Hoa Lửa

Chương 67

Trở về công ty đã gần trưa, gã đi trước cô đi sau, trong sảnh công ty đã có người đứng chờ với sắc mặt khó coi. “Anh đi đâu vậy?” Trần Ôn Ngọc nhấc đôi môi xám ngắt, hỏi. “Tôi tới bệnh viện.” Gã trả lời rành mạch. Vậy gã không nói đùa? Trần Ôn Ngọc gượng ép, vô cùng gượng ép nặn một nụ cười để làm mình trấn tĩnh, “Vừa rồi bác Hình gọi điện tới, bác ấy bảo muốn ăn trưa cùng anh.” Mặc dù tính tình A Kiến bất kham, nhưng gã vẫn là một người con có hiếu. Hình Tuế Kiến nhíu mày. Mẹ con gã rất ít gặp nhau, đặc biệt gần đây dường như mẹ đang làm trò mờ ám với một quản lý ngân hàng. Hai con người thiếu đạo đức đó đang chìm đắm trong yêu đương, sao bỗng dưng lại nhớ tới đứa con trai là gã đây? Hình Tuế Kiến trầm ngâm nhìn Ôn Ngọc, gã không phải kẻ ngốc nên lập tức hiểu ngay. Trần Ôn Ngọc có giao tình rất tốt với mẹ gã. Mẹ xem Ôn Ngọc như con gái, thậm chí còn thân thiết hơn đứa con trai này. Mẹ từng nhiều lần đề cập, hy vọng gã sớm cưới Ôn Ngọc vào nhà. Quả nhiên Trần Ôn Ngọc chột dạ, cô xấu hổ ngập ngừng: “Em… em thấy việc này quá lớn nên muốn cho bác Hình biết…” “Tôi đã ba mươi tuổi, nói chuyện yêu đương với một cô bạn gái, dự định sinh một đứa con cũng là việc lớn phải cần mẹ mình ra mặt à?” Gã lãnh đạm hỏi. Ánh mắt gã phẳng lặng nhưng Trần Ôn Ngọc là người rất hiểu tính gã, cô lập tức nhận thấy những âm tiết nhấn mạnh đầy tức giận của gã. “Em… em không thể trơ mắt nhìn anh phạm sai lầm!” Trần Ôn Ngọc cãi lại. “Dù có phạm sai lầm cũng là việc của tôi!” Ánh mắt gã toát vẻ khó chịu. Giữa bọn họ đang nổi sóng ngầm cuồn cuộn, nhưng hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì tới người phía sau. Kiều Duy Đóa lướt qua bọn họ đang chắn ngang ngay cửa như một kẻ xa lạ. Cô lại dùng cái thái độ này! Hình Tuế Kiến cảm thấy thật ngột ngạt, tức giận và bất đắc dĩ. Kiều Duy Đóa tới chỗ làm việc của mình, cô vừa mở máy tính thì đúng lúc tin nhắn điện thoại vang lên. [Em rảnh không?] Cô liếc thoáng qua màn hình di động, khi thấy rõ tên người gởi tin thì cô gần như nín thở. [Em rảnh.] Hơi thở cô rất nhẹ, trả lời bằng hai chữ giản đơn. [Anh mới làm xong công việc và đi ngang qua công ty em, bây giờ anh đang ở gần tiệm mì thịt bò Bà Trần, em muốn đi ăn chung không?] Cô cúp điện thoại, đứng bật dậy. Hai người kia vẫn chặn ngay cửa ra vào tranh luận gay gắt. “Tôi đi ăn với mẹ và sẽ đưa Duy Đóa đi cùng.” “A Kiến!” Ôn Ngọc không thể tin vào tai mình, cô hoảng hốt nói, “Bác Hình chỉ gọi một mình anh thôi, bác ấy… bác ấy có chuyện quan trọng muốn nói với anh!” Sao gã có thể đưa Kiều Duy Đóa đi cùng? Đó là ý gì? “Con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng.” Giọng gã vẫn đều đều. Ôn Ngọc nghẹn họng câm nín. Cô không ngờ Hình Tuế Kiến sẽ ‘ra đòn’ chí mạng với mình như vậy, nhưng những ai quen biết gã đều hiểu, chỉ cần gã muốn làm việc gì thì đừng hòng có ai phản đối được. “Xin cho qua.” Kiều Duy Đóa lách ngang bọn họ với dáng vẻ hối hả. Hình Tuế Kiến vội bắt lấy tay cô, “Em đi đâu? Bây giờ chúng ta phải tới nhà hàng!” Đừng nói với gã, nãy giờ cô chả để ý đến cuộc đối thoại giữa gã và Trần Ôn Ngọc nhé? Phản ứng của cô là tránh đi bàn tay của gã, “Tôi có việc.” Cô vội vàng bỏ lại ba chữ rồi nhanh chóng chạy thẳng tới tiệm mì thịt bò đầu phố. Khi sắp tới cửa tiệm, cô mới dừng lại hít thở để làm mình trông thật bình tĩnh. Cô đẩy cánh cửa kính ra. Trước tiệm trang trí toàn bằng gỗ trông có vẻ cổ kính, nhưng đúng vào giờ cơm trưa nên khách khứa trong tiệm rất đông. Cô mới bước vào tiệm thì một nam thanh niên đứng gần quầy thu ngân tinh mắt nhìn thấy cô, anh ta hưng phấn nói: “Cô Kiều, cô đến ăn mì hả? Cô muốn kêu gì cứ để tôi mời!” Kiều Duy Đóa lại không nghe lọt tai chữ nào, bởi vì gần như chỉ liếc thoáng qua thôi, cô đã nhận ra trong góc tối có một người đàn ông nhã nhặn vừa lật tờ báo vừa kiên nhẫn chờ đợi. Cô bước từng bước đến chỗ đó, dường như có linh cảm, người đàn ông cũng ngước lên. Hai người mắt nhìn mắt, anh mỉm cười với cô và cô cũng cúi đầu mỉm cười. “Sao anh lại làm việc ở đây?” Cô ngồi xuống đối diện với anh và thận trọng hỏi. “Gần công ty của em có một vụ án liên quan đến người lao động cần trọng tài phân xử, bọn anh tới tìm thêm bằng chứng.” Anh mỉm cười nói. “Vậy ông chủ không mời bọn anh dùng cơm à?” Cô giả vờ thoải mái. “Các đồng sự đã đi nhưng anh thì không.” “Sao vậy?” Bình thường anh sẽ không tách nhóm. “Mì thịt bò ở đây rất nổi tiếng, anh đã muốn tới ăn từ lâu.” Anh cười cười. “Anh gọi mì chưa?” “Chưa, anh chờ em tới.” “Ở đây có món mì thịt bò nạm ngon tuyệt vời, để em gọi cho anh!” Nói xong, cô vội vã quay đầu như thể sợ kêu chậm một chút anh sẽ chết đói hoặc đứng dậy bỏ đi. Cô định kêu người phục vụ, nào ngờ nam thanh niên kia đã cầm thực đơn đứng sau lưng cô. “Ha ha, cô Kiều, cô muốn ăn gì?” Nam thanh niên cầm bút giả bộ ghi chép. “Phiền anh cho tôi hai tô mì thịt bò nạm.” “Ha ha, vị này là bạn trai của cô à?” Nam thanh niên thử thăm dò thiếu tế nhị. “Hai tô mì thịt bò nạm.” Kiều Duy Đóa lặp lại những chữ này, ngoài ra cô không trả lời thêm gì nữa. Nam thanh niên tức giận bỏ đi. Thấy cảnh tượng đó, anh bật cười. “Anh cười cái gì?” Duy Đóa bị cười đến chẳng hiểu ra sao. “Anh cười vì người đẹp đúng là người đẹp, số đào hoa vẫn còn rực rỡ. Anh lại làm bia đỡ đạn rồi!” “Tư Nguyên, anh đừng giễu cợt em!” Cô lúng túng nói. Cô không biết cách để giải quyết đám ong bướm này. Tư Nguyên vẫn cười, cười đến độ cô cũng phải cười theo. Khi đôi môi khẽ nhếch nụ cười, thì mọi câu nệ dường như đều tan biến. Bạn bè lâu năm đúng là bạn bè lâu năm, cô cứ ngỡ lúc hai người gặp nhau sẽ rất ngượng nghịu, nhưng hóa ra lại ‘quen thuộc’ nhanh đến vậy. Không ai trong bọn họ phát hiện, ngoài cửa sổ bằng kính có một cái bóng cao lớn với một đôi mắt lạnh lẽo đang quan sát. Hình Tuế Kiến lạnh lùng nhìn hết cảnh tượng bên trong. Gã hiếm, rất hiếm thấy biểu hiện như vậy của cô, gần như không có. Cô sẽ mỉm cười, sẽ thẹn thùng, sẽ nũng nịu. Mỗi một biểu hiện đều không mang chiếc mặt nạ thờ ơ mà phát ra từ ruột gan, trông xa lạ và phi thực tế. Đó là Kiều Duy Đóa ư? Trước mặt tên đàn ông kia, là một Kiều Duy Đóa rất ít cảm xúc sao? Ánh mắt của Hình Tuế Kiến dần dần chìm xuống nặng nề.