Mơ mơ màng màng, Thu Giang Lãnh cùng Hoa Lạc Giản trở thành một đôi. Đêm đó nằm trên giường ngủ Thu Giang Lãnh vẫn cảm thấy không sao tin được. Hoa Lạc Giản thích cô. Đã vậy còn muốn cùng cô ở cùng một chỗ! Cái này không khác gì bánh từ trên trời rơi xuống, cô mơ đều phải mơ tỉnh a. Thu Giang Lãnh từ kinh ngạc khó hiểu đến vui vẻ mừng thầm. Hoa Lạc Giản thích cô, cô cũng thích cô ấy, vậy là còn gì bằng a. "Lạc Giản, em ngủ chưa?" Thu Giang Lãnh nằm trên giường gửi tin nhắn cho Hoa Lạc Giản. Đánh đi đánh lại mấy lần, cuối cùng quyết định hỏi câu này. "Em chưa." "Không mệt sao?" Thu Giang Lãnh nghe thấy bên kia truyền lại tiếng cười của Hoa Lạc Giản. "Tâm trạng khá tốt. Không mệt." Trong một thoáng, trong đầu Thu Giang Lãnh hiện ra hình ảnh của Hoa Lạc Giản. Cô ấy đang cười giống như muốn nói cô biết vì sao cô ấy tâm trạng khá vui. Tim đập nhanh một cách lạ thường, mặt cô trong phút chốc nóng bừng như bị thiêu đốt. "...Vậy ngủ ngon!" Thu Giang Lãnh nói rồi tắt máy. Cô che mặt lại, chửi thầm mình không có tiền đồ. .......! "Thu tỷ, hỏi thật đó, tỷ vừa trúng số à?" Diệp Khả Mẫn hỏi. Thu Giang Lãnh lắc đầu, khó hiểu nói: "Làm gì có a. " "Không có sao? Vậy sao chị nhìn vui quá thế? " Diệp Khả Mật không lí giải nổi. Thu Giang Lãnh nghe vậy thì nghĩ đến Hoa Lạc Giản, rồi tự mình làm mình sặc kẹo. "Ôi ôi, chị sao thế?! Uống nước! Uống nước!" Thu Giang Lãnh uống liên tục vài ngụp mới làm hết đi cơn ho. Trời ạ, đau họng quá đi mất. Cô quay sang nhìn Diệp Khả Mẫn, nói: "Lần sau, đừng nói thế nữa nghe chưa?" Diệp Khả Mẫn mặt nhỏ mộng bức, cô gật gật đầu, nhưng chính cô cũng không biết là mình đã nói gì kích thích đến cô ấy a...! .......! Thu Giang Lãnh ý thức được mình đang lộ liễu quá nên cũng có ý mà kiềm lại. Chỉ là nghĩ là một chuyện, chỉ cần Hoa Lạc Giản xuất hiện, cô sẽ không tự chủ được mà trở nên vui vẻ. Chỉ cần nhìn Thu Giang Lãnh cười thôi mọi người cũng biết là tâm trạng của cô không tồi. May mắn là cảm xúc này lại vừa hợp với tình tiết câu chuyện. Đông Tinh Trác mỗi cảnh quay xong đều tấm tắc nói tốt, lời khen có cánh không ngừng. Khen đến Thu Giang Lãnh đều cảm thấy ngại. "Anh quá lời rồi." "Thực sự không quá lời. Cứ phát huy như thế này, đảm bảo Kính Vũ đại bạo." Thu Giang Lãnh và Hoa Lạc Giản quá có cảm giác cp rồi, nhìn mấy đám người trong phim trường mà xem, ai mà không thích, ai mà không bị ngọt đến muốn ngừng không được. Tây Song Chúc cùng Thiên Trầm bày tỏ tâm ý không lâu sau liền thành hôn. Đầu xuân thời tiết đã ấm áp hơn nhưng thỉnh thoảng vẫn bị mất cơn gió lạnh làm cho rụt cổ lại. Ca hát linh đình, sắc đỏ rực rỡ. "Tâm lí tương thông, bách niên hảo hợp." Hai người uống rượu hợp cẩm xong, Tây Song Chúc dẫn Thiên Trầm đến bàn trang điểm. Dưới ánh nến, hai người mặc hỉ phục, ở sát cạnh nhau. Thiên Trầm không khỏi thừa nhận, dung mạo này Tây Song Chúc khiến nàng tâm động không thôi. Rõ ràng không gần nam sắc, rõ ràng ban đầu gặp liền không thích hắn, mà sao giờ này lại cảm thán khuôn mặt này quá hợp tâm ý của nàng đâu? Tây Song Chúc ở sau lưng nàng, thay nàng tháo trang sức. Từng kiện trang sức được gỡ xuống để lên trên bàn gỗ tạo ra những âm thanh nhỏ vụn thanh thúy. "A Chúc." "Ân? " "Chàng nhớ đã hứa với ta gì không?" Tây Song Chúc ôn nhu nhìn nàng, cực kì cẩn thận đem búi tóc của nàng gỡ xuống. Tóc dài đen mượt lướt qua đầu ngón tay hắn, để lại dư âm. "Nhớ rõ." Hắn nói. "Chỉ có thê không nạp thiếp." "Nếu như chàng thay lòng đổi dạ, chúng ta hòa li." Vương gia cùng Vương phi nhất đao lưỡng đoạn, đây há phải là chuyện muốn thực hiện là được. Nhưng hắn biết, nếu chuyện đó xảy ra, tình cảm xưa vẫn còn đó, nàng ấy cũng sẽ tìm mọi cách để rời đi. Tương gia cũng sẽ toàn lực hỗ trợ. Thật là thẳng thắn và ngốc nghếch mà. Tây Song Chúc đưa tay ôm lấy Thiên Trầm. Chóp mũi hắn thoảng thoảng mùi hương trên tóc nàng ấy. "Ta hứa với nàng." Chỉ là đời người khó đoán. Tây Song Chúc cùng Thiên Trầm hạnh phúc chẳng được mấy năm, Tây Song Chúc liền phải chết rồi..