Hỏa ngục
Chương 64
Laurence Knowlton cảm thấy nhẹ cả người.
Thị trường đã thay đổi suy nghĩ về việc xem đoạn video của Zobrist.
Knowlton thọc tay vào túi lấy chiếc thẻ nhớ đỏ thẫm rồi cắm vào máy tính của mình để cho ông chủ xem. Sức nặng từ thông điệp quái đản dài chín phút của Zobrist vẫn đang ám ảnh Knowlton, và anh ta rất nôn nóng muốn có thêm người khác cùng xem thứ đó.
Việc này sẽ không còn là trách nhiệm của mình nữa.
Knowlton nín thở khi bắt đầu cho chạy đoạn video.
Màn hình tối sầm, và tiếng nước vỗ nhè nhẹ tràn ngập trong gian phòng. Máy quay di chuyển qua màn sương đỏ của cái hang ngầm, và mặc dù Thị trưởng không lộ ra phản ứng rõ rệt nào, Knowlton vẫn cảm thấy ông ta hoảng hốt và sững sờ.
Máy quay tạm ngừng di chuyển về phía trước, xoay xuống đầm, rồi lao thẳng xuống nước, chìm sâu vài mét cho tới khi hiện ra tấm biển titan nhẵn bóng bắt vít chặt xuống nền.
TẠI NƠI NÀY, VÀO NGÀY NÀY,
THẾ GIỚI THAY ĐỔI MÃI MÃI.
Thị trưởng hơi nao núng. "Ngày mai", ông ta thì thào, mắt nhìn vào ngày giờ trên đoạn video. "Và chúng ta có biết ‘nơi này’ là chỗ nào không?"
Knowlton lắc đầu.
Giờ máy quay lia sang trái, để lộ ra cái túi nhựa chứa thứ chất lỏng sền sệt màu vàng nâu.
"Trời đất quỷ thần ơi?!" Thị trưởng kéo một chiếc ghế lại và ngồi xuống, mắt đăm đăm nhìn cái bong bóng lập lờ, giống như một quả bóng bay được cột lại dưới nước.
Cả gian phòng chìm trong bầu im lặng ngột ngạt khi đoạn video tiếp tục chạy. Một lát sau, màn hình tối om, và sau đó một bóng đen mũi hình mỏ chim quái lạ xuất hiện trên vách hang và bắt đầu nói bằng thứ ngôn ngữ bí ẩn.
"Ta là Vong linh.
Nếu ngươi đang xem đoạn phim này, tức là cuối cùng linh hồn ta đã yên nghỉ.
Bị xua đuổi xuống dưới mặt đất, ta đành phải nói chuyện với thế giới từ sâu thẳm trong lòng đất, lẩn trốn đến lòng hang tăm tối này, nơi thứ nước đỏ như máu tích tụ trong cái đầm không một ánh sao phản chiếu.
Nhưng đây là thiên đường của ta... nơi nuôi dưỡng hoàn hảo đứa con yếu ớt của ta.
Hỏa ngục."
Thị trưởng ngước lên. "Hỏa ngục à?"
Knowlton nhún vai. "Như tôi đã nói, rất đáng ngại."
Thị trưởng đưa mắt nhìn lại màn hình, chăm chú theo dõi.
Cái bóng đen mũi hình mỏ chim tiếp tục nói vài phút liền, diễn giải về đại dịch, về nhu cầu sàng lọc dân số, về vai trò vẻ vang của hắn trong tương lai, về cuộc chiến của hắn chống lại những kẻ ngu dốt đang tìm cách ngăn cản hắn, và về một vài đối tượng trung thành nhận ra rằng hành động quyết liệt là cách duy nhất để cứu lấy cả hành tinh.
Cho dù cuộc chiến tranh có về cái gì thì cả buổi sáng nay Knowlton vẫn đang tự hỏi liệu Consortium có đang chiến đấu nhầm phe.
Giọng nói tiếp tục.
"Ta đã tạo ra một kiệt tác cứu rỗi, nhưng những nỗ lực của ta không được tưởng thưởng bằng các hồi kèn chào mừng và vòng hoa chiến thắng... mà bằng những lời đe dọa của thần chết.
Ta đâu có sợ chết... vì cái chết biến những người nhìn xa trông rộng thành thánh tử vì đạo... biến những ý tưởng cao quý thành hành động mạnh mẽ.
Jesus. Socrates. Martin Luther King.
Một ngày không xa ta sẽ gia nhập với họ.
Kiệt tác ta tạo ra chính là tác phẩm của Chúa trời… một món quà từ Đấng tối cao, người đã ban cho ta trí tuệ, công cụ và lòng can đảm cần có để thực hiện sự sáng tạo như vậy.
Giờ đây, cái ngày đó đang đến gần.
Hỏa ngục ngủ yên dưới chân ta, chuẩn bị phun trào... dưới con mắt giám sát của con quái vật địa phủ và tất cả cơn Cuồng nộ của nó.
Mặc dù kỳ công của ta cao quý, nhưng cũng như các người, ta không phải là kẻ xa lạ với Tội lỗi. Thậm chí ta còn phạm phải tội lỗi xâu xa nhất trong Bảy Trọng tội - sự cám dỗ cô độc nơi rất ít kẻ có thể tránh khỏi.
Thói kiêu hãnh.
Bằng cách ghi hình lại thông điệp này, ta đã gục ngã trước cám dỗ ghê gớm của lòng Kiêu hãnh…vì háo hức bảo đảm rằng cả thế giới sẽ biết đến công trình của ta.
Và tại sao lại không chứ?
Loài người cần biết rõ nguồn gốc sự cứu rỗi của chính mình..
Tên tuổi của người đã đóng chặt mãi mãi những cánh cổng toang hoác của địa ngục!
Cứ mỗi giờ qua đi, kết quả càng thêm chắc chắn. Những phép toán – vốn nghiêm khắc như quy luật hấp dẫn - là điều không thể bàn cãi. Chính việc sự sống sinh sôi theo cấp số mũ từng suýt tiêu diệt loài người sẽ cứu nguy cho loài người, vẻ đẹp của một sinh vật sống - dù nó tốt hay xấu - là ở chỗ nó tuân theo quy luật của Chúa với tầm nhìn duy nhất.
Hãy sinh sản thêm nhiều[1].
[1]Câu trích từ Sáng thế kỷ 9:7.
Và thế là ta dĩ độc... trị độc."
"Đủ rồi.” Thị trưởng nói xen vào khẽ đến mức Knowlton gần như không nghe thấy.
"Thưa ngài?"
"Dừng đoạn video lại."
Knowlton cho dừng lại,"Thưa ngài, đoạn kết thực tế lại là phẩn đáng sợ nhất."
"Tôi xem đủ rổi." Thị trưởng trông mệt mỏi. Ông ta rảo bưóc trong gian buồng một lúc và sau đó đột ngột quay lại. "Chúng ta cần liên hệ với FS-2080."
Knowlton ngẫm nghĩ về động thái này.
FS-2080 là bí số của một trong những đầu mối liên hệ đáng tín cậy của Thị trưởng - cũng chính đầu mối liên hệ này đã giới thiệu Zobrist làm khách hàng của Consortium. Rõ ràng vào lúc này Thị trưởns đang trách chính mình vì đã tin đánh giá của FS-2080, sự xuất hiện của Bertrand Zobrist đã làm cho thế giới quy củ của Consortium hỗn loạn.
FS-2080 là lý do của vụ khủng hoảng này.
Chuỗi tai ương vây quanh Zobrist dường như chỉ càng tệ hơn, không chỉ với Consortium, mà có lẽ cả thế giới.
"Chúng ta cần phát hiện ra ý định thật của Zobrist", Thị trưởng tuyên bố. "Tôi muốn biết đích xác ông ta tạo ra cái gì, và liệu đây có phải là một hiểm họa thật sự không."
Knowlton biết rằng nếu có ai đó biết câu trả lời cho những câu hỏi này thì đó sẽ là FS-2080. Còn ai biết rõ Bertrand Zobrist hơn nữa. Đã đến lúc Consortium phải phá bỏ quy trình và đánh giá xem tổ chức đã vô tình hậu thuẫn cho âm mưu điên rồ gì trong năm qua.
Knowlton ngẫm nghĩ những khả năng có thể khi đốì diện trực tiếp với FS-2080. Chỉ riêng việc bắt liên lạc đã kéo theo những rủi ro nhất định.
"Thưa ngài", Knowlton nói, "rõ ràng nếu ngài tiếp cận với FS-2080, ngài cần phải làm việc đó rất tế nhị".
Mắt Thị trưởng lóe lên giận dữ lúc ông ta rút điện thoại di động ra. "Chúng ta đã bước qua sự tế nhị từ lâu rồi."
***
Ngổi cùng với hai bạn đổng hành trong khoang riêng của đoàn tàu Frecciargento, người đàn ông đeo cà vạt hoa và cặp kính Plume Paris phải cố hết sức không gãi những chỗ mẩn ngứa càng lúc càng tệ. Cơn đau ở ngực ông ta dường như cũng tăng lên.
Cuối cùng, khi đoàn tàu chui ra khỏi đường hầm, người đàn ông nhìn Langdon, lúc này từ từ mở mắt, rõ ràng vừa thoát ra khỏi những ý nghĩ xa xăm. Bên cạnh anh, Sienna lạỉ bắt đầu cúi xuống điện thoại di động của ông ta, nhưng lúc đoàn tàu lao qua hầm, cô đành phải bỏ xuống vì không có tín hiệu.
Sienna có vẻ nôn nóng tiếp tục tìm kiếm trên Internet, nhưng cô chưa kịp cầm lấy điện thoại thì nó đột ngột rung lên, phát ra cả chuỗi những tiếng píp giật cục.
Nghe thấy chuông, người đàn ông bị dị ứng lập tức vớ lấy điện thoại và nhìn màn hình, cố giấu đi vẻ ngạc nhiên.
Xin lỗi”, ông ta nói và đứng lên. "Bà cụ đang ốm nhà tôi. Tôi phải nghe máy."
Sienna và Langdon gật đầu cảm thông khi người đàn ông xin phép và ra khỏi buồng, đi nhanh ra hành lang đến phòng vệ sinh gần đó.
Người đàn ông bị dị ứng khóa trái buồng vệ sinh khi nhận cuộc gọi. Tôi nghe?"
Giọng nói trên máy nghiêm nghị. "Thị trưởng đây."
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
13 chương
115 chương
19 chương
66 chương
31 chương
70 chương