Hỏa ngục
Chương 66
FS-2080 đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ con tàu Frecciargento đang lao vùn vụt, trông vào bóng của Robert Langdon phản chiếu trong lớp kính. Vị giáo sư vẫn đang suy nghĩ về những đáp án có thể trả lời câu đố về chiếc mặt nạ người chết mà Bertrand Zobrist đã tạo ra.
Bertrand, FS-2080 nghĩ thầm. Lạy Chúa, mình nhớ anh ấy.
Nỗi đau mất mát nhói lên. Cái đêm hai người gặp gỡ vẫn giống như một giấc mơ kỳ lạ.
Chicago. Trận bão tuyết.
Tháng Giêng, sáu năm về trước... nhưng vẫn có cảm giác như mới hôm qua. Mình đang lê bước trên những đống tuyết trắng dọc Đại lộ Magnificent Mile hút gió, cổ áo dựng đứng lên trong cơn nhòa trắng[1] chói mắt. Dù lạnh, mình vẫn tự nhủ rằng chẳng cổ gì ngàn nơi mình đi tới đích đến. Tối nay là cơ hội mình được nghe Bertrand vĩ đại nói chuyện... riêng.
[1]Nguyên văn: whiteout. Đây là hiện tượng thời tiết thường xảy ra ở nơi tuyết rơi với mật độ dày. Khi một đám mây lớn kéo qua bầu trời, ánh sáng bị khuếch tán đi khắp nơi làm cho khung cảnh xung quanh biến thành toàn màu trắng.
Mình đã đọc mọi thứ mà người đàn ông này viết ra, và mình biết mình rất may mắn có được một trong năm trăm tấm vé của sụ kiện nàỵ.
Khi mình đến hội trường, gần như tê cóng vì gió lạnh, mình phát hoảng khi biết rằng gian phòng gần như trống trơn. Buổi nói chuyện bị hoãn chăng?! Thành phố gần như ngưng hoạt động do thời tiết…nên Zobrist không đến được tối nay chăng?!
Nhưng anh ấy vẫn đến đó.
Một dáng người cao ráo, lịch lãm bước lên sân khấu.
Anh ấy cao… rất cao…với đôi mắt màu lục lanh lợi sâu thẳm như nắm bắt toàn bộ bí mật của thế giới. Anh ấy nhìn khắp hội trường vắng hoe - chỉ có khoảng một chục người hâm mộ - và mình cảm thấy xấu hổ vì hội trường gần như trống trơn.
Đây chính là Bertrand Zobrist!
Một sự im lặng đáng sợ khi anh ấy đăm đăm nhìn mọi người, nét mặt rắn đanh.
Sau đó, rất đột ngột, anh ấy phá lên cười, đôi mắt màu lục của anh ấy lóe sáng. "Vứt cha cái khán phòng trống trơn này đi thôi”, anh ấy nói "Khách sạn của tôi ở ngay bên cạnh. Chúng ta tới quán rượu nào!"
Mọi người reo hò, và một nhóm nhỏ cùng di chuyển sang quán rượu của khách sạn kế bên, nơi bọn mình cùng quây quần trong một quầy lớn và gọi đồ uống. Zobrist khiến bọn mình thích thú với những câu chuyện về sự nghiệp nghiên cứu của anh ấy, quá trình thành danh và những suy nghĩ của anh ấy về tương lai của ngành điều khiển gen. Rượu vào, chủ để chuyển sang niềm say mê mới của Zobrist đối với triết lý Siêu nhân học[2]”
[2]Nguyên văn: Transhumanism (viết tắt H+) là một phong trào tri thức và văn hóa với mục tiêu cuối cùng là cơ bản cải biến con người bằng công nghệ để tăng cường các năng lực trí tuệ, thể chất và tâm lý.
"Tôi tin rằng Siêu nhân học là hy vọng duy nhất cho sự tồn tại lâu dài của nhân loại ", Zobrist giảng giải, vạch áo sơ mi và cho tất cả nhìn thấy hình xăm "H+" trên bả vai. "Các bạn thấy đấy, tôi cam kết hoàn toàn."
Mình cảm thấy như thể mình đang được gặp gỡ riêng một ngôi sao nhạc rock vậy. Mình chưa bao giờ hình dung đến việc một "thiên tài di truyền học” được tôn vinh lại có sức lôi cuốn hoặc hấp dẫn riêng đến vậy. Mỗi lần Zobrist liếc nhìn mình, đôi mắt xanh lục cuả anh ấy lại làm dấy lên trong mình một cảm giác hoàn toàn khác lạ - một ham muốn nhục dục sâu thẳm.
Đêm trôi đi, cả nhóm thưa dần khi các vị khách lần lượt cáo lỗi rút lui. Đến nửa đêm, chỉ còn mỗi mình ngồi với Bertrand Zobrist.
"Cảm ơn anh vì buổi tối nay ", mình nói với anh ấy, hơi ngà ngà vì quá chén. "Anh đúng là một giáo viên tuyệt vời. "
"Lại tâng bốc phải không? " Zobrist mỉm cười và ghé lại gần hơn, giờ chân bọn mình chạm nhau. "Điều đó sẽ đưa em đi tới mọi nơi đấy,”
Chuyện tán tỉnh rõ ràng không thích hợp tí nào nhưng đó là một đêm gió tuyết tại một khách sạn vắng vẻ ở Chicago và có cảm giác như thể cả thế giới ngừng lại.
“Vậy em nghĩ gì nào?", Zobrist nói. "Uống với anh vài ly tại phòng anh nhé?"
Mình như đông cứng lại, biết rõ chắc chắn trông mình giống như một con hươu trước ánh đèn pha.
Đôi mắt của Zobrist hấp háy ân cần. "Để anh đoán nhé", anh ấy thì thào. "Em chưa bao giờ ở cùng với một người đàn ông nổi tiếng. "
Mình cảm thấy máu dồn lên mặt, cố gắng giấu đi những cảm xúc dâng trào - xấu hổ, phấn khích, sợ hãi. "Thực ra, nói rất thật", mình nói với anh ấy, "em chưa bao giờ ở cùng bất kỳ người đàn ông nào",
Zobrist mỉm cười và nhích lại sát hơn. “Anh không biết chắc em đang chờ đợi điều gì, nhưng hãy để anh là người đầu tiên của em. "
Khoảnh khắc ấy, mọi nỗi sợ hãi và thất vọng nhục dục quái lạ từ thời niên thiếu của mình biến mất, như bốc hơi vào màn đêm gió tuyêĩ.
Lần đầu tiên trong đời, mình cảm thấy một nỗi khao khát được giải phóng khỏi tâm lý xấu hổ.
Mình muốn anh ấy.
Mười phút sau, bọn mình đã ở trong phòng khách sạn của Zobrist trần truồng trong vỏng tay nhau. Zobrist không vội vàng, bàn tay kiên nhẫn của anh ấy mơn trớn những cảm xúc từ cơ thể ngây dại của mình mà mình chưa bao giờ cảm nhận được trước đó.
Đây là lựa chọn của chính mình. Anh ấy không hề ép buộc mình.
Trong vòng tay ôm ấp của Zobrist, mình cảm thấy như thể mọi thứ trên thế giới đều đâu vào đấy. Mình nằm dài ở đó, đăm đăm nhìn qua cửa sổ ra màn đêm gió tuyết, mình biết mình sẽ theo người đàn ông này tới bất kỳ đâu.
Đoàn tàu Frecciargento đột ngột chậm lại, FS-2080 bừng tỉnh khỏi ký ức hạnh phúc và trở lại với hiện tại buồn rầu.
Bertrand... anh đã đi rồi.
Đêm đầu tiên bên nhau của họ là bước khởi đẩu cùa một hành trình kỳ lạ.
Mình còn hơn là người tình của anh ấy. Mình là tín đồ của anh ấy.
"Cầu Liberta", Langdon nói, "Chúng ta sắp đến nơi rồi."
FS-2080 gật đầu buồn bã, mắt nhìn ra vùng nước trong vịnh Veneta, nhớ lại đã từng có lần dong buồm ở đây cùng Bertrand. Một hình ảnh yên bình giờ đây tan biên thành ký ức hãi hùng cách đây một tuần.
Mình có mặt ở đó khi anh ấy nhảy khỏi tháp Badia.
Đôi mắt mình là đôi mắt cuối cùng anh ấy nhìn thấy.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
19 chương
28 chương
89 chương
125 chương
191 chương
23 chương
28 chương