Hoa Lửa

Chương 127

Kiều Duy Đóa đưa Hình Tuế Kiến tới bệnh viện tái khám, nghe Hình Tuế Kiến trình bày bệnh trạng xong, vị bác sĩ kêu lên kinh ngạc: “Chưa nẹp nạng gì cả mà cậu đã khôi phục nhanh đến thế hả? Chàng trai, cậu đừng ỷ y nhé, phải cẩn thận trật khớp xương đấy!” Gã chẳng thèm ngó ngàng: “Tôi khỏe như trâu.” Vị bác sĩ vẫn hơi hoài nghi, dùng cây búa thử phản xạ [1] gõ nhẹ vào sống lưng gã, khiến cả người Hình Tuế Kiến cứng còng. [1] Loại búa này dùng trong y khoa, nghe chữ búa thấy ghê ghê, nhưng thật ra nó nhỏ xíu, thường dùng gõ vào các chỗ bị thương như đầu gối, bàn chân, các khớp xương lưng… để xem bệnh nhân có phản ứng hay không. “Anh có đau không?” Kiều Duy Đóa nôn nóng hỏi. “Anh không đau!” Gã lắc đầu. Kiều Duy Đóa luôn yên lặng bỗng nhẹ nhàng thở ra, trên môi nở nụ cười tươi như hoa. Thế nhưng vị bác sĩ vẫn thăm khám khắp nơi như vẻ không tin, mãi đến khi Hình Tuế Kiến trừng ông ta: “Này, ông sờ đủ chưa?” Bị một ông già sờ mó tới lui, làm gã cảm thấy thật ghê tởm. Hai người từ phòng khám đi ra. “Đều là lỗi của anh, cả phiếu kiểm tra mà bác sĩ cũng không thèm viết cho chúng ta!” Kiều Duy Đóa trách móc. “Tại ông ta thấy anh khỏe mạnh nên chẳng cần khám khiếc gì.” “Anh có chắc không đó? Chứ chả phải anh trông như tên cướp trong truyện “Alibaba và bốn mươi tên cướp”, hù dọa vị bác sĩ kia chẳng muốn thăm khám nữa hả?” Kiều Duy Đóa nghi hoặc. Ban nãy gã trợn mắt nhìn vị bác sĩ bằng vẻ vừa lạnh lùng vừa dữ tợn, như thể chỉ cần đối phương nói thêm một câu không hài lòng thì gã sẽ vung nắm đấm qua bất kỳ lúc nào. Dưới tình huống ấy, thực sự đừng trông mong bác sĩ thăm khám kỹ càng. Gã không nghe trọng tâm vấn đề, mà chỉ chú ý tới… “Anh xấu vậy à?” Gã sờ sờ hàm râu trên mặt mình, lòng than thầm hỏng bét. Tên cướp? Gã không muốn làm cướp đâu, gã chỉ muốn… cô tự nguyện thôi. Kiều Duy Đóa không đáp mà chỉ nhìn gã, ánh mắt ấy như thể đang nói ‘còn phải hỏi nữa hả?’. Lòng tự trọng của Hình Tuế Kiến ngay lập tức rơi rụng lả tả. Mọi người đều nói con gái làm đẹp vì người mình yêu. Thực ra, cánh đàn ông cũng rất hi vọng được người yêu khen ngợi tuấn tú, chứ không phải là lời trào phúng lạnh tanh ‘trông anh chả khác gì thổ phỉ’. Về tới nhà, Hình Tuế Kiến tự nhốt mình trong phòng, còn Kiều Duy Đóa vội vàng vào bếp. Trước khi trời tối cô phải nấu xong vài món ăn, bằng không cô chẳng dám tin trong cái nhà bếp tối om này, và tài nghệ nấu nướng kém cỏi của mình còn có thể phân biệt được đâu là đường, đâu là muối. Khi màn đêm buông xuống, trong nhà dần dần u ám thì cô cũng đã nấu xong ba món mặn một món canh thơm ngon dọn sẵn lên trên bàn. Ngẫm nghĩ một lát, cô bước lên lầu muốn thử nhỏ nhẹ gọi gã xuống ăn cơm. Cô không học được hai chữ ‘nhu mì’ như bao cô gái khác, nó thật khó học đối với cô. Vì vậy, nếu cô học theo các cô gái nũng nịu gọi tên gã, thì phải chăng sẽ dọa gã chết khiếp? Trong phòng ngủ, Hình Tuế Kiến đang đưa lưng về phía cô nói chuyện điện thoại. “Được, Phương Nhu, ngày mai tôi qua nhà cô, sau đó ba chúng ta đi ăn nhé…” Tiếng nói trầm nhẹ của gã khiến sắc mặt cô tối sầm, “Hình Tuế Kiến, ăn cơm!” Cô gắt giọng gọi. Từ ngày nghe xong câu chuyện cũ, tâm trạng cô vô cùng nặng nề. Cô biết cả đời Hình Tuế Kiến sẽ mang cây Thánh giá trên lưng, bởi vì gã là một người đàn ông sống đầy trách nhiệm. Nếu gã thờ ơ với mẹ con Phương Nhu, thì cô sẽ rất khinh bỉ. Tuy nhiên cô đồng thời cũng rất mâu thuẫn, bởi lẽ sẽ chẳng có ai lại mong muốn người đàn bà khác luôn tới ‘làm phiền’ người đàn ông của mình. “Ừ, được.” Hình Tuế Kiến cúp điện thoại và đứng dậy. Gã xoay thẳng người về phía cô, sảng khoái tinh thần đi về hướng người con gái chẳng hề dịu dàng kia, nhưng nó lại khiến cho gã cảm thấy một chùm ánh sáng ấm áp. Men theo ánh trăng, Kiều Duy Đóa bỗng ngẩn ra. Gã cạo hết hàm râu, để lộ chiếc cằm bóng láng sạch sẽ, trên người tràn ngập hương vị nam tính và khí khái. Chẳng những Kiều Duy Đóa không vui mà sắc mặt lại còn u ám, giọng cô rất tệ: “Anh cần gì phải đỏm dáng thế chứ?” Hình Tuế Kiến bị cáu gắt đến ngỡ ngàng. Hai người ăn cơm nhưng đều không yên lòng. “Ngày mai anh qua nhà chị ta hả?” Rốt cuộc Kiều Duy Đóa vẫn thiếu kiên nhẫn. “Ừ.” Hình Tuế Kiến gật đầu, “Phương Nhu muốn thay cái đồng hồ nước mới, nên nhờ anh qua giúp.” Cô im lìm. “Em muốn đi chung không?” Hình Tuế Kiến hỏi. Cô nhất thời kinh ngạc, hồi lâu sau mới dè dặt hỏi: “Em đi chung được không?” “Được chứ, đằng nào em cũng nói với người ta em là vợ anh. Vậy nếu ‘vợ’ anh đã ở nước ngoài về rồi, thì đương nhiên anh phải giới thiệu cho bọn em quen biết.” Nếu không, gã đâu hẹn Phương Nhu đi dùng cơm làm gì. Gã chỉ ba người là cô, gã và Phương Nhu? Chứ không phải có thêm Tử Tử tạo thành ‘một nhà bà người’? Sắc mặt Kiều Duy Đóa dần dần biến đổi. “Trông em ghen tuông quá.” Gã giả vờ thản nhiên vạch trần sự thật. “Ai bảo anh đào hoa làm chi?” Cô ngoài cười nhưng trong không cười. Rõ ràng nhìn gã không đẹp trai anh tuấn, nhưng mùi vị nam tính luôn thu hút tầm mắt phụ nữ. “Yên tâm đi, anh chả hứng thú với mấy cô gái khác, anh chỉ muốn ‘làm’ với em.” Gã nói huỵch toẹt khiến cô đỏ mặt. “Em ăn xong chưa?” Gã đặt bát đũa xuống, nhìn cô chòng chọc. Lần đầu tiên trong đời Kiều Duy Đóa mới nếm trải sắc thái xấu hổ. Bởi vì, ánh mắt gã tỏ rõ sự khao khát nhục dục. “Anh chắc mình thực sự khỏe chứ?” Cô cố gắng nghiêm nghị. Gã không nói nhiều mà cầm tập ảnh {36 tư thế phòng the} mình tải từ trên mạng xuống, đặt trước mặt cô. “Tùy em lựa chọn, mức độ cao thâm và khó khăn tới đâu anh cũng phối hợp được tất!” Mấy hôm trước vào một đêm khuya, cô đang ôm máy tính xem phim thì thấy trong đó có đoạn làm tình giữa đôi nam nữ nhân vật chính, cô mỉa mai khẳng định đây là đóng mướn. Do vậy, gã quyết định đổi họ thành đôi nam nữ nhân vật chính kia. “Anh lo dưỡng sức cho tốt đi, em nói rồi, chờ khi nào anh có thể phá kỷ lục ghi chép thì chúng ta mới bàn tới vấn đề này.” Cô rũ mắt nhìn xuống ngón chân mình, giọng điệu cô nghe thản nhiên nhưng ngón chân cái lại thẹn thùng gập cong. Nhận ra được gã muốn làm gì, cơ thể Kiều Duy Đóa khẽ run lên. Nhưng cô chưa kịp cự tuyệt thì hai tay gã đã bò lên miền da thịt láng bóng mịn màng của cô, làm cô cảm thấy toàn thân rực cháy. “Kiều Duy Đóa, chúng ta còn rất nhiều thứ chưa thử qua…” Gã vừa đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô, vừa thì thầm khàn đục: “Anh còn dấu rất nhiều chiêu thức chưa dạy em…” “Chiêu, chiêu thức gì…” Cô cố trấn tĩnh, vậy mà đã hơi lắp bắp. Cô có dự cảm, tối nay núi lửa sẽ bùng nổ. … Lần đầu tiên, cao trào đến thật mạnh liệt. Sau khi nằm trong lòng gã vài phút để bình ổn hô hấp, cô mới định đứng dậy đi mặc quần áo, ai ngờ lại bị gã bế ngang. Một vật căng cứng cọ vào bắp đùi cô, khiến gương mặt cô ửng hồng quyến rũ. Gã bế cô đặt ngồi trên mép giường, còn mình quỳ gối trước mặt cô, cánh tay sắt vẫn quấn chặt lấy cô. Nhưng lúc này gã chậm nhịp để làm đủ màn dạo đầu, khiến cô ngoại trừ mềm oặt và thở gấp thì rốt cuộc chẳng còn nhớ gì khác. Từ tối mịt tới rạng đông đều quấn quýt lấy nhau, bọn họ dùng rất nhiều tư thế mà trước kia chưa từng dùng. “Hình Tuế Kiến, đủ rồi, đủ rồi…” Cuối cùng cô đành xin tha, cô đã kiệt sức nhưng gã cứ như càng đánh càng hăng. Gã vuốt ve gương mặt mặt cô, nói: “Chưa đủ!” Bây giờ mới bắt đầu lần thứ bảy thôi! Gã muốn suốt đời cô nhớ rằng, người đàn ông của cô rất lợi hại! Cô đừng có nhớ tới cái lịch sử dũng mạnh của tên đàn ông khác! Tuy nhiên, toàn thân gã bỗng dưng cứng ngắc. Gã cắn chặt răng tiếp tục đâm vào, thế nhưng gã lại cảm nhận rõ rệt từng cơn nhức nhối dữ dội. Gã đau tới mức phải dùng tay chân chống đỡ, thắt lưng của gã đau muốn gãy làm đôi. Kiều Duy Đóa lập tức phát hiện ra điều bất thường, cô vội vàng co chân bò tới bên cạnh gã: “Anh bị sao thế?” Gã mím môi đau tới sắc mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra đầm đìa nhưng vẫn sống chết không chịu mở miệng. Nửa tiếng sau, xe cứu thương 120 chạy tới dưới tiểu khu. Vì xương sống bị lệch vị trí, nên lúc được nâng lên xe cấp cứu, trong đầu gã chỉ có một ý nghĩ: Tiêu rồi, môt đời danh tiếng của gã!