Hoa Nở Giữa Tháng Năm Cô Đơn
Chương 9 : Tình yêu hoa xuân nở mùa thu
Lhasa[1] là một thành phố kỳ lạ.
[1 ] Là một thủ đô truyền thống của Tây Tạng, hiện nay là thủ phủ của khu vực tự trị Tây Tạng của cộng hòa nhân dân Trung Hoa.
Thành phố nửa đêm mà cũng có thể là do sắp đến mùa đông nên người Tạng trên đường không nhiều, người qua lại đông đúc trên đường đều là những du khách về muộn, những căn nhà ven đường hắt ra ánh sáng ấm áp, trong gió phảng phất mùi đồ nướng.
Vốn dĩ là một con phố nhưng ngẩng đầu lên có thể thấy không xa là một dãy núi, vây kín lấy thành phố này. Trên đỉnh núi trắng xóa là màn đêm đen kịt, nhưng bóng đêm làm những đám mây trở nên mờ ảo, nhìn lên thấy rất gần, gần đến mức có thể với tay tới nhưng lại như rất xa, xa đến vô tận.
Nơi đây đáng lẽ lên thuộc về trời đất, những kẻ hám lợi khói lửa nên dần bị biến mất.
Tâm trạng háo hức lúc đầu dần bị thay thế bởi phản ứng cao nguyên, đầu có lúc thấy mê man, hai chân có cảm giác tê cứng mà cảm giác này từ trước đến giờ chưa tùng bị, chỉ còn cách nằm trong khách sạn và cố gắng ngủ.
Tần Chi Văn đã đi mua thuốc cho tôi, hai đứa chúng tôi hoàn toàn quên mất có thể bị phản ứng cao nguyên nên chẳng chuẩn bị gì đã vội đi đến đây. Hỏi qua nhân viên khách sạn thì những người bình thường đến đây uống thuốc Trùng thảo hồng cảnh thiên, nước giải khát Hông cảnh thiên, còn phải chuẩn bị một ít thuốc giảm đau tiêu độc.
Dưới ánh đèn sáng trong phòng, trong mùi hương đặc trưng của dân tộc Tạng, tôi cảm nhận được rất rõ hơi thở gấp gáp của mình, tim đập thình thịch, màn đêm tĩnh mịch ở đây dường như xuất hiện niềm tuyệt vọng không nói thành lời.
Giống như cảm giác cô đơn hồi còn ở Đức, tôi cố gắng hít thở, muốn chạy trốn.
Tôi mơ màng đi vào giấc ngủ, toàn thân thấy nóng bừng, thở ra cũng toàn là hơi nóng, trong màn sương trắng xóa nặng nề tôi thấy dường như mình đang bị sốt, bỗng một bàn tay nặng như băng sờ lên trán tôi: “Tịch Tịch, tỉnh dậy đi, uống thuốc nào”.
Tôi khó khăn mở mắt ra thấy Tần Chi Văn đang ngồi trước giường, trên sàn nhà để một bịch thuốc và nước giải khát, tôi cố cười: “Tớ không sao, chỉ là muốn ngủ nhưng lại nóng quá, có phải là bị sốt không nhỉ?”
“Cậu không sao đâu, đây là chứng phản ứng cao nguyên thôi”.
“Thế sao cậu lại chẳng bị gì thế?”
Cậu ấy mỉm cười, rót cho tôi cốc nước: “Cơ địa mỗi người không giống nhau, cậu thấy tớ khỏe như thế này cơ mà, cậu uống thuốc trước đi đã”.
Tôi dựa vào người cậu ấy, người cậu ấy lạnh như băng giống như người tuyết vậy. Nghĩ đến cái lạnh giá ban đêm ở Lhasa tim tôi lại đâp mạnh, đau đầu và lòng hối hận về việc tự làm tự chịu, nên nước mắt trào ra.
Giống như đêm giáng sinh hồi còn ở Đức, tôi gây chuyện một cách cảm tính, Tần Chi Văn đều lặng lẽ giúp tôi thu dọn quầy hàng và an ủi tôi.
“Muỗi à, tớ có bị coi là người bụng làm dạ chịu không, tớ thấy khó chịu quá…”.
Tôi nhớ đến cái giường rồi chiếc máy tính ở ký túc xá, cả thứ cơm khó ăn của nhà ăn, nụ cười của Cố Tông Kỷ, tiếng quát của bố nuôi, không khí và màu xanh ngập tràn của vùng đồng bằng Giang Nam, thậm chí cả trung tâm điều trị cao huyết áp của bệnh viện Đông Hoa.
Cậu ấy cười gượng: “Là lỗi của tớ, không nghĩ chu đáo. Đây là túi khí, cậu thử thở xem có khỏe hơn không?”.
“Muỗi à, tớ nhớ cái bình dưỡng khí của bệnh viện Đông Hoa rồi, khi thở chắc chắn sẽ rất thích”.
“Hay là ngày mai chúng ta về nhé”.
Tôi lắc đầu một cách bất lực: “Không cần đâu, ở lại vốn cũng thấy xấu hổ rồi, bây giờ quay về như thế này thì càng xấu hổ, tớ không muốn trở thành trò cười cho mọi người”.
“Cậu ấy à đến chết vẫn còn sĩ diện thì sống phải chịu tội, cậu nói cậu và Cố Tông Kỳ…”.
“Đừng nhắc đến anh ta nữa, nhắc đến tớ lại thấy chán”.
“Được rồi, không nói nữa. Bây giờ cậu thấy khỏe hơn chút nào không?”.
“Ừ, khỏe hơn rồi”.
Tôi ngồi dậy thấy trong người nhẹ nhõm hơn nhiều. Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ở phía xa xa trong màn đêm không còn ai trên phố nữa chỉ còn lại thấp thoáng một vài cái bóng dài mơ hồ, lác đác vài đám mây nặng trĩu trên bầu trời, không khí trong lành, ánh trăng sáng soi vào trong phòng. Cậu ấy ngồi bên cửa sổ để tôi dựa vào, bóng cậu in dài trên sàn nhà.
Từng cùng cậu ấy trải qua nhiều vui buồn, một bộ phim cũ tái hiện lại trong tâm trí tôi, trong phút chốc tôi chỉ muốn nếu có thể rời xa trần thế ồn ào này thì tôi sẽ đi đến nơi chân trời góc biển cùng một người.
Mà tôi nghĩ, tôi chắc chắn muốn và hi vọng rằng người đó sẽ là Tần Chi Văn.
Cậu ấy là sinh mệnh thứ hai của tôi, vì tôi không để ý nên tôi luôn kể hết cho cậu ấy những nỗi buồn khổ của tôi để cậu ấy thay tôi đón nhận chúng. Đó là tình thân không giống như tình yêu. Còn Cố Tông Kỳ, anh chính là sinh mệnh của tôi, anh quá hoàn hảo, quá thánh thiện đến mức trước mặt anh tôi luôn phải là một cái tôi tuyệt vời nhất. Mà tôi lại không nhẫn tâm để anh cảm thấy bất kỳ sự đau khổ nào, chỉ muốn anh mãi mãi vui vẻ.
Đây chính là hai kiểu yêu, yêu ích kỉ và yêu vô tư.
Tôi cũng ích kỷ yêu một người như thế, trong màn đêm cái bóng của Tần Chi Văn bị kéo dài ra và khi ánh trăng mờ dần, thì cái bóng đó cũng bị mờ đi.
Tôi miên man chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai khi tỉnh dậy thì dường như những phản ứng cao nguyên đã không còn nữa, mà cũng có thể là do tác dụng của thuốc Bố Lạc Phân. Tôi và Tần Chi Văn đi thăm chùa Đại Chiêu và chuẩn bị bắt xe đi hồ Nam-co.
Dưới ánh nắng buổi sớm, tôi đưa tay ra chạm vào những di tích từ ngàn năm, ngẩng đầu lên nhìn trời xanh, từng khoảng trời được chiếu rọi trên mặt đất, trong suốt mà lại rất sâu như có thể đưa tay với tới.
Chùa Đại Chiêu mang một hơi thở kỳ lạ, mùi hương đặc trưng của Tây Tạng đã bị phân tán, giống như lạc vào không gian thời cổ đại xa xưa, những bức tranh tường lẫn tạp sắc và bức tường đen, tôi như đang mộng du trong thành phố bí hiểm tan vỡ của nhân loại nghìn năm.
Tần Chi Văn đứng bên cạnh tôi, tôi để ý những biểu hiện trên khuôn mặt cậu ấy và có lẽ tâm trạng cậu ấy lúc này cũng giống như tôi.
Đi đến đoạn rẽ ít người đi tới, cậu ấy đột nhiên nói: “Tịch Tịch cậu biết không, đã từng có một người khách du lịch hành hương ở cung điện Potala[2] và đã được gặp một vị Lạt Ma, Lạt Ma nói Lạt Ma chính là tiền kiếp của người đó”.
[2] Là một viện bảo tàng nằm ở Lhasa, được Unesco công nhận là di sản văn hóa thế giới, chương trình truyền hình Mỹ Good Morning America và báo USA Today gọi Potala là “Bảy kỳ quan mới”.
“Sau đó thì sao?”.
“Hết rồi. Tớ đang nghĩ, ở chùa Đại Chiêu liệu có thể gặp được tiền kiếp của tớ không nhỉ?”.
Tôi bật cười, đưa tay che ánh nắng hắt xuống: “Có thể chứ, chỉ cần thành tâm cầu nguyện, mọi người trên thế gian sẽ gặp cậu bằng những phong thái khác nhau, và tiền kiếp của cậu cũng sẽ như thế”.
“Ồ, thì cũng giống như duyên phận của những người yêu nhau, những cặp có duyên, trên ngón út đeo sợi chỉ đỏ tiền định, chính là cái duyên từ tiền kiếp cắt không đứt và tâm nguyện còn muốn được bên nhau mãi, chỉ cần thành tâm họ sẽ được như ý”.
“Thật không?”. Cậu ấy cười vô tư: “Duyên phận à, nhưng nếu có duyên mà không có phận thì sao nhỉ…?”.
Bỗng một đàn quạ bay qua đầu, màu lông đen vệt qua những đám mây trắng, tiến chuông leng keng trong chùa, âm thanh nghe không trong trẻo có phần trầm lắng.
“Không có gì, tớ chỉ nói bâng quơ thôi”.
Tôi muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng nói được gì, việc thiếu không khí khiến tư duy có chút đơn giản đi, không nghĩ được nhiều.
Tôi lại bắt đầu nhớ đến Cố Tông Kỳ, trong đầu toàn là hư không và ác mộng.
Nếu tôi không biến mất đến nơi trời xanh mây trắng không hận thù tình yêu, không có danh lợi được hay mất này thì anh ta có vì tôi mà nhỏ một giọt lệ nào không.
Chợt hiểu lời của bài hát Giang Nam: Quên sầu đi sẽ đau khổ thế nào, đau nhiều đến đâu. Nỗi niềm thương cảm như thế này trong lòng thường xuất hiện sự trào phiếm lạnh lẽo, đến chùa Đại Chiêu là để xóa đi tư tưởng muốn ra đi của tôi. Tôi bây giờ và một Tịch Tịch vui vẻ cười đùa thường ngày thật khác nhau, tôi không làm chủ được cơ thể mình nữa.
Buổi chiều lúc đợi xe thì những triệu chứng phản ứng cao nguyên này lại bắt đầu xuất hiện trở lại, tăng dần, tôi lại bị sốt, ngồi trong xe không thấy nóng, mà lại thấy lạnh đến run người nhưng trên trán lại lấm tấm những giọt mồ hôi, hơn thế đầu thì đau dữ dội. Người lái xe dân tộc Tạng lấy làm kỳ lạ: “Bây giờ đang đi xuống, mực nước biển càng xuống thấp, thêm nữa trên đường đi có cây cối sao cô lại có phản ứng mạnh như thế này nhỉ?”.
Tôi khó chịu đến mức buồn nôn, Tần Chi Văn không có cách nào cả: “Uống chút thuốc giảm đau nhé, ngủ một giấc là sẽ khỏe thôi”.
Tôi mơ hồ “ừ” một tiếng: “Đến Nam-co thì gọi tớ nhé”.
Có lẽ là do thuốc giảm đau nên khi đến chùa Trát Tây ở Nam-co tôi không còn thấy khó chịu như thế nữa, nhưng vẫn thấy toàn thân lạnh toát. Tôi nghĩ có thể là bị cảm nên sốt, mà cũng có lẽ là không phải như thế.
Đó là lần đầu tiên tôi được thấy Nam-co.
Chân tôi đang đặt trên bờ hồ, vài người dân Tạng tay cầm vật linh thiêng của dân tộc họ đi men theo bờ hồ. Gió rất to, tà áo khoác của họ phấp phới nhìn như những bông hoa lang độc mọc dại bên bờ hồ.
Xế chiều ngắm hồ, đôi bờ đối nhau chan chứa tình, Nam-co giống như đôi mắt trong sáng, và thuần khiết của một đứa bé, không có hận thù không ham muốn, chỉ có sự ngây ngô thơ dại.
Tôi chỉ lặng lẽ đứng trên bờ hồ nhìn những đợt sóng lăn tăn nổi lên, rồi bịn rịn rời đỉnh nước hồ trắng xóa.
Bỗng tiếng Tần Chi Văn vọng đến, âm thanh vang xa: “Thương Ương Gia Mục Thố[3], cậu biết không?”.
[3] Thương Ương Gia Mục Thố (Jamgiang Gyatso) - vị Đạt Lai Lạt Ma thứ sáu (1683 - 1706) - người có trình độ học thuật rất cao thâm và cũng là một nhà thơ.
Tôi gắng suy nghĩ: “Thời đó, đổi núi dời sông chuyển tượng Phật, không phải là để tu thân, mà chỉ vì trên đường đời có thể gặp bạn?”.
“Đúng đấy, Thương Ương Gia Mục Thố, vị Đạt Lai Lạt Ma[4] thứ sáu, sau này khi bị chính quyền Phật giáo đấu tranh phế truất, bị đày lên phương bắc, nhưng khi đi đến Nam-co thì không thấy tung tích đâu.”.
[4] Theo truyền thống của người Tây Tạng, Đạt Lai Lạt Ma là hiện thân lòng từ của chư Phật và Bồ Tát, người chọn con đường tái sinh trở lại kiếp người để cứu giúp chúng sinh. Kể từ vị Đạt Lai Lạt Ma thứ năm, trở thành người lãnh đạo chính trị và tinh thần của Tây Tạng. Vị Đạt Lai Lạt Ma hiện nay là vị thứ mười bốn.
Tôi lại bật cười, nước hồ sáng bóng đến chói mắt: “Không thấy tung tích đâu à, thế thì chắc chắn là đã ra đi trong hạnh phúc rồi. Cậu thấy chưa, có phải là ngài thấy Nam-co đẹp như thế này, lại nảy sinh ý muốn được có một giấc ngủ dài ở đây”.
Tôi sờ đầu một cách ngốc nghếch: “Ngốc quá, không được rồi, có lẽ là không khí không đủ phản ứng với cao nguyên, nên tớ trở nên đơ đơ rồi”.
Cậu ấy xoa đầu tôi: “Đúng đấy, đến đây là lại bắt đầu thấy đau thương rồi, thật không giống cậu trước đây chút nào”.
“Tớ à, không giống tớ, vậy tớ là ai?”.
“Dụ Tịch là ai à, thôi được rồi, lại ăn cơm đi, ngủ sớm chút ngày mai còn phải đi Nhật Ca Tắc đấy”.
Khách sạn nghỉ lại buổi tối đó rất sơ sài, có thể nghe thấy tiếng gió rít qua từng song cửa. Trong bóng đêm, tôi lại bị sốt cao nữa, cả người nóng hầm hập nhưng lại thấy lạnh đến run người.
Những cơn nóng cứ từng cơn tùng cơn dội đến, thoải mái được một lúc lại có một cơn nóng khác đến, tôi biết có ai đang nắm lấy tay tôi, gọi tên tôi, và tôi cố gắng mở mắt ra cũng chỉ nhìn thấy cái bóng mơ hồ.
Giống như là tôi đang ở ranh giới vòng tròn của sự sống và cái chết, mỗi một vòng tôi đều không muốn cố gắng nữa, tôi muốn nhắm chặt mắt, chẳng muốn nghĩ gì nữa, chính bóng đêm đã đưa tôi đến ranh giới tuyệt vọng đó.
Nhưng tôi vẫn còn có nhận thức, tôi biết mình đang khóc. Trong đầu toàn là hình ảnh của Cố Tông Kỳ. Nếu chẳng may tôi không còn nữa thì người đầu tiên tôi thấy có lỗi chính là anh. Tôi vẫn chưa nói cho anh biết tôi yêu anh, và tôi không cam tâm vì chưa nói ra được.
Nước mắt tôi bỗng trào ra, lăn dài xuống những lọn tóc.
Bây giờ tôi đã hiểu, cái gì gọi là chết không nhắm mắt; còn thảm hơn là trước khi chết không đợi được đoạn kết của Vua cướp biển.
Cứ miên man như thế đến quá nửa đêm, lúc trời sắp sập tôi tỉnh dạy. Ánh nắng buổi sớm mai xuyên qua cửa sổ, gần như là được sống sót sau đại họa người tôi mềm nhũn như bông. Tần Chi Văn đẩy cửa bước vào, ôm lấy tôi: “Cuối cùng tớ đã tìm thấy xe về rồi. Bây giờ chúng ta đi ra sân bay, không thể tiếp tục như thế này được nữa rồi”.
Tôi khẽ cười: “Tớ có bị đưa đến viện Đông Hoa không?”.
“Có thể”.
“Mất thể diện quá”.
Cậu ấy ôm chặt tôi, còn trêu tôi: “Không sao, cậu mất thể diện đã không phải chỉ một đôi lần mà, đáng lẽ phải rất quen rồi chứ”.
“Tớ có cảm giác sẽ có người giết mình”.
“Không sao cả. Mà không phải là cậu coi thường chuyện sống chết sao?”.
“Không, bây giờ tớ rất hẹp hòi. Thực ra là tớ rất sợ chết, sợ đến muốn chết ấy.
Tớ sợ lúc mình chết vẫn chưa lĩnh hội được hết cái đẹp của cuộc sống, cái thú vị của tình yêu nam nữ. Tớ sợ lúc mình chết mọi người sẽ khóc thương mình, tớ sợ lúc chết Cố Tông Kỳ sẽ không ở bên tớ nữa.
Tớ phải theo anh ấy mãi, theo anh một cách đáng thương mà oán giận; khiến anh ấy cả đời này không thể yêu ai khác, không thể lấy vợ được”.
Mang ý niệm này đến lúc lên máy bay, ôxy trong cabin máy bay nhiều làm tôi thấy đầu không nặng như trước nhưng vẫn thấy sốt và ớn lạnh, tâm trí mơ màng, thế là tôi lại vừa mơ một giấc mơ lạ kỳ.
Tôi mơ thấy mình đang nằm trên giường, xung quanh toàn một màu trắng xóa.
Có người đang khóc, khóc nghe não nề đứt đoạn, tiếng khóc không to nhưng đau buồn. Cơ thể bé nhỏ ngồi trong góc phòng, tôi gượng ngồi dậy đi đến vỗ vai người đó: “Đừng khóc nữa, ồn quá.”
Cô ngước mặt lên, tôi giật mình, đó là khuôn mặt tôi lúc còn nhỏ, tôi đờ người ra nhìn khuôn mặt quen thuộc đó, người đó cũng bình tĩnh nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: “Cút!”.
Tôi giật mình tỉnh dậy.
Tỉnh lại, lại là một màu trắng vây quanh, và còn có thêm ánh đèn sáng đang bay bay trước mắt tôi.
Cơ thể tôi không còn chút sức lực nào. Tôi phát hiện ra trên tay mình có chất lỏng lành lạnh đang từ từ đi vào trong huyết quản.
Tôi nheo mắt lại, yếu ớt hỏi: “Có phải là tôi bị sét đánh không?”.
Tại sao cả người tôi lại có cảm giác…
“Không sao rồi”.
Nước mắt tôi bỗng trào ra, tu tu khóc: “Cố Tông Kỳ…”.
Giây phút đó tôi bức xúc đến mức muốn đâm đầu vào tường, không thì chạy ôm lấy dây điện trăm nghìn Ev.
“Ồ, cô bé này thật nhẫn tâm đấy. Có người yêu là quên luôn cả bố mẹ, tỉnh dậy là gọi tên Cố Tông Kỳ, ha ha ha…”.
Tôi khó khăn quay đầu lại, bố nuôi tôi đang đứng bên cạnh, tôi nhẹ nhàng phản đối lại: “Con không thấy bố mà, bố chẳng thể trách con được, mà Cố Tông Kỳ cũng đâu phải là người yêu của con”.
Nói được mấy câu tôi đã toát hết mồ hôi: “Con muốn uống nước”.
Cố Tông Kỳ đưa cốc nước cho tôi, nước vẫn còn ấm, tôi uống liền hai ngụm: “Đắng, nước đắng quá, con muốn uống nước ngọt”.
Anh đỡ lấy cốc nước: “Đợi chút. Anh thêm đường vào cho em”.
Anh rảo bước ra khỏi phòng bệnh.
Bố nuôi sờ trán tôi, trán tôi cũng bắt đầu ra mồ hôi, cũng là hiện tượng mồ hôi bình thường, bố cười: “Tốt rồi, bắt đầu hạ sốt rồi, không cần đắp quá nhiều chăn, nhưng cũng đừng bị cảm nữa”.
“Xấu hổ quá thôi”.
Bố nuôi lườm tôi: “Con còn biết xấu hổ à. Bố thấy con đẻ ra đã khắc Tiểu Cố rồi”.
“Con làm sao như anh ta, con làm sao mà như thế được. Con bây giờ đã đen đủi phải nằm ở đây rồi, rốt cuộc là ai khắc ai?”.
Bố nuôi “khà khà” hai tiếng, nói: “Bố đi làm phẫu thuật đây, có chuyện gì thì con gọi bác sĩ điều trị của con, bác sĩ Cố ấy nhé”.
“Ơ hay!”.
Được một lúc thì Cố Tông Kỳ quay lại, rót một cố nước đưa cho tôi: “Ra mồ hôi rồi, chắc là đã hạ sốt rồi đây”.
Tôi thử một ngụm: “Nóng!”.
Anh ngờ vực cầm cốc nước: “Sao lại nóng được chứ, rõ ràng là…”.
“Đắng quá, anh thêm đường gì vào vậy, đắng lắm”.
Cái bản tính của tôi lại trỗi dậy, cau có nhìn anh. Hai ngày không gặp anh tôi đã nhớ anh như thế, vừa hoan hỉ vừa thấy tủi thân. Hình như tinh thần anh không được tốt lắm, dưới mắt hằn lên quầng thâm vệt lên những tia máu đỏ.
Anh nhẹ thở dài, chăm chú nhìn tôi: “Dụ Tịch à, sao em lại kỳ cục như thế”.
“Em kỳ cục chỗ nào?”. Tôi ấm ức nhìn anh: “Em đối với anh như thế này, anh bảo được hay không được, nếu anh nói là không được thì em sẽ lập tức đi, sau này sẽ không làm phiền anh nữa”.
Liền sau đó tôi định tung chăn ra nhảy xuống đất.
Anh giữ lấy tôi, cười cười và nói: “Nếu anh nói được thì sao?”.
Tôi như chết đứng.
Phút giây đó đầu tôi như trống rỗng, chỉ là không ngừng đổ mồ hôi thôi, đến cả tim tôi cũng bắt đầu ra chút mồ hôi.
Cố Tông Kỳ nhìn tôi, ánh mắt anh dịu dàng, tôi thoáng nghĩ đến nước hồ Nam-co, trong xanh như ngọc một màu xanh bình yên đánh thức trái tim tôi.
Anh vòng người sang, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào những lọn tóc bên tai tôi, không nói gì cả chỉ cười mỉm. Mặt anh càng lúc càng tiến gần, cảm giác chạm nhẹ giống ngày đó lại đến.
Tôi nhắm mắt, căng thẳng đến mức không dám thở.
Giống như loại kẹo mềm mà tôi thích, giữa hai bờ môi là hương vị ngọt ngào.
Tôi như muốn cắn nhẹ nó, cảm giác yêu thương giận hờn và vội vã muốn chiếm hữu lấy tôi.
Nhưng tôi như không làm chủ được cơ thể mình vậy, nụ hôn của anh ngọt ngào quá, trên bờ môi tôi vẫn đọng lại hương thơm. Cảm giác yếu đuối lại xuất hiện.
Một lúc lâu mới thôi, đôi mắt sáng của anh nhìn tôi làm mặt tôi nóng bừng lên, chẳng nghĩ gì đã nói: “Cố Tông Kỳ, môi anh ngọt quá”.
Anh cười thầm: “Bây giờ thấy ngọt, lúc nãy còn nói đắng đấy”.
Tôi xấu hổ quá liền với lấy cốc nước uống: “Lúc nào thì em có thể xuất viện?”.
Anh có vẻ ngạc nhiên: “Giáo sư Trần chưa nói với em à?”.
“Nói gì?”.
“Dụ Tịch, lần này em bắt đầu có những phản ứng cao nguyên nhưng sau này chứng sốt đau bụng buồn nôn thực ra chính là phát tác chậm của bệnh viêm ruột thừa cấp tính. Do em đã uống thuốc giảm đau nên triệu chứng không rõ rệt”.
“Có lúc nào em thấy bụng dưới bên phải hơi đau, nhưng chỉ một lúc thôi rồi lại thấy bình thường không?”.
“Có ạ. Vậy bây giờ phải làm thế nào?”.
Anh cười cười: “Bây giờ phải tuân thủ điều trị, nhưng đề nghị em nên phẫu thuật cắt bỏ”.
“Ai là bác sĩ điều trị của em?”.
“Anh”.
“Ồ”.
Tôi không đủ tự tin để nhìn anh: “Sao em lại thảm thế nhỉ. Không được, không được đâu. Sao lại là anh làm bác sĩ điều trị của em, anh là bác sĩ điều trị thì em chắc chắn không thể làm một bệnh nhân ngoan ngoãn được”.
Anh bật cười, đôi lông mày cong cong rất đáng yêu: “Thế nào là bệnh nhân ngoan ngoãn?”.
“Nghe lời bác sĩ, ăn đúng bữa, bị bác sĩ đặt lên bàn sờ sờ khám khám, bị hộ lý day day, bác sĩ sẽ day đến mức khắp người toàn vết thâm, cuối cùng thì em cũng vẫn phải cảm ơn ân đức của bác sĩ”.
Cố Tông Kỳ cười, trỏ ngón tay vào trán tôi: “Em không làm được à?”.
Tôi đưa tay ra, nắm lấy tay áo anh, nhìn chằm chằm anh: “Không được”.
“Tại sao?”.
Tôi nhếch mép cười, nheo mắt nhìn anh: “Anh lại gần đây, em nói nhỏ cho anh biết”.
Tôi vội thơm lên khóe môi anh: “Vì cái này”.
Đúng là như kẹo hoa quả, cũng một hương vị vừa thơm lại vừa thanh ngọt.
“Cô bé này, đúng là nghịch ngợm quá”. Anh không tức giận chút nào, đôi mắt đẹp như biết cười: “Buổi trưa em muốn ăn gì, anh mua cho em”.
“Đồ ngọt, nóng nhưng không được nóng quá cũng không được khô quá”.
“Thế thì ăn cháo? Cháo bát bảo quế viên táo nhé?”.
“Vâng, em đói rồi, nhanh lên nhé”.
Tôi cười hi hi nhìn anh, trong lòng tràn ngập niềm vui: “Cố Tông Kỳ, mình như thế này liệu có vi phạm quy định của bệnh viện không, bác sĩ không được trêu chọc bệnh nhân, anh có lẽ nào bị trừ lương không?”.
Anh cười: “Chắc là không đâu, anh cũng không rõ”.
Lại vẫn là anh chàng Cố Tông Kỳ bản tính chán ngắt kia rồi. Tôi vừa hạ sốt được một chút nên cơ thể vẫn còn yếu, nhất là tham gia mấy trò nghịch ngợm đó nên càng thấy mệt, tôi kéo chăn lên, nói: “Em mệt”.
Anh chau mày, gập cánh tay tôi đang được truyền nước lại khi tôi còn chưa kịp hiểu xem có chuyện gì anh đã xé băng dính, nhanh chóng rút kim truyền ra, nói: “Bé ngốc này, em nhìn đi, cử động nhiều quá nên bị sưng rồi đây này”.
Anh cầm lấy tay tôi, những ngón tay di di trên bàn tay tôi, quở trách: “Đừng cử động nhiều, đợi một lát nữa sẽ truyền tiếp. Em lạnh không? Có cần anh lấy cho em một túi sưởi không?”.
Tôi tủi thân nói: “Em không muốn truyền nữa đâu, đợi chút đã, em nằm một lúc. Để ăn cơm xong được không?”.
“Được”.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, tôi nhắm mắt lại và cố gắng ngủ tiếp. Xung quanh là ánh đèn sáng, đây là một ngày tươi sáng hiếm có của mùa đông. Khung cửa sổ hé một khe hở nhỏ, gió mát và hơi ấm của điều hòa trong phòng hỗn tạp với nhau thoang thoảng bên tai tôi.
Tôi khẽ mỉm cười, tôi như đang ở trong hiện thực mà cũng như đang trong mơ, đến cả tôi cũng không rõ nữa. Trên khóe miệng vẫn còn hiện hữu một cảm giác hạnh phúc.
Lúc đó tôi có rất nhiều điều muốn nói với Cố Tông Kỳ, rất nhiều rất nhiều, nhưng tôi lại không biết phải nói gì. Nghĩ lại những hành động vừa rồi của mình, thấy thật ngốc nghếch. Tôi rõ ràng nên thấy ngại ngùng mà chui đầu trốn trong chăn đằng này tôi lại chủ động hôn anh.
Tôi chỉ là muốn gần gũi anh hơn, bất kể là dùng cách nào để anh thuộc về không gian riêng của tôi. Tình cảm của tôi và anh gần như sự gần gũi phụ thuộc, những thứ đó là tình yêu tôi bị thiếu hụt, muốn dùng một cách khác để đạt được tình cảm đó.
Tôi chẳng là ai cả, tôi chỉ là Dụ Tịch, yêu một người nghĩa là không được cố tình che giấu, dựa vào cảm giác để có được tình yêu, khi đó tôi sẽ thấy rất vui vẻ.
Tôi hôn vì yêu, vì tình yêu đến đỉnh điểm nên nguyện được chia sẻ tình cảm, không có gì là cố ý và lạnh nhạt dè dặt cả.
Tôi nghĩ, đây chính là cách tôi yêu Cố Tông Kỳ.
Trong lúc nghĩ vẩn vơ, tôi lại chập chờn ngủ, rất lâu sau đó nghe thấy tiếng nói ngoài cửa, là giọng nam nghe giọng trẻ con non nớt nhưng âm sắc lại như tiếng một người dẫn chương trình của kênh CCTV[5].
[5] CCTV - China Central Television - Đài truyền hình trung ương Trung Quốc.
“Không sao, không cần khách sao, ừ… Có thể xem một chút không, không nói gì cả, chỉ thấy rất hiếu kỳ”.
Sau đó là tiếng của Cố Tông Kỳ: “Đợi cô ấy tỉnh đã”.
“Tôi gõ cửa xem đã”.
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, tôi đáp lại theo phản xạ: “Ai đấy”.
Một âm thanh đẹp trong trẻo nhưng rất gần gũi vọng vào: “May I come in?”.
Tôi bừng tỉnh, trả lời một cách bản năng: “Yes, please”.
Cửa được mở ra, tôi ngạc nhiên nhìn người khách đó, nhìn thoáng qua anh rất giống Cố Tông Kỳ nhưng nhìn kỹ thì lại khác nhau. Đôi mắt hơi dài nhưng lại là mắt một mí, lúc khép lại khóe mắt cong cong, đôi mắt biết cười mà đó lại chính là tiêu chuẩn đôi mắt đẹp của Cố Tông Kỳ, đôi mắt lúc cười thì sáng ngời giống như ánh sáng chiếu rọi xuống mặt biển.
Anh ta mập hơn Cố Tông Kỳ một chút, hai má phinh phính như trẻ con, tuổi cũng trẻ nhưng không cao như anh.
Vị khách chưa kịp mở lời thì tôi đã nói: “Giống nhau quá, hai người… là anh em à?”.
“Không phải anh em ruột, là anh em họ thôi nhưng rất giống nhau nhỉ?”. Anh ta cười nhìn ngô ngố như Cố Tông Kỳ lúc tôi chủ động nói chuyện với anh. Tôi phân vân có lẽ nào dáng vẻ ngô ngố đó là di truyền?
Cố Tông Kỳ đến bên giường tôi, sờ trán tôi: “Hạ sốt rồi, một lúc nữa hộ lý sẽ đến đo nhiệt độ”.
Tôi ngước nhìn người khách: “Anh ấy tên gì?”.
“Cố Tông Ngữ”.
“Không phải anh em họ à? Sao hai người lại cùng tên đệm?”.
Cố Tông Kỳ đang định trả lời thì Cố Tông Ngữ đẫ cướp lời: “Bố và mẹ tôi cùng họ, bố và mẹ anh ấy cùng họ, nên rõ ràng là giống nhau rồi, đỡ phải nhớ nhiều tên làm gì”.
Vấn chưa nói dứt lời thì ngoài cửa vọng đến tiếng giày, tôi nghe thấy chói tai quá. Quả nhiên là cái cô thiên kim tiểu thư kia, người mà khiến tôi phải cưỡng hôn Cố Tông Kỳ đang đứng ngoài cửa: “Tông Kỳ…”.
Ồ, lại còn gọi tên riêng thân mật nữa, tôi muốn nhảy lên, anh đã là người của tôi rồi lại bị người con gái khác gọi tên riêng nữa. Tôi vừa lấy lại bình tĩnh thì thấy cô ta giật mình nói: “Tông Ngữ, sao anh cũng… trở về rồi?”.
Tiếng cô ta nói nghe như tiếng máy xoa lông, lông trên người cô ta dựng lên nhưng chỉ trong phút chốc lại rủ xuống, Cố Tông Ngữ “ừ” một tiếng: “Anh về đã gọi cho em rồi, lúc đó mẹ em nghe điện thoại…, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi…”.
Cố Tông Ngữ bật cười, xua xua tay với Cố Tông Kỳ: “Xem xong rồi, thôi không làm phiền nữa, ha ha, tôi đi trước đây”.
Tôi đã hiểu, cũng lờ mờ đoán được ngụ ý của anh ta.
Tôi nói: “Cô ấy và gia đình anh chắc có quan hệ họ hàng nhỉ, hoặc là có một mối quan hệ gì đó rất tốt đẹp?”.
“Ừ”. Anh thành thật nói: “Ông ngoại cô ấy và ông anh là anh em”.
“Ông anh tên gì, ông ngoại cô ấy nữa?”.
Anh không giấu diếm nói ra hai cái tên ABC, ABD gì đó, tôi đắc ý cười: “Cố Tông Kỳ, em nhớ rồi, nhớ kỹ rồi đấy, có sợ em lên Baidu, google tra cứu không?”.
“Không”. Anh cười: “Cô bé ghê gớm này, lại còn Baidu nữa, anh không lừa em đâu”.
Tôi cười nghiêm túc, nhìn anh: “Trước em đã ghen vì cô ấy, thật mất thể diện, sao anh không nói cho em sớm hơn?”.
Mặt anh không hề biến sắc: “Em cũng đâu có hỏi anh”.
“Em hỏi thì anh sẽ nói sao?”.
“Ừ, chắc chắn rồi”.
“Á”, tôi lườm lườm anh, lại nằm xuống giường: “Lừa em!”.
Anh nhìn tôi ngán ngẩm: “Tịch Tịch à, phải thế nào thì em mới tin anh, lúc đó em cũng không đến tìm anh, anh nghĩ là em bận, em cứ đến tìm anh là lại làm anh mất thể diện, anh nghĩ là chuyện khác..”.
Tôi như đang thấy xung quanh tôi là màu xanh, anh đang đứng trong ánh sáng ấm áp của ánh mặt trời. Trong tim tôi, là tiếng dương cầm véo von, lúc trầm lúc bổng.
Tôi nói: “Cố Tông Kỳ, anh gọi em gì vậy?”.
Anh nhìn tôi chằm chằm: “Tịch Tịch, sao thế?”.
Tôi lại bật cười, khóe mắt cong cong. Giọng trầm ấm của anh giống như tia nắng ấm trong mùa đông, sưởi ấm trái tim tôi: “Nói lại lần nữa đi, anh gọi em gì vậy?”.
Anh đã hiểu được ý đồ của tôi. Liền gọi: “Tịch Tịch”.
Anh nhẹ nhàng đặt tay tôi trong lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng hỏi: “Không hay à? Anh thấy giáo sư Trần thường gọi thế này…”.
“Hay”. Tôi nghịch ngợm vẽ lên lòng bàn tay anh những vòng tròn: “Anh gọi em tất cả đều hay hết, mà em cũng thích anh gọi em là cô bé ngốc, cảm giác rất… rất dễ chịu, giống như đã yên lòng vậy”.
“Ồ, còn gì không?”.
“Còn cúc áo nhỏ, em có kỳ cục đến thế không?”.
Tôi đã làm nũng rất thân mật thế như thế với Cố Tông Kỳ, ngả đầu vào vai anh, trong căn phòng ngập tràn ánh nắng, tôi như đang ngà ngà say, vậy mà tôi vẫn không hiểu tại sao giữa chúng tôi có thể tiến nhanh được như thế này sao.
Hình như là đã làm nũng anh khá lâu, sau một hồi lâu ngắm nụ cười rạng rỡ của anh, khiến những gợn sóng trong trái tim tôi lại trào lên, tất cả đều là những chuyện từ rất lâu rồi.
Sự gần gũi hiện diện trên khắp cơ thể tôi.
Buổi chiều, chủ nhiệm đến phòng thăm bệnh, theo sau là một đoàn sinh viên đều nhìn tôi và Cố Tông Kỳ cười đầy ẩn ý, trong đó có cả những thực tập sinh hoạt bát một cách hơi thái quá, ai nhìn thấy tôi phải tiến hành phẫu thuật cắt ruột thừa cũng đều hào hứng khác thường.
Còn tôi thì lại chìm vào giấc ngủ mang theo hạnh phúc nhỏ bé kia.
Tôi ngủ cả buổi chiều và lúc tỉnh dậy thì trời đã tối rồi, lại ra bao nhiêu mồ hôi có lẽ là đã làm ướt cả bộ quần áo bệnh nhân rồi, tôi thấy dễ chịu hẳn.
Ánh sáng nhẹ ngoài hành lang hắt vào phòng như báo hiệu sự may mắn sắp tới.
Trên bàn của giường bệnh là bình nước giữ nhiệt của anh, bên trong vẫn còn nước mật ong. Tôi uống một ngụm, ấm vừa miệng. Không biết có phải do bệnh nhân thường yếu đuối hay không, mà tôi ở tuổi hai mươi tư này chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình có được sự quan tâm như thế.
Tôi bỗng rất rất nhớ anh.
Vậy là tôi liền thay một bộ quần áo bệnh nhân khác, đến phòng bác sĩ tìm anh.
Còn chưa đi đến gần phòng đã nghe thấy tiếng quát của phó chủ nhiệm: “Viết cái bệnh án dở thế này à, viết lại, còn nữa, sáng nay hỏi các anh chị tình trạng bệnh nhân thì chẳng ai trả lời được, làm ăn kiểu gì vậy, sáng mai hỏi lại mà còn nói không biết thì đừng đến đây nữa”.
Một cái bóng vụt qua, trong phòng im lặng như tờ.
Tôi bước qua phòng thấy Cố Tông Kỳ đang ngồi trước màn hình máy tính khẽ cười, vài bác sĩ nội trú cũng đang cười, chỉ có mấy bác sĩ thực tập là đang chán nản.
Tôi khẽ bước đến chỗ Cố Tông Kỳ, giật giật áo anh, anh vội đứng dậy: “Em tỉnh rồi à, sao không gọi anh?”.
Tôi hỏi: “Các anh cười gì vậy?”.
Lại một trận cười nữa, có anh bác sĩ nội trú nói với tôi: “Chẳng biết có thực tập sinh nào đã viết trong sổ theo dõi bệnh nhân là hôm nay di chúc kể trên đã được phó chủ nhiệm thực hiện. Kết quả là phó chủ nhiệm vẫn đang sống khỏe mạnh đã giáo huấn cho một trận tơi bời”.
Tôi nghe thấy thế cũng bật cười, Cố Tông Kỳ nhìn tôi cười, khẽ nói với tôi: “Đừng kể chuyện này ra ngoài nhớ, mất thể diện lắm”.
Mấy thực tập sinh cũng đang cười, anh bác sĩ nội trú đó trừng mắt nhìn họ: “Các em chẳng có tiến bộ gì thế, sổ theo dõi bệnh nhân mà cũng không biết viết. Lần trước tôi thấy một lỗi sai trên đó đã cười vỡ bụng rồi. Bệnh vàng da chưa có nguồn gốc, khả năng bị viêm mật virut, hỏi tình trạng bệnh thì trước kia cô là dê núi to, chồng cô là dê núi nhỏ, gia đình họ nếu không phải là dê núi to thì là dê núi nhỏ… Tôi hỏi này, các em có phải là đều quen dùng phiên âm viết hả, cách này không thể không gây ra những sai lầm đấy!”.
Tôi không nhịn cười được, Cố Tông Kỳ nói với những thực tập sinh đó: “Kiểm tra lại hết sổ theo dõi bệnh nhân đi, đừng để khi chủ nhiệm thấy lại có chuyện đấy. Lần trước tôi có xem một bản thăm dò mổ đẻ, tiện tay đã sửa luôn chữ “mổ” rồi. Rồi còn những cái gì mà hôm nay chủ nhiệm đi thăm phòng bệnh đã nói những gì gì đó, đừng có viết vào sổ kẻo lại bị mắng nữa đấy”.
“Đúng đấy, những cái gì mà hôm nay trời nắng, không mây, tôi và chủ nhiệm đi kiểm tra, đứng bên giường bệnh nhân mà trong lòng tôi rất lâu vẫn không lấy lại bình tĩnh được, bệnh nhân cười, chủ nhiệm cười, tôi cũng cười… Những câu này đừng có viết vào nữa”.
Cả phòng cười ầm lên.
Trên bàn Cố Tông Kỳ có một quyển tạp chí tiếng Nhật, tiện tay cầm lên xem nhưng tôi không hiểu, lật đến một trang tôi thấy có một tấm vé máy bay.
Là vé chiều nay đi Lhasa, rõ ràng là vô nghĩa rồi.
Anh vẫn đang nói với mấy thực tập sinh về việc ghi chép sổ theo dõi bệnh nhân. Anh chăm chú nhìn lên màn hình máy tính, thân người nghiêng về phía trước sao mà chăm chú thế, tập trung thế.
Một lúc sau thì anh quay lại hỏi tôi: “Đói không đã muốn ăn gì chưa?”.
Tôi đưa tay ra, trong bóng đêm thần bí tôi nắm lấy ngón tay anh, nói: “Cố Tông Kỳ, anh đi Lhasa để tìm em phải không?”.
Anh gật đầu.
Tôi lại hỏi: “Nhưng mà con muỗi kia sẽ không nói cho anh biết em ở đâu, em không cho anh ấy nói thì anh ấy sẽ không nói, vậy anh sẽ tìm em ở đâu?”.
“Không biết”. Đôi mắt anh bình thản nhìn tôi, long lanh như những giọt nước đang thấm dần vào trái tim tôi, anh nói: “Anh nghĩ, có lẽ là sẽ ngồi đợi ở sân bay, dù sao thì cuối cùng em cũng sẽ quay trở lại, phải không?”.
Tôi nhìn anh ngạc nhiên.
Im lặng một lúc, anh bỗng nói: “Tịch Tịch, anh rất sợ đột nhiên em biến mất không quay trở lại nữa, không có cách nào có được mãi mãi, chính là cảm giác này”.
Tôi đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy anh, tiếng vải nhẹ cọ vào nhau vang lên. Tôi bật cười, không biết dùng nước mắt hay là nụ cười để diễn tả tâm trạng lúc này. Bóng đêm ngoài cửa sổ, ánh sáng trong phòng, hai thế giới khác biệt.
Lại có hơi thở quen thuộc hòa lẫn vào nhau.
Trái tim tôi rung lên, tôi lại hỏi: “Cố Tông Kỳ, chúng mình… có phải là đã quen nhau lâu rồi, nhưng em lại quên không?”.
Cố Tông Kỳ bình thản nhìn tôi, bỗng cười lên, anh kéo tay tôi, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay anh xoa xoa, tôi thấy lòng bàn tay anh nhỏ bé vì vết chai nhỏ do cầm bút, có sự rung động của hai trái tim.
“Sao lại nghĩ như thế nhỉ?”. Trán anh dần áp sát vào tóc mái tôi, hai hơi thở như đang hòa vào nhau.
Tôi thấy hơi bối rối, vuốt nhẹ mái tóc: “Cảm giác rất kỳ lạ, vốn là rất lạ lẫm nhưng lại trở nên quen thuộc”.
Cảm giác đó, tôi cũng không thể nói rõ được, tự nhiên giống như hơi thở không thể thiếu được nó.
“Tịch Tịch, em có thấy vui khi sống cuộc sống như bây giờ không?”.
Tôi gật gật đầu.
“Thế thì được rồi, nếu cuộc sống của em vui vẻ rồi thì chẳng cần phải đi theo đuổi một việc không tồn tại nữa. Thực tế là cả đời người những điều phiền muộn có thể sẽ rất nhiều mà cũng có thể sẽ ít, chủ yếu do em sống thế nào, sống chẳng phải là để vui hơn, hạnh phúc hơn sao”.
Tôi lại trầm ngâm.
Anh kéo tay tôi, nhẹ nhàng siết chặt lại, rồi lại giảng giải: “Có phải em sợ mình mất trí mới có những ảo giác này?”.
Tôi mím miệng: “Vâng”.
“Cô bé ngốc này, không phải đã nói với em về những biểu hiện của bệnh mất trí sao? Sao vẫn chưa tin nhỉ?”.
“Thế là em nghĩ nhiều à? Không thể, không thể nào, Cố Tông Kỳ, em không tin”.
Khoảnh khắc đó, tay anh hơi run, có âm thanh khe khẽ phá tan đi bầu không khí im lìm đó bởi tiếng bàn phím phát ra từ văn phòng, và tiếng người ồn ào.
Nỗi đau đó phút chốc cũng từ lòng bàn tay anh truyền sang trái tim tôi.
Anh đứng dậy ra hiệu cho tôi quay về phòng bệnh. Vào trong phòng rồi anh đóng cửa, kéo tôi lại bên giường ngồi, đặt tay tôi vào lòng bàn tay anh một cách tự nhiên.
Đó như là một cách truyền sức mạnh và sự cổ vũ cho tôi.
“Tịch Tịch, không phải là mất trí, đó chỉ là hiện tượng phức tạp hơn một chút thôi, chỉ là, bây giờ chúng mình đang rất tốt, em cũng vui vẻ, tại sao còn phải đi nghĩ một việc khác làm gì nữa?”.
“Nhưng đúng là em đã quên rồi đúng không?”.
Anh lại cười nhưng không phải nụ cười thoải mái mọi khi mà có phần gượng gạo: “Tịch Tịch, không phải lo lắng, em sẽ nhớ lại, anh đảm bảo đấy, chỉ còn là vấn đề thời gian thôi”.
Tôi thấy không xuôi lắm nhưng đưa tay ra chạm vào đôi lông mày đang hơi cong cong lại của anh: “Anh chau mày trông xấu lắm”.
Cổ tay bị bóp nhẹ, sau đó người bị kéo vào trong lòng anh ấm áp, khoảnh khắc đó tôi thấy trong mắt anh rất nhiều tâm trạng, rối bời nỗi buồn hay là sự mềm yếu.
Nhưng tôi bắt đầu thấy lòng đau nhói, vòng tay ôm lấy bờ vai anh, hơi ấm cơ thể anh truyền sang tôi như ánh mặt trời mùa đông ấm áp, tôi nói nhỏ vào tai anh: “Bác sĩ Cố, nếu có bệnh nhân bị bệnh không thể cứu chữa được, anh có nói bệnh tình cho họ biết không?”.
Anh đứng sững lại, không trả lời.
“Em là bệnh nhân của anh, nếu anh đã không chịu nói cho em biết thế thì anh không cần nói gì cả, em hỏi gì thì anh chỉ cần gật hoặc lắc đầu nhưng không được nói dối em”.
“Được”.
“Trước đây chúng ta có quen nhau?”.
“Ừ”.
“Hai chúng ta trước đây là người yêu?”.
“Ừ”.
Tôi thở dài, áp một bên mặt vào ngực anh, ngước nhìn mắt anh và anh cũng nhìn tôi. Đôi mắt quen thuộc như thế, tôi bỗng nhiên cười lên: “Cố Tông Kỳ, có phải trước đây em đã đối xử với anh không tốt?”.
“…”. Anh dừng một lúc rồi nói: “Không phải”.
“Anh nói dối, nhất định là em không tốt với anh, đúng không? Có phải là em không để ý anh, hay là lấy anh để trêu người khác, hay là dùng anh để trốn một ai đó?”.
“Đều không phải”.
Tôi ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn anh, tóc mái anh khẽ xõa xuống đuôi mắt, đôi mắt anh ngước nhìn về một nơi vô định, một hồi lâu, anh nói: “Tịch Tịch à, trước đây em cho là anh rất phiền phức”.
Giọng anh trầm lắng nhẹ nhàng, khẩu khí nhạt nhẽo này giống như đang trong buổi thảo luận về thời tiết hôm nay vậy, như đang đặt mình bên ngoài để nhìn tất cả những hiện thực vô lý và bí mật này.
“Em tắt điện thoại? Không trả lời tin nhắn? Bực bội với anh?”.
“Đều không phải”.
“Thế thì là sao?”.
Anh không nói gì nữa, một lúc sau thở dài: “Sao chúng ta phải nói những chuyện không vui vẻ này chứ? Em đã quên rồi, sao lại phải tự tìm lại những chuyện không vui đó chứ?”.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh: “Lẽ nào là em không thích anh?”.
Cố Tông Kỳ nhìn tôi vẫn đôi mắt sâu thẳm mơ hồ đó.
“Em không yêu anh mà anh còn yêu em sao? Còn đến chắm sóc em? Em gây phiền hà cho anh, anh còn chịu đựng sao? Ở bên em anh không vui vẻ, tại sao còn chịu đựng em? Tại sao em quên rồi anh không rời xa em đi?”.
Không biết sao mà nước mắt tôi lại rơi: “Cố Tông Kỳ, bây giờ anh có thể cười vào mặt em, em thích anh, bây giờ rất rất thích anh. Anh thắng rồi đấy, và có thể đi đi”.
Đôi mắt mờ đi, tôi không xứng đáng nhìn thẳng mắt anh, thật ra là tôi không nhìn thấy gì cả chỉ thấy trước mắt mình những thứ mơ hồ đang bay nhảy.
Cảm giác như anh đang ôm lấy tôi, dần chặt hơn, từ tay đến eo, tôi lại đang đấu tranh, dứt bỏ một cách cảm tính: “Anh làm gì hả, em không cần anh thương hại, em có bị bệnh thần kinh cũng không cần anh phải thương hại…”.
Một nụ hôn ướt lạnh trên khóe mắt tôi, phút giây đó tôi đã bị tan chảy mất rồi.
“Cô bé ngốc ạ, nếu có một ngày mà em không nói những câu vớ vẩn này thì anh không yên tâm đấy”.
Nụ hôn của anh đã kìm lại được những giọt nước mắt của tôi, một cách nhẹ nhàng như gió mùa xuân vậy.
Lại như vừa uống xong một liều thuốc an ủi nên trái tim tôi đã bình tâm lại rồi.
Trong lúc mơ hồ tôi mở mắt nhìn, anh đang hôn khóe môi tôi, đôi mắt anh khẽ khép lại và trong tia sáng mờ ảo tôi thấy hàng mi anh khẽ rung rung.
Giờ đây lúc anh hôn, tôi lại chẳng tập trung. Trước đây anh yêu tôi, tôi lại chẳng thèm để ý, có phải là tôi đã mắc rất nhiều sai lầm không?
Hình như là cảm nhận được tôi đang mất tập trung, anh buông ra, mở mắt. Tôi thấy trong đôi mắt anh là sự dịu dàng sâu thẳm nhưng rồi tôi lại phá lên cười.
Cố Tông Kỳ hơi sốc, dưới ánh đèn vàng trên mặt anh quả thực là hiện lên hai chữ nghi ngờ, nhưng tôi đã nhanh chóng áp bàn tay lạnh băng của tôi lên hai má anh, quả nhiên một cơn sóng nóng cuộn lên.
Giây phút đó tôi nghĩ, nếu tất cả mọi chuyện tôi đều nhớ lại hết thì giờ đây tôi chấp nhận mọi sự trừng phạt đáng có.
Nhưng tôi đã không thể nhớ lại được nên tôi lại nhẹ nhàng nhìn vào mắt anh, mạch lạc nói rõ từng câu từng chữ: “Cố Tông Kỳ, nhân lúc em còn chưa yêu anh hơn nữa thì em cho anh một cơ hội suy nghĩ lại, sau này anh phải nhớ kỹ trước đây em không tốt với anh, anh có muốn rời xa em cũng sé không cho anh đi”.
Tôi lại nhấn mạnh câu nói của mình: “Em thích anh, thật đấy”.
Lúc đó nếu để nói là tôi yêu anh thì tôi cũng nói, dù sao thì những câu nói này không phạm pháp mà cũng không có gì đáng xâu hổ cả.
Anh khẽ cười: “Ừ”.
Tôi chỉ chờ có thế, mạnh bạo tiến đến hôn anh, như một đứa con gái lưu manh vậy. Tôi cắn nhẹ như cắn viên kẹo quả ngọt vào miệng, khẽ ngậm.
Nước quả thấm vào và vị ngọt ngào đọng lại giữa khóe miệng tôi.
Sau đó, lưỡi anh nhẹ nhàng cuộn lấy đầu lưỡi tôi khiến nụ hôn mạnh mẽ của tôi có chút hơi ấm của sự ham muốn. Đợi lúc tôi lấy lại tinh thần, bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng tình giống như một đóa hoa nổi bật trên giường đệm, môi tôi đã có một vết thương nhỏ chính là sự trả thù của anh dành cho nụ hôn mạnh của tôi.
Nhưng nụ hôn ướt át phía sau gáy làm tôi nóng bừng lên.
Anh lại hôn tôi, nóng bỏng, giống như màn pháo hoa được bắn trong buổi đêm mùa đông, mạnh mẽ, rực rỡ, khiến những muộn phiền trong đầu tôi tất cả đều vụt tan.
Đột nhiên như có một cái gì cưng cứng chạm vào gáy tôi, tôi nhìn thấy thẻ ảnh của anh và chiếc áo blouse. Một lúc sau như bừng tỉnh, tôi vội đẩy anh ra, chỉnh sửa lại quần áo, thở hổn hển và mắng anh: “Đồ đểu”.
Cố Tông Kỳ nhìn tôi, dở khóc dở cười, thế là tôi lại được dịp lấn tới: “Em sẽ tố cáo anh đùa cợt bệnh nhân, bác sĩ Kỳ ạ!”.
Anh lại càng được thể cười to: “Tịch Tịch, là em chọn trước đấy chứ”.
Tôi vội vã cài lại khuy áo, khẳng khái nói: “Xa thương gần thường, anh cách xa em ra”.
Nhưng anh lại bật cười, được một lúc sau anh ngoảnh mặt đi nhưng cứ cười cười khiến tôi chẳng biết làm sao cả, anh thôi cười nhưng đôi lông mày vẫn chau lại: “Tịch Tịch, mai em phải làm phẫu thuật, đến lúc đó chẳng phải là anh sẽ nhìn thấy hết sao?”.
Tôi đần người ra, rồi chỉ xuống phần bụng dưới bên phải: “Ở đây là ruột thừa nhỉ?”.
Anh gật gật đầu.
“Chỉ nhìn ở đây thôi mà, chẳng phải chuyện gì to tát cả, chẳng lẽ còn phải cởi quần áo à?”.
Cố Tông Kỳ hơi nhoẻn miệng cười, xoa xoa đầu tôi: “Ngốc thế, không phải cởi quần áo”.
“Thế thì được rồi còn gì, chẳng có gì sợ cả”.
“Nhưng phải cởi quần đấy, oa…”. Ánh mắt anh dõi theo khuôn mặt tôi, giọng anh có hơi không thoải mái: “Mà là cả… quần lót…”.
“Á…”.
Tôi như sắp khóc vậy.
Tình huống bất ngờ này nhanh chóng khiến tôi bối rối, trong lòng hiện lên câu hỏi: “Làm thế nào… làm thế nào đây?”.
Làm thế nào nhỉ, tôi làm sao có thể cởi hết đồ trước mặt Cố Tông Kỳ rồi nằm trên bàn mổ rồi bình tĩnh nói: “Anh làm đi!”. Trước tiên chưa nói đến chuyện mối quan hệ của chúng tôi thân mật đến mức đó thì cũng không thể tự nhiên mà nhìn thấy ngay trên bàn mổ được.
Tôi nắm chặt lấy quần mình, hai bàn tay xoa xoa.
Bây giờ tôi mới hiểu bọn sinh viên thực tập đáng ghét đó, ý nghĩa ánh mắt họ nhìn tôi và anh, rồi còn tràng cười đầy ẩn ý, bọn họ đã bị những bộ phim đen nuôi dưỡng, ám ảnh rồi, đen tối quá.
“Không cần!”. Tôi vất vả hét lên hai chữ này: “Không cần, em không làm phẫu thuật nữa”.
“Không phẫu thuật, là nhất định không được đâu”.
“Em không cởi!”.
“Cái đó cũng là không thể”.
Có lẽ là dáng vẻ bối rối của tôi nhìn tội nghiệp quá nên anh tử tế xoa đầu an ủi tôi: “Tịch Tịch, thực ra là không có gì cả…”.
Tôi gạt tay anh ra, tức tối nhìn anh: “Cái gì là không sao ở đây?”.
“Anh là bác sĩ, em là bệnh nhân…”.
“Á à, có phải là anh muốn nói với em, anh ngày nào cũng nhìn bệnh nhân cởi quần, ngày nào cũng thấy người lõa thể nằm trước mắt anh, đều nhìn quen rồi, anh đều nhìn quen rồi, có phải là cũng sờ quen rồi không?”.
Anh gượng gạo đứng bên cạnh: “… ừ, à, không phải…”.
Vậy thì có phải là anh thấy chuyện này bình thường, thực tế là một bác sĩ đã nhìn người lõa thể đến chai lỳ lãnh cảm, chợt nhớ đến anh bạn thuở thiếu thời kể với tôi về anh học khóa trên làm việc ở khoa phụ sản.
Anh bạn đó trông đúng là một trang nam nhi quân tử, cuộc sống riêng thì mọi người đều biết anh ấy sống không nhiều dục vọng.
Vì ở nơi toàn phụ nữ đó nhìn thấy nhiều rồi nên càng không có ham muốn dục vọng nữa.
Vậy là tôi lại nghĩ đến Cố Tông Kỳ một cách rất bình thường, vì nhìn thấy nhiều rồi nên trở thành hòa thượng đáng thương không ham dục vọng.
Lúc đó tôi muốn khóc mà chẳng khóc được.
Nhưng tôi vẫn bình thản nhìn anh: “Em muốn đổi bác sĩ!”.
“Tịch Tịch…”.
“Đổi bác sĩ!”, tôi dường như muốn cắt vụn giọng nói của mình ra rồi nói lại lần nữa, tôi nhìn anh uy hiếp: “Em bị gây mê toàn thân, ngấm thuốc mê rồi không biết chuyện gì nữa thì cũng không để anh nhìn thấy đâu, anh đừng tưởng bở!”.
Tôi nói xong, nhìn anh cười: “Hiểu rồi thì tốt, đừng để lúc em bị đưa vào phòng phẫu thuật ngẩng lên vẫn nhìn thấy anh đấy”.
Anh lắc đầu bất lực: “Được rồi, em còn có yêu cầu gì nữa?”.
Tôi vẫn nhắc lại câu hỏi kia, ánh mắt dõi theo anh: “Có thể không cởi được không?”.
“Cái này thì không thương lượng được”.
“Haizz, thật chẳng có tình người gì cả, phá vỡ quy định gì chứ”. Tôi tức tối nói: “Mặc xong quần áo, em phải về ký túc tắm rửa, thay giặt quần áo, phòng bệnh này có mạng wifi không nhỉ?”.
Anh cười: “Em nghĩ đây là khách sạn à?”.
“Ái chà, dịch vụ thế này à, đối xử với bệnh nhân phải giống như với thượng đế chứ”. Tôi nghĩ một lúc rồi lại bổ sung vài câu: “À, nếu mà trên giường bệnh đều là thượng đế thì thật tốt, không đúng à, thượng đế sẽ không bị bệnh được”.
“Cái đầu em cả ngày nghĩ được gì vậy, thôi được rồi. Mặc quần áo đi rồi đi ăn trước đã”.
Linh tinh thế mà cũng muộn lắm rồi, mùa đông trên đường lác đác người đi lại, nhưng ra khỏi bệnh viện đến con phố ăn uống nhỏ vẫn thấy náo nhiệt, mùi thịt nướng phảng phất trong không khí, tôi không thể bỏ lỡ việc hít lấy một hơi.
“Bây giờ em không ăn món này được, để sau đi”.
Thật đáng ghét, nghĩ cái gì đều bị anh ấy đoán được, Cố Tông Kỳ dẫn tôi đến một quán cháo, gọi một bát cháo bát bảo cho tôi. Tôi vốn dĩ không thích ăn mấy thứ mềm mềm này, nhưng lúc bị bệnh ăn cái gì cũng chẳng ngon, nên đành đút từng thìa vào miệng vậy. Cố Tông Kỳ thật tốt quá đi, trước mặt một bệnh nhân như tôi mà lại ăn cơm thịt bò một cách ngon lành thế kia.
Tôi ăn nhưng không để tâm, để cái thìa lưng chừng. Tôi nghĩ, thế gian này sao mà đểu thế, thay đổi nhanh đến mức làm người ta không chịu được. Mấy ngày trước tôi coi Cố Tông Kỳ là món ăn đông lạnh trong siêu thị chuẩn bị cho vào cất giữ trong ngăn đông lạnh, bây giờ anh lại ngồi trước mặt tôi và hai chúng tôi lại mặn nồng hơn cả sô cô la.
Cơ thể anh như đan thành một tấm lưới nhẹ nhàng vây kín lấy trái tim.
Tôi ngậm cái thìa trong miệng, ngẩn ra một lúc, thấy có người đứng ngoài cửa đang nhìn tôi, tôi nhanh chóng bỏ nó xuống.
Vội vã đưa tay lên, vẫy vẫy tay: “Tình cờ quá, Đồng Nhược Thiên”.
Gần như trong lúc tôi sắp quên mất, anh lại xuất hiện trước mắt tôi, tôi bỗng nhớ ra đây là lần đầu tiên Đồng Nhược Thiên và Cố Tông Kỳ đối mặt nhau, tôi cảm thấy thích thú nhưng cũng lại thấy bối rối.
Anh cười với tôi: “Ừ, lâu rồi không gặp”.
Cố Tông Kỳ cũng nhìn theo hướng tiếng nói vọng lại, ánh mắt rộng lượng. Hai người gật đầu cùng lúc, bình thản không chút ngượng ngùng. Chúng tôi cũng không nói gì nữa, dưới ánh đèn sáng trắng anh đứng cách xa năm mét nhưng vẫn toát lên phong thái bình thản vốn có.
Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa xác định được cảm giác lần đầu tiên của tôi với Đồng Nhược Thiên, có lẽ là sự kiêu ngạo của anh đã làm tổn thương tôi, nhưng tôi lại không thể ghét bỏ anh ta.
Nếu như sự kiêu ngạo như thế có thể trở thành tính cách cần người khác kỳ vọng, thì sự yêu mến và tình yêu sẽ trở nên không thuần khiết nữa.
Một cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong đầu tôi, những chuyện đã qua không thể ép nó xuất hiện lại nữa.
Anh ta đến lấy đồ ăn, trả tiền xong đi về, tôi thấy thế vội đứng dậy, nói với Cố Tông Kỳ: “Em có chuyện cần nói với anh ta. Anh đợi chút nhé”.
Anh vẫn nở nụ cười, đôi mắt chan chứa tình cảm, gật đầu.
Buổi tối mùa đông, trời tối đen, đâu đâu cũng thấy lạnh lẽo. Ánh đèn trên con phố ẩm thực mang lại cảm giác trời đã rất khuya. Ánh đền làm nổi bóng dáng Đồng Nhược Thiên, khiến hình ảnh của anh càng thêm gầy guộc lạnh lùng.
Phải một hồi lâu tôi vẫn chưa nhìn kỹ nguời lạ mặt quen thuộc ấy. Đã từng có, vòng tay ấm áp, nụ hôn ngọt ngào và cả ký ức không rõ là ngọt ngào hay đau khổ, tất cả đều là sợi dây ràng buộc tôi.
Tôi chợt nhớ lại, trong những cuộc chiến tranh lạnh vô thời hạn, hai chúng tôi đều không ngừng lấy sự kiêu ngạo của mình để làm tổn thuơng đối phương, anh dùng sách vở để lạnh nhạt với tôi, tôi lại dùng những nguời con trai khác để khiêu khích anh.
Thời gian dài như thế, mới nhận ra rằng những lời nói dối lúc bé là thiếu hiểu biết, cho rằng thích sao làm vậy và sự ồn ào mới là cách để yêu một người.
Thế nên chúng tôi chia tay cũng có thể không phải là không yêu nữa, mà bởi chúng tôi đã không còn sức mạnh để tiếp tục yêu nữa.
Anh đứng trước mặt tôi, cười với tôi: “Anh biết là em sẽ có điều muốn nói với anh”.
Tôi cũng cười với anh: “Hình như đã rất lâu rồi chúng ta chưa nói chuyện với nhau một cách bình tĩnh, vậy bây giờ em bắt đầu trước nhé.”
Tôi nghĩ một hồi, ánh mắt kiên định nhìn anh: “Xin lỗi anh, Đồng Nhược Thiên, em nghĩ, cho đến tận bây giờ em mới có thể nói chuyện với anh mà không đem bất kỳ một người nào ra để lừa dối tình cảm cả, trước đây nói thế nào nhỉ, em không làm được”.
“Bây giờ là vì người đó?”.
Tôi gật đầu: “Ừ”.
Anh khẽ cười: “Thế nên?”.
“Thế nên bây giờ em có thể vô tư mà coi anh là một… người bạn cũ, hoặc là như bây giờ, có lẽ là sắp tới, nhưng em cũng không biết được, có lẽ em sẽ chỉ nghĩ đến anh lúc đón tết, có lẽ… Em cũng không biết nữa”.
Anh nhìn tôi, hình như là rất lâu trước đây đã từng nhìn tôi như thế, lúc anh nhìn một ai đó thường uể oải không để tâm, nhưng lần này lại rất chú tâm, một lúc sau anh bật cười: “Dụ Tịch, em còn nhớ những câu nói trước đây anh nói với em, hình như là lúc chúng ta mới yêu nhau, lần đầu tiên chúng ta cãi nhau vì một chuyện cỏn con, chẳng ai chịu nhường ai, sau đó không biết là ai đã xuống nước trước. Anh đã nói với em, Dụ Tịch, chúng ta như thế này không được, anh không biết thương người khác, nhưng em thích hợp với một nguời con trai biết bao dung hơn, thậm chí là chiều chuộng em, xem ra là anh đã nói đúng nhỉ?”.
“Có thể là em không cần địa vị hay tiền bạc, nhưng tình yêu em cần phải nhiều hơn bất kỳ ai, anh không làm được điều đó, nên chỉ còn cách buông tay”.
Bên đường có chiếc xe đi ngang qua, khoảng ánh sáng lớn tràn lên người anh. Tôi bỗng nhớ ra chúng tôi quen nhau đã bảy năm rồi, trong suốt khoảng thời gian yêu nhau lâu như thế, tôi đều không có cảm giác tốt về anh như bây giờ.
Vì lúc này đây, cuối cùng chúng tôi cũng không có cái kiêu ngạo của bản thân, tất cả quá khứ đều được bày ra dưới ánh sáng một cách minh bạch.
“Anh ta có phải là rất yêu em?”.
“… Hình như là như thế”.
Anh khẽ cười: “Chắc chắn là nhiều hơn anh rồi, anh ta tốt với em không?”.
“Ừ, tất nhiên là tốt hơn anh rồi”.
“Khoan dung hơn anh chứ?”.
Tôi cũng cười: “Ừ, chắc chắn là hơn anh rồi, đây là anh tự so sánh với Cố Tông Kỳ nhé, em không so sánh gì đâu đấy”.
“Còn một câu hỏi cuối, Dụ Tịch, em đã từng yêu anh phải không?”.
Giây phút bất chợt đó, tim tôi như bị bóp mạnh một cái, tôi ngạc nhiên nhìn người con trai ngồi trước tôi suốt thời cấp ba, khuôn mặt đẹp và hàng mi dài vẫn chẳng thay đổi gì, lúc đó đây chính là khuôn mặt mà tôi ngắm mãi cũng không thấy chán. Khiến tôi có cảm giác muốn được cùng anh trọn đời không rời xa, nếu như có một phút rời xa thì bầu trời sẽ sụp đổ.
Giọng tôi trầm xuống, cả giọng nói cũng không kiểm soát được, tôi nhìn thấy trong mắt anh nụ cười của tôi, một tôi mạnh mẽ và cả một thời tôi đã từng yêu anh, tôi nói: “Đã từng yêu anh, rất yêu, rất yêu”.
“Anh cũng vậy”.
“Ừ”.
Hai người đối diện nhau, và trong phút chốc, mọi thứ trở nên rõ ràng.
“Thế thì, tạm biệt nhé”.
“Ừ, tạm biệt”.
Đồng Nhược Thiên đã đi rất xa rồi, chắc anh biết, tôi vẫn đứng dõi theo sau bóng anh với nụ cười trên môi, nhưng anh không hề quay đầu lại.
Đang suy nghĩ, tôi bị đập nhẹ một cái vào vai, tôi ngẩng đầu nhìn, đối diện với ánh mắt của Cố Tông Kỳ, tôi nhoẻn miệng: “Không sao đâu, chỉ là nói với anh ấy một vài…”.
Muốn nói tiếp nhưng bị anh cắt ngang: “Anh biết, nên… mới để em đi chứ”.
Anh vỗ nhẹ vào khuôn mặt tôi đang bị gó thổi lạnh ngắt: “Ở ngoài lâu như thế, lạnh không hả?”.
Tôi bỗng nảy ra ý xấu: “Cố Tông Kỳ, em mời anh ăn kem tây nhé?”.
Anh hơi lặng người một lúc, biểu cảm vẫn như lúc bình thường, tay tôi luồn qua eo vào áo anh, chạm được vào lưng anh, da anh thật ấm áp, lại rất mịn màng.
Nhưng anh vội co người lại, “Á” lên một tiếng, lông mày nhíu lại, nhưng không phản kháng gì cả, tôi cười đắc ý: “Thế nào, vẫn là lớp tuyết dày của kem Wall’s đấy, thích không?”.
“Là lớp băng đấy, cái cô bé này, nghịch ngợm quá”.
“Ấm quá”. Tay tôi vẫn áp vào lưng anh, không muốn bỏ ra.
Anh lại ngán ngẩm cười tôi: “Đi thôi, về ký túc tắm nước ấm, em đã đông cứng thế này rồi à”.
Bây giờ, cuối cùng tôi cũng biết thế nào là lợi thế tuyệt vời của diện mạo, con người sinh ra đã không công bằng, diện mạo là khoản đầu tiên.
Cô quản lý ký túc tôi là một bao hắc tử mặt sắt vô tư, tôi ở đây đã hơn năm năm rồi, cũng chưa nhìn thấy cô ấy cho loại động vật đực nào vào trong ký túc nữ ngoài hai đối tượng là ông và bố.
Nhưng vừa rồi lúc Cố Tông Kỳ đợi tôi ngoài cổng, cô lại mỉm cười nói: “Trời lạnh thế này, sao lại để đứng ngoài gió lạnh đợi chứ, lên đi lên đi”.
Tôi giật mình vội kéo Cố Tông Kỳ chạy lên trên.
Khó thấy có một ai đó cũng ở trong ký túc, thấy Cố Tông Kỳ nên đã hơi giật mình, cười rất tươi với tôi: “Ái chà, Dụ Tịch, bạn giấu bạn trai lâu như thế, cuối cùng cũng chịu đưa anh ấy ra ánh nắng rồi hả?”.
Tôi “hi hi” cười gượng, không nói gì, Cố Tông Kỳ ngồi vào chỗ của tôi, tự nhiên lật mấy quyển sách đang để lộn xộn trên bàn, máy tính mở một bên vẫn tải phim hoạt hình.
Dòng nước nóng dội qua người, tôi như thấy hạnh phúc như được sống lại sau cơn hoạn nạn.
Nhưng chỉ một lúc, tôi lại không thấy hạnh phúc nữa, tôi nhớ ra trong đống sách dày cộp đó có quyển Thiên đường đã mất của John Milton, Rừng Nauy của Haruki Murakami, rồi quyển Chùa vàng của Mishima Yukio.
Đều là những tiểu thuyết đen khoác bên ngoài lớp áo văn học nghệ thuật.
Vẫn may là còn không có quyển Kim bình mai, nhưng mà quyển nào cũng có hình ảnh, mà còn có những quyển ông chủ tôi đặc biệt tôn sùng như: Bà Bovary của Gustave Flauberr, Người tình của phu nhân Chatterley của D.H Lawrence.
Đây là đều là kết tinh mỹ học và luân lý của nhân loại.
Hốt hoảng tắm xong bước ra khỏi nhà tắm, vội vã đến trước mặt anh, còn may, anh đang xem tập một Code blue, đoạn cậu trai trẻ đang tiến hành phẫu thuật tách khí quản.
Tôi khe khẽ bước ra sau lưng anh, ôm lấy vai anh, thì thầm vào tai anh: “Người ta đẹp trai hơn anh chứ?”.
“Ừ”.
Tôi xuýt xoa một lúc rồi cười to: “Lúc đó em vừa đọc quyển này vừa tiếc vì đã không học ngành y, nếu không thì bây giờ tốt biết mấy, áo blouse này, được cứu người chữa bệnh này”.
“Học y mệt lắm”.
“Vâng, vâng, nên em nhất định tìm một bác sĩ được rồi’.
Anh nắm chặt tay tôi, mỉm cười: “Em ý, đúng là… tắm xong rồi hả? Mùi gì mà thơm thế?’.
Tôi ngửi lại, chợt nhận ra: “Ồ, là hoa khô đấy, để trong tủ quần áo cho thơm, khoảng mấy ngày em không ở đây nên mùi hoa nồng hơn đấy, để ra ngoài một lúc là mùi cũng bớt đi thôi”.
“Thu dọn xong chưa, xong rồi thì đi thôi”.
“Ừ”.
Về đến bệnh viện đã là mười giờ rồi, tôi không thấy mệt gì cả, lại ngồi xem phim hoạt hình.
Ngoài hành lang thỉnh thoảng lại vọng đến những tiếng bước chân, khiến tôi theo quán tính nhìn ra ngoài, có lúc thấy Cố Tông Kỳ cầm quyển bệnh án đi qua, theo sau là một thực tập sinh.
Có lúc anh lại ghé vào nhìn tôi, mỉm cười với tôi, tôi lại thấy ngọt ngào ấm áp hơn.
Sau đó mệt quá, tôi lại mơ màng đi vào giấc ngủ, thấy có ai đó khẽ nhấc tay tôi lên, cho vào trong chăn, tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy tóc mái rũ xuống, tôi gọi một tiếng: “Cố Tông Kỳ…”.
Anh mỉm cười, vậy là tôi lại có một đêm không mơ ngủ.
Ngày thứ hai thực tập sinh đổi ca đến thăm tôi, lúc đó tôi đang xem Code Blue, cô liếc mắt một cái, rít lên tiếng thích thú thiếu chút nữa là nhẩy cẫng lên: “Ôi, anh chàng đẹp trai đó”.
“Phim Nhật Bản, bộ phim về y tế, rất thích hợp xem khi nằm trong viện, chị xem kìa còn có cả anh chàng đẹp trai nữa, đẹp trai hơn thầy Cố của các chị nhỉ?”.
Cô ta nhìn tôi một cái rồi cười: “Không, đâu có, thầy Cố và phong thái của anh ta hoàn toàn không giống nhau, không thuộc cùng một kiểu đẹp trai, nếu có người bạn trai như thầy Cố, tôi nguyện được ở bệnh viện hàng ngày”.
Tôi hơi chau mày lại: “Nếu sớm biết có người bạn trai như thầy giáo Cố đây, em cũng nguyện đi học nghề y”.
Cô gật đầu đồng ý: “Hê, hai chúng ta đổi nhé?”.
“Đổi cho chị cởi đồ lên bàn mổ rồi bị giày vò nhé?”.
“Cũng được thôi!”.
Tôi chỉ vào bụng dưới bên phải mình: “Tiếc quá, cái thứ mãn tính này lại nằm trong người em cơ, hay là đợi em cắt bỏ xong rồi, rồi chuyển nó sang cơ thể chị nhé?”.
Cô nhếch mép: “Cảm ơn, không cần”.
Một lúc lâu sau, cô nhìn tôi, tôi bị nhìn đến mức thấy da đầu tê tê, lại phải giả vờ như không quan tâm, cô nói khẽ: “Hóa ra thầy Cố thích kiểu người như em à?”.
Tôi cười cười: “Thất vọng lắm nhỉ?”.
“Ừ, rất thất vọng, nhìn cũng tạm ổn, chỉ là thông minh lanh lợi khiến người khác phải ngạc nhiên”.
“Không tốt sao?”.
Cô nheo nheo mắt: “Chúng tôi đều sợ em bắt nạt thầy Cố”. Nói xong vội bước đi.
Sau đó do tôi yêu cầu cương quyết được đổi bác sĩ điều trị, là bác sĩ điều trị rất có thực lực, không mổ thường mà áp dụng kỹ thuật mổ nội soi.
Lúc tôi bị tiêm một mũi an thần rồi được đưa vào phòng mổ, vẫn còn nhớ Cố Tông Kỳ rất sốt ruột đứng ngoài cửa phòng mổ, bố nuôi tôi vỗ vai anh, động viên: “Không có gì đâu, con bé này hay xấu hổ lắm, nếu bị con nhìn thấy hết, thì việc đầu tiên nó làm khi tỉnh dậy sẽ là khóc to lên đấy, bây giờ thì tốt rồi”.
Tôi thấy lông mày anh hơi chau lại: “Nhưng…”.
“Nhưng cái gì? Chỉ là phẫu thuật ruột thừa thôi mà, phẫu thuật đơn giản thế mà, trừ phi ruột thừa của nó không ổn, chạy linh tinh, đợi một lúc nữa bác sẽ đi xem thế nào”.
Thế là tôi nở nụ cười rạng rỡ với bố nuôi.
Sau đó tôi bị hỏi làm phẫu thuật gì, gượng gạo cởi quần, nằm xuống gây tê, sau đó chẳng biết gì nữa cả. Sau khi tôi tỉnh dậy, ý thức vẫn còn mơ hồ, chỉ nghe thấy Cố Tông Kỳ không ngừng gọi tên tôi, bảo tôi đừng ngủ.
“Tịch Tịch, từ từ hãy ngủ, có nghe thấy anh nói không?”.
“…Ừ…”.
“Phẫu thuật nhanh lắm, vết khâu cũng rất nhỏ, ba ngày là ổn rồi”.
“…Liệu có sẹo…”.
“Không có đâu, cứ yên tâm nhé”.
“…Cố Tông Kỳ…”.
“Ơi?”.
“Hình như em rất đói, hay là rất khát, phẫu thuật gì mà trước khi phẫu thuật không được ăn uống chứ, ghét thật đấy…”.
“Em muốn ăn gì?”.
Sau đó tôi nghe thấy tiếng của bác sĩ gây tê: “Được rồi, sắp hết thuốc tê rồi, có thể ngủ được rồi đấy”.
“Tịch Tịch, bây giờ thì ngủ đi nhé”.
Trong lúc mê man, anh nắm lấy tay tôi, cảm giác ấm áp truyền sang tôi, tay không còn lạnh lẽo nữa, tôi yên tâm nhắm mắt, nhưng, đúng là chẳng thể ngủ được nữa.
Tôi hiểu ngay là thuốc mê đã hết rồi, còn ngủ gì nữa chứ.
Tôi liền mở mắt, dáng vẻ lanh lợi, mắt mở to, kéo kéo áo blouse của anh, hùng hổ hỏi anh: “Nói thật đi, anh có vào phòng mổ không, có nhìn thấy em không mặc gì không?”.
Anh không trả lời, vì y tá và bác sĩ gây mê đứng bên cạnh đều đang cười.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
26 chương
78 chương
51 chương
145 chương
11 chương
77 chương
52 chương