Hỏa ngục

Chương 51

Nhà lưu niệm Casa di Dante nằm trên phố Via Santa Margherita và dễ nhận ra nhờ lá cờ lớn được treo trên mặt tiền bằng đá trong hẻm: MUSEO CASA DI DANTE Sienna nhìn lá cờ với vẻ không lấy gì làm chắc chắn: Chúng ta sẽ tới nhà Dante ư?” “Không hẳn”, Langdon nói. “Dante sống ở góc phố kia. Đây đúng hơn là bảo tàng… Dante.” Langdon đã từng tham quan địa điểm này, rất háo hức với bộ sưu tập nghệ thuật mà hóa ra chỉ gồm những phiên bản tái tạo lại các tác phẩm nổi tiếng có liên quan đến Dante trên khắp thế giới, nhưng rất đáng xem khi tất cả những thứ ấy được gom lại dưới cùng một mái nhà. Đột nhiên trông Sienna đầy vẻ hy vọng. “Anh nghĩ họ có trưng bày một bản Thần khúc cổ à?” Langdon cười khan. “Không, nhưng anh biết họ có một cửa hàng quà tặng bán những bưu thiếp cỡ lớn đăng nguyên vẹn nội dung Thần khúc của Dante với cỡ chữ rất nhỏ.” Cô liếc nhìn anh hơi có phần kinh hãi. “Anh biết. Nhưng thế còn hơn không. Vấn đề duy nhất là mắt anh đang kém cho nên em sẽ phải đọc bản in đó.” “Đóng cửa”, một ông già gọi to khi nhìn thấy họ tiến đến cửa. “Nghỉ ngày lễ.” Đóng cửa nghỉ ngày Sabbath ư? Langdon bỗng lại cảm thấy mất phương hướng. Anh nhìn Sienna. “Hôm nay không phải là… thứ Hai sao?” Cô gật đầu. “Dân Florence chọn ngày Sabbath vào thứ Hai.” Langdon làu bàu, chợt nhớ ra lịch tuần khác hẳn của thành phố này. Vì lợi nhuận du lịch tăng nhanh vào ngày cuối tuần nên nhiều thương gia ở Florence chọn chuyển “ngày nghỉ ngơi” theo Thiên Chúa giáo từ Chủ nhật sang thứ Hai để tránh nghỉ lễ Sabbath làm ảnh hưởng quá nhiều đến thu nhập của mình. Thật không may, Langdon nhận ra, điều này cũng có thể làm tiêu tan lựa chọn khác của anh: Cửa hàng trao đổi sách bìa mềm – một trong những cửa hàng sách ở Florence mà Langdon ưa chuộng – nơi chắc chắn có sẵn các bản Thần khúc. “Anh còn ý tưởng nào khác không?”, Sienna nói. Langdon nghĩ một lúc lâu và cuối cùng gật đầu. “Có một chỗ ở ngay góc phố nơi những người mến mộ Dante thường tụ họp. Anh cá là ở đó có người có bản sách để chúng ta mượn.” “Có thể cũng đóng cửa đấy”, Sienna dè chừng. “Gần như mọi chỗ trong thành phố đều chuyển ngày Sabbath sang ngày khác Chủ nhật.” “Nơi này thì không hề nghĩ đến việc đó đâu”, Langdon mỉm cười đáp. “Đó là nhà thờ.” *** Phía sau họ năm mươi thước, ẩn mình trong đám đông, người đàn ông bị phát ban trên da và đeo khuyên tai vàng đứng dựa vào một bức tường, tranh thủ cơ hội này để lấy lại nhịp thở. Nhưng tình trạng của ông ta không khá hơn được, và triệu chứng phát ban trên mặt gần như không thể xem thường, đặc biệt là phần da nhạy cảm ngay bên trên mắt. Ông ta tháo bỏ cặp kính Plume Paris và khẽ lấy tay áo lau qua hốc mắt, cố gắng không làm mụn vỡ bung. Lúc đeo lại kính, ông ta thấy “con mồi” của mình lại tiếp tục di chuyển. Ông ta gượng bám theo, tiếp tục đi sau họ, cố gắng thở nhẹ nhàng hết mức. *** Cách phía sau Langdon và Sienna vài dãy nhà, bên trong Sảnh Năm trăm, đặc vụ Brüder đứng phía trên thân thể mềm oặt của người đàn bà đầu đinh đã quá quen thuộc, lúc này đang nằm rũ trên nền nhà. Gã quỳ xuống và gỡ lấy khẩu súng ngắn của ả, thận trọng khóa chốt an toàn trước khi trao cho một người của mình. Cô quản lý bảo tàng bụng mang dạ chửa Marta Alvarez đứng cách xa một bên. Cô vừa kể vắn tắt lại cho Brüder nghe mọi chuyện diễn ra với Robert Langdon kể từ đêm hôm trước, kể cả chi tiết Brüder vẫn đang cố gắng xử lý. Langdon cho biết đang bị chứng quên tạm thời. Brüder rút điện thoại và bấm số. Đầu dây bên kia đổ chuông ba lần thì có tiếng sếp của gã trả lời, nghe xa xăm và không lấy gì làm quyết đoán. “Ừ, đặc vụ Brüder hả? Nói đi.” Brüder nói thật chậm rãi để bảo đảm rằng mọi lời của gã đều được hiểu rõ. “Chúng tôi vẫn đang cố gắng xác định vị trí của Langdon và cô gái, nhưng có một tình tiết khác.” Gã ngừng lại. “Và nếu như điều đó đúng thì… nó làm thay đổi mọi chuyện.” *** Thị trưởng đi tới đi lui trong văn phòng của mình, cố kìm cơn thôi thúc muốn rót thêm một ly Scotch nữa, và cố ép mình phải đối diện với cuộc khủng hoảng vẫn tiếp diễn này. Trong sự nghiệp, chưa bao giờ ông ta phản bội khách hàng hoặc không giữ đúng thỏa ước, và chắc chắn ông ta không có ý định như vậy vào lúc này. Đồng thời ông ta cũng ngờ rằng có thể mình đang bị vướng vào một kịch bản có mục đích, lôi kéo ông ta rời xa những gì đã hình dung ban đầu. Một năm trước, nhà di truyền học nổi tiếng Bertrand Zobrist xuất hiện trên tàu The Mendadium và đề nghị có một nơi ẩn náu an toàn để làm việc. Lúc đó, Thị trưởng cho rằng Zobrist đang lên kế hoạch phát triển một sản phẩm y học bí mật mà quyền sáng chế sẽ làm tăng khối tài sản khổng lồ cho Zobrist. Đó không phải là lần đầu Consortium được các nhà khoa học và kỹ sư hoang tưởng thích làm việc biệt lập thuê để tránh việc những ý tưởng giá trị của họ bị đánh cắp. Với suy nghĩ đó, Thị trưởng chấp nhận vị khách và không lấy gì làm ngạc nhiên khi biết rằng những người ở Tổ chức Y tế Thế giới săn lùng Zobrist. Thị trưởng cũng không suy nghĩ gì thêm khi đích thân Giám đốc WHO - tiến sĩ Elizabeth Sinskey – có vẻ xem việc tìm ra vị khách của họ là nhiệm vụ riêng của bà. Consortium vẫn luôn phải đối mặt với những đối thủ quyền lực. Như đã thỏa thuận, Consortium thực hiện hợp đồng của mình với Zobrist, không hề đặt câu hỏi gì, ngăn cản mọi nỗ lực của Sinskey nhằm tìm ra ông ta trong suốt thời gian bản hợp đồng đã ký với nhà khoa học có hiệu lực. Gần như trọn thời gian. Còn chưa đầy một tuần trước khi bản hợp đồng hết hạn, không hiểu bằng cách nào mà Sinskey tìm ra Zobrist ở Florence và ập đến, liên tục quấy nhiễu và truy đuổi ông ta cho tới khi ông ta tự sát. Lần đầu tiên trong sự nghiệp, Thị trưởng thất bại trong việc cung cấp dịch vụ bảo vệ mà mình đã thỏa thuận, và điều đó ám ảnh ông ta, cùng với cái chết kỳ quái của Zobrist. Ông ta tự sát chứ nhất định không chịu để bị bắt ư? Zobrist đang cố bảo vệ cái quái gì nhỉ? Sau cái chết của Zobrist, Sinskey đã tịch thu một thứ lấy được từ két an toàn của Zobrist, và giờ đây, Consortium lao vào một cuộc chiến trực tiếp với Sinskey tại Florence – tìm kiếm một kho báu đáng giá… Tìm kiếm cái gì? Theo bản năng, Thị trưởng liếc nhìn về phía giá sách và tập sách nặng trịch được tay Zobrist có cặp mắt man dại trao cho ông ta hai tuần trước. Thần khúc. Thị trưởng vớ lấy cuốn sách và mang nó trở lại bàn làm việc của mình, rồi nặng nề vứt nó xuống. Bằng mấy ngón tay đầy do dự, ông ta lật giở bìa sách tới trang đầu tiên và đọc lại câu đề tặng. “Bạn thân mến của tôi, cảm ơn bạn vì đã giúp tôi tìm ra đường đi Thế giới cũng cảm ơn bạn.” Trước hết, Thị trưởng nghĩ thầm, ông và ta chưa bao giờ là bạn bè. Ông ta đọc câu đề tặng thêm ba lần nữa. Rồi ông ta đưa mắt nhìn cái vòng tròn đỏ tươi mà vị khách đã khoanh nguệch ngoạc trên cuốn lịch, chỉ rõ ngày đến hẹn – ngày mai. Thế giới cảm ơn bạn ư? Ông ta quay đầu nhìn ra đường chân trời một lúc lâu. Ông im lặng nghĩ về đoạn video và như vẫn nghe rõ tiếng điều phối viên Knowlton trong cuộc điện đàm trước đó. Tôi nghĩ có lẽ ngài cần xem trước khi đưa lên… Nội dung khá phiền phức. Cuộc gọi vẫn còn khiến Thị trưởng khó xử. Knowlton là một trong những điều phối viên giỏi nhất của ông ta, và việc đề nghị như vậy hoàn toàn không phải là tích cách của anh ta. Anh ta biết tốt hơn hết là nên trình lên cấp cao hơn trong quy trình nhiều cấp. Đặt cuốn Thần khúc lên giá, Thị trưởng bước lại chỗ chai Scotch và rót cho mình nửa ly. Ông ta đưa ra một quyết định rất khó khăn.