Hoa Khai Phú Quý
Chương 2
Mặt trời đã ngã về phía tây, trong phủ Tiết gia đèn đuốc sáng trưng, tấp nập người hầu mang rượu thịt lên hầu hạ khách quý. Một cặp mắt u ám, nhìn bao quát cả căn phòng, đại sảnh bài trí xa hoa, đồ vật trang trí được chạm khắc vô cùng tinh xảo khoe ra sự giàu có tục trần đệ nhất. đến nổi trên tường đầy những bức tranh chữ lại hóa ra là xấu xí nhất, có tường còn lấy tranh chữ dùng như là giấy dán tường (HM: sao ta ghét mấy cái văn miêu tả thế không bik^^)
“Hải gia, hôm nay thật cảm ơn ngài đã thấy việc bất bình ra tay làm việc nghĩa cứu nhi tử của ta” Tiết lão gia dạng người to béo nặng nề hết sức rướn người qua bàn rượu hướng đến Hải Đông Thanh kính rượu mà không hề phát hiện tay áo của mình đã muốn nhúng vào trong bát ăn.
“Đúng vậy, nếu không có Hải gia cứu mạng, ta sớm đã bị nữ nhân kia giết chết trước rồi” Tiết Triệu mặt mày bảnh bao, chải chuốt không còn dáng vẻ chất vật như lúc chiều tiếp lời.
Tránh được một trận sóng gió, hắn da mặt dày nói với đám người Hồ kia là muốn ở nhà mở tiệc rượu cảm ơn ân nhân cứu mạng. mà cái đám hán tử kia đối với tiệc rượu của bọn nhà giàu lại không hề hứng thú nên khi chủ thượng Hải Đông Thanh gật đầu đồng ý, mọi người liền kinh ngạc nhưng lập tức không có ý kiến trở lại tửu điếm uống rượu .
Hải
Đông Thanh gật đầu đáp ứng, đi vào Tiết gia làm khách. Trong lúc tiệc rượu vui vẻ không một ai phát hiện ngoài cửa sổ mái hiên dười thấp thoáng một thân hình yểu điệu.
Tiền
Châu Châu mặc trang phục dạ hành, khuôn mặt xinh đẹp dễ thương đang đen lại. nàng ẩn thân dưới mái hiên, nín thở chú tâm lắng nghe động tỉnh trong đại sảnh của Tiết phủ. Trải qua nửa canh giờ nghe cha con nhà họ Tiết đem lời đổi trắng thay đen, chửi bới nàng, đem nàng quở trách thậm tệ.
Nói đến, Tiết phủ cũng được coi là gia đình phú hào. Tiết lão gia vốn là phú thương phia nam kinh doanh nam bắc tạp hóa, mới tới kinh thành liền tiêu tiền không tiếc, mua hết ba mươi mấy gian cửa hành, bỏ ra không ít bạc tuyên truyền làm nên tên tuổi. nhưng chính là, chưa hết nửa năm ở kinh thành những tội trạng cùng tiếng ác của Tiết gia đã được truyền ra. Tiết lão gia ngoại trừ kiếm bạc bất chinh còn có thói quen chọc ghẹo con gái nhà lành, trong nhà tất cả tiểu thiếp đều là bị cường thú bắt về. trên không nghiêm thì dưới tất loạn, Tiết Triệu con trai độc nhất của Tiết lão gia cũng đem những thói xấu của cha học hết mà còn ghê gớm hơn, hai ngày trước hắn tại Tuyên bình phường, cướp đi khuê nữ của Mạnh gia. Nghĩ đến, ở phía nam cậy quyền uy có thể làm việc xấu, nhưng đây là kinh thành lại có thể làm như vậy. nên khi Tiền Châu Châu được tin tức, đã gọi nha hoàn cùng đi, giáo huấn Tiết Triệu ở bên đường, buộc hắn phải thả lại nữ nhi
Mạnh gia. Không hề ngờ được nửa đường đâu ra một Tướng hồ, lại đưa nàng đến nha môn kinh thành khiến nàng không thể phản kháng, phải tự thần đến Tiết phủ một chuyến. tuy nhiên, lúc ban ngày nàng không nghe chuyện sẽ gặp người Hồ kia ở đây nên rất ngạc nhiên khi nhận ra hắn, nàng vẫn là suy nghĩ không thôi lo lắng cho hành động đêm nay, có nên tiếp tục hành động hay không?
Cha con nhà họ Tiết kia tuy ràng có chút võ công nhưng đều là công phu mèo cào căn bản không phải là đối thủ của nàng, còn bọn gia nô thì yêu đuối sớm đã bị nha hoàn của nhà chế phục. nàng chỉ là kiêng kị tên nam nhân có đôi mắt xanh kia mà thôi
Nàng nhẹ nhàng tiến lại gần cửa sổ, dò xét cảnh tượng trong phòng. Trong phòng trên bàn vô kể các món ngón, một bàn thịnh soạn ê hề rượu thịt, xem ra Tiết gia không tiếc bạc hầu hạ tên người Hồ kia còn hơn một thiên vương tại thượng rất thoải mái. Cha con họ Tiết ngồi bên cạnh bàn, ăn nói rất khép nép, cung kính, còn cầm chén rượu không ngừng kính rượu. nhưng thật ra dường như tên người Hồ kia cũng không cả cảm kích, thái độ lãnh đạm, không quan tâm.
Cách cánh cửa sổ, đôi măt đẹp trong suốt, thoải mái mạnh dạn đánh giá Hải Đông
Thanh. Nói thật, người Hồ này đích thực nhìn sơ thì rất đẹp. Hắn cao to, so với những nam nhân mà nàng đã từng gặp qua thì không ai mạnh mẽ tráng kiện như hắn, khuôn mặt rắn rỏi phong trần, hai hàng lông mày thông duệ, đôi mắt màu xanh sắc bén thâm thúy. Làm người khác khi ở gần không dám nhìn, khó có thể mở miếng.
“nàng vì cái gì lại muốn truy đánh người?” hắn hỏi, ánh mắt nhìn nghiêm khắc, không thể nhìn ra cảm xúc gì, cặp mắt kia lạnh lùng làm cả gian phòng lạnh băng.
Ngoài của sổ Tiền Châu Châu nhướng cao mày, có chút ngạc nhiên, cặp mắt nhìn chăm chú. Người Hồ kia khi mở miệng câu đầu tiên chính là chuyện của nàng?
Dưới
ánh mắt lợi hại kia làm cho Tiết Triệu lạnh cả da đầu. hắn cúi đầu, uống hai chén rượu an ủi (HM: đoạn này ta chem. Một chút, không biết hắn đang làm gì chén rượu)
“chuyện này, kì thật…cũng không phải chuyện lớn gì, nữ nhân kia sinh chuyện từ việc không đâu thôi” Tiết lão gia vội vàng nói chen vào
“Hải gia có điều không biết, Tiền gia ở trong kinh thành hoành hoành ngang ngược, ai ai cũng biết, nhất là Tiền Châu Châu kia kiêu ngạo ngang ngược, không ít lương dân đều bị ăn roi của nàng”
Đôi mặt đẹp ngoài cửa sổ lóe lên một ngọn lửa tức giận.
Hừ, nàng cũng không phải ăn no nhàn rỗi, roi của nàng làm sao lại tùy tiện ra tay?
Mà nói cho cùng, cha con nhà họ Tiết như thế nào cũng là ngang tàng, đê tiện
(HM: ta chửi) làm sao có thể được coi là cái gì lương dân?
“Hừ, miệng chó không thể khạc ra ngà voi” nàng hừ nhẹ một tiếng, chỉ mong đánh rớt cái miệng thối của hai cha con nhà họ tiết
Tuy rằng thanh âm đã đè xuống mức nhỏ nhất, nhưng do nổi tức giận vẫn không thể che dấu toàn bộ tiếng hừ nhẹ khinh miệt.
Trong chốc lát, ánh mắt của Hải Đông Thanh chợt lóe sáng, thong thả quay đầu đến…
Hắn chính là đang nhìn nàng!
Không, không, không phải, thực ra là hắn đang nhìn ngoài cửa sổ, nheo mắt dò xét nơi cửa sổ mà nàng ẩn thân
Hắn phát hiện?
Không có khả năng, trong phòng ngoài phòng ồn ào, đã thế trong đại sảnh còn có nhạc công thổi trúc loạn cả lỗ tai, hắn sao có thể nghe thấy tiếng hừ nhẹ kia của nàng?
Sau một lâu Hải Đông Thanh quay nhìn lại chỗ cũ, cúi đâu, từ từ nâng chén rượu đưa lên uống, trên khóe môi mỏng manh, phảnh phất một nụ cười nhẹ khó có thể thấy.
Tiền
Châu Châu trong lòng rùng mình, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, từ lúc chào đời đến nay, lần đầu tiên trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Nàng hít sâu một hơi, không dám ở lâu, âm thầm cắn răng một cái, theo mái hiên phía dưới mà phi ra, gió thu lá rụng bay vào sân nhà.
Khi thân ảnh yểu điệu biến mất ở mờ mịt giữa đêm khuya thì mùi hoa cũng giảm đi vài phân, khóe miệng Hải Đông Thanh lại nhếch lên cười. nữ nhân kia khẳng định không biết được, mùi hoa trên người nàng sớm đã bán đứng nàng.
Không ngoài tính toán của hắn, nàng không phải là người dễ dàng từ bỏ, hắn đến Tiết phủ này kiên nhẫn tham dự tiệc rượu, cuối cũng cũng có chút thu hoạch.
Hắn đối với Tiền gia chính là cảm thấy hứng thú hay là đối với tam cô nương xinh đẹp của Tiền gia thấy hứng thú
“A, Hải gia? Có việc sao?” Tiết Bút cẩn thận hỏi, cũng nhìn theo về phía ngoài của số, nhưng chỉ nhìn thấy một ánh trăng to đẹp
Hải
Đông Thanh thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, đứng dậy
‘cáo từ”
“A, Hải gia không lưu lại gia phủ ở sao?” Tiết Triệu vội vàng hỏi, nghĩ ngay đến người bảo hộ mình rời đi sắc mặt lại chuyển sang tái nhợt, tay chân bắt đầu mất kiểm soát mà run rẩy, chỉ thiếu nước quỳ xuống cầu xin Hải Đông Thanh chớ đi.
Tiết lão gia cũng lập tức đứng dậy, vội mạnh mẽ tiến lại gần
“Hải gia, ngài mà đi lúc này nếu người Tiền gia lại…”
“tự cầu nhiều phúc” Hải Đông Thanh đơn giản nói, rồi phất áo rời đi không quay đầu lại.
Ở trong phòng cha con hai người ủ dột, lo lắng cho an nguy của bản thân mà cũng đau lòng tiếc của cho một bàn toàn rượu thịt. bỏ ra một số ngân lượng lớn để làm một bàn toàn rượu thịt hảo hạng, còn mới về nhạc công giỏi nhất, kết quá không như tính toán, người Hồ này sau khi ăn uống no nên, liền không ở lại bảo về cha con hắn, lại thản nhiên bỏ đi?
Ô ô, chuyện này quả thực đau xót!
Đêm dài yên tĩnh, trằn trọc hồi lâu Tiết Triệu mới ngủ liền bị đá xuống dưới giường.
“Ai?
Tên nô tài không biết sống chết nào…” còn chưa nói hết câu đã vội vàng ngừng lại
Bên trong phòng khách, không biết khi nào đã có hơn mười người, bóng đen dưới ánh nến hiện lên làm hắn sợ đén hồn phi phách tán, toàn thân không ngừng run lẩy bẩy
“Tiết thiếu gia, ngài đã tỉnh” một cô gái mang thắt lưng màu xanh châm chọc nói
Tiết
Triệu mắt mở to, mồ hôi ứa lạnh, đang lúc nửa mê nửa tỉnh đã bị dán miệng lại làm cho hắn kêu không ra tiếng, chỉ mơ hồ phát ra tiếng nhẹ, bị kéo lết một đường dài tới thảm trên trong đại sảnh.
Trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, có đến mười nha hoàn đứng ở hai bên, ngoan ngoãn đợi lệnh. nhóm hộ vệ cũng bọn gia nô của Tiết gia sớm đã được an bài toàn bộ ở một góc bất tỉnh nhân sự.
Trên thảm đại sảnh xuất hiện một đôi giày đỏ, nhìn lên trên một chút là roi da đang từng chút xao động, tầm mắt lại hướng lên trên chút nữa là dáng người yểu điệu, cuối cùng hiện lên trong mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ của Tiền Châu Châu.
Nàng khẽ nhếch mày liễu, ung dung bước xuống, trước tiên là tháo miếng dán miệng. giấy mới tháo ra khỏi miệng Tiết Triệu đã vội vàng kêu lên
“ngươi ngang nhiên còn dám tới? chẳng nhẽ không sợ Hải gia…” còn chưa kịp nói xong đã bị roi đánh vào người, hắn bị quất đau thấu trời
Châu
Châu mặt lạnh lùng nói
“Lúc này, người Hồ kia không có khả năng cứu người”
Ngoài của lại văng vẳng có tiếng gào thét, đập phá cửa đó chính là ở trong phủ của
Tiết lão gia.
“Tiết lão gia, đêm khuya quấy rầy, thỉnh kính thứ lỗi, chờ ta tìm được người lập tức rời đi” Châu Châu điềm đạm nói, mắt đẹp quay lại nhìn lên người Tiết Triệu
“khuê nữ của Mạnh gia ở nơi nào?” nàng hỏi
“sớm đã đưa trở về” hắn cứng rắn nói
Đôi môi đỏ mọng cười lạnh, thản nhiên ra lệnh
“Tiểu
Lục, lấy cái kìm đến cho ta đánh vỡ miệng hắn”
“vâng”
Tiểu
Lục lên tiếng, lấy bên hông eo lưng chính xác là một chiếc kìm sắt. nàng nhếch mép cười gian, nắm gọng kìm bước tới gần khuôn mặt không còn chút máu của Tiết
Triệu
Hắn sợ đến mức toàn thân phát run, biết rằng tam cô nương Tiền gia nói được thì làm được mà trước mắt Hải Đông Thanh sớm đã không thấy bóng dáng, không thể có chỗ dựa nên nếu hắn tiếp tục nói dối là đã đưa người về nhà là chuyện không thể.
“đợi chút, đợi chút, đừng đánh!” Tiết Triệu vội vàng hô, kinh hoảng né tránh kìm sắt
Châu
Châu một tay chống hông, thản nhiên nở nụ cười
“sao vậy, đã khẳng định nói thật sao?”
“A, nàng, nàng ở ngay trong góc tây sương phòng”
Tiểu
Lục lanh lợi, không cần Châu Châu phân phó vội thả kìm sắt tự động chảy ra khỏi đại sảnh. Một chốc sau, liền đỡ một cô gái tú lệ trở về.
Cô gái bị hoảng sợ mà mặt tái nhợt, nhìn lên thấy cha con họ Tiết mà phát run, trong
ánh mắt lóe ra lệ khí.
“ngươi là khuê nữ nhà Mạnh gia?” Châu Châu biết cô gái đã muốn sợ hãi nên thần sắc nhu hòa đi vài phần hỏi.
Cô gái còn đang run run gật đầu
Đôi mắt xinh đẹp sắc bén đầy ý khinh ghét hướng đến nam nhân đang run rẩy quỳ trên mặt đất
“người khồng hề chạm qua nàng chư?”
Tiết
Triệu vội vàng lắc đầu đến thiếu chút nữa thì gãy cổ
“thật sự?” Châu Châu quay đầu, hứng đến cô gái đang còn chưa kịp bình tĩnh chứng thực
Cô gái lại một lần nữa gật đầu, lung túng tránh ở phía sau Tiểu Lục
Người nhà Mạnh gia thông minh lập tức hướng tam cô nương cầu viện ngay khi Tiết Triệu vừa mới đem cô gái bắt về phủ lý, ở trên đường cái đã bị truy đuổi, hắn chỉ lo suy nghĩ làm sao bảo vệ mạng căn bản không có thời gian để đi “hưởng dụng”
“Vậy là tốt rồi.” Nàng vừa lòng gật đầu, hướng về phía hạ khố của Tiết Triệu thong thả nhấc chân lên hung hăng đá đến
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết giữa đêm khuya yên tĩnh vang lên
Tiết
Triệu đau nằm lăn lộn, hai tay đảo hạ thể, co người rúm người lại. người dính đầy đất cát
Tiết lão gia vốn câm như hến nhất thời tức giận không chịu được hai tay nắm lại thân hình to béo
“đợi chút, con ta đã không chạm vào nàng sao ngươi lại…”
“may là vì hắn không chạm vào nàng nên ta mới chỉ giáo huấn một chút. Nếu không, bổn cô nương đã lấy đao cắt đi cái mầm tai họa của hắn để tránh sau này gây nguy hiểm cho nữ nhi của nhà nào nữa” Châu Châu lãnh đạm nói
Tiết lão gia nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn nàng
“nữ nhân chết tiệt, chuyện này ta tuyệt đối không chịu để yên!”
Môi cong lên, không giận mà còn cười, nụ cười đến nổi hoa mẫu đơn còn phải thẹn làm người ta hoa mắt
“người trong nha môn của kinh phủ có thể bị người dùng tiền mà mua chuộc, nhưng thực ra, ngươi đừng quên trong kinh thành còn có ta Tiền Châu Châu, các sự việc dơ bẩn của Tiết gia thì bổn cô nương đều đã nắm trong tay hết rồi” nàng có lá gan làm thì tự nhiên không sợ uy hiếp
Tiết lão gia tức giận lên tận đỉnh đầu, mở miệng mà rống giận
“ngươi cũng đừng quá kiêu ngạo, sẽ có người luôn trị được ngươi”
Mắt phượng sắc nhọn, phụt ra sự lạnh lẽo tức giận. nàng hướng tay xuống phía dưới
ống chân gần giày, rút ra một thanh chủy thủ (dao găm) sắc bén hướng thắng về phía tiết lão gia phi đến.
Dao bay lạnh lẽo tức thời làm cho tiết lão gia câm miệng không dám hé răng nữa
“họ
Tiết, nếu người có lá gan mà đến cáo trạng với đại tỉ của ta thì ta đã…” nàng chỉ nói có một nửa, thanh chủy thủ đã bay qua đầu đối phương. Đao phong lướt qua đã mang đi một chỏm tóc sao đó ghim lại ở trên tường, Tiết lão gia cảm thấy lạnh cả sống lưng, đưa mắt nhìn cái đỉnh đầu bị mất một chỏm tóc.
Tiểu
Lục chủ động bước tới mang khăn tay ra thay Châu Châu nhặt chùy thủ rồi chà lau sạch sẽ
“Tam cô nương, canh ba đã qua, người muốn tìm đã tìm được, chúng ta cũng nên trở về đi” nàng nhỏ giọng nhắc nhở
Châu
Châu gật đầu thu hồi chùy thủ
“trước tiên đem khuê nữ nhà Mạnh gia trở về rồi chúng ta hồi phủ” nàng xoay người, chân còn chưa kịp bước đi ngay lập tức đã cứng người lại. ở cửa ra một người nam nhân đang đứng đó, đôi mắt nhìn nàng không rời, đêm tất cả các hành động của nàng thu vào đáy mắt.
Là hắn!
Ánh trăng chiếu nhẹ, trong đại sảnh tất cả trở nên yên tĩnh, trong lòng mọi người nhất thời chùng xuống
Hải
Đông Thanh đứng ở cửa, mắt lạnh lẽo nhìn.
Cha con nhà họ Tiết cùng lúc thở dài nhẹ nhỏm một hơi, ánh mắt hy vọng nhìn Hải Đông
Thanh, chỉ thiếu nước kêu lên, cầu xin hắn giúp đỡ, dạy dỗ nữ nhân kiêu ngạo này. Tốt quá, người Hồ này coi như cũng có lương tâm, ăn uống xong còn biết trở về, thật là không lãng phí rượu thịt hảo hạng
Nhìn cha con nhà Tiết gia vui mừng khi vừa thấy hắn, Châu Châu càng tức giận
Đáng giận! nàng đã xác định Hải Đông Thanh sau khi rời đi thì mới vào đây tìm người, làm sao biết trước được người này không hề rời đi mà lại ẩn thân tại một nơi bí mật quan sát hết nhất cử nhất động của nàng
“người
Hồ này lại muốn đến phá hư chuyện của ta?” nàng hất đầu hỏi, mắt phượng trừng trừng, sớm đã coi Hải Đông Thanh là bảo hộ của Tiết gia. Ban ngày ở Nhật Xuân lầu, hắn không nhìn đạo lý ra tay giúp đỡ cứu Tiết Triệu một lần. người hồ này khẳng định là muốn giúp đỡ Tiết gia.
“ta chỉ là tò mò, người bám riết không tha là vì cái gì?” hằn điềm đạm trả lời, ánh mắt xanh sáng nhìn thẳng vào nàng coi như chỉ có nàng tồn tại không hề thấy ai nữa.
“ta đến tìm người” nàng nói cho có lệ, rồi lặng lẽ quay đầu nhìn khắp phòng trong phòng ngoài một vòng phát hiện chỉ có một người. Lúc trước ở Nhật Xuân lầu, đi theo bên cạnh hắn còn có rất nhiều nam nhân, lúc này hoàn toàn không thấy bóng dáng. Không thấy càng tốt, lợi dụng lúc này muốn đánh bại Hải Đông
Thanh càng dễ dàng hơn.
“Hải gia, nữ nhân này biết rõ ngài sẽ thay Tiết gia làm chủ mà vẫn còn đến đây làm loạn, đây không phải có ý tưởng muốn đối nghịch với ngài sao?” Tiết lão gia tức thời mở miệng kích bác
“đúng vậy, Hải gia, nàng chính là người ban ngày ở Nhật Xuân lầu ngang tàng nếu không sửa trị nàng khó có thể đảm bảo nàng lại không làm loạn” Tiết Triệu cũng hùa vào nói theo
“nói hưu nói vượn, không sợ bị cắt lưỡi à!” Tiểu Lục nghe thấy chạy đến đá mỗi người một cước. Bọn nha hoàn cũng tức giận xúm lại mỗi người đá vài cước khiến cha con nhà họ Tiết rên hô.
Hải
Đông Thanh cũng không thèm để ý tới, ánh mắt nhìn về phía góc nơi khuê nữ Mạnh gia đang không ngừng run run
“người ngươi muốn tìm là nàng?” trước khi xuất hiện hắn đã ở một nơi bí mật nhìn tất cả sớm đã biết nguyên nhân.
Nàng không trả lời câu hỏi của hắn mà nói không một chút liên quan
“đêm nay, tâm trạng bổn cô nương rất tốt”
Hắn nheo mày khó hiểu
“không hiểu sao? Nghĩa là tâm trạng bổn cô nương tốt trả lời người một điều đã là nhiều chứ không thì cũng không có đâu”
Tiếng nói thánh thót như chuông nhạc nói vừa hết lời thì bàn tay mền mại run lên hướng roi da như giao long sắc bén về phía hắn
Chỉ trong nháy mắt, Hải Đông Thanh đã lắc mình rời khỏi phạm vi của roi da với tốc độ nhanh không thể thấy
“sao lại không ra tay? Ngươi không phải có ý nghĩ muốn ra mặt thay Tiết gia sao?”
“ta không có”
“nếu không có suy nghĩ quản sự việc của Tiết gia thì tại sao lại ở lại đây mà không chịu đi?”
Đôi mắt xanh lóe sáng vài phần, càng làm cho người khác nhìn không thấu. Sau một hồi đôi môi cong lên chậm rãi trả lời
“vì ngươi”
Đáp án này càng làm cho nàng thêm tức giận
“tên không biết sống chết” nàng tức giận mắng, không nghĩ tên người Hồ chết đến nơi rồi còn dám mở miệng trêu ghẹo nàng. Roi da lại lần nữa vung lên hướng về phía ngực của Hải Đông Thanh, lần này roi da so với lần trước càng tăng thêm khí lực vài phần
“dừng tay” hắn lại lần nữa tránh đi, thản nhiên nói
Mơ tưởng!
Nàng cười lạnh một tiếng, uyển chuyển nhảy về phía trước, lại gần rồi dương tay hướng roi da vù vù rung động quay lại tìm đánh thẳng vào mặt Hải Đông Thanh.
Hắn hơi hơi nghiêng đầu, dễ dàng tránh được roi đầu, thân hình cao lớn lớn phiêu diêu nhảy ra thính môn đứng ở dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn tú đã có điểm tức giận.
“còn trốn?” nàng lấy roi đánh tới nhắm theo sau hướng tới.
Liên tiếp mấy roi không thể đánh trúng, nàng vẫn không nói lời buông tha ngược lại càng tập trung tinh thần không dám khinh thường.
Cho dù là thánh nhân cũng chỉ sợ bị nữ nhân kiêu ngạo này chọc cho tức thành cuồng đồ.
Trong đáy mắt có một hàn khí lạnh khiến người ta sợ hãi , lí trí như bị mất kiểm soát thay cho sự phẫn nộ.
“đừng chọc giận ta” hắn nhếch mép lên nói
Nàng bình thản đón nhận đôi mắt bình tĩnh kia dần đỏ au cuồng bạo, thậm chí trên mặt còn lộ ý cười
“không được sao?”
“người sẽ không muốn biết hậu quả chọc giận ta đâu’
“bổn cô nương chính là cố tình muốn xem thử” hừ, trừ bỏ đại tỉ ra nàng không sợ bất cứ người nào.
Trong bóng đêm, chí thấy khoảng cách của hai người càng lúc càng gần, roi da của Châu
Châu không hề nghĩ tấn công như vũ bão, Hải Đông Thanh chỉ thủ chứ không công, khắp nơi đều tránh né.
“dừng tay” hắn nói thêm một lần nữa
Nàng vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, ngược lại chờ lúc hắn phân tâm xác định rõ mục tiêu hung hăng quất roi.
Roi da thẳng diện phóng tới, Hải Đông Thanh nhanh chóng lùi về phía sao tránh khỏi roi da đột kích, nhưng vai vẫn là bị roi xẹt qua tạo nên vớt thương lập tức ứa máu làm ướt cả đầu vai.
Roi này làm cho toàn bộ bình tĩnh của hắn biến mất
“đáng chết!”
Tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc làm bọn nha hoàn bị dọa đến trắng mặt vội nắm chặt trường kiếm lòng nóng như lửa đốt, không biết hỗ trợ làm sao chỉ có thể chen chúc trước cửa khẩn trương xem cuộc chiến.
Hải
Đông Thanh không còn tránh nữa mà tiến lại gần sát khí tăng lên
Châu
Châu một tay vung roi, roi da cuốn loạn tiếng ba ba vang lên không dứt, Hải
Đông Thanh không thèm để ý tiến thẳng đến, trên người trừ thân thể, cánh tay, quần áo có vài vết rách, quần áo hắn nhuộm một màu hồng của máu tươi, tuy nhiên vẫn không cản bước hắn đi tới.
Cặp mắt xanh lóe ra ánh sáng tức giận, nhìn như hai ngọn lửa đỏ, ở dưới tay hắn nắm chặt như muốn bóp nát tượng đá. Bất luận kẻ nào liếc mắt cũng có thể nhìn thấy sự phẫn nộ của hắn.
Nàng đứng tại chỗ tuy rằng không ngừng tấn công nhưng trong lòng lại có vài phần hoảng hốt, trong lòng bàn tay cũng lo lắng chảy ra bao nhiêu mồ hôi.
Khi hai người chỉ còn cách nhau khoảng ba thước, Hải Đông Thanh nhún người một chút, cả thân hình cao lớn dũng mãnh như chim ưng tấn công hướng nàng đánh úp lại
ở trong bóng đêm, Châu Châu không thể động đậy, tựa như con mồi bị vồ, toàn thân cứng ngắc ngay cả cơ hội xoay người bỏ trốn cũng không có không hề nghi ngờ, nàng không đánh lại hắn. lực chưởng tay phải hướng đến nắm lấy cổ tay nàng, gắt gao nắm chặt, chế trụ công kích của nàng, lại tay sức lực ép nàng buông roi da dính máu xuống.
“buông” nàng dùng sức giãy dụa, muốn thoát ra khỏi sự kiềm chế của hắn, đột nhiên hắn kéo nàng lại, làm nàng đang tính bỏ chạy lại bị kéo ngã vào vòng tay ôm ấp của hắn.
Cặp mắt xanh trong bóng đêm chợt lóe sáng ra tinh quang sáng rực. trong lòng nàng chợt lạnh khi nhìn cặp mắt xanh ấy cảm nhận được sự cường đại đáng sợ.
“ngươi muốn biết, chọc giận ta phải trả giá điều gì sao?” hắn gằn từng tiếng hỏi, chậm rãi đem nàng kéo lại gần thêm, cuối cùng là trên vành tại nàng nói, từng câu từng chữ đều phả vào với sức nóng, làm mặt nàng đỏ bừng.
Thân hình của nam nhân kia kề sát thân thể nang, sức nóng của cơ thể cùng hơi thở xa lạ quấn lấy nàng, tuy rằng cách nhau bởi trang phục nhưng ngoài ý muốn vẫn có sự tiếp xúc thân cận làm cho nàng dù đầu óc thông minh nhưng vẫn bị rối loạn.
“còn chờ cái gì? Mau ra tay đánh hắn » nàng hướng đến bọn nha hoàn hô, trong thanh âm đã sớm mất đi sự bình tĩnh thậm chí còn run run.
Phần đông nha hoàn lúc này mới phục hồi tinh thần lại, cùng phát ra tiếng kêu khẽ, đao kiếm lóe sáng hướng về phía Hải Đông Thanh chém
Hắn hơi nghiêng đầu, mắt lạnh lẽo nhìn quanh không hề né tránh tay ôm chặt nữ nhân đang thở mạnh trong lòng hướng về phía đao chém tới, miệng hờ hững phun ra một tiếng huýt sáo.
Bất chợt một tiếng nổ cuồng đại ầm ầm nổ ra bao vây từ bốn phia khín người khác rét run, cả tòa nhà như bị bao vây trong đó.
Tiếng đao kiếm chạm chấn động ầm ĩ, bọn nha hoàn đều bị đánh bay trường kiếm, thân thể cũng bay ra ngoài, bị đánh bại nằm hết dưới đất thê thảm thỉnh thoảng chỉ có những cử động mấp máy.
Đứng mũi chịu sào, Châu Châu thực không có khả năng trốn.
Nàng bị giữ chặt, lực nắm xuyên qua cổ tay, khiến toàn thân xương cốt nàng đau nhức, mồ hồi ứa lạnh túa ra, mái tóc sổ tung đến ngang lưng, đám nha hoàn nghe lệnh chỉ còn thưa thớt vài người
Bị hắn nắm chặt cổ tay, da thịt trắng nõn dù không thấy vết thương nhưng lại có cảm giác như bị dao đâm đau đến tận xương tủy làm cho hai chân nàng cảm thấy vô lực chỉ có thể tựa mình vào trong lòng nam nhân này để đứng vững.
« đau quá ! » nàng khẽ kêu lên một tiếng, thân hình run rẩy
Lần đầu tiên trông thấy sức lực của nam nhân so với nữ nhân mạnh hơn rấy nhiều, cổ tay nàng đau đến mức cơ hồ bị hắn nắm gãy.
Nhìn nàng lúc này vẻ nhanh nhẹn dũng mạnh đã biến mất không còn dấu vết, đau đớn khiến cho mắt phương long lanh nước, tóc dài buông xuống ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn toát nên vẻ nhu nhược yểu điệu có vẻ điềm đạm đáng yêu…
Nàng chịu đau không nổi vốn đang không muốn chống cự nữa bỗng nhiên phát giác tay của Hải Đông Thanh yếu đi nhiều. trong nháy mắt đau đớn cũng giảm đi, kinh ngạc cũng sớm đi qua nàng cũng vội khôi phục một chút hành động. Đây chính là một cơ hội tốt ! nàng vội nín thở bàn tay nhỏ bé vụng trộm chuyển xuống hông rờ đến một túi hương. Đột nhiên trước khuôn mặt tuấn tú kia hất tay đá túi hương bay ra một ít bột phấn thuận theo chiều gió mà tán loạn bay, khắp nơi tràn ngập mùi hương ngọt ngào.
« ngươi… » hai mắt hắn mở to, không nghĩ nàng quỷ kế đa đoan còn để lại một tay.
« hừ, người hồ chết tiệt này, ngươi ngửi thấy « mê hồn hương » của ta mà còn đứng không chịu ngã » khuôn mặt lại tươi cười lúc này khôi phục lại ngạo khí, môi đỏ mọng cười giảo hoạt. mê hồn hương lại nàng mua trên tay của đệ nhất độc môn mê dược trên giang hồ (đoạn này ta chém) mang cất giấu ở bên lưng để phòng thân, bất cứ kẻ nào ngửi thấy một ít cũng đều ngã xuống không thể đứng dậy.
Đôi mắt xanh hiện lên vẻ cuồng nộ ác quỷ khiến người khác phải hoảng sợ, nhưng mê hương từ mũi đi vào huyết mạch sớm làm hắn toàn thân vô lực cho dù là ý nghĩ mang nàng ra giáo huấn cũng không có khả năng
Hắn đứng không nổi
Thân hình cao lớn ngã xuống đè lên cả người của nàng.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
163 chương
56 chương
19 chương
14 chương
53 chương
20 chương
67 chương