Họa Phố

Chương 114

Sẽ xảy ra cái gì, không ai dự đoán được, nhưng có biện pháp chung quy vẫn tốt hơn bó tay chờ chết. Đồng hồ đếm ngược trên vách tường bắt đầu tiến vào một phút đếm ngược đến mười một giờ đúng, bốn người trong phòng thí nghiệm C đến ngồi dựa cạnh tường, chờ đợi giờ phút sinh tử tiến đến. Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên ngồi cách Lý Nhã Tình cùng Thái Hiểu Yến có một đoạn, trong bóng đêm tối om, Kha Tầm kề sát đến bên tai Mục Dịch Nhiên, thanh âm cực khẽ nói “…Thật chứ, biện pháp này của tôi căn bản là vô dụng.” “Ừ.” Mục Dịch Nhiên cảm nhận được hơi nóng phả lên vành tai mình, cả người đều bất động. “Tôi có một người bạn ngủ chung phòng thời đại học,” Kha Tầm nói, cố gắng thật nhỏ âm lượng để Thái Hiểu Yến và Lý Nhã Tình không nghe thấy “Cậu ta bảo trong quá trình bị điện giật, ý thức toàn bộ đều mơ hồ, không có khả năng tự hỏi cái gì, càng đừng nói tới việc nhìn đồng hồ chờ năm giây…” Phương pháp không đáng tin này nói ra chỉ là để an ủi hai cô gái kia thôi. “Tôi biết.” Mục Dịch Nhiên rốt cuộc lên tiếng, âm thanh mát lạnh bị đè nén tạo cảm giác cực kỳ gợi cảm “Nhưng nếu thực nghiệm này mục đích là để khảo nghiệm nhân tính hoặc là ý chí của con người, như vậy tôi nghĩ, cường độ dòng điện mà cái máy kia tạo ra có lẽ sẽ bị khống chế ở mức khiến người ta vẫn duy trì được tỉnh táo, nó vừa khiến người ta cảm nhận được đau đến cực độ, cũng sẽ chừa cho người ta một chút tỉnh táo đủ để cân nhắc tự hỏi, đây có thể nói là một loại bố trí cực kỳ tàn nhẫn mà ác độc.” “Nói thế tức là biện pháp của tôi không chừng có thể thử xem?” Kha Tầm nói xong, đột nhiên nghiêng đầu hắt xì một cái. “Cảm cúm à?” Mục Dịch Nhiên hỏi. “không.” Kha Tầm dụi dụi cái mũi xoay đầu lại, không dám nói kỳ thật là do sợi tóc của anh chui vô lỗ mũi của tôi—— dám nói ra lời này bảo đảm anh ta sẽ không để mình dựa sát vào như vậy nữa. “Biện pháp của cậu tuy rằng có thể thử một lần, nhưng e là xác suất thành công không cao.” Mục Dịch Nhiên hoàn toàn không hay biết gì cảm, vẫn tiếp tục nhẹ giọng nói “Khoan bàn đến tốc độ phản ứng của mỗi người có nhanh có chậm, dù cho mấy lần đầu may mắn thành công, tôi không cho là những ‘nhân viên nghiên cứu’ kia để mặc thực nghiệm gặp vấn đề liên tiếp, bọn họ tuyệt đối sẽ đúng lúc loại trừ vấn đề, để thực nghiệm có thể tiếp tục tiến hành suông sẻ.” “Tức là bọn họ có thể sẽ tắt di động đi?” Kha Tầm vẻ mặt trầm tư “Vậy chúng ta dùng miệng đếm nhẩm năm số, hoặc là khỏi đếm, một người hô buông tay những người còn lại liền buông tay.” “Vẫn là câu nói kia, tốc độ phản ứng của mỗi người có nhanh có chậm, thành công hay không toàn dựa vào may mắn.” Mục Dịch Nhiên nói. Kha Tầm thôi không nói nữa, giữa hai người bắt đầu chìm sâu vào trầm mặc. Qua thật lâu, Kha Tầm mới mở miệng lại, nhưng nói chính là phương pháp dùng miệng gọi buông tay cho Lý Nhã Tình cùng Thái Hiểu Yến, cuối cùng đệm thêm một câu “Nếu bất hạnh bị bịt miệng lại thì cổ họng cũng có thể hừ thành tiếng, nếu cổ họng không thể hừ ra tiếng thì tự đếm nhẩm trong lòng năm số, tuy rất có thể sẽ thất bại, nhưng chúng ta đều đã cố gắng hết sức để sinh tồn rồi, tử vong ngay lập tức cũng không chịu khổ sở gì.” Trong bóng tối vang lên tiếng nức nở của Lý Nhã Tình và Thái Hiểu Yến. Kha Tầm giọng nói pha lẫn ý cười “Lý cô nương, em có thể tưởng tượng như vầy, biết đâu lần này em thật sự sẽ xuyên việt, biến thành tiểu thư khuê các xinh đẹp như hoa, cha yêu mẹ thương, từ bé đã ăn sung uống sướng, lớn lên liền gặp được Vương gia bá đạo yêu em đến chết đi sống lại, vô vàn mỹ nam mỗi ngày vây lấy em chỉ nguyện cưới em làm vợ, sau đó đi lên đỉnh cao nhân sinh, nghe thật là sung sướng hen, em thấy đúng không?” Lý Nhã Tình thở hộc ra vài tiếng, mơ hồ nói một câu “Em không muốn xuyên… Trùng sinh thì tốt hơn…” Kha Tầm khẽ cười, ngửa đầu dựa vào vách tường sau lưng, mặt hơi nghiêng, hướng về gương mặt gần trong gang tấc nhưng lại nhìn không thấy kề bên “Anh có di ngôn gì cần lưu lại không?” Mục Dịch Nhiên không nói, Kha Tầm cũng không hỏi, phòng thí nghiệm lại lần nữa chìm vào tĩnh lặng trước khi tử vong bao phủ. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tử vong cũng càng lúc càng bước gần. Rốt cuộc, ngoài hành lang truyền đến tiếng giày giẫm mặt đất, không nhanh, không chậm, bước đi về phía các phòng thí nghiệm. Kha Tầm vươn tay, trong bóng tối lại cực chuẩn xác tìm ra tay của Mục Dịch Nhiên, sau đó nắm lấy thật chặt, khẽ nghiêng đầu dán sát vào tai hắn, nhẹ giọng nói một câu “Dịch Nhiên, tôi không hối hận vì đã vào tranh, không hối hận chút nào cả.” Không vào tranh, thì làm sao gặp gỡ được anh. Đây chẳng lẽ là… di ngôn của cậu ta? Mục Dịch Nhiên bàn tay xiết khẩn, chẳng rõ kẻ dùng sức nắm lấy là mình hay là Kha Tầm. Ngay trong chớp mắt cửa phòng thí nghiệm bị mở ra, Kha Tầm mở di động đặt vào trước hai cái máy. Ánh sáng mong manh bị bóng tối bủa vây, cơ hồ không chiếu sáng được quanh mình nửa mét, càng không có cách nào thấy rõ thứ gì đó đang từ ngoài tiến vào. Tiếng bước chân cộp cộp liên tiếp, cùng với tiếng nói chuyện mơ hồ lúc gần lúc xa, đi qua rồi đi lại bên trong phòng, thoạt như là rất bận rộn. Kha Tầm nhìn chằm chằm vào phương hướng truyền ra âm thanh, cố gắng nhìn, nhưng mà chẳng nhìn ra được cái gì. Đột nhiên trong đầu nháy lên ý nghĩ, tính lấy di động mở camera xem, sực nhớ di động của mình đã bị đặt ở trước cái máy kia. Đang tính quay sang gọi Mục Dịch Nhiên mở di động, lại nghe thấy trong đám thanh âm mơ hồ kia có một âm điệu bỗng cất cao, tiếng bước chân liền rầm rộ hướng về chỗ bốn người họ đi tới. Kha Tầm xoay người lại, bỗng giơ tay ôm chặt lấy Mục Dịch Nhiên. Mục Dịch Nhiên khựng lại, đầu mày cũng khẽ nhăn—— Kha Tầm bình thường dù cho ngả ngớn đến cỡ nào cũng sẽ không ở những lúc thế này làm ra những trò kỳ cục, cậu ta làm vậy ắt hẳn là có mục đích—— cậu ta nghĩ ra điều gì? Hay là —— Không có thời gian cho Mục Dịch Nhiên ngẫm nghĩ, hắn đã cảm thấy có một loại sức mạnh không cách nào kháng cự xách hắn cùng Kha Tầm từ dưới đất nhấc lên, đẩy bọn họ đi về hướng hai cái máy bên kia. Cái máy lúc này đã nối điện, đèn hướng dẫn màu đỏ, màu vàng cùng xanh lá phát ra ánh sánh nhấp nháy trong bóng tối, dựa vào ánh sáng mỏng manh ấy, Mục Dịch Nhiên nhìn thấy Kha Tầm bị đẩy ngồi vào cái ghế cùng máy với mình, mấy sợi thoạt nhìn như dây nịt thắt lấy cài nút, khóa cơ thể cùng tay chân của hai người họ cố định tại chỗ. Có ‘người’ ghì đầu của họ, để ánh mắt của họ nhìn vào một hàng dài đang sáng lên trên màn hình điện tử đặt trên cái máy kia, trên màn ảnh hiển thị một dòng chữ hướng dẫn sử dụng. Bên nào buông tay trước, bên còn lại sẽ chết. Đến cuối cùng đầu bị cố định lại, Mục Dịch Nhiên nhìn thấy Kha Tầm cố gắng quay sang phía bên này, nhoẻn miệng nở nụ cười với hắn, hơn nữa còn nháy nháy ánh mắt cong cong kia, dùng hình miệng nói với hắn hai chữ: Tạm biệt. Mục Dịch Nhiên cả người đột ngột bị kinh hãi bủa vây. —— Kha Tầm là cố ý! Cố ý “ngay trước mặt” đám “nhân viên nghiên cứu” kia ôm lấy hắn, bởi vì Kha Tầm đoán được bốn người bị chia đến phòng thí nghiệm C căn cứ vào cái gì chia thành hai tổ —— những người quan hệ càng thân cận, giá trị khảo nghiệm nhân tính cùng ý chí lại càng cao, tối qua Lý Nhã Tình bị xếp đôi với bạn thân Triệu Hữu Di của mình, như vậy nếu đám “nhân viên nghiên cứu” kia cho rằng bọn họ quan hệ là người yêu, tỷ lệ bị xếp vào chung tổ sẽ cực cao. Tại sao Kha Tầm lại muốn cùng chung tổ với hắn đón nhận thực nghiệm chỉ có cách sát hại lẫn nhau mới có thể sống còn này? Mục Dịch Nhiên thật sự không cần suy nghĩ cũng biết, hắn hiểu Kha Tầm rất rõ —— hắn thậm chí cũng không biết mình là từ khi nào hiểu biết rõ người thanh niên này như vậy —— Kha Tầm không muốn để hắn chết, nếu hắn bị phân vào cùng tổ với bất luận kẻ nào trong hai người còn lại, người chết nhất định là hắn, Mục Dịch Nhiên. Cho nên Kha Tầm mới tìm cách cùng tổ với hắn, để bảo vệ hắn, để tự tay… bắt hắn sống sót. Cho dù chết, Kha Tầm cũng muốn chết trong tay hắn. Tên ngốc này… Ánh mắt nặng trịch lạnh lẽo của Mục Dịch Nhiên nhìn chằm chằm màn hình di động đặt ở cách đó không xa, đồng hồ bấm giây đã bắt đầu đếm ngược, hắn cùng Kha Tầm nhất định phải nhìn rõ thời gian ngay trong nháy mắt dòng điện truyền vào, chờ đợi năm giây sau đó đồng thời buông tay —— thật là một biện pháp ngu ngốc, chỉ có kẻ ngốc mới nghĩ ra biện pháp ngu như vậy. Toàn bộ biện pháp đều ngốc đến khiến hắn chỉ muốn đánh cho kẻ ngốc kia phải khóc nức nở. Lý Nhã Tình cùng Thái Hiểu Yến không cách nào chiến thắng được sợ hãi, hai người nức nở gào khóc, nhưng tiếng khóc lại không át được âm thanh nhắc nhở vang lên khi dòng điện truyền vào. Tích—— Một luồng thể lưu vô hình như điện rồi lại không giống nháy mắt từ đầu dây điện nằm trong lòng bàn tay vồ vập lao tới, xỏ xuyên qua toàn thân. Giống như Mục Dịch Nhiên đoán trước, luồng điện kia cũng không mạnh tới mức làm người ta mất đi thần trí, hơn nữa thống khổ mà nó gây ra cho thân thể vừa vặn kẹt ở giữa “Không thể chịu đựng” cùng “Đau đến chí mạng”. Nó sẽ không làm người ta chết, nhưng cũng không làm người ta chịu đựng nổi. Đó là một loại cảm giác khiến cho toàn thân giống như bị nện giã, bị đốt cháy, bị đâm chích cùng đau xót, tê sưng, buốt nhức như bị kiến càng cắn phải, như vạn kiến gặm thịt, như búa tạ giã xương. Tiếng kêu thảm thiết thê lương của Lý Nhã Tình và Thái Hiểu Yến vang lên, Mục Dịch Nhiên nghe được Kha Tầm rống lên “Tôi gọi buông tay liền cùng buông ra! Một! Hai! Buông!” Mục Dịch Nhiên biết, Kha Tầm không thể không hô, khoan nói đến khả năng Lý Nhã Tình cùng Thái Hiểu Yến khóc đến nỗi không nhìn thấy di động, chỉ nghe tiếng kêu thảm thống của họ thôi, nếu như không có ai hướng dẫn, sợ là bọn họ sẽ mặc kệ bất chấp mà buông tay. Mục Dịch Nhiên lập tức buông tay ra ngay khi tiếng của Kha Tầm vừa dứt, kỳ thật có trong một cái nháy mắt hắn chần chừ, sợ Kha Tầm không buông tay, hắn sợ người nọ lại làm chuyện ngu ngốc. Nhưng chợt nghĩ lại, hắn nghĩ so với chết trong tay mình, tên ngốc kia có lẽ càng hi vọng cùng hắn cố gắng sống sót. Sự thật chứng minh là hắn đoán đúng rồi, Kha Tầm tuy thỉnh thoảng có những lúc xúc động, nhưng không phải kẻ lỗ mãng, mà kỳ thật là một người rất có chính kiến. Tiếng khóc của Lý Nhã Tình và Thái Hiểu Yến vẫn vang lên, lúc này ngược lại trở thành một hiện tượng tốt, hai người họ cùng nhau buông tay, may mắn vượt qua lúc này sống sót. Nhưng kế tiếp lại là một hồi bắt đầu lại từ đầu, cái sức mạnh không thể chống lại kia cầm đầu dây điện nhét vào tay họ một lần nữa, dòng điện lần thứ hai truyền vào thân thể của hai kẻ bên cạnh cái máy, tiếng thét thảm thiết của Lý Nhã Tình cùng Thái Hiểu Yến nháy mắt cất lên. “Tôi gọi buông tay!” Kha Tầm lại quát “Một! Hai! Buông!” Một lần nữa, bốn người họ đều may mắn sống sót. Biện pháp của tên ngốc tuy rằng ngốc, nhưng thật sự có tác dụng. Nhưng Mục Dịch Nhiên cũng không thấy lạc quan với việc này, biện pháp kia tuyệt đối không thể giúp họ kiên trì qua đêm nay. Mà sự thật chứng minh là cách ấy cũng chỉ giúp bốn người họ chịu đựng không tới mười phút, “nhân viên nghiên cứu” giống như phát hiện vấn đề, lập tức bịt miệng họ lại. Không phải là không thể mở miệng, mà là ngay cả cổ họng cũng không thể gây ra một chút tiếng vang nào. Bên Lý Nhã Tình cùng Thái Hiểu Yến trở nên im lặng bất thường, bọn họ đến ngay cả tiếng nức nở cũng không thể phát ra được. Ngay trong nháy mắt dòng điện xuyên qua thân thể, Mục Dịch Nhiên nhìn vào thời gian bấm giây trên di động. Biện pháp này thực tế rất nguy hiểm, hai người họ chỉ cần có một người nhìn chậm một giây thôi, ở khoảnh khắc cần buông tay rất có thể vì một giây chậm trễ ấy mà lập tức tử vong. Nhưng hiện tại Mục Dịch Nhiên không có thời gian suy tư liệu Kha Tầm có nhanh hơn hay chậm hơn một giây không, hắn chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Kha Tầm, chỉ có thể trực diện đón lấy hoặc là mình giết chết cậu ta, hoặc bị giết. 1, 2, 3, 4, 5. 5 giây. Buông tay! Nghe không được âm thanh bên cạnh, không biết Kha Tầm sống hay chết. Tạm ngừng ngắn ngủi trôi qua, dòng điện lại một lần nữa truyền đến —— tên ngốc còn sống, cho nên thực nghiệm vẫn còn tiếp tục! 1, 2, 3, 4, 5. 5 giây. Buông tay! Tạm dừng một lát, dòng điện truyền vào. Đếm giây. Buông tay. Tạm dừng. Truyền điện. Một lần rồi lại một lần, trong gian phòng không có âm thanh, quá trình tàn khốc lạnh như băng kia vẫn đang không ngừng lặp lại tiếp diễn. Nhưng hắn biết, người nọ vẫn đang cố gắng, cố gắng muốn cùng hắn, cùng nhau sống sót.