Hoa Miêu Miêu

Chương 119

Sáng sớm hôm sau,khi tỉnh dậy đã không thấy Ngao Vân bên cạnh, chỉ có mấy sợ tóc đỏ vương trên gối để nói với tôi rằng đêm qua không phải là mơ. Tôi bòdậy, kiểm tra cơ thể mình, ngoài cái đầu đang nhức như búa bổ ra thìkhông có gì khác thường, tôi vào phòng tắm, nhìn vào chiếc gương trênbồn rửa mặt, người trong đó hoàn toàn khác với Hoa Miêu Miêu trong kýức, quen thuộc lại xa lạ. Mở vòi nước, nước biển bên trong đãđược làm sạch, tôi lau mạnh lên mặt mình, lúc này mới tỉnh táo trở lại.Mở tủ quần áo, trong đó toàn là những bộ đồ mà Ngao Vân đã ác ý chọn cho tôi, toàn là những lễ phục xa hoa hoặc là Hán phục, váy dài quét đất,rõ ràng khiến tôi khó đi lại. Tôi cũng chẳng thèm nể mặt hắn, lấy một chiếc váy vài một màu, xé phần đuôi dài lê thê đi, biến nó thànhcái váy ngắn, mặc kệ nó có đẹp hay không, cứ thế khoác lên người, sau đó thích thú đi ra ngoài. Mấy thủ vệ có lẽ vì sống lâu dưới đáybiển, thấy tôi như vậy thì đều vội vàng quay đầu đi, trong đó có mộtngười rất trẻ, có lẽ mới thành yêu không lâu, thắt lưng hắn dắt mộtthanh trường kiếm, tay thì cầm mâu, tôi nghĩ ngợi giây lát, đoán chắctrên người này có thứ mà tôi cần, thế là tôi chạy lại gần, giả bộ đụngphải người hắn, sau đó ngã nhào xuống đất. Viên thủ vệ đó taychân luống cuống, vội vàng đỡ tôi lên, hắn là một binh sĩ mới được đềbạt, sợ bị trách phạt nên luôn miệng xin lỗi và khẩn cầu tôi đừng nóivới Hoa Dung tổng quản hay Ngao Vân đại nhân, tôi cười cười an ủi hắn,quả quyết rằng mình sẽ không nói cho ai rồi vội vã bỏ đi. Đi ramột chỗ xa, tôi xòe tay ra, lòng bàn tay đã có thêm một ngọn chủy thủnhỏ, đó là thói quen của bọn thủ vệ, luôn giấu chủy thủ trong người, hồi ở Huyền Thanh Cung tôi thường thấy chúng làm vậy, hôm nay làm thử, quảnhiên là đúng. Tôi bất giác thấy đắc ý vì bản lĩnh trộm cắp của mình. Trốn về phòng mình, tôi vào nhà tắm đóng cửa lại, rút thanh chủy thủ ra ngắm nghía, nó dài khoảng ba thốn, rộng chừng nửa đốt ngón tay, sáng loánglạnh lẽo, có mùi máu tanh, là một thanh dao sắc hiếm có. Tuy rằng tôikhông sở trường mấy vũ khí như đao kiếm nhưng không có nghĩa là hoàntoàn không biết, có một chút vũ khí bên người dù sao cũng tốt hơn làkhông có. Giấu thanh chủy thủ vào tay áo rộng lớn, tôi không định khóc lóc, quậy phá đòi tự tử như mấy nữ nhân vật chính đau khổ vì tình. Cãi cọ, quậy phá là việc phiền phức nhất, ca thán thì lại không hợp với tôi, chi bằng cứ mạnh mẽ lên. Quay về được thì nghĩ cách quayvề, còn nếu không được thì bắt Hoa Dung làm con tin để đột phá vòng vây, nếu Ngao Vân thực sự không niệm tình một ai và kế hoạch thất bại thìtôi sẽ tự sát, đầu thai chuyển thế còn hơn là ở đây suốt cả đời. Bởi sự phẫn nộ điên cuồng, sự tàn nhẫn của loài mèo kiếp trước lại một lầnnữa chiếm cứ toàn bộ tư duy con người của tôi, bích hổ cắt đuôi để bỏtrốn, linh dương hy sinh kẻ yếu nhất để giải vây cho cả đàn… Từ vô sốlần săn bắt và tàn sát trong giới tự nhiên đã biết, tiền đề để đối xửvới một kẻ địch tàn khốc là bản thân mình phải tàn khốc hơn. Hàng ngàn phương thức săn bắt dần dần ra lò, phối hợp với thân thủ hiện tại, tôi lạnh lùng suy đoán tỷ lệ và điều kiện thành công, nhưng lại giậtmình vì tiếng động nhỏ sau lưng. Nhanh chóng cất con dao vào tayáo, tôi quay người lại, chuẩn bị nở một nụ cười tươi rói, nhưng khôngthấy bóng dáng của Ngao Vân hay Hoa Dung, bất giác thấy kinh ngạc. Đi khắp nơi kiểm tra, hình như dưới gầm giường có động tĩnh gì đó, tôi nắm chặt con dao thận trọng lại gần, rồi lật mạnh ga giường lên… trong đólà một con ếch xanh đang giương đôi mắt to tròn lên nhìn tôi… “Kiếm Nam, sao ngươi lại tới đây?” Tôi vừa giật mình vừa mừng rỡ, rồi nhanh chóng vỡ lẽ ra, “Ngươi là động vật lưỡng cư.” “Động vật lưỡng cư cũng không thể xuống biển, suýt nữa tôi đã mất mạng rồi.”Kiếm Nam ca thán, hắn không biến về hình người mà cứ thế nhảy ra, nhảylên chiếc tủ đầu giường, quan sát trái phải rồi lại nhảy lên giường tôi, chui vào chăn giấu mình đi rồi mới lén lút nói với tôi, “Tôi tới thương lượng với cô.” “Vết thương của Tất Thanh có nặng không, có làm sao không?” Tôi chỉ hận là không thể túm lấy con ếch này vừa lắc vừa hỏi. “Đừng kích động, bị phát hiện bây giờ.” Kiếm Nam lo lắng, “Ngài ấy không sao, Ngân Tử đưa Mạc Lâm tới kịp thời nên cứu được rồi, chỉ là mất máu quánhiều, linh dược trên Thiên Giới có thần diệu, chắc vài ngày nữa là sẽchuyển biến tốt, nhưng xương của Tiểu Mao thì bị gãy rồi, e rằng phảinằm trên giường một thời gian.” Thấy Tất Thanh không sao thì sát ý trong lòng tôi cũng nhạt đi nhiều, không còn lo lắng nữa. Kiếm Nam lại hỏi: “Miêu Miêu, viên Tỳ Thủy Châu kiếp trước cô để ở đâu? Có phải lại vô tâm làm mất rồi không?” “Không phải.” Tôi vội vàng phủ nhận, nghĩ ngợi giây lát rồi nói, “Hình như lúc chết mang ở trên người… có khi bị cháy rồi.” “Cô đúng là đồ ngốc…” Kiếm Nam á khẩu, hắn im lặng giây lát rồi nói, “Bâygiờ mọi người đang lên kế hoạch tấn công vào Long Cung để cứu cô rangoài, Cẩm Văn đưa tôi tới đây, nàng còn ở bên ngoài trông chừng chotôi, nhưng vấn đề lớn nhất bây giờ là không đủ Tỳ Thủy Châu, người biếtthuật Tỳ Thủy lại chỉ có Tiểu Mao và Thiếu Chúng, những người có thể huy động được ít quá, người đánh nhau được càng ít, trong tay Ngao Vân lạicó bao nhiêu là binh sĩ, khó thoát được vòng ngoài.” “Sao lạithế? La Sát, Cẩm Văn chắc chắn là biết thuật Tỳ Thủy.” Tôi vội vàng giơngón tay ra tính toán, “Họ với Tiểu Mao, Thiếu Chúng, Ngưu Ma Vương lànăm người đều đánh nhau được, nếu chỉ xông vào cung điện thì đủ rồi, Hải Dương giúp đỡ được không?” “Không được, bây giờ hắn quyền caochức trọng, tự ý xông vào Long Cung là một tội lớn, nếu bị tố cáo thì sẽ phạm vào thiên điều.” Kiếm Nam dập tắt mọi ý định của tôi. Tôi vừa nghe tới phạm thiên điều thì lập tức phủ quyết ý kiến của mình ban nãy: “Ngưu Ma Vương đại ca tuyệt đối không thể đến, huynh ấy vừa ra tù, nếu lạiphạm vào thiên điều thì toi, La Sát tẩu tẩu sẽ phải ở góa mất, hơn nữaquạt Ba Tiêu của La Sát cũng không có ích mấy dưới đáy biển.” Kiếm Nam gật đầu tiếp tục phân tích: “Sư phụ của Tiếu Thiên là Nhị Lang Thần là người tuân thủ quy định ThiênGiới nhất, nếu để ông ta biết hắn gây chuyện thì không cần Thiên Giớitrừng phạt mà bản thân ông ta cũng sẽ đánh chết Tiếu Thiên mất. ThiếuChúng thì không sao, sư phụ của hắn Na Tra Tam Thái Tử với Long Cung mâu thuẫn với nhau không phải chuyện ngày một ngày hai rồi, cho dù có biếtthì cũng nhắm một mắt, mở một mắt. Cẩm Văn cũng không thể tới, nàng taxuất thân từ Long Cung, tuy rằng có thể len lén dẫn đường và cung cấptin tình báo, nhưng Tam Thái Tử dù sao cũng là chủ nhân cũ của nàng, bảo nàng ngang nhiên chống đối chắc là không làm được đâu.” Tôi nghe xong thì thấy thật tuyệt vọng: “Tức là chỉ có Tiểu Mao và Thiếu Chúng là đến được phải không?” “Ngân Tử cũng sẽ tới… Hắn nói nhất định sẽ đích thân cứu Tiểu Trà và cô.”Kiếm Nam ngừng lại một lát. “Còn nữa… Tất Thanh cũng sẽ tới.” Tôi thất kinh: “Hai người họ đến làm gì? Ngân Tử thì thôi, ít nhiều cũng chạy trốn nhanh, Tất Thanh bây giờ chẳng có chút pháp lực nào cả.” Kiếm Nam ấp úng rất lâu, rồi cuối cùng phải khai báo dưới sự uy hiếp bạo lực của tôi: “La Sát bây giờ là xã hội đen… cũng được coi là đại tỷ…” “Thế thì sao?” Tôi không hiểu. “Hình như… ngày trước khi Tất Thanh đi lính là tinh anh của bộ đội đặc chủng… ngài ấy bảo La Sát kiếm cho ngài ấy súng ống đạn dược, cả lựu đạn thủylôi gì đó… định dùng vũ khí công nghệ cao đưa theo Ngân Tử xông vào Long Cung.” Đầu tôi lập tức tưởng tượng ra cảnh tượng bọn họ vác súng ống tấn công vào Long Cung, đối đầu với pháp thuật của tiên gia, tôingã ngồi ra đất, một lúc lâu vẫn không nói được lời nào, Kiếm Nam thấytôi có vẻ căng thẳng thì vội vàng an ủi, tôi túm lấy hắn nói: “Đừng cho Tất Thanh tới được không, ta sợ chàng xảy ra chuyện.” “Cô không phải không biết gã đàn ông đó nhà cô đầu óc làm bằng kim cương,chuyện gì đã quyết thì có bao giờ thay đổi không?” Kiếm Nam vô cùng khóxử. Tôi nghĩ ngợi rồi nói: “Không cho chàng cơ hội xuống biển là được.” Kiếm Nam nói khẽ: “Tất Thanh nói nếu không cho ngài ấy xuống thì một mình ngài ấy sẽ lặnxuống… Cho dù có chết dưới đáy biển thì cũng phải cứu được cô ra…” Chàng như thế chẳng phải là cửu tử nhất sinh sao? Tôi lo sốt vó nhưng chẳngcòn cách nào khác, nghĩ ngợi rất lâu, đột nhiên nở nụ cười lấy lòng Kiếm Nam, khiến hắn rùng mình: “Kiếm Nam… Phá Thiên Trảo của ta hình như trong tay Tất Thanh, hay là ngươi đi lấy trộm hộ ta nhé.” Kiếm Nam trợn tròn mắt: “Cô định làm gì?” “Ai dà, vào thời khắc quan trọng này thì làm kẻ trộm có sao đâu!” Tôi tưởng là hắn muốn giữ thể diện nên cố gắng khuyên nhủ. “Cô muốn khôi phục lại pháp lực?” “Đương nhiên! Nếu để ta khôi phục lại bản lĩnh của Hoa Miêu Miêu thì có thể giữ chân Ngao Vân, mấy người sẽ không bị làm sao.” “Đừng có ngốc!” Kiếm Nam quát lớn rồi lại vội vã thì thào, “Nếu khôi phục lại pháp lực thì cô cũng sẽ như Bích Thanh Thần Quân, vĩnh viễn rơi vàoluân hồi, mãi mãi không được quay về Thiên Giới, tôi quen biết cô baonăm nay, làm sao có thể nhìn cô đi vào con đường này?” Tôi nhìn Kiếm Nam như nhìn một kẻ ngốc, không hiểu: “Nếu Bích Thanh Thần Quân không có trên Thiên Giới thì ta quay về đó làm gì? Nơi đó lạnh lẽo như băng, chẳng vui chút nào cả, chi bằng cứ sống vuivẻ dưới nhân gian với chàng.” “Cô hoàn toàn không muốn trường sinh bất lão sao?” Kiếm Nam khựng lại. “Một mình trường sinh bất lão thì có ý nghĩa gì?” Tôi hỏi ngược lại. Kiếm Nam ngắc ngứ trước câu trả lời dứt khoát của tôi rất lâu, cuối cùngcũng đồng ý đi lấy trộm Phá Thiên Trảo cho tôi. Tôi chặn hắn lại hỏi khi nào thì ra tay, Kiếm Nam tính toán lại một lúc rồi nói Tất Thanh vớiTiểu Mao ít nhất cũng phải bảy ngày nữa mới lành vết thương, tới khi đósẽ len lén tới đây, thời gian này tôi ở Long Cung phải ngoan ngoãn mộtchút, tốt nhất là ngoan ngoãn đối phó với Ngao Vân, đừng để lộ ra dấuvết gì khiến hắn cảnh giác. Tôi sốt ruột: “Nếu tốt với con rồng đó thì ta sẽ khó giữ được trinh tiết đấy.” Lần này tới lượt Kiếm Nam dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi: “Yêu quái coi trọng trinh tiết làm gì? Huống hồ bây giờ là thời khắc nguy hiểm.” “Bây giờ ta là người…” “Ta quên rồi, tóm lại cô nghĩ cách qua bảy ngày này đi, đừng có làm kinhđộng tới Ngao Vân.” Nói xong hắn nhảy lên cửa sổ, lén lén lút lút nhảyxuống đất rồi lẫn vào bụi cây, biến mất, để lại cho tôi một nhiệm vụgian nan. Tôi ngây ngô đứng yên, mãisau vẫn chưa định thần lại được… chẳng nhẽ đây là báo ứng của việc ngàyxưa tôi cởi quần áo chạy lung tung, thế nên giờ mới phải đối mặt với một con rồng dê già? Phải dịu dàng… phải ngoan ngoãn, phải lươngthiện, không để đối phương có cơ hội nghi ngờ. Tôi ngoan ngoãn cởi cáiváy mình vừa xé rách ra, thay vào đó là một chiếc váy dài màu xanh lamvô cùng đoan trang, tóc tôi không đủ dài nên không thể búi lên. Nói thực lòng, tôi cảm thấy cho dù có trang điểm cẩn thận đi chăng nữa thì cũngchẳng đẹp bằng một phần mười mấy thê thiếp của Ngao Vân, thế mà hắn vẫnthấy ưng mắt thì thật là khó hiểu. Sau khi trang điểm xong xuôi,tôi đi ra ngoài lượn lờ hai vòng, cố gắng đi xa một chút để xem có gặpai không, tiếc rằng dọc đường chỉ gặp mỗi Hoa Dung. Hoa Dung thấy tôi chịu ăn mặc tử tế thì có vẻ kinh ngạc, và cũng có vẻ vui mừng, nàng ta lại gần hành lễ với tôi rồi nói: “Chào Miêu Miêu cô nương.” Tôi cố gắng kiềm chế vẻ mặt không vui của mình, nở nụ cười hỏi: “Ngao Vân đâu?” “Hôm nay chàng phải đi kiểm tra nhà lao dưới đáy biển ạ, cô cần gặp chàng sao?” Hoa Dung không biết vì sao lại trở nên vui mừng. Tôi vội vàng lảng sang chủ đề khác: “Không, không, chỉ nhân tiện thì hỏi thế thôi.” Hoa Dung lập tức hứa hẹn: “Chàng kiểm tra xong chắc chắn quay về sẽ đi tìm cô.” Tốt nhất là hắn đừng bao giờ kiểm tra xong, và đừng bao giờ quay về. Tôi buồn bã lê chiếc váy dài đi tới một góc khuất, ngồi ở đó ngắm những đàn cá đang bơi lội ngoài kia qua một lớp bong bóng, thi thoảng lại thò tay ra chạm vào nước biển lạnh lẽo, nghịch đống cát đá dưới đáy biển, nghĩxem Tiểu Trà bị nhốt ở đâu. Không thể nào bị nhốt ở chính điệncủa Long Cung, nơi đó có Long Vương ở, chắc không cho Ngao Vân làmchuyện đó đâu. Cũng không thể ở Ly Sầu Cung, nhốt hai người ở cùng mộtchỗ, ngộ nhỡ có người xâm nhập thì sẽ vô cùng bất lực. Khả năng lớn nhất là nhà lao dưới đáy biển, nơi đó từ trước tới nay vốn do Ngao Vân caiquản, len lén nhốt thêm một người vào đó chắc chẳng vấn đề gì. Chắc thời gian qua Tiểu Trà đã phải chịu khổ. Đừng nghĩ tới nàng ta nữa, nghĩ xem mình phải lấy lòng Ngao Vân thế nào màvẫn không đánh mất trinh tiết… Vốn không giỏi diễn kịch, tôi luôn miệngthở dài, chau mày buồn bã. Cứ kéo dài mãi tới khi Ngao Vân quayvề thì không thể kéo dài được nữa. Hình như hắn đã nghe Hoa Dung báo cáo là tôi tìm hắn, thế nên tinh thần có vẻ hưng phấn, lao thẳng qua lancan, nhảy tới bên cạnh tôi, nhìn y phục của tôi rồi vui vẻ nói: “Hôm nay nàng tìm ta à?” “Không có, có…” Tôi đáp bừa, cố nghĩ ra một lý do để bắt chuyện. “Hôm nay ngươi ra ngoài rất sớm.” “Nàng muốn ngủ thêm với ta hả? Tốt quá.” Gương mặt Ngao Vân chẳng chút nghiêm túc, tôi vô cùng ân hận vì mình đã nói tới chủ đề này, hắn bỡn cợt tôimột lúc rồi mới nói. “Ngày nào cũng phải đi kiểm tra nhà lao, phải rờikhỏi Miêu Miêu nhà ta sớm, cũng chẳng còn cách nào cả, ta nhất định sẽcố gắng.” Tôi gãi đầu, vắt óc nghĩ ra chuyện khác. “Máy tính của ngươi hình như không lên mạng được.” Ngao Vân có lẽ cảm thấy chủ đề bị thay đổi quá nhanh nên một lúc lâu mới trả lời được: “Dưới đáy biển không thể lắp dây mạng.” “Ta nghiện mạng.” Tôi nhìn hắn vô tội. “Nhịn vài chục năm đi, rồi ta đưa nàng lên bờ chơi.” “Ngươi khốn khiếp! A… không, thôi bỏ đi, ngươi cũng muốn tốt cho ta mà, phảicai mạng thôi…” Tôi lè lưỡi, lắp bắp, nói năng không mấy lưu loát. Ngao Vân như cười như không: “Hay là chúng ta chơi trò khác?” “Mạt chược hả?” Tôi cảm thấy nụ cười của hắn có gì đó đểu cáng. “Ai thua phải cởi quần áo.” “Đồ dê già điên cuồng, chết đi!” Tôi chẳng cần phong độ nữa, giơ chân sút thẳng lên người hắn. Tuy rằng bị đánh nhưng hắn vẫn cười rất tươi: “Ta không chê nàng ngực phẳng đâu.” “Đồ biến thái!” “Ta chỉ thẳng thắn với những gì mình nghĩ thôi!” Ngao Vân tỏ vẻ nghiêm túc, “Dù sao cũng hơn ai đó không dám nói.” “Vớ vẩn! Tất Thanh không nghĩ tới chuyện đó đâu!” Tôi phát hiện ra mình lỡ lời thì hơi vội vàng im miệng. Ngao Vân so vai: “Ta không nói hắn.” “Được rồi, được rồi, không nhắc tới chuyện này nữa…” Tôi ngáp dài, lấp liếm mọi việc: “Hay là chúng ta đi ăn trưa đi.” Ngao Vân nghi hoặc nhìn tôi: “Nàng đang có ý định gì thế?” Tôi lập tức tỏ vẻ nghiêm túc: “Ta đói rồi.” Ngao Vân cười khẽ, kéo tay tôi đi ra đại sảnh: “Được rồi, mèo coi đồ ăn là trời.” Tôi rất muốn nói với hắn, mình không còn là mèo nữa rồi… Nhưng nhìn điệu bộ vui vẻ của hắn thì tôi lại không tài nào nói được câu này nữa.