Hoa Lửa

Chương 113

Mặt trời đã nhô cao. Thực ra hai người đã thức, nhưng cô nằm bất động đưa lưng về phía gã, còn gã vẫn ôm chặt lấy cô để má kề má. Phòng kế bên truyền đến tiếng đóng – mở cửa. Gã luồn tay vào vạt áo cô, chậm rãi mơn trớn bên hông, say sưa cảm thụ hương thơm từng tấc da tấc thịt láng mịn quen thuộc dưới tay mình với vô vàn quyến luyến. “Rốt cuộc bọn họ cũng hết sức rồi à?” Cô mở to mắt, hỏi nhẹ. “Ừ, một đêm bảy lần là giới hạn đối với đàn ông rồi.” Gã khàn giọng đáp. Có trời mới biết, mỗi lần phòng kế bên chiến đấu hăng hái, thì đã thử thách ý chí của gã biết nhường nào. “Thế à? Vậy mai mốt anh muốn khiêu chiến giới hạn một chút hay không?” Cô hỏi bằng ngữ điệu rất lãnh đạm. Ầm một tiếng, cái cơ thể vất vả lắm mới lấy lại tỉnh táo bỗng bén lửa. “Kiều Duy Đóa, tôi có thâm thù đại hận với em à? Sao em cứ nắn gân tôi hoài vậy?” Gã bất đắc dĩ thở dài. Khóe môi cô khẽ cong hình nụ cười, tâm trạng rất thư thái. “Sao thế, anh không tự tin với bản thân mình hả?” “...” “Cũng đúng, muốn phá kỷ lục của anh chàng phòng kế bên đối với đàn ông rất gian nan. Tôi xin lỗi đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh, mai mốt tôi không nhắc tới nữa.” Giọng cô thản nhiên, nhưng từng câu chữ có thể làm người ta tức điên ruột. Để bảo vệ danh dự người đàn ông, gã quyết định phản công. Gã xoay phắt lại đè cô xuống bên dưới, và hung hăng hôn lên đôi môi đang âm thầm cười tươi như hoa. “...” Cô đầu hàng. Cảm xúc mãnh liệt nháy mắt càng quét qua giác quan của hai người, toàn thân Kiều Duy Đóa mềm nhũn, và sa vào nụ hôn nồng nàn của gã. Mãi đến khi gã lui ra mà cô vẫn còn thở hổn hển. “Cái kia của anh húc tôi kìa.” Sau khi trấn tĩnh, cô thản nhiên nhắc nhở. Cái vật căng cứng nóng hổi ấy cứ đe dọa húc thẳng vào đùi cô, muốn người ta bỏ qua cũng rất khó. “Không phải em muốn kết quả này sao?” Hình Tuế Kiến vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô, tức giận trả lời. Cô bật cười. Đây là lần đầu tiên gã thấy Kiều Duy Đóa cười thật tươi như vậy. “Nhìn tôi bị em tra tấn, vì em mà điên cuồng, khiến em hả dạ lắm hả?” Gã khàn giọng hỏi. “Ừ.” Cô tỉnh bơ thừa nhận. Cô nói thẳng toạc khiến gã chấn động, không còn cách nào để suy xét lý trí. Gã ôm sát vòng eo thon gọn của cô, để nơi mềm mại riêng tư ấy kề sát vào vùng cứng rắn nóng hổi của mình. Gã khao khát liếm mút và quấn quýt lấy cô, muốn chiếm giữ toàn bộ sự ngọt ngào trên người cô. Hô hấp cô dồn dập, trái tim đập rối loạn, và chủ động đón nhận đôi môi gã. Hai người hôn nhau say mê, như lữ khách lạc vào sa mạc, vừa nhìn thấy ốc đảo liền muốn khăng khăng chiếm giữ. Mãi đến khi cả hai đều hết dưỡng khí, gã mới khẽ nới lỏng cô ra và dùng giọng nói khản đặc đến khó nghe, hỏi: “Em thật sự không cho tôi vào sao?” Gã muốn lấp đầy cô một cách không thương tiếc. Thật vất vả cô mới lấy được chút lý trí từ cơn đam mê cháy bỏng, ánh mắt cô đầy phức tạp, “Tình dục đối với anh rất quan trọng à?” Gã gật đầu rồi lại lắc đầu. Nó quan trọng, nhưng cảm nhận của cô quan trọng hơn. Gã gật đầu làm cô buồn bã: “Bây giờ chưa được…” Gã hiểu tại sao cô nói chưa được, là do một người đàn ông khác. Cũng tương tự, gã biết nếu mình kiên quyết đi vào, thì cả tâm trí và thể xác của Kiều Duy Đóa không thể chống cự nổi. Nhưng gã chỉ vuốt mái tóc cô, “Không sao, vậy cũng tốt.” Hai người đều trầm mặc. Cô nhẹ nhàng đẩy gã ra, bước xuống giường thay quần áo. Bây giờ cô còn mặc chiếc áo T-shirt của gã trên người. Kỳ thực, gã cảm thấy dáng vẻ cô mặc chiếc áo này trông càng thêm gợi cảm và quyến rũ. Cô đưa lưng về phía gã mặc chiếc áo lót màu đỏ, rồi tới áo len và tiếp theo là áo khoác. Gã ngồi trên giường, chờ cô mặc quần áo đâu đó chỉn chu, mới đưa tay kéo cô xà vào lòng mình. “Ở lại đây vài ngày đi.” “Chúng ta về nội thành đi.” Hai người đồng thanh mở miệng. Gã cười gượng ép, “Em không muốn ở đây vài ngày à? Thực ra không khí nơi này rất khá.” Kiều Duy Đóa lắc đầu: “Không được, mất liên lạc với tôi… Tư Nguyên sẽ lo lắng.” Gã trầm mặc, rồi cuối cùng xoa xoa lên mấy chỗ ửng đỏ trên mặt cô: “Em không sợ anh ta biết chúng ta đã làm gì sao?” Trên mặt cô có vài nơi chấm đỏ, rõ ràng là bị hàm râu đàn ông chà sát qua. Mặc dù gã đã rất kiềm chế, nhưng vẫn khó tránh khỏi lưu lại những dấu vết mãnh liệt trên cổ cô. Kiều Duy Đóa im lặng hồi lâu mà không nói một câu. Gã đành đổi đề tài: “Em muốn ngồi xe buýt xuống núi, hay…” “Tôi đi chung xe với anh xuống núi.” Lúc này cô nhướng mày, trả lời gãy gọn. Vì thế, hai người kẻ trước người sau rời khỏi nhà trọ. “Hẹn gặp lại quý vị lần sau!” Bà bác hô to đằng sau. Cô và gã đều phớt lờ, ngồi lên xe. Chiếc SUV từ từ chạy dọc theo đường núi đi xuống. Gã lái xe với tốc độ rất chậm mà cô cũng không thúc giục, chỉ dõi mắt nhìn phong cảnh ở bên đường. Gã không để bàn tay mình ngơi nghỉ mà luôn vuốt ve bàn tay cô, còn cô lật tay mình lại để mười ngón tay đan vào nhau. “Em đã nghĩ kỹ cách… giải thích với anh ta chưa?” Cô đi cả đêm không về, bạn trai nhất định sẽ tra hỏi. “Anh ấy biết tôi tới chỗ Tiểu Lộng ngủ một đêm.” Kiều Duy Đóa thản nhiên đáp. Tư Nguyên không phải mẫu đàn ông đa nghi, với những chuyện đã báo trước anh sẽ không tra hỏi và ngờ vực. Đây chính là nguyên nhân khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Hình Tuế Kiến liếc cô một cái, nhưng không nói gì. “Nhưng tôi định ăn ngay nói thật.” Cô bình tĩnh quăng ra ‘trái bom’. Hình Tuế Kiến phanh gấp thắng xe. “Còn anh tính chừng nào nói rõ với Trần Ôn Ngọc và Phương Nhu?” Cô ra vẻ thuận miệng hỏi một câu. Gã ngỡ ngàng, cả người chấn động. Động tác của gã chậm, rất chậm quay sang, hồi lâu sau mới hiểu hết ý của cô. Gã dùng ánh mắt khó tin nhìn cô chòng chọc, “Em định về sống với tôi à?” “Vớ vẩn, nếu không định sống với anh, thì tối qua làm sao tôi để mặc anh…” Để mặc anh sờ mó tứ tung, câu này cô vẫn khó thốt ra khỏi miệng. Nói xong một lúc lâu, cô mới chợt hiểu và nheo mắt lại nguy hiểm: “Hình Tuế Kiến, anh không muốn quay lại với tôi sao?” Nếu cẩn thận suy nghĩ, thì tối qua người hỏi muốn tái hợp là cô, người một lòng muốn quay lại cũng là cô, từ đầu tới cuối gã chưa nói một từ. “Thế tối qua gọi là gì? Yêu đương vụng trộm?” Giọng cô trở nên gay gắt. “Em để tôi suy nghĩ lại.” Gã căng thẳng đáp. Muốn có cuộc sống mới bên nhau làm gã rất băn khoăn, không dám tùy tiện hứa hẹn. Cô thở hổn hển và tự nhủ, nếu quản lý đàn ông quá chặt chỉ tổ phản tác dụng. Thế nhưng bây giờ cô không thể bình tĩnh nổi. Gã suy nghĩ thật lâu rồi nói: “Thực ra em không cần chia tay Tư nguyên, anh ta có những thứ mà em cần. Còn tôi tay trắng, đốm lửa chỉ có thể sáng lạn nhất thời, mà không thể chiếu rọi cả đời. Những gì tôi cho em rất ít, nếu em không tìm thấy sự đồng điệu mãnh liệt trên người anh ta, thì tôi sẽ…” Gã khập khựng khó nói, bởi vì gã biết cô là người sống có nhân cách. Quả nhiên cô hiểu được ý gã, cô cười gằn, cười đến độ rơi nước mắt: “Vậy ý anh là, nếu tôi muốn tìm thứ tình cảm kích thích thì chúng ta sẽ lén lút làm tình nhân, nhưng tôi cứ đi lấy chồng và chúng ta không cần tái hợp?” Gã khựng người rồi đáp nhẹ: “Ừ.” “Hình Tuế Kiến, anh hay lắm!” Cô tức đến nỗi lệ rơi như mưa.