thú bên trong cảm giác được không khí thông qua miệng vết thương, cho nên nó mới bò qua “lỗ thông gió” để ra ngoài.” Tần Tứ nói “Nó bỏ lại xác của nó trong mạch máu người chết, lúc nãy phí sức lắm mới lấy ra được.”
“Xác?” Vệ Đông đứng bên cạnh xen vào “Thú còn có cả xác à?”
“Con thú này có. Hình dạng của thú có muôn hình vạn trạng, chưa bao giờ giống nhau, nghe nói cũng có thú bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp mà được người ta ưu ái bỏ qua cả vấn đề cân nặng,” Tần Tứ cụp mắt nhìn con thú giống như con trùng mềm trong bình “Xác của nó đã được mang đi xét nghiệm, thú mang xác rất hiếm thấy.”
Tiêu Cầm Tiên lại bật dậy từ ghế ngồi “Cân nặng của xác có phải cũng tính gộp vào luôn không? Cái xác kia lớn không? Nặng không? Loại thú hi hữu này có thể nào tính dư thêm một chút trọng lượng không!?”
Mục Dịch Nhiên nghe cô ta nói vậy, hơi hơi ngước mắt lên, vẻ mặt như đang suy tư.
“Xác không lớn, kích cỡ tương đương như vỏ ốc sên vậy.” Tần Tứ trả lời.
“…” Tiêu Cầm Tiên ngược lại nhìn sang Triệu Yến Bảo “Cô nhẫn tâm để cái thứ kinh tởm như con sên kia lưu lại trong cơ thể Trì Lôi sao? Cái thứ bẩn thỉu kinh tởm kia nên mau chóng lấy ra, nếu không cô ấy sẽ chết không nhắm mắt!”
Triệu Yến Bảo không muốn nói chuyện với Tiêu Cầm Tiên.
“Tôi đã biểu quyết trước đó rồi, các người cứ từ từ bàn bạc đi.” Chu Hạo Văn xoay người đi về phía phòng vệ sinh.
“Tui đồng ý tách thú, tui cũng biểu quyết rồi đó.” Vệ Đông đi theo Chu Hạo Văn vào phòng vệ sinh.
Tiêu Cầm Tiên lại một lần nữa vực dậy tinh thần “Tôi, Lion, Dư Cực, lại thêm cậu Đống Tử gì đó, đã có bốn phiếu đồng ý rồi! Hiện tại là bốn đối một! Còn các người?”
“Chúng ta đừng đứng ở đây nói chuyện này, trở về văn phòng trước đi.” Tần Tứ vừa tháo khẩu trang vừa đi về phía phòng làm việc của mình.
Tiêu Cầm Tiên đi theo đoàn người “Hay là mấy người xấu hổ không dám nói ra việc tách thú? Nhưng đợi nó tự mình tràn ra kia có khác gì ôm cây đợi thỏ đâu chứ! Nếu các người thấy ngại không dám biểu quyết vậy bỏ quyền đi!”
Vừa vào văn phòng, Tiêu Cầm Tiên lại bắt đầu nhìn đám người chưa từng bày tỏ thái độ “Cô Tô, Tần bác sĩ, hai vị cảnh sát, còn có cái cậu người ngoài này, ý kiến của các người thế nào?”
“Tôi muốn hỏi Dư tiên sinh vài vấn đề trước rồi mới đưa ra ý kiến của mình.” Người nói chuyện là Mục Dịch Nhiên.
Dư Cực chăm chú lắng nghe “Cứ tự nhiên.”
“Tối hôm qua, Trí Thuần từng có những hành động nào, hoặc là có từng nói với ngài những việc gì, dù cho ngài chỉ nhớ loáng thoáng đôi ba câu cũng được.”
Dư Cực gãi gãi đầu “Sau khi trở lại phòng ngủ tôi chẳng còn nhớ gì cả, hình như là uống say quá nên quậy một trận, cái cậu cùng phòng với tôi còn ca hát cùng tôi nữa.”
Tần Tứ “Tôi ở lại văn phòng dò xét tư liệu, lúc trở về thì bọn họ đã ngủ.”
Tô Bản Tâm “Hình như có nghe thấy tiếng ca hát, đó là một bài hát thiếu nhi thì phải, lúc trước tôi có từng nghe cháu gái hát, có mấy câu gì mà ốc sên chạy đi vân vân…”
Bản thân Dư Cực lại nhớ không rõ “Tôi thực sự không nhớ những việc xảy ra sau khi trở lại phòng ngủ, chỉ nhớ trên đường từ nhà hàng trở về, Trí Thuần có dừng lại trước cửa một tiệm môi giới bất động sản, hỏi nhân viên công tác về giá nhà của thành phố này.”
“Vì sao chứ? Chẳng lẽ anh ta tính định cư ở cái thành phố quái quỷ này?!” Tiêu Cầm Tiên vừa nói xong tự mình cũng cảm thấy quá mức đáng sợ —— Trí Thuần thật sự đã “định cư” ở nơi này.
Dư Cực gật đầu “Cậu ấy than phiền với tôi về giá nhà của thành phố bên ngoài, cậu ấy bảo chờ nhà rớt giá chờ đến chia tay bạn gái luôn, vậy mà nhà cũng chả mua nỗi dù là nhà một phòng.”
Mọi người nghe xong cũng cảm thấy thổn thức, cảm giác như đợi đến lúc một người chết đi rồi mới bỗng hiểu được cuộc đời của hắn.
“Con thú kia nếu thêm cả xác, hình dạng rất giống ốc sên phải không?” Mục Dịch Nhiên hỏi Tần Tứ.
Tần Tứ gật đầu “Nhìn hình dạng của xác có vẻ đúng vậy, tiếc là không thể nhìn thấy bộ dáng thú cùng xác hợp nhất lại cùng nhau.”
Mục Dịch Nhiên đưa mắt nhìn sang Triệu yến Bảo “Có lẽ, thú chính là một loại hình tượng hóa của khúc mắc, nếu cô muốn hiểu được tâm sự trong lòng Trì Lôi, nhất định phải tách thú của cô ấy ra.”
Triệu Yến Bảo vẻ mặt đăm chiêu.
***
Cùng lúc ấy, trong phòng vệ sinh.
Vệ Đông nhìn Chu Hạo Văn qua tấm kính bồn rửa tay “Tiếc là tui nhìn không thấy chấm đỏ trên trán cậu, cậu không thấy sợ hả?”
Chu Hạo Văn cười “Nếu tôi chết, các cậu cứ việc để Tần Tứ phẫu thuật cho tôi, tôi cũng muốn biết trong cơ thể mình có con thú nào đang tác quái.”
“Sao tui thấy cậu hình như không giống với mọi khi ấy nha.”
“Chỗ nào?”
“Nhớ lúc vừa mới quen cậu là ở nhà ngang chung cư Xuân Duẩn, khi ấy lúc cả đám chạy trối chết thì cậu là người đầu tiên mặc kệ mọi thứ lao ra ngoài, đó là lẽ thường, là bản năng của con người.” Vệ Đông quay đầu ngắm nghía Chu Hạo Văn “Sao hôm nay cậu lại không bản năng như kia nữa?”
“Ý cậu là chuyện tôi bỏ quyền ấy à?”
“Đúng rồi, cậu đang đồng tình Triệu Yến Bảo, hoặc là đồng tình Trì Lôi.”
“Không thể nào.”
“Dù sao tui thấy cậu mềm lòng đó, làm ơn đừng nói gì mà ở chung một đêm nên có cảm tình nha.”
“Hai cô ấy là người yêu.” Chu Hạo Văn nói không đầu không đuôi “Bởi vì cái thành phố tuyến 3 ấy rất bài xích tình cảm kia, nên bọn họ chỉ có thể lừa gạt mọi người.”
“Ồ, ra thế.” Vệ Đông nửa hiểu nửa không.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
7 chương
28 chương
8 chương
121 chương
14 chương