Trạch Nhiên Nhiên nhìn La Diệp Thành nằm gục xuống bàn, trái tim như treo lơ lửng, cảm giác của một người làm việc xấu sợ người khác phát hiện. Cô hít một hơi thật sâu, siết chặt lấy bàn tay, hi vọng có thể bổ sung cho mình một tí dũng cảm. Cô đỡ anh lên giường, thân hình to lớn gặp mềm mại liền chủ động nằm xuống. Trạch Nhiên Nhiên nhìn xung quanh căn phòng, cô bắt đầu bước đến lục lọi ngăn tủ, nhưng cũng chẳng tìm được kết quả gì. Cô nhíu mi, chống hai tay lên bàn, ánh mắt nhìn một lượt căn phòng. Đúng rồi, là thư phòng !!! Suy nghĩ vừa dứt, cô liền mở cửa đi đến căn phòng đối diện. Cửa cũng không khóa, chỉ cần vặn một cái là mở ra. Bên trong phòng đa số đều là sách cổ chứa trên một kệ cao, nhìn chẳng khác nào trong thư viện. Cô nhẹ nhàng khóa cửa, đi đến chiếc bàn làm việc. Bên trên là một đống tài liệi, cô liền nhanh chóng giở từng cái ra xem. Đến hơn chừng cả chục cái mà vẫn không tìm được, cô bắt đầu rối rắm. Thời gian qua lâu như vậy rồi, không mau chóng tìm ra nếu Diệp Thành tỉnh dậy thì sẽ xảy ra chuyện. Cô bắt đầu lục từng ngóc ngách, tưởng chừng đâu mất hi vọng rồi, thì lại thấy một hộp quà nhỏ. Trạch Nhiên Nhiên nhíu mi, cô mở ra. Bên trong là một xấp tài liệu, nội dung...liên quan đến việc của VNK. ______ Lúc Trạch Nhiên Nhiên đến gặp Phương Tử Mặc cũng đã là buổi tối. Trời đêm lành lạnh, mang theo hơi thở của phố phường nhộn nhịp. Ánh đèn neon tạo ra những ánh sáng đầy màu sắc. Trạch Nhiên Nhiên mặc một bộ váy liền thân màu tím nhạt. Cô đứng ở trước cửa nhà hàng, hít một hơi thật sâu mới chậm rãi bước vào. Cô chậm rãi đi lên căn phòng VIP nằm ở lầu ba, là vị thế thích hợp để ngắm thành phố vào ban đêm. Lúc mở cửa bước vào, cô gặp được anh ta đang thảnh thơi uống trà ngắm cảnh. Mặc dù đôi giày đế gỗ nện cốp cốp trên sàn nhà, và anh ta cũng biết, nhưng dường như không quan tâm. "Cô ngồi đi" Bây giờ, anh ta mới quay mặt nhìn cô. Đôi con ngươi đen lày ẩn chứa ý cười. Trạch Nhiên Nhiên cũng không khách sáo, cô kéo ghế ngồi đối diện với anh. Chốc sau, người phục vụ mang vào một ly sữa nóng. Cô nhìn xong thì nhíu mi. Phương Tử Mặc cười cười, mở miệng giải quây thắc mắc của cô "Thiên Vỹ nói dạ dày cô không tốt, đêm lạnh nên uống chút thức nóng cho ấm" Trái tim Trạch Nhiên Nhiên có một dòng suối ngọt chảy qua, ấm áp lạ thường. Cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm, để vị béo ngậy thấm hòa đầu lưỡi, sau đó ngẩng đẩu nhìn anh ta "Thiên Vỹ vẫn khỏe chứ?" Phương Tử Mặc mỉm cười "Dĩ nhiên là khỏe. Anh ta rất sung sức mà, mỗi đêm song phi cũng không có vấn đề gì" Trạch Nhiên Nhiên ngẩng người, lát sau mới ngấm ngầm hiểu ra. Mặt mày cũng không đỏ, đơn giản nhìn anh ta phán một câu "Ồ, vậy chắc Phương luật sư đây rất hay chơi trò này nên mới rõ như vậy" "...." Tại sao người phụ nữ của Trịnh Thiên Vỹ lại giống hắn ta đến như vậy, thích móc họng người khác. Trên mặt anh hơi đỏ, sau đó hắng giọng một tiếng, quay lại vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô "Trạch tiểu thư, chúng ta nên vào vấn đề chính rồi" Bàn tay cô siết chặt thành quyền. Phải, cô đã lấy được tài liệu chứng minh La Diệp Thành có liên quan đến vụ bê bối sai người bỏ chất paraben vào khâu sản xuất mỹ phẩm ở VNK. Thế nhưng mà...cô can tâm giao ra hay sao ?!? Một sự thật là Trạch Nhiên Nhiên cùng La Diệp Thành là bạn bè từ thởu nhỏ nhỏ. Điều này vốn không thể chối cãi. Đây cũng chính là điều mà cô day dứt, cô làm như vậy...liệu có được hay không? Tình cảm...là thứ rắc rối nhất, là rào cản lớn nhất... Cô hít một hơi thật sâu, chỉ khẽ nhìn mấy ánh sáng quang bên ngoài "Anh...nếu như có một người là anh trai, còn một người là người yêu...anh sẽ chọn ai?" Phương Tử Mặc yên lặng, anh cũng biết nếu cô vào con đường này sẽ là một sự khó khăn. Nhưng mà...đây vốn là do hoàn cảnh ép buộc. Anh nhớ, có lần Trịnh Thiên Vỹ từng nói với anh "Cậu biết thế nào là yêu một người hay không? Đó chính là cảm giác mà bản thân bị ảnh hưởng bởi người đó. Tôi yêu Trạch Nhiên Nhiên, tôi có thể làm bất kỳ chuyện gì vì cô ấy. Nhưng mà, ông trời quá trớ trêu, cô ấy lại là con của Trạch Đông. Cậu có biết hay không mỗi khi hành hạ cô ấy tim tôi đau biết bao...Yêu là yêu, hận là hận. Dù tôi có hận cô ấy thế nào cũng không thể buông tay cô ấy được...đó là bởi vì tôi vốn quá yêu cô ấy" Trong thế giới của Trịnh Thiên Vỹ là màu đen, khi cô đã chấp nhận bước vào thì sẽ không có lối ra. Quả thật, khổ cho đôi nhân duyên. Phương Tử Mặc uống tách trà, chậm rãi cất lời "Việc cô làm xét theo lý hoàn toàn không sai. Biết bao nhiêu khách hàng, bao nhiêu công nhân của VNK cần con đường sống, họ cần một công đạo rõ ràng. Đó là chưa kể đến cha cô, chủ tịch hội đồng. Còn cả Thiên Vỹ..." Trạch Nhiên Nhiên nhắm mắt, thật lâu sau đó mới dứt khoát mở ra. Cô hướng Phương Tử Mặc mỉm cười "Được. Tôi sẽ giao tài liệu cho anh" ~ Hết~